TruyenFull.Me

Xuyen Thanh Bup Be Tinh Duc Cua Doi Thu Mot Mat Mot Con

Edit & beta: orchiid

Thẩm Thuật Nam làm nhiều lần, đối với Lâm Trăn mà nói, tên là khen thưởng, nhưng có khác gì trừng phạt đâu.

Lâm Trăn bị hắn đè đầu xuống, mặt dính trên gối đầu, mông trắng nõn nhếch lên, eo bị bóp thành cái tư thế chờ chịch, Thẩm Thuật Nam còn chấp nhất muốn xem mặt cậu mới chơi được. Nên Lâm Trăn cảm thấy cái cổ mình như bị vặn gãy tới nơi.

Ngày hôm sau cậu rời giường, từ cổ, eo đến phần trong đùi đều nhức mỏi, phải đi đường với tư thế kì lạ.

Lâm Trăn bắt đầu cùng Thẩm Thuật Nam thân thiện nhất có thể trong phòng thí nghiệm, không gây chuyện với hắn nữa. Như vậy khiến cậu cảm thấy ban đêm Thẩm Thuật Nam chơi cậu cũng có thể ôn nhu hơn chút.

Cậu không biết phải làm sao để hai bên đều không xấu hổ mà giải quyết được cái khúc mắc này. Có nhiều lần, Lâm Trăn đã soạn sẵn một đoạn dài ở khung chat, nhưng không dám gửi đi.

Rốt cuộc, "Tôi biết cậu có mua con búp bê tình dục giống hệt tôi" hay "Tôi mỗi đêm đều biến thành búp bê tình dục của cậu", cả 2 cái đều không thể nói ra thành lời được.

Trong đoạn thời gian này, Lâm Trăn vui mừng một chuyện là, Tả Hành đã không còn theo đuổi cậu nữa, hơn thế, y còn theo đuổi một đàn chị, còn chụp chung đăng lên vòng bạn bè.

Tả tra nam nhanh chóng khẳng định chủ quyền bạn trai.

Lâm Trăn không thể không bái phục tốc độ tán tỉnh của y. Nếu cậu có thể mặt dày như Tả Hành, trực tiếp chạy tới nhà Thẩm Thuật Nam, chỉ vào cái con búp bê tình dục kia mà bắt hắn dừng cái việc xấu đó lại.

Nhưng đương nhiên cậu không dám.

Hôm nay, Lâm Trăn với Thẩm Thuật Nam đi thư viện tìm tập báo chí nghiên cứu mới phát hành. Thư viện cũng không hoàn toàn yên lặng, bên trong nhiều người tìm sách, giọng nói nhỏ mà thảo luận với nhau.

Lâm Trăn cũng đứng đắn mà giao lưu vài vấn đề học tập với Thẩm Thuật Nam, nhưng cứ nhìn Thẩm Thuật Nam, trong đầu cậu là tự động hiện lên một số hình ảnh mang tính chất người lớn.

"Cái cậu nói tôi làm nhớ lại...Đàn chị có chia sẻ với tôi, đợi một chút, để tôi tìm."

Thẩm Thuật Nam nhìn chằm chằm vài Lâm Trăn đang cúi đầu lướt điện thoại.

Lâm Trăn là kiểu người nhìn vào lần đầu đã biết cậu rất đẹp, từ góc độ của hắn, nhìn thấy đường mũi thẳng của cậu, hôm nay cậu mặc một cái áo thun thuần đen, lộ ra một chút xương quai xanh, làn da thì trắng nõn vô cùng.

Lâm Trăn cứ như vậy, không chút phòng vệ nào, đứng chỉ cách hắn khoảng 20cm.

Hắn biết là Lâm Trăn vẫn luôn có chút kháng cự hắn, nhưng Thẩm Thuật Nam không biết loại kháng cự đó là vì sao mà có. Có nhiều lúc, hắn cảm thấy sự kháng cự của Lâm Trăn giống như một bức tường trong suốt ngăn cách cậu và hắn.

Nhưng hiện tại, Lâm Trăn cứ như đang đập vỡ bức tường đó.

Khi Lâm Trăn ngẩng đầu lên, Thẩm Thuật Nam thu hồi ánh mắt, lại trở về dáng vẻ thâm trầm như trước, hầu kết hơi động hai cái.

"Tôi tìm thấy rồi."

Bởi vì chiều cao chênh lệch, nên Lâm Trăn phải dựa lại gần Thẩm Thuật Nam, đưa điện thoại cao lên để hắn thấy ảnh chụp bài tập. Cậu lại không cẩn thận đụng tay Thẩm Thuật Nam, tiếp xúc da thịt mang đến một chút cảm giác ấm áp.

"Cậu xem, trong chương 5 có nhắc tới cái phương pháp này, cho nên..."

Điều hòa không khí trong thư viện vẫn hoạt động rất, Thẩm Thuật Nam nhìn bờ môi Lâm Trăn không ngừng đóng mở, hắn lại cảm thấy nóng không chịu được, hắn liền nghiêng người tránh Lâm Trăn xa hơi một chút, kìm nén lửa giận trong lòng, lơ đễnh đáp:

"Cái này giống với ý kiến của chúng ta, phải không?"

"Không giống nhau!" Lâm Trăn hưng phấn mà nói, "Cậu xem số liệu đi, không bị lệch một số"

Hai người dựa đầu gần nhau xem xong mấy cái ảnh chụp bài tập. Lâm Trăn có tính toán mà lướt sang cái ảnh đàn chị chụp với Tả Hành, để đảm bảo rằng Thẩm Thuật Nam đã thấy.

Cậu hy vọng Thẩm Thuật Nam không bởi vì ăn dấm Tả Hành mà buổi tối tới tra tấn cậu.

Hắn nhìn lướt qua, không phản ứng có gì.

Lâm Trăn nhớ ra lý do tới thư viện, vô cùng cao hứng mà ngồi xổm xuống tìm tập san. Cậu ngồi xổm bên chân Thẩm Thuật Nam, cái đỉnh đầu nho nhỏ, hai mảnh vai gầy yếu, nhìn xuống, vòng eo lại rất mảnh khảnh.

Thẩm Thuật Nam an tĩnh mà rũ mắt, ngón tay đỡ trên cùng một tủ sách, nhìn Lâm Trăn.

Lâm Trăn tìm hoài không thấy, phải nghiêng đầu đi chỗ khác xem. Mà từ góc độ của Thẩm Thuật Nam, có thể nhìn một vùng da thịt lớn trong cổ áo Lâm Trăn.

Trên làn da trắng có mấy dấu tay hồng tím, kích cỡ dấu tay rõ ràng là của một người đàn ông để lại. Không chỉ thế, ở chỗ ngực Lâm Trăn, hai đầu vú nhô lên còn dán băng cá nhân.

"Cậu tìm được rồi sao? A..."

Lâm Trăn lại ngẩng đầu, không thấy Thẩm Thuật Nam đâu nữa. Cậu tưởng Thẩm Thuật Nam đi WC, đứng chờ hắn trong chốc lát, nhưng Thẩm Thuật Nam không trở về. Cậu nghi hoặc, nhắn tin cho hắn, nhưng hắn không trả lời.

Dù có việc gấp, cũng nên nhắn lại cậu chứ.

Hắn nhìn vậy mà có vẻ không vui.

Lâm Trăn mang theo nghi vấn rốt cuộc Thẩm Thuật Nam có yêu thầm cậu hay không về kí túc xá.

Lúc cậu thay áo ngủ, xé luôn băng cá nhân đang dán trên hai vú. Ngực Lâm Trăn cũng giống như ngực mấy người con trai khác, chỉ là sờ lên mềm hơn chút. Nhưng không biết có phải do ảo giác của cậu hay không, ngực cậu bị Thẩm Thuật Nam sờ đến to ra.

Dù gì mỗi lần chơi vú cậu, hắn ta cũng dùng nhiều sức thế mà.

Lâm Trăn ngồi xuống bàn, định xem qua bài tập. Nhưng trong nháy mắt, đầu óc cậu mơ hồ đi.

Sau khi tầm mắt khôi phục bình thường, Lâm Trăn hoảng hốt phát hiện ra cậu là nhập vào thân thể con búp bê tình dục kia rồi. Nội tâm cậu vang chuông cảnh báo dữ dội. Bởi mỗi lần nhập xác thế này, đều là lúc cậu hôn mê, vô ý thức. Nhưng hiện tại, cậu còn đang tỉnh táo, lại bị túm vào đây.

Lâm Trăn không biết thay đổi này có ý nghĩa gì, cậu sợ hãi nhìn Thẩm Thuật Nam, sợ rằng không biết sắp có chuyện gì xảy ra.

Đường nét gương mặt Thẩm Thuật Nam đều rất rõ ràng, lông mi hay mũi đều rất đẹp, nhưng hắn không cười, gương mặt nhìn rất lãnh đạm, lạnh như băng. Bình thường Lâm Trăn cũng nhìn thấy Thẩm Thuật Nam như vậy rồi, nhưng không hiểu vì sao bây giờ cậu lại cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.

Lâm Trăn đột nhiên cảm thấy, Thẩm Thuật Nam nhìn cái con búp bê tình dục này bằng ánh mắt không có độ ấm. Thẩm Thuật Nam duỗi tay bóp cằm cậu, từ trên cao nhìn xuống, hỏi: "Em rất thích lừa người khác phải không?"

Tôi lừa ai bao giờ? Lâm Trăn bối rối tự hỏi.

"Nói gì mà chờ tốt nghiệp xong mới yêu đương, đều là gạt tôi phải không? Sớm đã bị thằng khác chơi chín rục rồi phải không? Có bạn trai rồi còn đi quyến rũ người khác, sợ bị đàn ông đụ không đủ hả?"

Thẩm Thuật Nam không nhanh không chậm mà nói, lấy tay nắm núm vú cậu, kéo ra. Cái chỗ đó vốn không thể chịu đựng đối xử thô bạo như vậy, lại toan trướng lên.

Vì sao lại nói tôi như vậy... Thẩm Thuật Nam toàn là ác ý mà nhục nhã cậu, nghi ngờ cậu, không cho cậu cơ hội giải thích. Lâm Trăn gấp đến độ muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cậu chỉ có thể lẳng lặng mà nằm ở nơi đó.

"Cả ngày cứ xuất hiện trước mặt tôi..."

Thẩm Thuật Nam hạ mắt, trên mặt biểu tình hiện lên một tia dữ tợn, nói ra không hề khắc chế, "Tôi thật muốn ngày nào đó đè em ra mà hiếp chết."

Lâm Trăn bị hắn dọa sợ, lúc cậu nghe Thẩm Thuật Nam nói chữ "hiếp", cả người đều tê dại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me