Xuyen Sach Sua Lai Nhan Sinh 3 Edit Diep Uc Lac Part 3
Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận
֍֍֍֍֍
Thời gian trôi qua nhanh như chớp, Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đã tới chợ phiên này được năm ngày. Trong chợ bán vô số đồ tốt, Sở Diệp liên tục dốc túi tận tình mấy bận.Sở Diệp xài tiền quá dữ khiến rất nhiều đội buôn trong thành đều biết tới tiếng tăm của Sở Diệp, vô số người còn hỏi thăm tộc người Khổng lồ về lai lịch của hai người.May mắn là mỗi lần Sở Diệp ra khỏi cửa đều có Cự Mãnh theo cùng, tộc người Khổng lồ lại là một trong những tay anh chị của chợ phiên này, nếu không với chút tu vi này của Sở Diệp đã bị người ta trùm bao tải rồi."Sở thiếu muốn đi xem nô lệ phải không? Để ta dẫn ngài đi." Cự Mãnh sốt ruột nói. Sở dĩ Cự Mãnh đề nghị chuyện chợ phiên là để Sở Diệp kiếm mấy người nô lệ, có giúp đỡ rồi mới mở rộng sản xuất đàng hoàng được, chẳng qua Cự Mãnh nhận ra Sở Diệp xài tiền quá dữ, một tên nô lệ cũng chưa kịp nhìn thấy mà hình như đối phương đã xài tiền sạch sẽ luôn rồi, Linh nguyên thạch hiện giờ trong túi hai người đều là tiền bán Linh thảo hết đó. Mấy ngày nay Cự Mãnh đi theo Sở Diệp với Lâm Sơ Văn, nhìn thấy hai người xài tiền như nước, cứ tiếp tục như vậy nô lệ không mua được mà hai người còn phải mắc nợ là cái chắc.Sở Diệp gật đầu, "Cũng được, đi thôi."Cự Mãnh nghe Sở Diệp đồng ý rồi mới lén lút thở phào nhẹ nhõm. Cự Mãnh cằn nhằn: "Gia gia nói nữ tu tộc người đều thích dạo phố mua sắm, không ngờ Sở thiếu với Lâm thiếu cũng có sở thích này."Sở Diệp quay qua liếc Cự Mãnh một cái, thành khẩn trịnh trọng nói: "Cự Mãnh, dù cho là nam nhân hay nữ nhân đều thích đi mua sắm hết, không thích chỉ tại vì không có tiền mà thôi."Cự Mãnh: "....." Hình như đúng ha, nếu nhóc có tiền cũng sẵn sàng mua mua mua, đáng tiếc nhóc nghèo rớt mồng tơi."Sở thiếu đúng là giàu có, ông nội của ta còn chưa xài tiền lẹ làng như hai vị đâu." Cự Mãnh nhịn không được cảm thán.Sở Diệp cười khan, nói: "Nào có, nào có." Mấy ngày nay tiêu xài xả láng quá, sắp mắc nợ tới nơi rồi.Sở Diệp theo Cự Mãnh tới chợ nô lệ, trong chợ bày bán đủ loại nô lệ cần gì có đó. Sở Diệp thấy mấy người có đuôi Cáo, thiếu nữ mọc đuôi Mèo, thiếu nữ mọc tai Thỏ, Hải tộc có đuôi Cá,..."Đó là tộc người-Cáo, nữ tu tộc người-Mèo, tư chất bình thường lắm, không có chút tác dụng nào, nhưng mà tộc người các người hình như lại thích kiểu như vậy, thường chi rất nhiều tiền mua về, ngài có muốn mua mấy người hay không?" Cự Thạch hỏi.Sở Diệp lắc đầu, "Không cần, không cần." Mấy cô nương đó nhìn là thấy vai không thể gánh, tay không thể khiêng rồi, giá cả lại còn đắt đỏ, so ra giá trị quá thấp. Nếu có một ngày Sơ Văn muốn mở cửa tiệm bán đan dược thì lúc đó mới cần mua mấy người để phục vụ, còn bây giờ thì sao? Thật sự không cần.Cự Mãnh gật đầu, "Ngài không mua là đúng rồi, mấy người đó vừa yếu vừa mắc! Làm chẳng được việc gì mua không đáng xíu nào."Sở Diệp: "......" Sở Diệp thấy tộc người-Đá mà Cự Mãnh nhiều lần nhắc tới, từng tốp bị nhốt trong lồng sắt, cả đám nhìn phờ phạc ủ rũ.Cự Thạch vô cùng nhiệt tình đề cử cho Sở Diệp: "Tộc người-Đá tốt lắm, không sợ bị ong mật chích nè, dễ nuôi lại còn làm việc vô cùng thành thật, đồ ăn của họ là bột phấn khoáng thạch, trong thung lũng của Sở thiếu cũng có mạch mỏ Tinh thạch nên nuôi không tốn công sức gì."Sở Diệp gật đầu, "Nghe không tệ nha." Thung lũng Tử Vụ của Sở Diệp vốn dĩ có mạch mỏ Tinh thạch, bởi vì trước kia thung lũng chìm trong sương độc nên không khai thác mỏ khoáng được, bây giờ đã khác, hết thảy những gì trong thung lũng hắn đều có thể làm chủ, nếu bắt đầu tiến hành khai thác mỏ quặng này chắc cũng sẽ thu được một khoản kếch xù.Sở Diệp chọn mua một trăm người-Đá, mỗi người-Đá tốn hai ngàn Linh nguyên thạch, hết thảy chi một trăm hai mươi vạn Linh nguyên thạch, thương nhân phụ trách bán nô lệ người-Đá chiết khấu cho Sở Diệp nên tổng Linh nguyên thạch phải trả mười tám vạn.Trong lúc Sở Diệp còn đang lựa chọn nô lệ thì có một giọng nói giòn giã vang lên."Anh trai tộc người, anh cũng ở chỗ này ha!" Ánh mắt Hỏa Miêu Miêu lấp lóe chào.Sở Diệp cười cười, "Ra là ngươi!"Hỏa Miêu Miêu gật đầu, "Phải đó! Anh trai tộc người tới đây mua nô lệ hả?"Sở Diệp gật đầu, "Đúng vậy!"Hỏa Miêu Miêu chớp chớp mắt, nói: "Anh trai tộc người, không ngờ lại giàu có quá nha! Rõ ràng gia gia từng nói tu sĩ hạ giới ai nấy nghèo xơ nghèo xác mà!"Sở Diệp cười khan, nói: "Còn ổn, chi khoản này xong là tán gia bại sản luôn rồi."Hỏa Miêu Miêu gật đầu, "Sắp hết tiền rồi sao? Vậy anh trai tộc người sau này phải siêng năng kiếm tiền, ở thượng giới mà không có tiền là vất vả lắm đó."Sở Diệp: "Biết, biết..." Không có tiền ở đâu cũng vất vả mà.Chủ nhân chợ nô lệ giao một trăm lệnh bài cho Sở Diệp, tộc người-Đá từ khi trở thành nô lệ đều bị cấy vòng nô lệ trong người, chủ nô có thể thông qua lệnh bài nô lệ trực tiếp khống chế sinh tử của họ.Cự Thạch đi sâu vào trong chợ bán nô lệ, tình cảnh của hầu hết nô lệ đều không tốt, bị nhốt trong lồng sắt mặc người lựa chọn.Lâm Sơ Văn ở đây thấy được mấy chục nô lệ loài người. Cả đám tu sĩ tộc người có lẽ đều là Chân Hồ Cảnh, Tạo Hóa Cảnh lại đầu bù tóc rối, nhìn vô cùng nhếch nhác. Lâm Sơ Văn nghĩ thầm: Ai cũng nói thượng giới tốt, nhưng không phải cái gì trên thượng giới cũng tốt, Chân Hồ Cảnh với Tạo Hóa Cảnh nếu ở hạ giới đã có thể tung hoành một phương còn ở đây bất cẩn tí là trở thành nô lệ mất tiêu."Tên nô lệ kia có lai lịch gì không? Là tù binh chiến tranh hả?" Lâm Sơ Văn quay sang hỏi Cự Thạch.Cự Thạch gật đầu, "Tốp vừa mới tới kia chắc là tù binh, còn tốp ba người gồm người câm, ông già với tên ngốc trong góc kia thì không biết từ đâu tới."Sở Diệp góc nhìn về Cự Thạch nhắc tới, nô lệ trong góc phòng là ba tu sĩ, một thiếu niên, một thanh niên với một cụ già, ba người này nhìn không được hòa nhập cho lắm, cụ già với thanh niên dường như ngấm ngầm bảo vệ người câm kia.Lâm Sơ Văn mắt lấp lóe từng tia sáng liếc qua ba người nọ, "Mấy người trong góc đó đã ở đây từ lâu rồi phải không?"Cự Thạch gật đầu, "Mấy người này chắc là bị ế đó, ta đã thấy bọn họ rất nhiều lần rồi, người tuốt trong cùng kia không nói chuyện được nên ai cũng kêu y là người câm." Nô lệ bị kêu là người câm có một vết sẹo dài trên mặt, trông có vẻ rất nhếch nhác."Người bên cạnh y là một kẻ lỗ mãng, trước kia từng có người muốn mua gã, nhưng gã lại bất ngờ tấn công cố chủ, xém chút nữa cắn đứt đầu ngón tay người ta, ở đây ai cũng kêu là gã khờ. Lão già bên cạnh thì giống như trúng độc sắp chết, tuy nhiên ông nội này vẫn mãi luôn không chết, mọi người ai cũng kêu là lão già khú đế." Cự Thạch nói.Sở Diệp: "......" Lão già khú đế?"Vậy thì mua ba người bọn họ đi." Lâm Sơ Văn quyết định lẹ làng.Cự Thạch cau mày hỏi lại Lâm Sơ Văn: "Lâm thiếu thật muốn mua ba người này á hả?"Lâm Sơ Văn gật đầu, "Đúng đó."Cự Thạch cau mày, không đồng tình với lựa chọn của Lâm Sơ Văn, "Tu vi mấy người này hình như đều bị phế hết rồi, Lâm dược sư mua bọn họ về chẳng những không giúp được gì còn cần phải bao ăn bao ở nữa đó."Lâm Sơ Văn trầm ngâm một hồi, nói: "Không sao đâu.""Lâm thiếu nếu muốn mua tộc người có thể chọn loài người bình thường mà mua, mua người câm về làm gì?" Cự Thạch khó hiểu hỏi.Lâm Sơ Văn bình tĩnh trả lời: "Người câm được lắm! Đỡ nói."Cự Thạch: "....." Này không phải là ít nói nữa mà là hoàn toàn không nói lời nào luôn á."Mua người câm thì thôi đi, sao ngài còn mua cả lão già nữa?"Lâm Sơ Văn cau mày, trả lời: "Người già tốt mà! Kiến thức rộng rãi."Cự Thạch gật đầu, lo lắng nói: "Lâm thiếu vẫn nên cân nhắc lại lần nữa đi, lão già kia trúng độc rồi, thỉnh thoảng còn ho ra máu nữa, nghe nói máu ổng ho ra có chứa độc, lỡ mà dính phải máu của đối phương rất có khả năng cũng sẽ bị trúng độc, người nào mà mua ổng xong sợ là phải mua thêm giải độc đan, nghe đồn trước kia cũng có người từng mua ổng rồi, bỏ tiền ra gấp ba để giải độc cho ổng, kết quả là không giải được đành phải trả người trở lại đây nè."Lâm Sơ Văn: "....." Tuy cả đám nô lệ tộc người này nghe xỏ lá quá xá, nhưng Lâm Sơ Văn vẫn quyết định mua.Cự Thạch gật đầu, "Ngài cảm thấy được là được rồi."Ba tên nô lệ tộc người đều là hàng ế, chẳng qua vì tu vi lão già tương đối cao cho nên giá hơi mắc một chút, ba người cộng lại hết năm ngàn Linh nguyên thạch, cũng không tính là quá mắc. Sở Diệp tạm thời thu xếp ba tên nô lệ trong đoàn xe tộc người Khổng lồ, cấu tạo xe kéo của người Khổng lồ đều bự bành ki, mấy chục nô lệ chỉ chiếm một cái thùng xe.......Trong thùng xe, ba nô lệ tộc người im ắng nhìn hai người Sở Diệp với Lâm Sơ Văn, ánh mắt cảnh giác. Lâm Sơ Văn quăng một chai dược tề Giải Độc cho lão già, nói: "Đây là Giải Độc Đan, thử xem có hiệu quả hay không?"Lão già mở bình đan dược ra, nhìn tới nhìn lui đan dược trong bình rồi lấy một viên ra nuốt xuống."Đa tạ lão bản." Lão già phát hiện Giải Độc Đan Sở Diệp đưa rất hiệu quả, nhưng muốn giải được độc trên người ông thì còn xa mới đủ.Lâm Sơ Văn kiểm tra tình hình lão già, nói: "Ông trúng độc rất nghiêm trọng, ta cũng không có cách nào trị khỏi hoàn toàn được, hy vọng Giải Độc Đan này có thể tạm thời ức chế độc tính trong người ông xuống, ít nhất không để ông ói ra máu độc gây ảnh hưởng tới người khác nữa, đây là đoàn buôn của tộc người Khổng lồ, ta với Sở Diệp cũng tạm thời ăn nhờ ở đậu thôi, nếu bất cẩn độc phải người Khổng lồ rồi bị người ta xử quyết thì ta cũng sẽ không ngăn cản đâu."Ánh mắt lão già hơi dao động, "Lão bộc đã rõ." Thật ra lão già có thể khống chế bản thân không ói ra máu độc, sở dĩ trước kia ói ra máu độc chỉ bởi vì hy vọng không bị bán đi mà thôi.Sau khi Sở Diệp với Lâm Sơ Văn rời đi, ba người mới bắt đầu truyền âm nói chuyện."Thiếu chủ, hai người nọ chắc là tu sĩ phi thăng, không liên quan gì tới mấy người kia đâu." Lão bộc nói.Thiếu niên câm cau mày, chán nản nói: "Ta không phải là thiếu chủ gì nữa rồi, hai người nọ nếu có thể được tộc người Khổng lồ thừa nhận thì chắc tâm tính nhân phẩm cũng không tệ, tạm thời theo đối phương một thời gian cũng tốt, nói tới cũng là ta khiến hai người bị liên lụy."Thanh niên kích động nói: "Sao lại nói vậy? Thiếu gia đừng nhụt chí, chờ lão chủ nhân tìm ra nhất định sẽ giết sạch mấy người từng tính kế thiếu chủ."Thiếu niên câm cúi đầu, tâm tình hơi khác thường, tư chất y thấp kém, ông ngoại vì chuyện của y đã lao tâm lao lực, bây giờ y bị người ta tính kế lưu lạc tới địa vực dị tộc, cũng không biết ông ngoại biết được rồi có sốt ruột lắm hay không? Tuy ông ngoại thực lực hùng hậu, nhưng nơi đây dù sao cũng là địa bàn của dị tộc, ở khu vực tộc người ông ngoại còn có sức ảnh hưởng, ở chỗ này thì khác...Lão bộc nhìn thiếu niên, khẽ thở dài, thiếu chủ thân là hậu duệ quý tộc, không ngờ bây giờ lại lưu lạc tới nông nỗi này.Thanh niên nói với thiếu niên câm, "Thiếu chủ đừng lo lắng nữa mà, Thập Tam nhất định sẽ bảo vệ người."Thiếu niên câm cười khổ, "Không biết người mua chúng ta rốt cuộc có ý định gì đây?"Ba người bọn họ nhìn qua đúng là già yếu bệnh tật, cả đống vấn đề, cũng không biết rốt cuộc Sở Diệp với Lâm Sơ Văn coi trọng bọn họ chỗ nào đây?!Lão bộc cúi đầu nhớ lại ánh mắt của Lâm Sơ Văn, mơ hồ cảm thấy dường như đối phương đã phát hiện ra gì rồi.......Sở Diệp với Lâm Sơ Văn về tới nơi ở tạm thời của tộc người Khổng lồ, "Đệ chọn ba người kia có phải có vấn đề gì hay không?"Lâm Sơ Văn hít sâu một hơi, "Lão già kia biết làm ảo thuật, có thể im lìm lặng lẽ thao túng tâm trí người khác." Ba người này đều bị ế rất là không bình thường, nô lệ bị kêu là gã khờ kia phải được ưa chuộng lắm mới đúng, nhưng cố tình mãi không bán đi được.Sở Diệp nheo mắt, cười nói: "Đều đã trở thành nô lệ, linh lực hẳn phải bị khống chế, vậy mà còn có thể thao túng tâm lý người khác."Lâm Sơ Văn gật đầu, "Chính vì như vậy bọn họ mới lợi hại đó! Trên cơ thể người này có thương tích, tu vi hiện ra tới Tạo Hóa Cảnh trung kỳ như vậy thời kỳ đỉnh cao chỉ sợ càng mạnh hơn nữa.""Lai lịch của người câm kia e rằng không đơn giản." Sở Diệp nghĩ thầm: Ba người này khá giống quan hệ chủ tớ, lão già với thanh niên khá giống lính hộ vệ với người bảo vệ cho người câm.Lâm Sơ Văn gật đầu, "Đúng là vậy, Ô Ô nói vận mệnh của người câm kia giai đoạn đầu rất tốt, vận mệnh tới trời, giai đoạn giữa không sức nối nghiệp, bây giờ hơi thở mong manh."Sở Diệp nheo mắt, "Giai đoạn đầu vận mệnh tới trời, con nhà tu rồi!"Lâm Sơ Văn gật đầu, "Chắc vậy rồi."Sở Diệp cau mày, "Nếu đã là con nhà tu lăn lộn kiểu gì thành ra thế này đây?"Lâm Sơ Văn lắc đầu, "Chuyện này thì không đoán ra, hoặc là gia cảnh sa sút, hoặc xảy ra chuyện bất trắc nên sa cơ thất thế chăng?" Khả năng cao là sa cơ thất thế rồi, bởi vì Ô Ô nói tuy khí tức vận mệnh thiếu niên khá mong manh, nhưng một khi có cơ hội xoay chuyển tình thế trong khoảnh khắc sẽ một bước lên trời, điều này cho thấy y rất có thể có chỗ dựa, chỉ là tạm thời bị thất lạc mà thôi.Sở Diệp nhún vai, "Tạm thời cứ kệ đi, cứ nuôi trước đã, dù sao cũng chỉ thêm một miệng ăn, cũng không tốn bao nhiêu Linh nguyên thạch."Lâm Sơ Văn gật đầu, "Ý đệ cũng y chang vậy."Lâm Sơ Văn mua mấy người này, một phần là do cảm thấy mấy người này sợ là có mang theo bí mật, một nguyên nhân khác là muốn nhân cơ hội này hiểu biết thêm về tộc người, ba người này có vẻ như là tù binh chiến tranh, rất có khả năng sinh ra trong lãnh địa tộc người, chắc sẽ hiểu biết rành rẽ về địa giới tộc người, đương nhiên bây giờ bọn họ ở tộc người Khổng lồ rất ổn nên chuyện này cũng chẳng cần vội vàng gì.˂˂˂˂˂˃˃˃˃˃
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me