[EDIT/HOÀN] Mỹ Nhân Mềm Mại Năm 80
Chương 27
Editor: Chupachups--------------"Tôi..." Ôn Hinh do dự hai giây.Liền bị Diêm Trạch Dương mặt mày giận dữ đuổi xuống lầu.Ôn Hinh: "..."Cô đã nói sai điều gì sao?Thảo nào trong sách miêu tả nam chính là "hoa trên đỉnh núi cao", khó hái quá đi, bộ anh mọc trên đỉnh núi tuyết sao?Theo kinh nghiệm của Ôn Hinh, con gái theo đuổi con trai là chuyện dễ như trở bàn tay, ít nhất là theo kinh nghiệm của cô, không có lớp cát nào cản trở, chỉ cần vài câu tán tỉnh là thành công. Thế mà, với nam chính này, lớp cát này, cô đã hôn môi hai lần rồi mà vẫn không thành công.Cô luôn cảm thấy thứ cản trở cô không phải là cát, mà là bức tường thành!......Sáng sớm tinh mơ, Ôn Hinh trổ tài làm món bánh cuốn thịt bò thơm lừng. Sau khi nướng xong lớp bánh mỏng tang, vàng ruộm, cô nàng khéo léo phết lên một lớp tương ớt thịt bò tự chế cay nồng, rồi xếp gọn gàng những lát thịt bò tươi rói, cuối cùng điểm xuyết thêm vài cọng rau xanh mướt mát, rồi cuộn tròn lại.Thấy Diêm Trạch Dương có vẻ đã nguôi giận, Ôn Hinh rón rén tiến lại gần, định bụng làm lành. Ai dè, vừa bước chân đến nơi, anh đã ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt đen láy sắc như dao cau nhìn thẳng vào cô nàng, cất giọng: "Làm gì?"Ôn Hinh cứng đờ cả người: "..." Tình hình này là sao đây? Đến gần một bước cũng không xong à?"Không... không làm gì cả." Ôn Hinh khẽ thở dài, lòng trĩu nặng. Hôm qua bị đuổi xuống lầu, cô vẫn còn thấy khó tin.Từ bé đến lớn, Ôn Hinh chưa từng bị đối xử như vậy trước mặt đàn ông, lòng tự ái bị tổn thương ghê gớm. Cô chỉ định thăm dò xem anh còn giận không, ai ngờ đúng như dự đoán, anh chẳng phải kiểu người dễ dàng tán tỉnh. Cứ đà này, khéo lại phản tác dụng mất. Quả nhiên, lúc bị đuổi xuống lầu hôm qua, lòng cô lạnh toát.Thảo nào Tống Thiến phải theo đuổi hai năm trời mới cưa đổ được anh, "hoa trên đỉnh núi cao" quả là danh bất hư truyền! Giờ thì hay rồi, cô bị anh phòng như phòng giặc, cứ như thể cô là một mầm mống nguy hiểm vậy."Em định mang cơm trưa cho anh, không biết bên quân khu có cho vào không, không cho thì thôi." Ôn Hinh chán nản quệt tay lên bàn, đến gần cũng không được, còn gì để mà diễn nữa."Ở nhà ngoan ngoãn, đừng chạy lung tung." Diêm Trạch Dương liếc nhìn cô, không nói thêm gì, ăn vội mấy miếng rồi đứng dậy đội mũ đi.Ôn Hinh không cam lòng. Cô là ai chứ, hoa khôi hai khóa liên tiếp của trường nghệ thuật, phải biết rằng trường nghệ thuật chuyên đào tạo trai xinh gái đẹp. Cô có thể nổi bật giữa một rừng nhan sắc như vậy, đủ để thấy cô xuất sắc thế nào.Khụ khụ, tóm lại là cô không tin, sao lại có người cô không tán tỉnh được chứ? Chẳng lẽ sức quyến rũ của mình thật sự giảm sút rồi sao?Chắc chắn là không rồi, trong một thời đại lạc hậu như vậy, trong một thế giới quan hệ nam nữ bảo thủ như thế, làm sao cô có thể thất bại được chứ?...Ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu rọi qua khung cửa sổ kính trong văn phòng.Một người đàn ông dáng người thẳng tắp, bờ vai rộng như thước kẻ, đang ngồi trước bàn làm việc, chăm chú viết báo cáo.Lúc này, một liên trưởng từ đại đội hai của đoàn, tay cầm đồ vật gõ cửa."Báo cáo."Người đàn ông trước bàn làm việc không ngẩng đầu lên, nói: "Vào đi."Người đến không ai khác, chính là Triệu Đông Thăng. Cha của anh ta trước đây là cấp dưới của Diêm Vệ Quốc, hiện tại anh ta lại làm liên trưởng dưới trướng Diêm Trạch Dương, quan hệ tự nhiên thân thiết.Anh ta cầm đồ vật bước đến trước bàn làm việc."Ngoài trời nóng quá, tôi mới sáng sớm đã nhờ người nghe ngóng được tin tức. Hồ sơ và ghi chép tôi viết hết ở trên này rồi." Triệu Đông Thăng vừa bước vào đã cởi mũ, không khách sáo rót một cốc nước trà, uống cạn một hơi, rồi lau miệng.Diêm Trạch Dương viết xong báo cáo trên tay.Anh ta đặt bút xuống, cầm lấy tập hồ sơ lật xem."Đoàn trưởng, người anh bảo tôi điều tra là ai vậy? Trông cũng bình thường, không có vấn đề gì về sinh hoạt hay tác phong, không giống như là đặc vụ. Tôi đã hỏi vài người bạn học của cô ta, họ đều xác nhận cô ta luôn sống ở địa phương này. Theo những người quen biết, cô nữ sinh tên Ôn Hinh này sống rất đơn giản. Từ nhỏ đã có quan hệ tốt với con gái nhà hàng xóm. Ba năm trước, con gái nhà hàng xóm đó xuống nông thôn, cô ta đã tiết kiệm từng đồng để giúp đỡ người ta suốt ba năm. Giờ thì con gái nhà hàng xóm đó đã thi đậu đại học XXX rồi."Triệu Đông Thăng lau mồ hôi trên mặt nói: "Nghe nói cô Ôn Hinh này trong ba năm đó đã bị đói ngất hai lần. Còn gì nữa nhỉ?" Anh ta cũng không hiểu gì cả, không biết tại sao đoàn trưởng đột nhiên đưa cho anh ta một tập hồ sơ, bảo anh ta đi điều tra, từ sinh hoạt hàng ngày đến tác phong đều phải biết.Hỏi han kỹ lưỡng như vậy, anh ta không khỏi nghi ngờ, liệu đối phương có phải là nữ đặc vụ ẩn mình trong quần chúng nhân dân hay không. Nhưng sau khi hỏi xong, anh ta thấy không giống. Cô gái này đã sống ở địa phương này mười tám năm, chưa từng đi xa nhà, bình thường cũng không ra khỏi nhà, tính cách lại hướng nội, khả năng là đặc vụ thật sự quá thấp.Trước bàn làm việc, Diêm Trạch Dương mặc quân phục, đầu tóc cắt ngắn, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, nhíu mày nhìn nội dung hồ sơ và ghi chép trong tay."À, đúng rồi." Triệu Đông Thăng nhớ ra điều gì đó, nói: "Bạn học của cô gái này nói, hồi đi học, cô ấy từng đi khá gần với một bạn nam, người đó ngày nào cũng đưa cô ấy về nhà, sau này nghỉ học thì hình như không liên lạc gì nữa."Diêm Trạch Dương không để lộ cảm xúc, đọc xong vài tờ ghi chép trong tay rồi đặt sang một bên, "Đi đi, tôi biết rồi, anh về đi, hôm nào tôi mời anh ăn cơm."Triệu Đông Thăng cảm thấy khó hiểu, chuyện này tính là xong việc rồi sao? Anh ta không biết rốt cuộc cuộc điều tra này là thế nào? Cô gái tên Ôn Hinh này rốt cuộc là ai? Hơn nữa, hôm nay rõ ràng là ngày nghỉ của anh ta, vậy mà lại bị đoàn trưởng sai đi chạy việc vặt, cuối cùng lại chỉ được cho về như vậy? Cái gì mà hôm nào, không thể là hôm nay sao?Triệu Đông Thăng không dám nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đoàn trưởng, đành phải ấm ức ra về....Ôn Hinh nghĩ đi nghĩ lại, cô hỏi có được vào quân doanh không, cô muốn mang cơm trưa gì gì đó, dù sao cô cũng chưa từng đến quân khu, còn muốn quan sát một chút. Lúc đó, Diêm Trạch Dương trả lời thế nào nhỉ? Hình như anh không trực tiếp nói không được, hoặc là nói gì đó như quân sự trọng địa, người không phận sự miễn vào.Anh chỉ nói, ngoan ngoãn ở nhà, đừng chạy lung tung. Vậy là có thể đi được đúng không?Ban ngày nhà họ Diêm không có ai, cô rảnh rỗi quá, trong tủ lạnh đầy ắp đồ ăn, tuy rằng không có những món cao lương mỹ vị như tổ yến vi cá, nhưng so với thời đại này thì cũng coi như nguyên liệu phong phú. Cô tỉ mỉ chuẩn bị chút đồ ăn, thay một bộ quần áo, rồi xách hộp cơm đi.Đến một nơi nghiêm trang như quân khu, mặc váy có vẻ không ổn, vì vậy cô mặc bộ quần áo mà cô đã tự sửa, chiếc áo sơ mi trắng tôn eo và quần xanh lam, tết hai bím tóc nhỏ buông xõa tự nhiên, trông vừa xinh xắn vừa đáng yêu. Sau đó, cô xách đồ ăn, đi đến cổng sau quân doanh.Cô nghe một số người nhà ở khu quân đội nói rằng có thể vào bằng cổng sau.Cô đang nghĩ xem nên nhờ lính gác thông báo trực tiếp cho đoàn trưởng Diêm hay là tìm chính ủy Diệp trước. Dù sao thì chính ủy Diệp cũng dễ nói chuyện hơn. Tìm trực tiếp Diêm Trạch Dương, không biết anh có đuổi cô ra không, điều này hoàn toàn có khả năng, hôm qua anh còn đuổi cô xuống lầu, nghĩ đến là thấy nghẹn lòng.Vừa đến cổng sau, cô đứng cách một khoảng, nhìn quanh cổng lớn nghiêm ngặt, liền thấy chính ủy Diệp đi ngang qua cổng, vừa lúc nhìn thấy cô."Ồ, đây không phải là đồng chí Tiểu Ôn sao? Sao cô lại đến đây?" Chính ủy Diệp cười hỏi."Tôi mang cơm trưa cho đoàn trưởng Diêm, không biết quân khu có cho vào không. Nếu không thì chính ủy Diệp giúp tôi xách vào nhé, tôi cũng chuẩn bị phần của anh nữa." Làm một phần cũng là làm, làm hai phần cũng là làm, tặng một món quà nhỏ cũng tốt.Chính ủy Diệp nghe vậy, mừng rỡ khôn xiết, anh ta cũng thèm tay nghề của Ôn Hinh lắm, cơm tập thể ở nhà ăn anh ta ăn ngán ngẩm rồi."Vào đi, không sao đâu." Chính ủy Diệp quay đầu nói với lính gác: "Đây là người nhà của đoàn trưởng Diêm, Tiểu Mạnh, cậu đăng ký một chút." Người nhà quân đội có thể vào, nhưng phải hỏi rõ thân phận và đăng ký vào danh sách, thông báo cho người đến đón. Nhưng có chính ủy Diệp ở đây thì không sao.Có Diệp Kiến Chu dẫn đường, Ôn Hinh dễ dàng đi vào.Quân khu rất rộng lớn, sáng sủa, có doanh trại, gara và tường cao. Phía đông là mấy dãy nhà ba tầng, sau đó là một số sân thể thao với dụng cụ tập luyện. Tuy không thể so sánh với đời sau, nhưng nhìn bây giờ vẫn rất hiện đại, thậm chí còn có thảm thực vật xanh mướt được quy hoạch chỉnh tề."...Khu nhà trệt kia là nhà ăn, sắp đến giờ cơm rồi, cô đến đúng lúc đấy, ha ha, lát nữa tôi và đoàn trưởng Diêm sẽ ra nhà ăn luôn."Tuy không phải giờ huấn luyện, nhưng trên sân thể thao vẫn có vài binh sĩ lẻ tẻ đang chạy bộ hoặc chơi bóng. Khi thấy chính ủy Diệp, một người chạy tới, thấy Ôn Hinh bên cạnh chính ủy Diệp thì mắt không rời, nhìn chằm chằm Ôn Hinh một lúc rồi lắp bắp: "Chính, chính ủy, cô... cô... cô ấy...""Cô ấy làm sao?" Diệp Kiến Chu nói: "Cô ấy là người nhà của đoàn trưởng Diêm."Binh sĩ đó lập tức hoảng hốt chạy mất.Chính ủy Diệp quay đầu lại cười nói: "Mấy thằng nhóc này khó bảo lắm, nhưng hễ nhắc đến đoàn trưởng Diêm là ngoan ngay."Ôn Hinh: "..."Xem ra Diêm Trạch Dương đúng là "đại ma đầu" trong quân đội, chỉ cần nhắc đến tên anh là mấy cậu lính kia sợ xanh mặt, chạy mất dép với vận tốc 100 mét trong 9 giây. Nhìn cái cách cậu lính kia sợ hãi kìa, hóa ra anh đối xử với cô cũng không tệ lắm, chỉ là cái vụ đuổi cô xuống lầu là sao đây?Chính ủy Diệp dẫn Ôn Hinh vào một tòa nhà ba tầng, lên tầng hai, rồi gõ cửa.Trong văn phòng, Diêm Trạch Dương vẫn đang cặm cụi viết lách.Bộ quân phục phẳng phiu, chiếc đồng hồ Thụy Sĩ trên cổ tay, sống mũi cao thẳng, ngũ quan sắc sảo, đôi mắt khẽ cụp, môi mỏng mím chặt, khí chất cấm dục toát ra từ bộ quân phục.Tim Ôn Hinh lại bắt đầu đập thình thịch, hơi thở có chút dồn dập."Trạch Dương, anh xem tôi mang ai đến này? Hôm nay khỏi cần ra nhà ăn rồi, đồng chí Tiểu Ôn nhà anh đặc biệt đến đưa cơm trưa cho anh, còn mang theo phần của tôi nữa. Tôi đưa người đến tận nơi cho anh rồi đấy, cơm trưa tôi mang đi nhé." Chính ủy Diệp đúng là xảo quyệt, anh ta nhanh tay lấy hộp cơm trưa, về văn phòng mình ăn rồi.Trên đường đi, anh ta đã ngửi thấy mùi thịt thơm phức từ hộp cơm, suýt chút nữa là không nhịn được. Giờ thì cuối cùng cũng được về ăn một miếng rồi.Ôn Hinh vừa đến, tay xách hộp cơm, còn hơi rụt rè nhìn quanh.Trong phòng làm việc có bốn bức tường, bàn làm việc, giá sách và tủ hồ sơ, ghế sofa, bàn trà. Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại trên người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc.Ngoài lúc chính ủy Diệp vừa vào, anh ngẩng đầu lên liếc nhìn cô một cái, rồi lại lạnh mặt làm ngơ.Trong phòng chỉ còn tiếng ngòi bút "soạt soạt" trên giấy của anh.Lúc đầu, Ôn Hinh còn không dám làm phiền, có lẽ anh đang viết văn kiện quan trọng. Cô đặt hộp cơm lên bàn trà, ngồi chờ một lát. Thấy anh vẫn đang viết, cô bèn đi đến bên bàn làm việc của anh, tay chạm vào mép bàn gỗ, nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh viết xong chưa? Đồ ăn sắp nguội rồi kìa."Diêm Trạch Dương thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên, mặc kệ cô."Anh còn định viết đến bao giờ nữa vậy?" Chẳng phải giờ đang là giờ nghỉ trưa sao?Diêm Trạch Dương vẫn không nói một lời.Ôn Hinh nhận ra, anh cố tình phớt lờ cô. Dù gì thì cô cũng đã mang cơm trưa đến cho anh, dù không vui, anh chỉ cần nói một câu "lần sau không cần mang đến" là cô hiểu. Cứ im lặng như vậy là có ý gì?Cô đứng ở góc bàn nhìn anh, nhìn chằm chằm một lúc lâu.Không thèm để ý đúng không?Cô rời khỏi bàn làm việc, lẩm bẩm: "Ở đây nóng quá. Sao không có chút gió nào nhỉ?" Rồi bắt đầu cởi nút áo sơ mi trắng.Quả nhiên, Diêm Trạch Dương nghe thấy có gì đó không ổn, ngẩng đầu lên, liền thấy chiếc áo sơ mi của cô bị ném lên ghế sofa. Dù bên trong cô vẫn mặc áo ba lỗ, nhưng vẫn lộ ra bờ vai trắng nõn mịn màng như lụa, cùng với hình dáng căng đầy được phác họa dưới lớp áo ba lỗ bó sát..."Nghịch ngợm, mau mặc quần áo vào."Vừa nãy còn lơ cô nàng, Diêm Trạch Dương lúc này đã đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn cô, sải bước đến cửa, nhanh tay đóng sầm cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me