Xuyen Thanh Nu Chinh Trong Nu Phu Van Quyet Khong The Tham
Lam Tiểu Vi ngồi bên cạnh cửa sổ , dung mạo không khỏi khiến người ta kinh diễm , rèm mi cong vút khẽ nhắm hờ . Cô chậm chạm mở mắt , đưa một tay lên chống cằm , ánh mắt mơ hồ nhìn ra khoảng sân vườn trước mắt . Mùi bạc hà thanh mắt lan tỏa trong không khí , đám tường vi đỏ kiều diễm len lỏi trên vách tường , đung đưa chiếc lá trong không khí . Mơ hồ nhớ lại những kí ức năm xưa .Hai cô bé chừng sáu tuổi đang nô đùa trong cánh đồng hoa oải hương tím ngắt rộng lớn . Tiếng cười ròn rã vang lên trong trẻo cả một góc trời xanh biếc . Ahhh ... Cô bé có hai bím tóc được tết sam bất chợt hét lên , cả người bị rơi xuống một cái hố cao hơn đỉnh đầu một chút , bụi đất bay mù mịt , bộ váy trắng tinh liền lấm bẩn .' Tiểu Vi ...tiểu Vi em không sao chứ ?' Cô bé còn lại luống cuống hỏi han , bởi vì không biết phải làm gì nên chỉ đứng trên nhìn xuống .Tiểu Vi cả người bị xây xát , đầu gối bị xướt đã xuất hiện tia máu đỏ . Một đạo truyền đau rát lan tới khiến cô bé đỏ ửng cả viền mắt chực khóc . Thấy vậy Tử Ly ở bên trên liền nhanh chóng trấn an .' Đừng khóc ... Tiểu Vi , nắm lấy tay chị đi .' Cô bé xòa búp tay trắng nõn vươn tới . Tuy nhiên lực quá yếu nên không thể kéo cô bé dưới hố kia lên được mà còn khiến bản thân bị ngã về phía sau . ' Đừng lo , chị chạy đi tìm người cứu . Vu quản gia chắc sẽ ở gần đây thôi . Tiểu Vi ngoan đừng lo nhé .' Cô bé chùi bàn tay lấm bẩn của mình lên vạt áo , tất tưởi chạy đi , chiếc miệng bé xinh vẫn không ngừng trấn an cô bé bên dưới .Tiểu Vi chợt mở mắt , quá khứ như xưa lại hiện ùa về như mới xảy ra ngày hôm qua . Tiểu Vi thò tay qua cửa sổ , ngắt một bông tường vi rực rỡ , ngón tay mân mê cánh hoa mềm mịn .Tử Ly ... ước gì chị chưa từng thay đổi . ...Tiểu Vi bị bỏ lại một mình trong hố , đau đớn cùng sự cô đơn khiến nước mắt chảy dài lúc nào không hay . Tiểu Vi không kìm được dòng nước mắt nóng hổi , bật khóc thút thít .' Này ... đừng có chùi tay lên mắt nữa . Tay bẩn như vậy còn muốn mắt nhiễm khuẩn sao ?' Tiếng nói trẻ con non nớt nhưng lại có phần mạnh mẽ khiến Tiểu Vi ngước mắt lên . Trong cái sự nhạt nhòa ngăn cách bởi dòng nước mắt , một cậu bé với mái tóc đen tuyền mềm mại tung bay trong gió , ánh mắt sắc bén tựa như chú chim ưng còn nhỏ lại mang khát vọng bay xa vẫn nổi bật rõ rệt . ' Tiểu Vi ...đang đợi người ...tới cứu .' Giojng nói trong trẻo bị ngắt quãng bởi tiếng nấc nhẹ . Cậu bé hừ nhẹ một cái , đưa tay về phía Tiểu Vi . ' Nhanh lên . Đống vết thương kia mà nhiễm trùng thì rắc rối đấy .' Tiểu Vi rụt rè đưa tay nắm lấy . Bàn tay ấy nhỏ bé nhưng lại thập phần rắn chắc , không yếu ớt như của Tử Ly , chỉ cần một tay đã kéo cô lên được khỏi hố . Tiểu Vi chậm chạp đứng dậy , nhưng sau đó một đạo đau rát từ đầu gối khiến cô khuỵu xuống vết thương lại được dịp hở ra . Đau ...Tiểu Vi lại ôm chân , nước mắt lã chã rơi . Cậu bé lại hừ lạnh một tiếng , sau đó liền cúi người xuống trước mặt cô bé .' Leo lên ...' Tuy là giọng điệu ra lệnh nhưng vào tai Tiểu Vi lại hóa thập phần dịu dàng . Cô nằm ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ trên lưng cậu , gió trơn mớn làn da khiến vết thương như không còn đau nữa , mùi oải hương thơm dìu dịu .Khoảng khắc ấy thời gian như ngừng trôi , trên cánh đồng oải hương rộng lớn ấy chỉ còn mỗi mình cô và cậu ở bên nhau .' Anh tên gì?' Lấy hết dũng khí để hỏi , cuối cùng đợi mãi vẫn chỉ là sự im lặng . Cô cụp mi mắt , tiu nghỉu cúi xuống .' Cố Lạc Thần .' Cậu trầm ấm nói , không nhanh không chậm . Khoảng khắc đó khiến lòng Tiểu Vi như có dòng suối ấm áp chảy qua , như ánh sáng mặt trời soi sáng màn đêm u tối . Ba từ Cố Lạc Thần được cô khắc cốt ghi tâm .Phải ...cho tới khi Năm mười lăm tuổi , giữa buổi tiệc mừng sinh nhật cô , Tử Ly công khai mình là bạn gái của anh . Trái tim cô như tan nát thành nghìn mảnh . Nhìn anh đi chơi cùng chị ta , quan tâm chị ta , cười nói cùng chị ta , đưa chị ta đi học . Từng cử chỉ nhỏ , hành động , lời nói của anh dành cho chị cô đều khao khát . Nhưng cuối cùng cô chẳng nhận được gì ngoài cái nhìn lạnh lẽo từ anh .Chị ta biết cô yêu anh ...vì vậy chị ta cố tình giữa buổi sinh nhật của cô công bố với mọi người . Chị ta ghen tị bởi vì cô xinh xắn hơn , cho nên bày đủ trò hãm hại ngầm khiến cô khổ sở , trở nên thảm hại trước mặt anh . Chị ta cho cô uống xuân dược rồi thuê người hãm hiếp , khiến cô trở thành đứa con gái dơ bẩn trong mắt anh .Bị chị gái tin tưởng nhất hãm hại , lại bị chính người mình yêu thương kinh tởm . Cuối cùng trước khi chết chỉ nhận được cái liếc nhìn khinh thường.Lam Tiểu Vi cô đáng bị vậy sao? Không...Không đáng . Bởi vậy ông trời cho cô cơ hội được quay trở lại làm lại từ đầu . Cô đạp người chị gái bạch liên hoa này từ đỉnh cao rơi xuống vực thẳm . Cô cứ ngỡ trái tim mình đã chết , chỉ còn hận thù đong đầy . Nhưng cô đã lầm , cô đứng trước anh vẫn chỉ là Tiểu Vi ngốc nghếch từng yêu anh tới cuồng si . Suy cho cùng , cô vẫn còn yêu anh rất nhiều .Bởi vậy khi anh chấp nhận cô , cô đã từng vui sướng như thế nào . Dường như cuối cùng cô cũng đã tìm được ánh sánh trong căn hầm đen tối của cuộc đời mình.Nhưng giờ thì sao? Lam Tử Ly cư nhiên lại như biến thành người khác. Cô ta cũng giống như cô vậy , từ vực sâu lại vút lên thành phượng hoàng . Nhưng loại người như cô ta mà cũng đáng được như vậy sao? Ông trời rốt cuộc còn có mắt không ? Lam Tử Ly nói cô ta không phải là người ngày xưa mà cô quen biết. Nhưng vậy thì đã sao ? Vẫn là gương mặt đó , vẫn là con người đó , sống tốt hơn thì đã sao? Cuối cùng trong mắt anh vẫn có bóng hình của cô ta . Chỉ cần một lý do ấy thôi , Lam Tiểu Vi cô tuyệt đối không chấp nhận.Cô yêu anh , cô muốn được ở bên anh , muốn trong đôi mắt ấy chỉ lưu giữ bóng hình của một mình cô . Như vậy là sai sao ?Cô không chỉ yêu Cố Lạc Thần , cô còn muốn Tử Ly sống không được mà chết cũng không xong . Thứ gì Tử Ly có , cô đều muốn đoạt cho bằng được ....' Em khóc sao ?' Lam Tiểu Vi giật mình , vội đưa tay lên chùi giọt nước mắt lạc .' Hình như đây là lần đầu tiên anh thấy em khóc .' Lục Hàn ngồi xuống chiếc gỗ bên cạnh , ngón tay chạm tới bông tường vi đã bị dập nát tơi tả , khóe môi cong cong .' Chỉ là nhớ chút chuyện xưa .' Tiểu Vi khẽ lắc đầu .' Chuyện em nhờ anh tới đâu rồi ? ' Tiểu Vi rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ kiều diễm quay lại nhìn Lục Hàn đang ngồi kế bên .' Có chút rắc rối từ phía Giang gia , có lẽ mất khoảng một tuần để giải quyết .' Lục Hàn vừa nói , bàn tay vừa đùa nghịch lọn tóc đen mượt trong lòng bàn tay .Nghe thấy vậy ánh mắt Tiểu Vi thoáng chút xao động , bàn tay vô thức siết lại . ' Dạo này em có vẻ xao nhãng . Nên nhớ cái gì cần làm cái gì không nên làm .'
Tiểu Vi giật thót mình một cái , quay sang ánh mắt liền chạm phải nụ cười tiếu phi tiếu của Lục Hàn .Cười nhưng không cười , lại khiến người ta cảm thấy không lạnh mà run.Tiểu Vi nhìn theo bóng áo sơ mi trắng ấy khuất dạng , bàn tay vò nát gấu váy lúc nào không hay . Lục Hàn nhìn có vẻ hiền lành nhưng thực chất không hề như vậy , bề ngoài vô hại nhưng bên trong lại như con quỷ dữ có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào . Chơi với hắn như đùa với lửa , thật dễ bị bỏng tay .Nhưng bây giờ ngoài hắn ta ra , không còn ai đủ năng lực để giúp cô cả . ...Gặp gỡ Cố Lạc Thần thật sự khiến tinh thần của Tử Ly trở nên tồi tệ hơn rất nhiều . Cô đứng lặng bên chiếc moto , im lặng ngắm nhìn chân trời phía trước mắt .Cảm xúc này không phải là của cô , là của nguyên chủ cũ .' Tại sao cô vẫn chưa chịu từ bỏ ?' Tử Ly đặt tay lên ngực , lồng ngực nhói đau . ' Hắn ta từ trước tới nay vẫn luôn lợi dụng cô ... Hắn ta vì thấy Tiểu Vi biến tính liền trong phút chốc bỏ rơi cô . Kể cả bây giờ hắn ta nói yêu cô ...liệu có phải là thật không ? ' ' Tôi vốn dĩ không hề có cảm xúc gì với hắn , tất cả những cảm xúc này đều là chấp niệm của cô . Nếu bây giờ cô không buông bỏ, người đau khổ chính là ba chúng ta.' Phải ... Bây giờ thân thể này của cô . Cô không thể sống cho nguyên chủ được . Có những thứ tâm trí không thể điều khiển được mà chỉ có thể lắng nghe trái tim .Nỗi đau âm ỉ dày vò cô ban nãy chợt từ từ tan biến . Chấp niệm nặng sâu trong lòng dần được buông bỏ . Gió sớm khẽ luồn qua mái tóc , màu xanh ngắt của đám cỏ như trải dài trong vô tận .Tử Ly vén mớ tóc mai ra đằng sau tai , trên môi nở nụ cười mỉm .' Thật sự ...cảm ơn cô , Tử Ly . '
Tiểu Vi giật thót mình một cái , quay sang ánh mắt liền chạm phải nụ cười tiếu phi tiếu của Lục Hàn .Cười nhưng không cười , lại khiến người ta cảm thấy không lạnh mà run.Tiểu Vi nhìn theo bóng áo sơ mi trắng ấy khuất dạng , bàn tay vò nát gấu váy lúc nào không hay . Lục Hàn nhìn có vẻ hiền lành nhưng thực chất không hề như vậy , bề ngoài vô hại nhưng bên trong lại như con quỷ dữ có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào . Chơi với hắn như đùa với lửa , thật dễ bị bỏng tay .Nhưng bây giờ ngoài hắn ta ra , không còn ai đủ năng lực để giúp cô cả . ...Gặp gỡ Cố Lạc Thần thật sự khiến tinh thần của Tử Ly trở nên tồi tệ hơn rất nhiều . Cô đứng lặng bên chiếc moto , im lặng ngắm nhìn chân trời phía trước mắt .Cảm xúc này không phải là của cô , là của nguyên chủ cũ .' Tại sao cô vẫn chưa chịu từ bỏ ?' Tử Ly đặt tay lên ngực , lồng ngực nhói đau . ' Hắn ta từ trước tới nay vẫn luôn lợi dụng cô ... Hắn ta vì thấy Tiểu Vi biến tính liền trong phút chốc bỏ rơi cô . Kể cả bây giờ hắn ta nói yêu cô ...liệu có phải là thật không ? ' ' Tôi vốn dĩ không hề có cảm xúc gì với hắn , tất cả những cảm xúc này đều là chấp niệm của cô . Nếu bây giờ cô không buông bỏ, người đau khổ chính là ba chúng ta.' Phải ... Bây giờ thân thể này của cô . Cô không thể sống cho nguyên chủ được . Có những thứ tâm trí không thể điều khiển được mà chỉ có thể lắng nghe trái tim .Nỗi đau âm ỉ dày vò cô ban nãy chợt từ từ tan biến . Chấp niệm nặng sâu trong lòng dần được buông bỏ . Gió sớm khẽ luồn qua mái tóc , màu xanh ngắt của đám cỏ như trải dài trong vô tận .Tử Ly vén mớ tóc mai ra đằng sau tai , trên môi nở nụ cười mỉm .' Thật sự ...cảm ơn cô , Tử Ly . '
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me