Xuyen Thanh Phao Hoi Trong Truyen Tong Thu Toi Yeu Duong Voi Cong Chinh
Chương 27: Giống như dưỡng thành một cái thói quen chỉ cần 21 ngàyTrên giường đã thành một mảnh hỗn độn, quần áo, giày vớ cũng bừa bãi trên mặt đất.Kỳ thật, sức lực của tu sĩ không thể so với phàm nhân, đừng nói chỉ là mấy canh giờ hoan ái, ngày thường chỉ cần vận chuyển linh khí, dù là đi đường mấy ngày, luyện đan, luyện khí suốt gần tháng cũng không hề gì. Nhưng lúc này, có lẽ do bản năng tự nhiên của con người, cả hai đều không nhúc nhích.Từ chạng vạng đến khi đêm khuya, trong phòng không hề thắp đèn. Trong bóng tối, Nhiếp Thế Vân lười biếng trở mình."Tối nay cứ ở lại đây đi." Nhiếp Thế Vân đặt tay lên ngực Địch Bạch Dung.Ngực Địch Bạch Dung chi chít dấu đỏ tím, còn có dấu răng không tiện nói ra, hắn nghĩ ngợi một lát, cuối cùng cũng đáp: "Được."Không khí như vậy thật tốt, Nhiếp Thế Vân cũng chẳng có tâm tình rời khỏi giường để dọn dẹp bãi chiến trường dưới đất, chỉ kéo chăn tới, hai người cứ thế mà chìm vào giấc ngủ.Đối với tu sĩ, ngủ vốn không phải điều cần thiết. Nhưng có lẽ do dục hỏa đốt cháy quá sớm khiến cả hai đều không thể dừng lại, thành ra đến mãi khi mặt trời đã lên cao, họ mới từ từ tỉnh dậy.Địch Bạch Dung từng nói rằng hắn thường bị bóng đè khi ngủ, nhưng tối qua lại ngủ rất yên bình, chỉ cảm thấy trời đã sáng.Khi mở mắt ra, trong khoảnh khắc Địch Bạch Dung cảm thấy như bị đứt mạch suy nghĩ. Tỉnh dậy trong một nơi không quen thuộc, sau lưng lại có hơi thở của một người khác, hắn lật qua, ký ức của đêm trước mới dần dần trở lại trong đầu.Nét mặt và ngũ quan của Nhiếp Thế Vân không thể xem là phong hoa tuyệt đại, tuy rằng cũng coi như tuấn tú, nhưng trong mắt đại đa số người cũng chỉ thuộc vào hạng trung thượng. Lần đầu gặp gỡ, Địch Bạch Dung cũng thấy đối phương bình thường, không có gì nổi bật —— nhất là khi so với chính mình hay Đoạn Minh Ngọc, người luôn tỏa ra hào quang. Thế nhưng, càng tiếp xúc lâu, hắn càng thấy Nhiếp Thế Vân có nhiều điều kỳ lạ, khó đoán. Nghĩ lại, cảm giác trung dung ấy có lẽ là do người kia cố ý tạo ra.Địch Bạch Dung nhìn kỹ thêm chút nữa, chỉ thấy mí mắt Nhiếp Thế Vân khẽ giật, thở dài: "Nếu tỉnh rồi, sao còn giả vờ ngủ?"Nhiếp Thế Vân cười mở mắt: "Ta chỉ muốn xem thôi, ngươi nhìn ta lâu như vậy, có phải định làm chuyện gì không?""Chỉ là vừa tỉnh, chưa lấy lại tinh thần." Địch Bạch Dung ngồi dậy. Tu sĩ bị thương ngoài da vốn dĩ rất mau lành, dấu vết đêm qua đã mất hơn nửa, không cần dùng đến dược tề, qua nửa ngày nữa thì sẽ hoàn toàn biến mất."Liền ngồi dậy?" Nhiếp Thế Vân cũng ngồi dậy theo. Hắn đã tỉnh ngủ, nếu không phải vì bên cạnh có người nằm, thật ra hắn đã sớm dậy rồi. Địch Bạch Dung xốc chăn, vén màn, ngồi ở mép giường tìm quần áo vương vãi trên mặt đất. Nhiếp Thế Vân từ phía sau vòng tay ôm lấy eo hắn, môi nhẹ nhàng dán lên cổ, nơi tóc tai của hắn đang rối bời.Hơi thở của Nhiếp Thế Vân phả lên da Địch Bạch Dung, khiến hắn theo bản năng rụt cổ lại, không nhịn được cười."Ngươi sợ nhột?""Dừng...... Ha, đừng trêu ta...... Giờ không phải lúc." Địch Bạch Dung cảm thấy tay Nhiếp Thế Vân đang sờ loạn trên người mình, nhưng cũng không né tránh, chỉ quay đầu lại nói rõ ràng. Nghe vậy, Nhiếp Thế Vân cũng không tiếp tục trêu chọc hắn nữa, chỉ hôn lên môi một cái rồi thu tay lại, để Địch Bạch Dung tự nhiên đứng dậy.Dù vẫn giữ chừng mực, nhưng rõ ràng không khí giữa hai người đã có chút khác, như thể giữa họ đang âm thầm nảy sinh một mối hiểu biết ngầm.Nguy hiểm thật, suýt chút nữa vì chuyện tình mà quên mất chính sự còn dang dở từ hôm qua. Nhiếp Thế Vân lấy ra linh thảo mà Tề Diệu Hạm đưa cho, đưa cho Địch Bạch Dung xem, hỏi hắn có thể luyện chế được không."Lam Lân Hoa, Băng Linh Thảo... Tuy không phải hiếm thấy, nhưng đều là những thứ không rẻ, hơn nữa ở đây, nơi yêu tu thống trị, tuyệt đối không tìm thấy." Địch Bạch Dung xem qua rồi nói, "Phẩm Âm Các gần như chiếm hết các vùng có thể trồng linh thảo ở phía bắc, hai loại này đều là độc quyền của họ, hoang dã rất khó tìm. Cũng may Tề đạo hữu đưa những thứ này vào mùa thu, nếu là mùa hè thì linh lực của chúng đã khô cạn rồi."Nhiếp Thế Vân trong lòng thầm than, nghĩ rằng tại sao Tề Diệu Hạm không nhắc nhở sớm, có phải nàng ta cũng chẳng hiểu rõ về đặc sản linh thảo của môn phái mình.Địch Bạch Dung liền quyết định đi luyện chế đan dược. Mặc dù linh lực của linh thảo đã yếu đi chút ít, nhưng chúng vẫn là những thứ cực kỳ khan hiếm ở Phồn Hoa Thành. Tề Diệu Hạm có thể là lấy đại ngẫu nhiên từ vườn linh thảo, nhưng tính ra số lượng vẫn đủ để luyện ra mười bình đan dược.Những ngày tiếp theo, dường như không có gì thay đổi quá lớn. Chỉ là tần suất Địch Bạch Dung đến đưa đan dược ngày càng nhiều hơn. Ban đầu, mỗi vài ngày hắn đến một lần, thỉnh thoảng ở lại vài hôm, nhưng sau đó dần dần thành ra ở lại ba, bốn ngày rồi mới trở về phòng luyện đan một lần. Nhiếp Thế Vân cũng bắt đầu nghĩ liệu có phải phòng luyện đan kia đã thuê quá lâu rồi không, nhưng tiểu viện này thật sự không còn chỗ trống, cũng không có không gian để dựng thêm một phòng luyện đan nữa. Ánh Nguyệt Phái là nơi giàu có, điểm linh thạch này chắc cũng chẳng đáng để họ bận tâm.Dần dần, trong nhà xuất hiện thêm những vật dụng cá nhân của một người khác. Nhiếp Thế Vân cảm thấy rất kỳ lạ. Giữa hai người dường như có một ranh giới vô hình, mà ranh giới ấy chính là liên quan đến Đoạn Minh Ngọc. Địch Bạch Dung rốt cuộc nghĩ gì, tương lai định liệu ra sao, hắn chưa bao giờ chủ động nhắc đến. Họ chỉ càng thân thiết hơn, tự nhiên ôm hôn, cùng nhau lên giường, đôi khi ngủ cạnh nhau và rồi lại tỉnh dậy trên cùng một chiếc giường —— cứ như thể mọi chuyện diễn ra theo lẽ thường tình, nhưng không ai nói rõ mối quan hệ này rốt cuộc là gì.Nhiếp Thế Vân cảm thấy Đoạn Minh Ngọc quả thật nhạt tình, hoặc có thể nói là đa tình nhưng chẳng sâu đậm. Tính ra, Địch Bạch Dung đã rời khỏi Ánh Nguyệt Phái, một mình phiêu bạt cũng gần hai năm rồi? Vậy mà Đoạn Minh Ngọc thực sự chưa từng đến thăm dò một lần. Có lẽ tu vi giảm sút khiến hắn không còn là người mà Thiên Đạo công nhận trong hậu cung nữa? Nhiếp Thế Vân đôi lúc cũng nghĩ như vậy. Chỉ cảm thấy rằng Thiên Đạo quả là vô tình.Ngoài việc trong phòng có thêm một người, thay đổi lớn nhất chính là Nhiếp Thế Vân cuối cùng đã có thời gian ra ngoài.Nếu muốn tìm kiếm linh thảo và săn thú, càng đi sâu vào rừng, càng có nhiều thứ hiếm gặp. Hiện tại Nhiếp Thế Vân đã là Kim Đan tu sĩ, càng thích hợp hơn so với Địch Bạch Dung, người vẫn còn dừng ở Trúc Cơ hậu kỳ.Huống chi, tu sĩ đấu với trời, đấu với người, cuối cùng vẫn phải dựa vào sức mạnh để giải quyết nhiều chuyện. Chỉ tăng lên tu vi mà không thực chiến thì cũng không được. Vì thế, sau khi Địch Bạch Dung dần dần quen với cuộc sống nơi này, Nhiếp Thế Vân không còn cắm rễ ở cửa tiệm nữa, mà bắt đầu thay phiên với Địch Bạch Dung, thường xuyên ra ngoài.Thấm thoắt, Phồn Hoa Thành đã tràn ngập lá vàng khô héo rơi rụng, tuy rằng chưa có trận tuyết nào, nhưng mùa đông đã thực sự đến.Nhiếp Thế Vân sớm đã bố trí trận pháp trong nhà và cửa hàng, không cần đốt than đá mà vẫn ấm áp. Cây cối trong viện rụng hết lá, trơ trụi."Hôm nay ngươi định ra ngoài?"Địch Bạch Dung cảm nhận người bên cạnh động đậy, nhanh chóng tỉnh dậy khỏi giấc ngủ nông."Ừ. Ta còn nghĩ sẽ không đánh thức ngươi đâu... Dù gì dạo này việc buôn bán cũng không nhiều, đi lâu chút chắc cũng không có nhiều đơn đặt hàng chồng chất."Nhiếp Thế Vân vừa mặc quần áo vừa nói. Mùa đông, trời sáng muộn, bên ngoài vẫn tối đen. Hắn có cảm giác hôm nay có lẽ sẽ có tuyết.Phồn Hoa Thành, đúng như tên gọi, vào mùa xuân là nơi náo nhiệt, phồn thịnh nhất, nhưng qua hạ và thu, đến đông thì dường như chìm vào giấc ngủ, nặng nề và u ám. Không phải vì lý do gì khác, đơn giản là nhiều yêu tu vẫn giữ tập tính của loài vật, mùa đông liền ngủ đông, hoặc ẩn mình trong hang ổ không muốn ra ngoài. Còn lại tinh hoa của cây cỏ cũng không thích mùa đông, sớm tìm chốn ẩn nấp. Mỗi năm vào thời điểm này, chỉ còn một số ít yêu thú không có tập tính ngủ đông hoạt động bên ngoài."Vậy phiền ngươi trông cửa hàng?" Nhiếp Thế Vân mặc chỉnh tề, quay đầu lại hỏi, nhưng thực ra chỉ là thói quen nói một câu như thế.Trước đây, nghe đâu chỉ cần 21 ngày là có thể hình thành một thói quen. Nhiếp Thế Vân nghĩ có lẽ điều đó không sai. Mấy tháng trôi qua, hắn dường như đã quen với việc có thêm một người trong nhà.Địch Bạch Dung ngồi dậy, cười: "Đương nhiên rồi. Ta còn phải đóng tiền nhà nữa mà."Nhiếp Thế Vân cười theo. Thật ra tiền thuê nhà chẳng đáng là bao, hắn cũng không vì mối quan hệ khác lạ giữa hai người mà miễn phí tiền thuê cho Địch Bạch Dung, vẫn thu theo mức cũ. Nhưng Địch Bạch Dung nhất quyết không muốn thiếu nợ hắn một xu, cho rằng tiền thuê nhà sẽ được triệt tiêu nhờ việc giúp trông coi cửa hàng khi Nhiếp Thế Vân ra ngoài.Vừa bước ra khỏi cửa, cơn lạnh đã lập tức ùa tới. Cái lạnh ở Phồn Hoa Thành khác với Trung Nguyên, là kiểu lạnh ẩm ướt, tuy không có gió tuyết quét trên mặt, nhưng lại thấu xương. Nhiếp Thế Vân vội vàng thúc giục linh lực hệ Hỏa, vận chuyển chu thiên, mới tống đẩy được cái lạnh ra ngoài.Ngày hôm ấy trời âm u, dù đã sáng nhưng vẫn phủ mây đen dày đặc. Nhiếp Thế Vân đã cảm nhận từ trước rằng có lẽ sẽ có tuyết, không ngờ đi được nửa đường thì tuyết thật sự bắt đầu rơi. Phồn Hoa Thành suốt cả mùa đông cũng chẳng có nhiều tuyết, đây mới là trận đầu, nhưng không giống như sẽ dừng lại sớm, mà càng rơi càng lớn.Trung Nguyên thời gian này cũng có tuyết, nhưng trước đây mỗi mùa đông, Nhiếp Thế Vân đều ở trong phòng tu luyện, ngoảnh đi ngoảnh lại vài tháng đã trôi qua.Nhiếp Thế Vân không khỏi nghĩ rằng, trong thời tiết thế này, nếu có một bầu rượu nóng, hai người ở trong phòng làm chút chuyện nên làm, sau đó tùy tiện đọc vài quyển sách cổ giết thời gian, ắt hẳn rất thú vị. Ngay sau đó, hắn lắc đầu bất đắc dĩ, tự nhủ không thể để bản thân chểnh mảng. Vài năm nữa, đại hội tu tiên sẽ được tổ chức ở Bắc Nguyên, Phẩm Âm Các sẽ triệu tập và sau đó, bí cảnh Hàn Thiên quan trọng nhất trong cốt truyện sẽ mở ra. Tình hình lúc đó còn khắc nghiệt hơn bây giờ, hắn phải chuẩn bị chu đáo từ sớm.Bởi vì tuyết rơi, vùng hoang dã càng trở nên hoang vu hơn thường ngày. Thường thì đi sâu vào trong sẽ gặp nhiều linh thú cao giai hoặc yêu tu quần cư, nhưng hôm nay Nhiếp Thế Vân đi rất lâu mà chẳng gặp được gì. Phía nam, linh thảo mùa đông cũng đã khô nhiều, không thấy yêu thú nào chưa khai linh trí tìm tới nộp mạng, hắn chỉ thu thập được một ít khoáng thạch.Đi được hai ngày, Nhiếp Thế Vân cảm thấy mình đã tiến sâu vào trong núi. Nhưng lúc này, cây cối đều trụi lá, không còn che trời như những mùa khác, khiến khung cảnh trở nên u ám. Đáng lẽ lúc này hắn nên quay về, nhưng vì chuyến đi không thu hoạch được gì, có chút không cam lòng, nên hắn quyết định tiến lên núi thêm một chút.Hắn gan dạ lớn, một phần là do mùa đông khiến nhiều yêu tu tu vi cao thâm và yêu thú nguy hiểm đều ngủ đông, không xuất hiện. Phần nữa là nhờ trên người hắn có Hỗn Độn Không Gian, khiến hắn tự tin hơn so với tu sĩ Kim Đan bình thường.Cứ như vậy, hắn lang thang không mục đích suốt mấy ngày, cuối cùng tuyết cũng ngừng. Lúc này toàn bộ địa giới của yêu tu đã bị tuyết phủ trắng xóa một tầng dày, nếu không nhờ Nhiếp Thế Vân sử dụng linh lực để điều khiển phi kiếm, tránh cho hai chân lún sâu vào tuyết, có lẽ hắn vẫn còn muốn thưởng ngoạn cảnh đẹp này thêm chút nữa.Nhưng rồi, linh lực của Nhiếp Thế Vân dần cạn kiệt, buộc hắn phải tìm một nơi bên dòng suối linh để nghỉ ngơi. Sau khi ngồi xuống, hắn không ngần ngại mà ăn liền hai viên Hồi Linh Đan cực phẩm, nhắm mắt vận khí, chẳng mấy chốc đã cảm thấy cơ thể khôi phục gần như hoàn toàn.Hắn không khỏi thở dài cảm thán, việc quen biết một luyện đan sư quả thật mang lại không ít lợi ích.Dù tuyết đã rơi, nhưng dòng suối này vẫn chưa bị đóng băng. Nhiếp Thế Vân nghĩ rằng đã đến đây thì không thể tay không ra về, liền lấy ra vài bình không, dự định lấy chút nước suối về ủ rượu hoặc pha trà uống.Khi hắn đã lấy đầy hai, ba bình, cất vững vàng vào trữ vật hoàn, chuẩn bị rời đi, đột nhiên một vật nhỏ bé nhưng rất kỳ lạ xuất hiện trong tầm mắt của hắn.Hắn nheo mắt nhìn kỹ, xác nhận rằng mình không phải vì nhìn quá lâu vào tuyết trắng mà hoa mắt....... Một quả trứng, phủ kín hoa văn, đang trôi nổi trong dòng nước.---------------------------✿✿✿---------------------------Chương 28: Đạt được một quả trứng bị cưỡng chếQuả trứng ấy lớn hơn nhiều so với trứng gà thông thường. Nhiếp Thế Vân đoán rằng đây có lẽ là trứng của một loài yêu thú, chẳng biết trôi dạt bao lâu trong dòng nước, có thể đã va vào đá mà vỡ. Không do dự, hắn liền vớt quả trứng lên.Dòng suối vào mùa đông lạnh thấu xương, vỏ trứng cũng lạnh buốt như nước suối. Nhiếp Thế Vân vận linh lực hệ Hỏa, áp tay vào vỏ trứng, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể làm cho trứng ấm lên. Quả trứng vẫn hoàn toàn yên tĩnh, không chút động tĩnh nào, cũng không thể cảm nhận được sinh mệnh lực bên trong, như thể mọi thứ đã chết lặng. Hắn không biết liệu sinh vật bên trong có phải đã bị đông cứng mà chết hay không.Hắn lưỡng lự, không biết có nên đem quả trứng này về dùng làm tài liệu luyện đan, hay tiếp tục quan sát thêm chút nữa. Dù không hiểu biết nhiều về trứng yêu thú, song khi nâng quả trứng lên xem xét kỹ, hắn mơ hồ cảm nhận rằng đây không phải là loại trứng yêu thú tầm thường. Quả trứng này màu sắc không khác gì trứng bình thường, trắng nõn sạch sẽ, nhưng toàn thân lại phủ kín hoa văn màu vàng nhạt. Hắn chưa từng nghe nói về loại trứng nào có hình dạng như vậy.Vì thế, hắn ôm quả trứng ấy, tiếp tục ngự kiếm bay dọc dòng suối, nhưng cũng không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào của tổ hay vật gì liên quan đến quả trứng này.Có lẽ nó bị đông lạnh tạm thời, rơi vào trạng thái ngủ say? Nhiếp Thế Vân suy nghĩ, có thể là do linh lực hệ Hỏa của hắn chưa đủ mạnh, hoặc linh căn song hệ của hắn chưa đủ tinh thuần. Hắn chợt nghĩ đến Cửu Long Thần Hỏa Tráo, một món linh khí, tuy rằng hiện tại hắn chưa đủ khả năng để hoàn toàn khống chế nó, dễ bị phản phệ khi sử dụng, nhưng chỉ cần đưa vào một ít linh lực thì vẫn an toàn.Cửu Long Thần Hỏa Tráo có thể triệu hồi chín con rồng phun ra chân hỏa. Dĩ nhiên, những con rồng này không phải chân long thật sự, mà chỉ là tàn ảnh được nén lại từ linh lực của Long tộc. Long tộc đã phi thăng khỏi đại lục này từ ngàn năm trước, có lẽ món linh khí này là di vật từ thời đó.Nhiếp Thế Vân thanh tâm tĩnh khí, truyền linh lực vào Thần Hỏa Tráo, lập tức một con rồng vàng khắc trên vòm khiên như sống dậy, chuyển động, ánh lửa bắn ra bốn phía.Không ngờ quả trứng trong tay hắn lại khẽ động. Nhiếp Thế Vân không biết có phải mình bị ảo giác hay không, nhưng hoa văn trên vỏ trứng dường như sáng lên chút ít. Hắn kinh ngạc, đưa quả trứng lại gần Thần Hỏa Tráo hơn và quả trứng khẽ rung động."Ngươi... muốn vào trong sao?" Nhiếp Thế Vân ngạc nhiên, không nhịn được lên tiếng hỏi. Nhưng ngay sau đó, hắn tự cảm thấy mình thật ngớ ngẩn, khi lại định nói chuyện với một quả trứng.Quả trứng hiển nhiên chưa khai mở linh trí, không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ hơi đung đưa như trước.Nhiếp Thế Vân có chút lo lắng, dù chỉ triệu hồi một phần sức mạnh của Cửu Long, nhưng tam vị chân hỏa của Thần Hỏa Tráo không phải vật tầm thường. Lỡ như quả trứng này vào trong rồi bị nướng chín thì sao...Thôi, nếu trứng có phản ứng, chi bằng thử một lần. Nhiếp Thế Vân trong lòng thầm cầu mong sẽ không phải thấy một quả trứng chín, rồi đặt quả trứng xuống đất, triệu hoán Thần Hỏa Tráo phủ lên.Chưa đến thời gian uống hai tách trà, Thần Hỏa Tráo bắt đầu phát ra phản ứng mạnh mẽ hơn. Nhiếp Thế Vân vội vã thu lồng lại, chỉ thấy quả trứng trên mặt đất không bị thiêu rụi, mà hoa văn ảm đạm trên vỏ lại phát ra từng tia kim quang. Hắn bước tới hai bước, cảm nhận linh lực của mình đang cạn kiệt, liền nhanh chóng nuốt thêm một viên Hồi Linh Đan, thầm nghĩ rằng quả thật cần phải đợi tu vi cao hơn hẳn mới có thể an toàn sử dụng Thần Hỏa Tráo, nếu không lỡ đối thủ chưa chết mà mình đã ngã xuống trước thì thật không hay.Sờ vào quả trứng đã ấm lên, trong lòng Nhiếp Thế Vân đột nhiên dâng lên một cảm giác áp lực. Hắn từng cảm nhận được loại áp lực này một lần, đó là khi đối mặt với Tư Diệp Hoa trong bí cảnh Mê Vụ, kẻ suýt chút nữa đã giết chết hắn. Hắn hơi hoảng hốt, nhưng nhìn quanh, thấy bốn bề vắng lặng, mới bình tĩnh lại, rồi nhìn quả trứng, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó.Loại cảm giác áp bức đè nặng trong lòng tựa như một chiếc khóa sắt đến từ Thiên Đạo khiến cho Nhiếp Thế Vân cảm nhận rõ ràng rằng quả trứng này chắc chắn có mối liên hệ nào đó với Đoạn Minh Ngọc và đoàn người của hắn. Ban đầu thì không liên tưởng tới điều này còn không sao, nhưng giờ đây khi có sự nhắc nhở, hắn bắt đầu nghĩ tới.Chẳng lẽ đây chính là quả trứng yêu thú lai giữa phượng hoàng và quạ đen mà sau này Đoạn Minh Ngọc nhặt được? Theo nguyên tác, Đoạn Minh Ngọc sau khi rời khỏi Hàn Thiên bí cảnh, trong lúc bị Ánh Nguyệt Phái truy sát mà phải trốn chạy khắp Trung Nguyên, đã nhặt được quả trứng này ở gần địa giới của yêu tu. Khi đó, quả trứng bị kẹt trong một khe nham thạch gần một hồ linh, không ai biết nó đã ngủ say bao nhiêu năm. Sau đó, nhờ có Tư Diệp Hoa và Thần Hỏa Tráo giúp, Đoạn Minh Ngọc mới có thể thúc giục quả trứng này tỉnh lại. Một khi phong ấn của Thiên Âm thân thể bị gỡ bỏ, Đoạn Minh Ngọc luôn giữ quả trứng này bên mình và chẳng bao lâu sau nó đã nở ra.Chỉ là quả trứng này xuất hiện quá sớm, khiến Nhiếp Thế Vân nhất thời không kịp phản ứng.Nếu không phải hắn nhặt được, quả trứng hẳn sẽ trôi xuống hạ lưu, rồi bị mắc kẹt đâu đó cho đến khi Đoạn Minh Ngọc và đoàn người của hắn phát hiện.Hơn nữa, nếu không phải Nhiếp Thế Vân trước đó đã cướp cơ duyên của Đoạn Minh Ngọc, tiến vào quyển trục và đoạt được Cửu Long Thần Hỏa Tráo, thì dù có gặp quả trứng này, hắn cũng không có cách nào đánh thức nó.Trong lòng Nhiếp Thế Vân dâng lên một cảm giác cảm thán, cứ thấy mọi sự như một vòng luẩn quẩn, không khỏi mừng vì lựa chọn của mình trước đây.Chỉ là trong ngực hắn lúc này có chút nặng nề, nhưng vẫn chịu đựng được. Hắn hít sâu một hơi, không chỉ không để ý đến cảm giác áp lực ấy, mà còn dương mi thở ra, cảm thấy có lẽ đây không phải là trừng phạt của Thiên Đạo vì hắn lại một lần đoạt cơ duyên của Đoạn Minh Ngọc, mà giống như Thiên Đạo đang vô dụng mà nổi giận.Tuy nhiên, Nhiếp Thế Vân không có Thiên Âm thân thể, vậy thì phải bao lâu nữa trứng mới có thể nở?Hắn cầm quả trứng, vuốt ve vỏ trứng bóng loáng. Hoa văn tường vân trên vỏ đã không còn phát sáng, nhưng cũng không u ám đi, mà vẫn duy trì màu kim sắc."A, uy! Đợi đã..."Đột nhiên, quả trứng trong tay Nhiếp Thế Vân "lộc cộc" một chút, như bị hấp dẫn, tự lăn khỏi tay hắn, rơi thẳng về phía ngọc bội bên hông.Nhiếp Thế Vân vội vã đưa tay ra bắt, nhưng lại chụp hụt.Hắn lập tức căng thẳng, quả trứng này trong không gian có lẽ là rất bổ dưỡng? Sợ rằng chỉ hai lần va đập là sẽ bị Hỗn Độn Không Gian nuốt mất, không còn gì.Nhiếp Thế Vân vội vàng đuổi theo vào không gian.May thay, quả trứng vẫn nguyên vẹn, bình yên đứng trong không gian.Nhiếp Thế Vân thở phào nhẹ nhõm."Ngươi có hiểu được tiếng người không?" Hắn thử giao tiếp, "Ngươi thích nơi này sao? Nơi này rất nguy hiểm đấy, thứ ngon như ngươi sẽ dễ dàng bị nuốt chửng và biến thành đồ bổ."Quả trứng khẽ lay động, rồi lại bất động. Nhiếp Thế Vân chẳng biết bên trong quả trứng là phượng hoàng hay quạ đen có nghe hiểu lời hắn nói hay không. Giao tiếp không có kết quả, hắn đành phải ôm quả trứng ra ngoài. Nhưng đi chưa được hai bước, quả trứng lại lập tức lăn về phía ngọc bội, như thể bị nam châm hút vào đó.Nhiếp Thế Vân thử ngăn cản nhiều lần nhưng không thành, đành phải suy nghĩ. Hỗn Độn Không Gian của ngọc bội từ trước đến giờ luôn nuốt hết mọi thứ, nhưng dần dần nó cũng hiểu một chút ý muốn của hắn, không còn nuốt bừa bãi nữa. Ít nhất là khi hắn luyện khí trong không gian, những kim loại và thảo dược quý giá cũng không bị ngọc bội ăn mất. Tuy vậy, mỗi khi không có mặt ở đó, hắn vẫn không khỏi lo lắng.Nhưng quả trứng phượng hoàng quạ đen này lại rất kiên quyết, dường như rất hài lòng với không gian ngọc bội, nằm trong đó mà không chịu ra ngoài. Nhiếp Thế Vân cũng không thể làm gì khác, nhưng nghĩ lại, với huyết thống thần thú như phượng hoàng, có lẽ nó không ngốc đến mức tự tìm đường chết. Có lẽ bản năng của nó cảm nhận được Hỗn Độn Không Gian là nơi an toàn, không có nguy cơ, nên nó mới yên tâm nằm đó cũng không chừng.Có được một món ngoài ý muốn như vậy, Nhiếp Thế Vân không dám ở lại nơi hoang dã quá lâu, liền lên đường quay về Phồn Hoa Thành.Trên đường về, hắn thường xuyên dừng lại để kiểm tra. Sau nhiều lần xem xét, quả thật không thấy quả trứng có chút dấu hiệu nào bị Hỗn Độn Không Gian nuốt chửng, ngược lại, nó càng trở nên an tĩnh, tựa như cuối cùng đã tìm được nơi an toàn để yên giấc. Nhiếp Thế Vân, vốn lo lắng không yên, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm — cũng chẳng còn cách nào khác, vì quả trứng không chịu ra ngoài.Nói tới đây, kể từ khi quả trứng vào không gian ngọc bội, áp lực từ Thiên Đạo cũng đột nhiên biến mất, như thể đã mất đi mục tiêu. Cảm giác này khiến Nhiếp Thế Vân nhớ tới một lần trước đây khi hắn thu được Tẩy Linh Đan, cũng có cảm giác quen thuộc như vậy.Nhiếp Thế Vân có chút bất đắc dĩ, tuy rằng nhìn từ kết quả thì đây là chuyện tốt, nhưng không khỏi cảm thấy mình bị quả trứng này ăn vạ.Vốn dĩ hắn định sau khi rời khỏi Hàn Thiên bí cảnh sẽ theo dấu đoàn người chính tuyến, tìm cách chặn trước để bắt thần thú, hoặc đợi cho đến khi tu vi đủ cao rồi trực tiếp đi lấy dị hỏa. Không ngờ lại gặp phải vận may lớn như vậy. Nhiếp Thế Vân cảm thấy có lẽ những nỗ lực trước đây của mình không phải là vô ích, bất giác có thêm động lực và niềm tin cho con đường phía trước.Trên hành trình trở về Phồn Hoa Thành, đã mười ngày trôi qua.Nhiếp Thế Vân rời đi khi trời vừa sáng và khi trở về cũng vừa lúc trời sáng.Một trận tuyết đã rơi qua, tuyết đọng không còn nhiều và đã tan gần hết. Ngoại trừ nhiệt độ giảm thêm, Phồn Hoa Thành cũng không có gì khác biệt.Đi trong con hẻm nhỏ, Nhiếp Thế Vân thấy cửa hàng của mình đã mở cửa từ sớm. Hắn nhìn trời, thầm nghĩ Địch Bạch Dung thật sự rất tận tụy. Bản thân hắn, chủ tiệm, đôi khi còn lười mở cửa buôn bán, nhưng mỗi khi nhờ Địch Bạch Dung trông coi, đối phương chưa từng lơ là một ngày, thái độ làm việc vô cùng nghiêm túc.Ở ngoài cửa, Nhiếp Thế Vân liền thấy trong tiệm quả nhiên không có khách — mùa đông sáng sớm, ai lại đến chứ?Địch Bạch Dung vẫn mặc chỉnh tề, ngồi trên quầy đọc sách. Tuy rằng dáng ngồi của hắn trước sau như một, đoan chính, người ngoài có lẽ không nhận ra gì khác biệt, nhưng sau một thời gian sống chung, Nhiếp Thế Vân cảm thấy mình có thể nhận thấy nét khác lạ. Hôm nay, thần thái của Địch Bạch Dung thoạt nhìn có chút lười biếng hơn so với thường ngày."Ta đã trở về."Nghe thấy tiếng Nhiếp Thế Vân, Địch Bạch Dung ngẩng đầu lên từ quyển sách, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, như thể đã quen rồi, không có phản ứng gì quá lớn."Thu hoạch như thế nào?"Nhiếp Thế Vân trong lòng rối bời, không biết có nên nói với Địch Bạch Dung về quả trứng yêu thú hay không. Nếu chỉ là một con yêu thú bình thường, chắc chắn hắn đã lấy ra rồi, nhưng đây lại là quả trứng lai giữa phượng hoàng và quạ đen, theo như nguyên tác thì vốn dĩ thuộc về Đoạn Minh Ngọc, khiến hắn do dự.Hơn nữa, quả trứng này cứ nhất quyết muốn chui vào không gian ngọc bội. Nhiếp Thế Vân thấy rằng bây giờ chưa phải lúc tiết lộ bí mật này, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định tạm thời giữ kín."Ừm... Quả nhiên mùa đông ngoài dã ngoại chẳng có gì đáng giá cả. Toàn là mấy thứ tầm thường, không đáng tiền.""Vậy sao," Địch Bạch Dung ngẩng đầu nhìn Nhiếp Thế Vân, chăm chú nhìn vào mắt hắn, rồi với giọng điệu trần thuật, nói, "Khó nhọc cho ngươi đi nhiều ngày như vậy, mà không thu hoạch được gì, thật là không may mắn.""Đúng thế. Nhưng cũng đành chịu thôi." Nhiếp Thế Vân bình thản nhìn Địch Bạch Dung, bất đắc dĩ cười cười.Một lúc sau, Địch Bạch Dung thu lại ánh mắt, cũng mỉm cười, rồi cúi đầu tiếp tục đọc sách."Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, hôm nay trong tiệm ta lo liệu. Mười ngày qua khách cũng không nhiều, không cần lo lắng."Nhiếp Thế Vân quả thật muốn nghỉ ngơi một chút, cũng không từ chối.Hắn trở về viện, nghỉ ngơi nửa ngày. Sau đó hắn đến phòng luyện khí, đóng cửa lại, rồi tiến vào không gian ngọc bội xem xét. Quả trứng vẫn bình yên vô sự, không hề nhúc nhích.Hắn thử ném vào không gian một ít đan dược và linh thạch. Đáng ngạc nhiên là những thứ ném vào không bị không gian nuốt trọn như trước đây, mà có một nửa bị quả trứng phượng hoàng quạ đen hấp thu. Sau khi hấp thu linh lực, hoa văn trên vỏ trứng lại sáng lên, trong mắt Nhiếp Thế Vân trông như tín hiệu nạp điện. Nhưng chẳng bao lâu sau, ánh sáng lại lụi đi.Nghĩ đến việc không gian ngọc bội có linh lực dồi dào, thời gian bên trong lại trôi chậm hơn bên ngoài, Nhiếp Thế Vân cảm thấy có lẽ quả trứng này sẽ nở sớm hơn so với nguyên tác cũng không chừng.Chỉ có điều, từ nay nhà hắn từ một cái ăn uống nhiều đã trở thành hai cái. Nhiếp Thế Vân thở dài.Kế tiếp, hắn phải tiếp tục nỗ lực kiếm tiền thôi.---------------------------✿✿✿---------------------------Chương 29: Địch Bạch Dung một lần nữa bắt đầu tu luyệnMùa đông vốn không phải là thời điểm thuận lợi để kiếm tiền ở Phồn Hoa Thành, điều này Nhiếp Thế Vân cũng hiểu rõ.Nếu có thể khiến trứng thần thú nở trước khi Hàn Thiên bí cảnh mở ra, dù chỉ là con phượng hoàng đen với một nửa huyết thống phượng hoàng, đó cũng sẽ là sự trợ giúp vô cùng lớn. Vì vậy, Nhiếp Thế Vân đã dồn hết số đan dược và linh thạch tích lũy bấy lâu vào trong không gian, nhưng điều đó vẫn chưa đủ. Tạm thời hắn cũng không kiếm được thứ gì tốt hơn để tiếp tục phát triển, nên chỉ có thể vừa nâng cao bản thân, vừa cố gắng luyện khí, đồng thời chờ đợi mùa xuân quay lại.Dù mùa đông khá nhàm chán và khó khăn, nhưng hai người cùng nhau vượt qua, thời gian trôi qua cũng không đến nỗi chậm chạp.Địch Bạch Dung đã từ lâu không tu luyện. Từ sau khi thất bại trong việc tiến giai, tu vi của hắn bị thụt lùi và từ đó việc tu luyện trở nên đứt quãng. Hắn dường như nhận ra rằng dù có tu luyện lại đến Trúc Cơ đại viên mãn, cũng chỉ là công cốc, khiến hắn không còn muốn đụng đến việc tu luyện nữa. Dù học luyện đan trước đó, nhưng khi còn ở Ánh Nguyệt Phái, hắn không thiếu thứ gì. Cơ hội để Địch Bạch Dung thật sự ra tay cũng không nhiều. Khi ra ngoài một mình, không có việc gì làm, kỹ thuật luyện đan của hắn tiến bộ vượt bậc.Nhiếp Thế Vân thật ra sợ kích thích tâm cảnh của Địch Bạch Dung, nên cũng không tu luyện trước mặt hắn quá lâu. Đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ, nếu là bản thân bị đình trệ tu vi mà phải nhìn người khác trước mắt mình thăng tiến, chắc hẳn sẽ rất khó chịu.Mùa đông, thời gian ra ngoài vốn ngắn hơn nhiều so với trước đây. Nhìn Địch Bạch Dung ngoài thời gian luyện đan trong phòng thì chỉ ở nhà đọc sách giải trí, Nhiếp Thế Vân cảm thấy hắn có chút u buồn."Có muốn bắt đầu tu luyện lại không?"Một tối nọ, vừa kết thúc chuyện riêng tư, Nhiếp Thế Vân nằm bên cạnh Địch Bạch Dung, chống đầu nhìn hắn.Hắn thật sự biết rằng, tâm ma của Địch Bạch Dung đã được xoa dịu rất nhiều. Dù không thể nói là đã quên đi quá khứ, nhưng ít nhất những ngày sống bên nhau cũng khiến hình bóng của Đoạn Minh Ngọc phai nhạt đi khá nhiều.Phần còn lại, thực ra chính là do Địch Bạch Dung tự mình lùi bước.Nhiếp Thế Vân cảm thấy bản thân không có quyền lên tiếng về chuyện này. Đây vốn dĩ là quyết định của Địch Bạch Dung, nhưng đối phương do dự mãi, khiến hắn không thể không thử đẩy một chút.Địch Bạch Dung ngẩn người, quay đầu lại, trên giường phát ra tiếng "sàn sạt". "Sao... đột nhiên nhắc đến chuyện này?""Chỉ là cảm thấy, cũng đã đến lúc rồi. Qua vài năm nữa sẽ có đại hội Tu tiên, ngươi thật sự không muốn tham gia sao? Để những kẻ từng đồn thổi về ngươi phải nhìn lại một lần."Địch Bạch Dung hít sâu một hơi.Ánh Nguyệt Phái không cần một Địch Bạch Dung chỉ dừng lại ở Trúc Cơ viên mãn. Nếu là một đệ tử bình thường, việc dừng ở Trúc Cơ cũng không phải vấn đề gì lớn, ngay cả luyện khí cũng sẽ là một thành tựu. Nhưng Địch Bạch Dung thì khác, điều này chỉ làm ô danh Ánh Nguyệt Phái.Nhiếp Thế Vân thấy ánh mắt hắn lóe lên, biết rằng trong lòng Địch Bạch Dung không phải không có ý động. Hắn nhẹ nhàng di chuyển, đến gần Địch Bạch Dung hơn, đặt tay lên tay đối phương.Vừa mới thân mật xong, dư vị còn chưa tan, nên bất kỳ va chạm nào giữa tứ chi cũng không khiến người khác cảm thấy đột ngột. Tuy nhiên, trong động tác này không chứa đựng dục vọng, chỉ là một cái nắm tay nhẹ nhàng."Gần đây ngươi không bị bóng đè nữa chứ?""..."Địch Bạch Dung liếc nhìn Nhiếp Thế Vân.Trước đó, hắn đã vài lần gặp phải bóng đè trong giấc mơ, vô cùng đau khổ. Nhưng mơ hồ cảm nhận được có ai đó ôm mình, trong vòng tay của họ, ác mộng dần dịu đi. Khi tỉnh lại, Địch Bạch Dung hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Dù cảm thấy mất mặt, nhưng lý trí lại khiến hắn không thể không nói lời cảm ơn.Hắn bâng quơ nói: "Đêm qua...", nhưng lại nhận được câu hỏi ngược: "Hử? Đêm qua có chuyện gì sao?"Có rất nhiều chuyện mà cả hai đều hiểu nhưng không nói ra.Nhiếp Thế Vân thấy Địch Bạch Dung im lặng suy tư, không thúc giục, chỉ ngồi chơi với ngón tay của hắn.Địch Bạch Dung rút tay ra, nhưng Nhiếp Thế Vân lại nắm lấy. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cuối cùng Địch Bạch Dung không thể nhịn được, bật cười vì sự ấu trĩ của cả hai: "Ngươi làm cái gì vậy?""Không có gì." Nhiếp Thế Vân mỉm cười.Sau một lúc lâu, Địch Bạch Dung cuối cùng cũng đáp: "Ngươi nói đúng. Ngày mai ta sẽ thử lại. Hôm nay nghỉ ngơi trước đã."Hai người nằm đối diện nhau, tay vẫn nắm hờ như vậy, dần dần chìm vào giấc ngủ.Sáng hôm sau, Địch Bạch Dung làm đúng như lời, một lần nữa bắt đầu tu luyện.Hắn từng lên đến đỉnh Trúc Cơ, nhưng sau khi thất bại trong việc tiến vào Kim Đan, tu vi của hắn bị hao tổn, rớt xuống Trúc Cơ hậu kỳ và từ đó chưa thể phục hồi. Lần này, khi bắt đầu lại, Địch Bạch Dung vô cùng thận trọng, tiến lên từng bước một.Khi hắn mở mắt ra và vận chuyển linh lực, đã ba ngày trôi qua.Nhiếp Thế Vân, người ở bên cạnh hộ pháp, trong lòng thầm nghĩ phán đoán của mình không sai. Lần tu luyện này, Địch Bạch Dung không hề có dấu hiệu bị tâm ma xâm lấn, cũng không có bất kỳ điềm báo tẩu hỏa nhập ma, mọi thứ đều ổn định.Dù Địch Bạch Dung có khả năng tự kiểm soát rất tốt, lúc này hắn cũng không giấu nổi niềm vui.Biết rằng Nhiếp Thế Vân đã ba ngày không mở cửa hàng để ở bên cạnh hộ pháp, dù biết rằng mùa đông việc buôn bán không tốt, Địch Bạch Dung vẫn cảm thấy có chút áy náy.Một lần nữa bắt đầu tu luyện, Địch Bạch Dung mỗi ngày đều cẩn thận, không dám lơ là. Ban đầu, Nhiếp Thế Vân cũng có phần lo lắng, nhưng rồi cũng thôi không bận tâm quá nhiều nữa, vẫn mở cửa hàng như thường, vẫn luyện khí đều đặn, không để việc buôn bán bị chậm trễ. Hiện tại, tu vi của Nhiếp Thế Vân chỉ còn cách Kim Đan trung kỳ một bước, tuy nhiên kể từ khi nhặt được trứng thần thú, rất nhiều tài nguyên tu luyện của hắn đã bị phân tán, khiến hắn chậm trễ trong việc bước lên giai đoạn cuối cùng.Đông qua xuân tới.Phồn Hoa Thành lại một lần nữa đón chào những ngày đầy phồn hoa rực rỡ. Khắp thành, trong và ngoài, nụ hoa bắt đầu khoe sắc, biến cả thành phố trở nên tươi đẹp vô cùng, như thể sự trầm lặng của mùa đông đã hoàn toàn biến mất chỉ sau một đêm, nhường chỗ cho sức sống tràn trề."Đã lâu không gặp!""Lão bản, lão bản ——"Nhiếp Thế Vân tiện tay rải kẹo đường ra ngoài, một đám trẻ con suốt cả mùa đông không thấy bóng dáng đâu lập tức nhảy lên tranh giành."Số lượng đủ chia cho các ngươi, nhưng nếu đụng hỏng đồ trong tiệm, bán các ngươi cũng không đủ bù đấy!" Nhiếp Thế Vân dọa.Nhưng những đứa trẻ đã quen với hắn chẳng mấy sợ hãi, vẫn cười đùa, nháo lên thành một đoàn.Dù hay phàn nàn rằng chúng ồn ào, nhưng sau vài tháng không thấy chúng, khi cửa hàng vắng lặng một thời gian dài, giờ đây Nhiếp Thế Vân cũng không còn thấy phiền lòng nữa."Nhị lão bản đâu?""Nhị lão bản gì chứ... Hắn đang tu luyện.""Thật chăm chỉ, lão bản ngươi sao không chăm chỉ vậy?""Người ta không cần ngủ đông, suốt mùa đông ta đã chăm chỉ rồi, còn các ngươi thì nằm trong ổ ngủ say cả mùa." Nhiếp Thế Vân cười, vẫy tay ra hiệu cho đám trẻ con cầm kẹo xong thì đi đi.Vừa mới hết mùa đông, đám trẻ con đúng là đang hứng khởi, chơi đùa một lát rồi nháo loạn lên, sau đó đồng loạt chạy đi.Một lát sau, Địch Bạch Dung bước ra phía trước, trên gương mặt không giấu nổi nét vui mừng.Nhiếp Thế Vân đoán: "Đạt đến Trúc Cơ đỉnh rồi phải không?""Ừm. Cũng xem như thuận lợi.""Ta đã bảo không thành vấn đề mà." Nhiếp Thế Vân lấy phần kẹo xí muội còn lại và bỏ vào một cái bình.Địch Bạch Dung ngồi xuống ghế: "Đám trẻ Yêu tộc kia đến à?""Chúng như gió cuốn mây tan, ăn kẹo xong là chạy, một lũ tiểu quỷ," Nhiếp Thế Vân cười mắng, "Còn hỏi ngươi có ở đây không, ngươi cũng được chúng yêu thích đấy."Địch Bạch Dung mỉm cười: "Chúng thấy ta không nhiều nên tò mò thôi. Nếu nói thật, đám tiểu quỷ ấy có lẽ thực sự thích ngươi."Nhiếp Thế Vân bật cười, thầm nghĩ chắc là ai cho chúng kẹo thì chúng thích người đó thôi."A."Địch Bạch Dung sững người, quay đầu lại thấy Nhiếp Thế Vân đang đưa đến trước mặt hắn một viên kẹo xí muội bọc trong giấy.Động tác của Nhiếp Thế Vân vô cùng tự nhiên, như thể chỉ là tiện tay làm vậy, trên mặt cũng không có chút trêu đùa nào, khiến Địch Bạch Dung bất ngờ không kịp phản ứng."Hử?"Nhiếp Thế Vân quay lại, hơi ngạc nhiên khi thấy Địch Bạch Dung chậm chạp không có động tĩnh gì.Thần sắc của hắn quá đỗi bình thường, Địch Bạch Dung do dự một chút, cuối cùng cũng há miệng ăn viên kẹo. Việc trực tiếp ăn thứ gì đó từ tay người khác vốn không phải là hành động của bậc quân tử, nhất là khi đang ở trước cửa hàng, cửa tiệm vẫn mở, dù không có ai trong tiệm, nhưng Địch Bạch Dung vẫn cảm thấy hơi ngượng ngùng.Thấy hắn rõ ràng ngại ngùng, Nhiếp Thế Vân không nhịn được cúi thấp người xuống, ghé sát hỏi: "Làm sao vậy? Ngươi thật kỳ lạ, trên giường thì quen rồi, nhưng chỉ là đút viên kẹo mà lại thấy đồi phong bại tục sao?""Chuyện này không giống nhau," Địch Bạch Dung hạ giọng nói, "Hơn nữa, cửa hàng vẫn đang mở, đây không phải là nơi để nói những lời này..."Nhiếp Thế Vân thấy bộ dạng nghiêm túc của hắn, lại càng muốn nói thêm vài câu, nhưng trùng hợp làm sao, lúc này thật sự có khách đến, hắn đành phải đứng dậy ngay lập tức, ra vẻ nghiêm túc buôn bán.Địch Bạch Dung vội vàng đứng dậy, quay trở lại phòng sau. Nhiếp Thế Vân nhìn theo bóng dáng hắn, trong lòng bật cười.---------------------------✿✿✿---------------------------Chương 30: Ba tháng ngắm hoa, đêm trung pháo hoaChuyện ban ngày chỉ là một tiểu nhạc đệm. Đến chiều, khi Nhiếp Thế Vân trở về phòng, Địch Bạch Dung đã sớm chỉnh đốn lại cảm xúc.Địch Bạch Dung thắc mắc tại sao hôm nay Nhiếp Thế Vân lại đóng cửa hàng sớm như vậy, sau khi hỏi, mới biết được rằng tối nay ngoài thành có lễ hội ngắm hoa. Năm trước, Nhiếp Thế Vân đã ở đây, nhưng không gặp được dịp này, đến chiều nay, khi thấy buôn bán dần thưa thớt, hắn mới hỏi một vị khách quen và mới biết rằng đây là lễ hội lớn, phải ba bốn năm mới có một lần.Nghe Nhiếp Thế Vân kể, vị yêu tu ấy nói rằng sẽ có rất nhiều người bán hàng rong, bán những loại rượu linh tửu ủ từ hoa tươi nhiều năm và nhiều món đồ chơi khác. Ngoài ra, còn có yêu hoa biểu diễn giúp vui và đến tối sẽ có pháo hoa. Nhiếp Thế Vân cảm thấy lễ hội này có chút giống hội chùa của Nhân tộc, nhưng trong giới tu chân, các tu sĩ hiếm khi tham gia những hoạt động giải trí đơn thuần như vậy. Nếu phải nói, có lẽ chỉ phàm nhân mới thích những hội chùa như thế này.Từ khi bước chân vào giới tu chân, Nhiếp Thế Vân thật sự chưa từng tham gia hoạt động giải trí nào. Phần lớn các tu sĩ đều chỉ một lòng hướng đạo, cuộc sống của họ ít nhiều có phần tẻ nhạt, lại thêm việc không có lợi thì không ai bận tâm. Không ngờ ở đây, nơi của yêu tu - những kẻ vốn không phải là nhân loại, lại sống một cuộc sống gần giống với phàm nhân."Thế nào, có muốn đi dạo không?"Địch Bạch Dung thực ra trong lòng cũng rất tò mò. Ánh Nguyệt Phái vốn là một nơi có nề nếp nghiêm ngặt, hắn từ nhỏ đã chăm chỉ tu luyện, thực ra chưa từng tham gia những dịp như vậy. Hơn nữa, hôm nay hắn đã đạt đến Trúc Cơ đỉnh, tâm tình đặc biệt hân hoan, nên lập tức đồng ý.Trong cửa hàng mỗi ngày đều có người ra vào, Nhiếp Thế Vân nghĩ rằng chắc chắn sẽ có nhiều khách hàng nhận ra mình. Khó có dịp được vui chơi, hắn không muốn bị quấy rầy, vì thế cả hai cùng ăn Dịch Dung Đan, che giấu diện mạo thật rồi mới ra ngoài.Lễ hội ngắm hoa năm nay được tổ chức ở nơi cách Phồn Hoa Thành vài km về phía tây. Cả hai thay đổi trang phục thường ngày, rồi cùng nhau rời khỏi thành, đi bộ đến nơi tổ chức lễ hội.Con đường hai bên cây cối đều nảy lộc chồi non, những cành cây trơ trụi suốt mùa đông giờ đây đã một lần nữa trở nên phồn thịnh. Trên đường đi về hướng tây, dọc đường xuất hiện những tán hoa đào nở rộ, cũng có không ít người, vừa nhìn đã biết là các tu sĩ cùng đi dự lễ hội ngắm hoa. Xem ra không chỉ có tu sĩ từ Phồn Hoa Thành, mà còn có rất nhiều người từ các tiểu thành trấn gần đó, thậm chí cả những Yêu tộc ẩn cư trong núi sâu rừng già cũng kéo nhau đến xem náo nhiệt. Vùng ngoại ô ngoài thành hiếm khi náo nhiệt như vậy.Có lẽ do năm trước tuyết rơi dày đặc, nên năm nay, sau khi xuân về, hoa nở càng thêm tươi tốt. Nhiếp Thế Vân thật sự cảm nhận được chút hương vị của những hội chợ ngày xưa, mặc dù còn chưa đến nơi tổ chức chính. Hai bên đường đã bắt đầu xuất hiện những tiểu sạp rải rác, bày bán những món đồ nhỏ không đáng giá nhiều tiền, phần lớn là của những người không đủ điều kiện thuê cửa hàng hoặc chỉ là tham lam nhất thời.Địch Bạch Dung hiếm khi nhìn thấy những cảnh tượng như thế này, trong lòng cảm thấy mới lạ, nhưng không đến mức thất thố, chỉ là hứng thú của hắn rõ ràng cao hơn ngày thường. Nhiếp Thế Vân đi cạnh hắn, nghe tiếng ồn ào từ đám đông, liền trêu: "Ngươi trông như đại thiếu gia lần đầu xuống nông thôn vậy."Địch Bạch Dung liếc mắt nhìn hắn: "Ta từ nhỏ đã được thu vào Ánh Nguyệt Phái, ngược lại chính ngươi mới là thiếu gia thật sự đấy.""Tiểu môn tiểu phái, không dám so, không dám so." Nhiếp Thế Vân làm bộ lắc đầu.Địch Bạch Dung không tranh luận với hắn về những chuyện nhàm chán này, tiếp tục thong thả bước đi, vừa đi vừa ngắm cảnh.Hai người đã dùng Dịch Dung Đan nên không có ai nhận ra họ, vì thế cả hai càng cảm thấy thoải mái hơn so với ngày thường. Nhiếp Thế Vân dọc đường gặp không ít gương mặt quen thuộc, trong lòng không khỏi thấy may mắn, nếu không thì sẽ phải đối mặt với nhiều lời chào hỏi không cần thiết, lãng phí thời gian.Càng đi sâu vào, hoa đào càng nở rộ dày đặc hơn. Theo cơn gió xuân nhẹ thổi, không ít cánh hoa rơi xuống, nhuộm cả khu rừng thành màu hồng phấn. Không khí nơi đây khác hẳn với Nhân tộc, có phần thuần phác hơn, rất nhiều tu sĩ ăn mặc diễm lệ, như thể hòa mình vào sự hân hoan chào đón mùa xuân. Hai người cũng bị bầu không khí này ảnh hưởng, chỉ cảm thấy trước kia ở Nhân tộc, năm này qua năm nọ đều giống nhau, chưa bao giờ cảm nhận được mùa xuân lại có thể vui tươi đến vậy.Chậm rãi đi bộ đến hội trường, hai người leo lên một sườn núi cao. Dưới chân núi, không ít trẻ nhỏ Yêu tộc đang chơi trò trượt xuống, lăn lộn làm đất đá va lộc cộc, một chuỗi những tiếng cười đùa vang lên. Theo sau bọn nhỏ là vài Yêu tộc thanh niên đang đuổi theo, dường như muốn bắt chúng lại để giáo huấn một trận.Cũng có những Yêu tộc, thường ngày hóa hình rất hoàn hảo, nhưng lúc này lại uống quá nhiều linh tửu, đến mức vô tình để lộ tai và đuôi ra ngoài, nhưng vẫn chưa nhận ra, còn quay lại mua thêm một vò rượu nữa.Cảnh tượng nơi đây thật sự tràn đầy sức sống.Khác với Nhân tu, Yêu tộc nếu khai mở linh trí thì không cần khổ tu để đạt đến Kim Đan hay Nguyên Anh, chỉ cần cẩn thận không bị săn giết thì cũng có thể dễ dàng sống cả trăm năm, thậm chí ngàn năm.Đúng là câu "Nhân sinh khổ đoản" (đời người ngắn ngủi), vì vậy mà rất nhiều nhân loại mới chấp nhận nhẫn nhịn sự cô đơn, chỉ cầu mong không già không chết.Trung tâm của hội ngắm hoa nằm dưới một cây đào linh cao khoảng hai trượng. Nghe nói cây linh thụ này đã sống gần ngàn năm, rất nhiều yêu tinh hoa đào đều được sinh ra từ thân cây này. Yêu tinh hoa cỏ không giống yêu thú động vật, không sinh sản để lưu lại hậu duệ mà chỉ được sinh ra từ linh khí đất trời. Cứ cách mấy năm, đám yêu tinh hoa đào lại tổ chức hội ngắm hoa, vừa là để tạ ơn linh thụ đã nuôi dưỡng, vừa hy vọng sẽ có thêm nhiều đồng tộc bầu bạn trong tương lai."Thật là náo nhiệt..." Địch Bạch Dung lẩm bẩm, ngữ khí không khỏi kinh ngạc. Hắn chưa bao giờ thấy nhiều Yêu tộc tụ tập như vậy trong một lần. Có lẽ trong số đó cũng có một ít Nhân tu đến xem náo nhiệt. Ngày thường, Yêu tộc ít tiếp xúc với nhân loại, nhưng vào những dịp lễ hội như thế này, họ không bài ngoại, không ít Nhân tộc cũng đến tìm hiểu tham gia, nhưng chung quy vẫn không phải là số đông."Chúng ta đi từ bên này dạo một vòng xem sao." Nhiếp Thế Vân sợ lạc mất Địch Bạch Dung, liền nắm tay hắn.Địch Bạch Dung thoạt đầu hơi giật mình, nhưng nghĩ rằng lúc này hai người đã dịch dung, không ai nhận ra họ, nên cũng để yên.Hai người mua Đào Hoa Nhưỡng, cất vào trong giới trữ vật. Nhiếp Thế Vân còn cố ý mua thêm một ít để sau này mang về Vân Thanh Các. Sau đó, cả hai lại mua mấy món ăn vặt, vừa nhấm nháp vừa tiếp tục đi dạo."Ngươi trông không giống lần đầu đến những nơi thế này." Sau khi đi qua rất nhiều sạp, Địch Bạch Dung quan sát phản ứng của Nhiếp Thế Vân, nói."Phải không?" Nhiếp Thế Vân hỏi ngược lại."Chẳng lẽ dưới chân núi Vân Thanh Các cũng có những lễ hội như thế này? Trước đây ngươi hẳn là chưa từng đến Yêu tộc đúng không?" Địch Bạch Dung có lẽ do uống rượu, hoặc cũng có lẽ hứng thú hôm nay cao hơn thường ngày, hỏi nhiều hơn hẳn."Đích thực là chưa từng." Nhiếp Thế Vân đáp lại rất thản nhiên.Lúc này trời đã dần tối, khắp nơi giăng đèn kết hoa, ánh sáng ngũ sắc rực rỡ, khiến cả khu rừng hoa đào về đêm còn thêm phần lung linh hơn ban ngày."Vậy sao ngươi trông cứ như rất quen thuộc?""Tại sao ư? Có lẽ trong giấc mơ ta từng thấy cảnh tượng tương tự." Nhiếp Thế Vân nói.Địch Bạch Dung bật cười: "Ngươi đúng là giỏi bịa chuyện."Thấy lời nói dối của mình bị vạch trần, Nhiếp Thế Vân cũng chỉ cười, không muốn tiếp tục bịa thêm trước mặt Địch Bạch Dung.Trên bầu trời, mặt trăng sáng tròn hiện ra, hôm nay là một đêm trăng đẹp, sao thưa. Ban đêm chính thức bắt đầu, theo tiếng nhạc vang lên, rất nhiều yêu tinh hoa đào nhảy múa vui vẻ trên sân khấu, bầu không khí càng thêm náo nhiệt.Hai người không tiến lên phía trước mà ngược lại, đi ngược dòng người đến một gốc cây đào nhỏ ở góc khuất, dừng chân nghỉ ngơi, chờ màn pháo hoa."Chúc mừng ngươi đã tiến đến Trúc Cơ đỉnh.""Cũng không có gì đáng chúc mừng, đều đã tới một lần."Địch Bạch Dung hiểu rõ ý tứ của Nhiếp Thế Vân, rằng hắn có lẽ sắp đột phá Kim Đan. Nhưng vì đã thất bại một lần, dù mấy ngày nay cảm thấy có chút tự tin hơn, Địch Bạch Dung vẫn không dám nói chắc chắn."Lần sau nhất định sẽ thành công."Giọng nói của Nhiếp Thế Vân đầy tin tưởng, tựa như hắn không nói chuyện của người khác mà là nói về chính mình. Địch Bạch Dung bị sự tự tin đó làm lay động, cảm thấy trong lòng mình cũng dần tin tưởng theo.Hai người lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh sinh động, náo nhiệt trước mắt, uống nốt phần Đào Hoa Nhưỡng còn thừa trong tay. Một cơn gió thoảng qua, cuốn theo những cánh hoa đào bay lả tả trước mặt. Địch Bạch Dung bỗng có chút bần thần. Hắn nhớ lại mùa hạ năm trước, khi tu vi đình trệ, đã một mình đến Phồn Hoa Thành để giải sầu. Giờ đây, những khó khăn đã qua, mà chỉ trong vài tháng nữa thôi, hắn đã ở nơi này tròn một năm.Hắn bỗng cảm thấy một năm trôi qua nhanh như chớp mắt, nhưng lại dài đằng đẵng, như thể chứa đựng cả năm năm, thậm chí mười năm cuộc đời của hắn."Nhiếp Thế Vân."Nhiếp Thế Vân kinh ngạc quay đầu nhìn Địch Bạch Dung, dường như đây là lần đầu tiên Địch Bạch Dung gọi thẳng tên hắn.Nhưng Địch Bạch Dung không quay lại nhìn hắn, chỉ tiếp tục dõi theo dòng người đến rồi đi trước mắt, khẽ cười nói: "Ngươi thật là một người kỳ diệu."Nhiếp Thế Vân cảm thấy hôm nay giọng điệu của Địch Bạch Dung có gì đó khác lạ, bèn hỏi: "Vậy là sao?""Ngươi luôn khiến người ta không thể đoán được," Địch Bạch Dung định uống thêm một ngụm Đào Hoa Nhưỡng, nhưng rồi nhớ ra đã hết. "Ngươi luôn đầy bí ẩn. Nhưng những lời ngươi nói, lại không giống giả vờ."Nhiếp Thế Vân khẽ thở dài. Rất nhiều điều cả hai đều tự hiểu rõ trong lòng, nhưng chưa bao giờ nói ra. Hắn nghĩ rằng họ sẽ cứ thế âm thầm hiểu ý mà tiếp tục, không ngờ Địch Bạch Dung lại không kiềm chế được mà mở lời trước.Có lẽ hôm nay cảnh tượng quá mức đẹp đẽ, quá náo nhiệt, tựa như một giấc mộng.Nhiếp Thế Vân không thể phản bác, nhưng cũng không muốn thấy vẻ cô đơn thoáng hiện trên khuôn mặt Địch Bạch Dung. Sau một hồi lâu, hắn nắm lấy tay Địch Bạch Dung, hơi dùng sức kéo khiến Địch Bạch Dung quay lại nhìn mình."Ngươi nói đúng, ta có rất nhiều bí mật và ta cũng có những điều lo lắng."Giọng Nhiếp Thế Vân chân thành, như đang nói ra những suy nghĩ trong lòng."Nhưng đúng là những lời ta nói, đều xuất phát từ lòng chân thành."Địch Bạch Dung nhìn Nhiếp Thế Vân, trong bóng đêm, ánh mắt hắn như lấp lánh sóng nước.Lúc này, dường như thời khắc đã đến. Trước tiên là một tiếng sấm trầm đục, tiếp đó, vài vệt sáng vút lên từ chân trời. Không phải pháo hoa thường dùng hỏa dược, mà là pháo hoa được rót linh lực, nổ tung trên bầu trời rực rỡ hơn hẳn pháo hoa bình thường, phát ra tiếng "bang" vang vọng. Một tiếng rồi hai tiếng, ba tiếng... Tiếng pháo hoa liên tục nổ vang, xen lẫn tiếng reo hò kinh ngạc và tán thưởng của đám đông.Nhiếp Thế Vân nghĩ, cuộc trò chuyện này hẳn chẳng đi đến đâu. Nếu như Địch Bạch Dung không có thân phận này —— tất nhiên, họ cũng sẽ không có cuộc gặp gỡ tình cờ ngay từ đầu. Nhưng những việc liên quan đến Thiên Đạo và số mệnh thì quá nhiều yếu tố phức tạp, giờ phút này hắn thật sự không thể nói thêm điều gì."Hay là chúng ta cứ..."Cứ ngắm cảnh đẹp trước mắt.Nửa câu sau của lời nói vẫn chưa thể thốt ra.Nhiếp Thế Vân khẽ mở to mắt, hiếm khi để lộ vẻ kinh ngạc không thể tin được.Địch Bạch Dung không để hắn nói hết, hắn nhắm mắt lại, chủ động tiến lên một bước, hôn lên môi Nhiếp Thế Vân.Ánh đèn rực rỡ, tựa như những vì sao rơi xuống, pháo hoa sáng bừng cả bầu trời. Trong khoảnh khắc đó, ánh sáng khiến những ngọn cây hoa đào rực rỡ như ban ngày, rồi ánh sáng vụt tắt, lại một đợt pháo hoa mới bùng lên.Nhiếp Thế Vân cảm nhận được vị Đào Hoa Nhưỡng trên môi Địch Bạch Dung. Địch Bạch Dung nắm lấy vai Nhiếp Thế Vân, theo đà, Nhiếp Thế Vân cũng vòng tay ôm lấy lưng Địch Bạch Dung, cả hai càng lúc càng gần nhau.Địch Bạch Dung khẽ mở mắt, bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Nhiếp Thế Vân."Thôi, ngươi cứ như vậy là được rồi."Nhiếp Thế Vân nghe thấy Địch Bạch Dung nói như vậy.Cuối cùng, vẫn là đối phương chấp nhận lui một bước trước.Nói xong câu đó, Địch Bạch Dung lại nhắm mắt. Trong lòng Nhiếp Thế Vân lúc này cũng dâng trào cảm xúc khó tả, hắn siết chặt cánh tay, đẩy Địch Bạch Dung vào thân cây hoa đào, che khuất đôi bóng hình, rồi say đắm hôn lên môi hắn.Đêm nay, bầu trời lộng lẫy mê ly, ánh mắt mọi người đều hướng về phía chân trời. Không ai chú ý đến hai bóng người đang thân mật dưới gốc cây hoa đào.---------------------------✿✿✿---------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me