Xuyên Thành Nông Gia: Làm Ruộng, Thi Cử, Nuôi Vợ
Chương 32: Nương tới thăm
Chương Liễu Mi vì thân thể không khoẻ, ngày thường phần lớn thời gian đều ở nhà tĩnh dưỡng, những chuyện xảy ra trong thôn cũng chỉ nghe được đôi chút chứ không nắm rõ.Chuyện Lâm Trạch phân gia nàng cũng chỉ nghe người ta nói lại, chứ chưa từng thấy tận mắt.Thật ra nàng đã sớm muốn đến gặp Chương Tụ, nhưng lại không có can đảm, bởi vì trước kia "Lâm Trạch" không thích nàng và Chương Tụ gặp mặt, sợ nàng trở về nói bậy bạ với Chương Ngân Châu.Trước kia chỉ cần nàng đến một lần, buổi tối Chương Tụ nhất định sẽ bị đánh một trận, cho nên dần dà Chương Liễu Mi cũng không dám tới nữa. Dù có nhớ con cũng chỉ dám lén lút tìm cách gặp.Lần này cũng không khác, nàng rình mấy ngày mới tìm được cơ hội, thừa dịp Lâm Trạch không có nhà liền đến Lâm gia.Mấy ngày nay nàng sốt ruột đến mức môi cũng nổi mụn. Trước kia muốn gặp riêng Chương Tụ dễ như trở bàn tay, "Lâm Trạch" căn bản không quan tâm Chương Tụ đi đâu làm gì.Nhưng bây giờ thì khác. Giờ trong đầu Lâm Trạch toàn là Chương Tụ, hận không thể dính lấy hắn suốt hai mươi bốn giờ một ngày.Sáng cùng nhau ra ngoài bán bánh mì, chiều cùng nhau về nhà học bài, tối cùng nhau làm việc rồi đi ngủ, chẳng có lúc nào rời nhau.Chương Liễu Mi phải rình mấy ngày liền mới đợi được lúc Lâm Trạch đưa đồ tiếp tế cho Lâm Tam Quý nửa tháng một lần, Chương Tụ ở nhà một mình mới dám tới.Khi Chương Liễu Mi lòng đầy lo lắng tới cửa, Chương Tụ đang ở trong nhà học ghép vần theo phương pháp của Lâm Trạch.Thời gian gần đây, ngoài việc bán bánh mì kiếm tiền thì việc khiến hắn cảm thấy hứng thú và tích cực nhất chính là học chữ. Lâm Trạch nói chỉ cần hắn học xong ghép vần thì sau này không cần người dạy, tự mình cũng có thể đọc được những chữ chưa từng gặp qua.Đến khi học được ý nghĩa của các chữ ấy, việc đọc sách sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, còn giỏi hơn cả học sinh tư thục.Chương Tụ không mong mình giỏi hơn người ta, cậu chỉ hy vọng mau chóng học được để biết chữ. Như vậy sau này có ai chê cười Lâm Trạch vì cưới một tiểu ca nhi thì cậu cũng có thể làm chỗ dựa cho tướng công mình nở mày nở mặt.Một tiểu ca nhi biết chữ không thua gì cô nương nhà giàu. Trong thời đại này, học vấn là thứ vô cùng được coi trọng.Phải, là tướng công. Tuy ngoài miệng còn nói phải thử thêm, nhưng trong lòng Chương Tụ sớm đã coi Lâm Trạch là người mình muốn sống cả đời cùng.Khoảng thời gian này, Lâm Trạch đối với cậu tốt đến từng chút một. Những quan tâm vô tình toát ra ấy không phải diễn trò.Lâm Trạch thật lòng thích cậu. Không phải lời ngon tiếng ngọt lừa dối, mà là xuất phát từ tận đáy lòng. Mỗi lần nghĩ đến điều đó, Chương Tụ lại cảm thấy trong lòng ngọt ngào không sao nói hết.Trước kia trong thôn cũng từng có mấy tên tiểu tử thầm thích cậu, muốn cưới cậu về làm vợ. Dù sao cậu cũng đẹp, so về diện mạo thì cũng thuộc hàng nổi bật trong thôn.Khi đó cậu tuy vui trong lòng, nhưng chỉ là vì có người thích mình chứ không giống với cảm giác ngọt ngào khi ở cạnh Lâm Trạch.Những kẻ từng nói thích cậu phần lớn chỉ vì cậu đẹp và siêng năng, cưới về vừa ấm giường vừa làm ruộng được.Nhưng Lâm Trạch thì khác. Lâm Trạch thật lòng đặt cậu trong tim mà yêu thương.Nam nhân tốt như vậy, Chương Tụ biết phải nắm chặt. Cho nên cậu muốn cố gắng học chữ, sau này mới không để Lâm Trạch mất mặt. Cậu cũng có thể tự tin nói với người khác, cậu chính là phu lang của Lâm Trạch.Chương Tụ học hơi chậm, nhưng đầu óc lại thông minh. Trước kia chưa từng đọc sách, như tờ giấy trắng, nhưng khả năng tiếp thu kiến thức mới rất nhanh.Cho nên sau nửa tháng cố gắng, cậu đã nắm được cơ bản ghép vần. Đợi quen thuộc hơn chút nữa, Lâm Trạch sẽ bắt đầu dạy cậu đọc sách."a a, o óc, e ếch, i y, u ù, v vịt, ai ei ui......"Chương Liễu Mi đi đến trước cửa nhà Lâm Trạch liền nghe thấy bên trong vọng ra tiếng Chương Tụ đọc ghép vần.Nào là vịt với ếch, kỳ quái như đang đọc chú ngữ, khiến nàng nghe mà trong lòng run sợ, tưởng đâu nhi tử mình bị phát hiện trốn nhà, bị Lâm Trạch đánh cho hồ đồ nên mới nói năng linh tinh như thế.Cũng may nàng còn nhớ xung quanh có hàng xóm, không dám khóc lóc trước mặt người ta, chỉ đành lau nước mắt rồi gõ cửa."Cộc cộc cộc......""Nương, sao người đến đây? Mau vào đi. Con còn định hai hôm nữa về thăm người đó."Chương Tụ vừa mở cửa thấy là nương liền vui mừng khôn xiết, vừa nói chuyện vừa kéo bà vào nhà.Giữa hai hàng lông mày lộ ra nét nhẹ nhàng thư thái, tâm trạng cũng phơi phới. Bởi gần đây ăn uống đầy đủ, thân thể cũng có da có thịt hơn trước, sắc mặt hồng hào. Tóm lại, so với dáng vẻ gầy trơ xương, mặt mũi hốc hác, ánh mắt cụp xuống như đã chết tâm trước kia thì đúng là khác biệt một trời một vực.Vẫn là gương mặt ấy, vậy mà Chương Liễu Mi suýt nữa không nhận ra nổi.Nàng còn đang sững sờ kinh ngạc, Chương Tụ đã mừng rỡ kéo nàng vào sân ngồi xuống, sau đó vội vàng đi rót nước, lấy bánh mì cùng quả khô ra mời."Nương, mau uống chút nước này đi, con có bỏ thêm mật ong rừng đó. Còn cái bánh mì này, nương nhất định phải nếm thử, con còn phết thêm chà bông, vừa ngọt lại vừa ngon, trên trấn ai cũng thích ăn..."Tuy sau khi thành thân không thường xuyên gặp mặt, nhưng Chương Tụ trong lòng biết nương vẫn luôn lo cho mình. Trước kia cậu sống ra sao ở Lâm gia, nương đều biết rõ.Cho nên giờ phút này, khi nương đột nhiên tới cửa, Chương Tụ chỉ muốn đem tất cả những gì tốt đẹp mà mình đang có bày ra hết cho nương xem, để nàng yên tâm biết cậu hiện tại sống rất tốt.Kết quả là vì quá kích động, Chương Tụ quên mất đạo lý "vật cực tất phản".Chương Liễu Mi nhìn đồ cậu lấy ra, không những không vui mà còn bị dọa sợ, sắc mặt lập tức tái nhợt."Mau, mau cất mấy thứ này đi! Con ơi là con, nương biết con hiếu thuận, nhưng cũng phải biết lo xa chứ! Con cũng dám trộm mấy thứ này ra đãi nương! Lâm Trạch mà về nhà, biết được thì đánh chết con mất thôi! Ô ô... Tụ ca nhi đáng thương của ta..."Chương Liễu Mi rốt cuộc không nhịn được bật khóc. Nhìn mấy món trên bàn mà nàng suýt thì hoảng loạn đến mức ngất đi.Mật ong thì thôi, ăn vụng một chút chắc không ai phát hiện. Nhưng bánh mì mà cũng dám lấy ra đãi nàng? Món này nàng từng nghe qua, hôm qua Chương Kim Quan còn mới khoe khoang ở nhà hắn có được, nói là điểm tâm mới mở bán trên trấn, không rẻ chút nào.Nếu như để Lâm Trạch phát hiện, hắn nỡ lòng nào mà không đánh chết Tụ ca nhi nhà nàng?Chương Liễu Mi đối với Lâm Trạch vẫn còn giữ nguyên ấn tượng cũ. Những lời đồn trong thôn về việc Lâm Trạch đổi tính, nàng nửa tin nửa ngờ. Dù hắn thực sự đối xử tốt với nhi tử thì cũng không đến mức đem đồ quý trong nhà để mặc Tụ ca nhi tự ý dùng.Nhìn thấy nương khóc đến đau lòng như vậy, Chương Tụ mới nhận ra bản thân có phần nóng vội, vội vàng lên tiếng giải thích."Nương đừng khóc nữa, mấy món này không phải con trộm đâu. Lâm Trạch bây giờ sẽ không đánh con nữa, trong nhà có gì con cũng có thể động tới. Bạc cũng là do con quản, hắn không giống trước kia nữa đâu...""Thật... thật sao? Hắn đưa cả tiền trong nhà cho con giữ?"Những lời đầu tiên Chương Liễu Mi không lọt tai, nhưng vừa nghe đến chuyện bạc thì nàng mới chịu dừng lại, biểu cảm tràn đầy kinh ngạc.Nàng thật sự không thể tin nổi vào tai mình. Với cái thái độ ghét bỏ Tụ ca nhi khi trước, sao Lâm Trạch lại có thể giao bạc cho nhi tử nàng giữ? Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng tây?Nếu không phải chính mắt thấy Lâm Trạch đã đổi tính, bản thân Chương Tụ cũng không dám tin.Cậu biết nương có phản ứng như thế cũng không có gì bất ngờ. Nhớ ngày đầu Lâm Trạch đột nhiên đối xử tốt, cậu cũng lo nơm nớp, sợ bị lừa rồi sẽ bị bán đi lúc không đề phòng.May mà sau đó phát hiện Lâm Trạch đã đổi linh hồn, nếu không thì cậu đã bỏ trốn rồi."Nương, chuyện trước kia cứ để qua đi đi. Dù sao hiện tại Lâm Trạch rất tốt với con, thương con như bảo bối, con cũng muốn sống với hắn cả đời. Nương xem con bây giờ có phải mập lên rồi không?"Trên mặt Chương Tụ nở nụ cười nhẹ nhàng, không hề che giấu chút nào, còn ra hiệu cho Chương Liễu Mi nhìn mình.Cậu không thể nói rõ chuyện hoán đổi linh hồn, nhưng cuộc sống hiện tại của cậu là thật, da thịt nở nang cũng không lừa được ai.Tất cả những điều này Chương Liễu Mi đã thấy ngay từ lúc bước vào cửa. Có điều, bóng ma mà 'Lâm Trạch' để lại cho mẹ con họ ngày xưa quá sâu, trong chốc lát quả thật khó mà yên lòng.Dù thấy nhi tử như đã khác hẳn, nàng vẫn chưa dám hoàn toàn tin tưởng."Hắn... không phải là định vỗ béo con rồi đem bán được giá cao đấy chứ?"Đây chẳng phải coi cậu là heo sao? Chương Tụ nhìn vẻ mặt của nương, liền biết bà đang nghĩ gì. Nương cậu từ trước tới nay là người giấu tâm tư không giỏi.Nói nhiều cũng vô ích, tốt nhất là đưa ra chứng cứ cho rõ ràng.Chương Tụ liền vén tay áo, để lộ ra nốt ruồi đỏ hình hoa sen kia, mặt hơi ửng đỏ, đưa tới trước mặt Chương Liễu Mi."Nương, bọn con đã viên phòng rồi..."Tiểu ca nhi đã phá thân thì không bán được giá tốt. Đến nước này, chắc hẳn nương cũng nên tin rồi chứ?Ai ngờ Chương Liễu Mi vừa ngẩng đầu lên đã phản ứng giống hệt như Trịnh Tiểu Lạc lúc trước, lập tức lại bật khóc:"Hu hu, ca nhi ngốc của ta ơi, sao con lại có thể viên phòng với tên khốn đó chứ! Hắn một lòng một dạ đều là vì biểu tỷ của con, sao con lại dễ dàng tin lời hắn được? Giờ hắn vừa mới phân gia, không ai quản chuyện trong nhà, cũng không ai chăm sóc, tất nhiên sẽ không dễ dàng để con rời đi...""Hắn không chừng chỉ muốn lừa con ở lại làm việc kiếm tiền cho hắn, chờ có cơ hội lại đem bán con, rồi sau đó cưới biểu tỷ của con về làm vợ ấy! Hu hu, ca nhi đáng thương của ta sao lại ngốc thế, mới có bao lâu chứ, sao hắn có thể nhanh chóng đem lòng yêu con được, lời nam nhân nói không thể tin mà..."Dù sao cũng là người từng trải, Chương Liễu Mi nghĩ sâu hơn đám trẻ tuổi một chút.Thật ra cũng không thể trách nàng nghĩ vậy. Vài hôm trước Lâm Trạch xuyên qua, lúc nàng gặp con thì vẫn còn thấy trên người thằng bé đầy thương tích vì bị đánh.Giờ chưa tới hai tháng, 'Lâm Trạch' lại thành một kẻ sủng ái ca nhi của nàng, bạc trong nhà cũng giao hết cho tức phụ giữ, kiểu gì nhìn cũng thấy khả nghi.Chương Tụ nhất thời không biết phản bác thế nào, vì lời nương nói... cũng rất có lý.Nếu không phải biết Lâm Trạch đã thay đổi như người khác, e rằng cậu cũng nghĩ như vậy. Nhưng giờ...Tướng công cậu thật sự là thích cậu nha!Chương Tụ cố gắng giải thích:"Nương đừng lo. Biểu tỷ sắp thành thân rồi, khế bạc và khế đất trong nhà cũng đều ở tay con, nếu hắn thực sự muốn bán con gạt con thì đã chẳng cần làm vậy đâu. Nương tin con đi.""Nhưng mà..."Chương Liễu Mi vẫn đầy bất an, không dám dễ dàng tin tưởng.Đúng lúc này, Lâm Trạch vừa đưa xong đồ cho Lâm Tam Quý thì trở về nhà.Trên tay hắn còn xách theo con cá lớn mà hắn mua được từ một thôn dân đi bán dạo. Vô cùng vui vẻ đẩy cửa bước vào."A Tụ, xem ta mua gì nè? Một con cá to, tối nay tướng công làm cá hầm cải chua cho em ăn... Ủa, nương cũng tới rồi?"Câu cuối là vì hắn vừa thấy Chương Liễu Mi đang ngồi trong sân. Ánh mắt Lâm Trạch sáng lên, rất tự giác cất tiếng chào nương.Nhưng cái biểu tình này rơi vào mắt Chương Liễu Mi lại giống như sói đói thấy mồi, mắt sáng rực ánh xanh, khiến nàng lập tức co rúm lại, run sợ nhìn hắn, sợ hắn lại giống như trước—mắng chửi, đập đồ, rồi đánh Chương Tụ một trận.Chương Liễu Mi theo phản xạ kéo con trai ra sau mình, run run vẫy tay lia lịa, lắp bắp sợ hãi:"Không... không... ta... ta không phải đến..."Bộ dáng rõ ràng sợ đến chết mà vẫn còn ra vẻ gà mẹ bảo vệ gà con, lại còn cố tìm lời chống chế che đậy, lọt vào mắt Lâm Trạch mà hắn thấy buồn cười không chịu nổi. Mẹ vợ hắn đúng là có cá tính thật.Lâm Trạch cười, đặt cá vào chậu nước, miệng cười nói đùa:"Nương nay sao lại đến thế? Có phải trong thôn lại có người nói ta ức hiếp A Tụ, nên nương tới mang A Tụ về à? Không dễ vậy đâu, đám bà tám kia cả ngày chẳng làm được chuyện gì tốt, để ta bắt được lại đập gãy chân bây giờ. A Tụ là tức phụ của ta, ta..."Là bảo bối thì không nỡ đánh...Lời còn chưa dứt, bên kia Chương Liễu Mi đã bị ba chữ "đập gãy chân" dọa đến mềm cả chân, ngồi bệt xuống đất.Nàng hoảng hốt nhìn Lâm Trạch, giống như thấy ác quỷ, nước mắt lã chã, khóc run cả người:"Hu hu, Lâm tiểu tử, đừng, đừng đập chân! Là ta không tốt, ngươi muốn đánh thì đánh ta đi, đừng đánh Tụ ca nhi nhà ta... Hu hu, Tụ ca nhi đáng thương của ta không phải cố ý muốn chạy, là ta bảo nó chạy đó, ta... chúng ta sẽ không... không chạy nữa, đừng đánh Tụ ca nhi, hu hu..."Khóc như thể bi kịch trong tuồng cổ.Lâm Trạch nổi cả da gà. Mẹ vợ hắn làm sao thế này? Hắn có nói sẽ đánh A Tụ đâu, mà bà ấy khóc...Chờ chút, bà ấy vừa nói gì?Tức phụ của hắn muốn chạy?"Nương nói gì? Nương bảo A Tụ bỏ trốn? Trốn... trốn thật?"Lâm Trạch nhìn chằm chằm Chương Liễu Mi đang khóc lóc thương tâm, sắc mặt cũng dần tối lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me