TruyenFull.Me

Xuyen Vao The Gioi Kinh Khung Cua Ito Junji

Chương 3: Muốn dùng đinh cùng bài quỷ (bài joker) chiêu đãi khách

Bốn người về đến nhà đã là buổi tối, sau khi ăn cơm tối xong, bác lại dọn ra một mâm dưa hấu đã cắt sẵn chiêu đãi bọn họ. Mọi người vui vẻ ăn dưa hấu, Souji lúc này lại muốn đem dưa hấu cho Souichi.

Yuusuke đột nhiên lên tiếng: "Souji, đó là phần dưa của Souichi à, để anh và Michina đem lên cho, nhân cơ hội này chào em ấy luôn." Lúc này trong lòng Michina không ngừng khen ngợi anh hai quá giỏi, cô đã sớm đối Souichi tò mò rồi.

Kouichi trong lòng lại bắt đầu nghĩ Yuusuke thật lễ phép, thật đáng yêu, bất quá nếu để Yuusuke biết mình nghĩ như vậy, nhất định sẽ bị đánh một trận đi.

".....Tốt, vậy nhờ anh chị cả đấy." Souji làm bộ như do dự một chút, liền đem mâm dưa hấu đưa cho Yuusuke, ánh mắt cậu lạnh lẽo nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ rời khỏi. Cậu nghĩ Souichi nhất định sẽ chào hỏi khách nhân thật tốt, he he.

Sau khi Yuusuke cùng Michina rời phòng, Souji mới đột nhiên nghĩ đến: "Anh chị ấy biết phòng của Souichi ở đâu sao?" Rủi bọn họ không tìm được Souichi thì phải làm sao bây giờ?

"Không có gì, anh đã dẫn hai em ấy đi dạo quanh nhà rồi." Kouichi nói.

Souji suy nghĩ một chút, cực kỳ tốt bụng thay bọn họ lo lắng: "Hy vọng hai người không bị lạc đường."

Việc này làm Kouichi nghĩ tới chuyện không tốt nào đó, trước đó anh nói với Michina cùng Yuusuke mình từng lạc đường trong nhà, nhưng thật ra anh cũng không nhớ rõ chuyện đó, lúc lạc đường đã phát sinh chuyện gì hoàn toàn trở thành một điều bí ẩn trong lòng anh. Nhưng... có một thân ảnh mơ hồ thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong giấc mơ của mình...... đó là ác mộng bị ác ma điều khiển.....

Tiếng bước chân bỏ chạy trên hành lang cắt đứt suy nghĩ của Kouichi, Yuusuke cùng Michina hầu như là chạy vào phòng khách, bộ dáng hốt hoảng giống như có qủy đuổi theo bọn họ vậy. Sau khi ngồi xuống, mặt hai người còn tràn đầy sợ hãi. Yuusuke mở miệng trước: "Răng nanh, nó có răng nanh!"

Răng nanh..... Souji cùng Kouichi và Sayuri đưa mắt nhìn nhau.

Michina hồi tưởng lại mình đi theo anh hai đưa dưa hấu, lại thấy Souichi đối mình toét miệng cười to, thật sự là quá đáng sợ, rõ ràng khuôn mặt cùng Souji giống nhau sao lại khác biệt lớn như vậy! Tóc rối như một đống rong biển, sắc mặt tái nhợt như giấy, mắt quần thâm nặng, môi khô khốc nứt nẻ, đặc biệt là một hàng răng nanh thật dài kia, như vậy còn là loài người sao!
  
Yuusuke cùng Michina bị dọa đến hết hồn, Kouichi lại hết sức bình thường mà nói: "A... đó là đinh đấy."

Yuusuke nhất thời không hiểu ra sao: "Đinh?" Cậu nhìn sang Sayuri cùng Souji thì thấy hai người bọn họ cũng không có biểu lộ đặc biệt gì, giống như đã sớm thói quen loại chuyện lạ này.

Kouichi giải thích: "Souichi thích ngậm đinh trong miệng. Nó có vẻ bị thiếu máu, nên luôn liếm đinh để bù lại chất sắt. Anh đã bảo nó việc này rất nguy hiểm nhưng nó có nghe đâu."

Hai anh em Yuusuke ở một bên lắng nghe, Souji thì lại cười lạnh, Hừ! Loại lý do đáng yêu như vậy mà cũng tin, thật đúng là hai anh em ngốc nhất thế giới, cứ chờ bị Souichi đùa chết đi.

Yuusuke nói với Michina: "Nói cũng phải, trông sắc mặt thằng bé xanh xao quá. Hơn nữa thứ nó phun hướng chúng ta cũng qủa thật là một cái đinh."

He he, người này quả nhiên lại phun đinh vào người khác. Souji trong đầu nghĩ.

Kouichi vì ra mặt cho anh em Yuusuke mà chạy lên lầu, sau khi anh vọt vào phòng của Souichi thì mọi chuyện bắt đầu hỗn loạn. Souji lúc đầu ngồi dưới phòng khách nhưng sau đó vì muốn xem cuộc vui nên trở lại phòng mình, cậu kéo cửa lại, nghe Kouichi ở bên cạnh mắng Souichi, Kouichi còn không ngừng đối Souichi nói, "Souichi, em đến đây xin lỗi hai người bọn họ mau! Tại sao không nói hả?" Mấy lời nói này Souji nghe còn cảm thấy mất hết mặt mũi huống chi là Souichi. Cậu nghĩ thầm, Souichi thật đáng thương, muốn ức hiếp người khác không được ngược lại còn bị Kouichi mắng cho một trận.

Phòng Souji nằm kế bên phòng của Souichi, cho nên cậu thường sẽ nghe được phòng cách vách truyền tới các loại âm thanh quỷ dị. Nhất là vào nửa đêm thường nghe được Souichi ở cách vách lầm bầm lầu bầu hoặc là đang đóng đinh thứ gì đó. Có lúc Souji cũng áp sát tai lên tường để nghe lén lời nguyền rủa của Souichi, hoặc là tên của mấy đứa xui xẻo bị Souichi nguyền rủa.

Tên của Kouichi cũng thường xuất hiện trong danh sách nguyền rủa của Souichi, nhưng theo Souji quan sát thì Kouichi cũng rất ít sẽ vì vậy mà phát sinh ra thương tích thực tế gì, đại khái là vì Kouichi cùng Souichi có cùng dòng máu cho nên nguyền rủa liền không thuận lợi đi.

Hơn nữa còn một chuyện rất quan trọng là... Souji ngồi dưới đất, lưng dựa vào vách tường nghĩ thầm, thật ra thì ở nhà chúng tôi, đừng thấy Kouichi bình thường sáng sủa, dễ nói chuyện, nhưng địa vị anh cả ở trong nhà cũng không người nào có thể dao động. Chắc là do một năm bốn mùa trên đỉnh đầu chính khí luôn quá dồi dào đi.
"Nhưng Kouichi cũng có một nhược điểm rất đáng yêu~★ Có liên quan đến người đàn ông kia..... he he he he..." Souji như nhớ ra chuyện gì đó, vô cùng vui vẻ toét miệng cười.

Chờ âm thanh ở phòng cách vách càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn bình tĩnh, Souji cũng biết Kouichi đã dạy dỗ xong Souichi, chắc đã đi xuống lầu rồi. Souji đợi một lúc mới đi xuống lầu, quả nhiên ở phòng khách thấy được Kouichi, còn có Sayuri, Michina, Yuusuke.

Bọn họ ngồi thành một vòng chơi rút bài quỷ, lúc Souji đến họ đã chơi gần xong ván bài thứ nhất.

Khi Kouichi rút lá bài cuối cùng trong tay Michina thì trong tay hai người cũng đã không còn một lá bài nào cả. Kouichi hỏi Michina: "Hả? Lá joker không phải ở trên tay em sao?"

"Em tưởng lá joker ở trong tay anh chứ, đây rốt cuộc là chuyện gì?" Michina cũng cảm thấy hết sức kỳ quái.

Yuusuke cùng Sayuri đã sớm thắng hết bài ngồi một bên nhìn hai người chơi, căn bản không có người làm gì gian lận.

Bốn người bọn họ lại tìm xung quanh, ngay cả mấy lá bài phía trước cũng bị lấy ra xem nhưng cũng không có quân joker xen lẫn bên trong. Cuối cùng vẫn là vốn tỉ mỉ Yuusuke phát hiện ra quân joker. Cậu kiểm tra hộp đựng bài, sau đó hơi kinh ngạc nói: "Chuyện này cũng quá thần kỳ đi..." ngón tay thon dài đưa vào hộp giấy đem lá joker đang dán chặc bên trong rút ra. "Lại nằm tại chỗ này..."

"Kouichi, lúc anh cầm bài cũng không đủ đi." Sayuri mím môi nói, "Ừm~ Vậy ván bài này coi như anh thua hết, ai kêu lúc xào bài anh lại không phát hiện lá joker không nằm ở bên trong chứ."

"Nói cũng phải, nhìn thế nào cũng chỉ có thể coi như là anh Kouichi thua." Michina cũng nói hùa theo.

Kouichi nhìn Yuusuke cũng không tỏ thái độ gì liền than thở, "Haiz, coi như anh xui xẻo vậy."

Souji ngồi bên cạnh nhìn, nội tâm thì hết sức vui vẻ. Cậu nghĩ thầm trò chơi rút bài quỷ thật ra là một loại trò chơi rất nguy hiểm, trong truyền thuyết nó còn có thể triệu hồi các thứ "bẩn thỉu" chung quanh vào phòng, nếu sơ ý người trong phòng có thể bị chết hết, khắp phòng đều là máu tươi cùng thi thể.

Dưới ánh mắt của mọi người, Kouichi đem lá joker có hình tên hề cầm lưỡi hái nhét vào chính giữa bộ bài, sau đó bắt đầu xào bài. Kouichi xào bài xong cũng không vội chia bài mà là mời Souji chơi chung: "Souji, em cũng tới chơi rút bài qủy đi."

Lúc này Souji đang ở trong đầu tưởng tượng mấy hình ảnh chết chóc, đang nghĩ đến khúc vui vẻ thì đột nhiên có người ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói: "Souji, chơi rút bài quỷ đi, rất thú vị đó~"

Souji quay đầu nhìn lại, sau lưng cậu căn bản không có ai, thế nhưng âm thanh đó vẫn tiếp tục đầu độc cậu: "Ta thấy được nội tâm của mi, giống như một lỗ đen vậy, he he, thật là đen tối. Chơi rút bài quỷ là một cơ hội tốt để hại chết một vài người đó~"

Bình thường Souji không phải là một người dễ dàng liền bị mấy sinh vật dơ bẩn này mê hoặc, nhưng cậu cẩn thận suy nghĩ, lời này cũng có lý, dù sao mình cũng không có lý do gì mà cự tuyệt~★

Giọng nói như con giun trong bụng Souji, thấy cậu đã dao động thì càng thêm khuyến khích: "Muốn chơi sao? Không cẩn thận sẽ bị chết đó nha~ Vẫn là suy nghĩ kỹ một chút đi....." Wao! Trò chơi chết chóc sao? Đã rất lâu không chơi rồi~ Souji bị câu nói này làm cho hết sức kích động, cậu lập tức liền đầu óc nóng lên gia nhập ván bài mới này.

Qua việc này liền có thể thấy được năng lực của chủ nhân thanh âm kia có bao nhiêu mạnh, thậm chí có thể từ từ thẩm thấu nội tâm của người khác. Mặc dù bình thường Souji cũng sẽ mạo hiểm, nhưng rất ít sẽ nhiệt tình đến dùng tánh mạng đi hại người khác, bởi vì cậu biết mình chỉ có một cái mạng, cậu luôn cảm thấy dùng mạng mình để hại người thì thật không đủ dùng.
  
Kouichi được đáp lại, liền hướng về phía sau lưng Souji mời: "Souichi, đừng ngồi đó, cũng ra đây chơi đi." Souji xoay người thì phát hiện Souichi nằm ở ngoài cửa.

Hai tay cậu chống cằm, trong miệng ngặm đinh, hết sức vênh váo nói: "Hừ, chơi bài thật ngốc, tôi không chơi đâu." Dáng vẻ kênh kiệu kia thật giống như hiệu trưởng đang đối diện mấy đứa học sinh xấu vậy.

Kouichi cũng không có tức giận, ngược lại rất kiên nhẫn khuyên cậu: "Tới đây chơi đi, rút bài quỷ rất thú vị đó."

Souichi đang nằm trên hành lang đột nhiên trợn to mắt nhìn chằm chằm Kouichi, giống như anh ta thay một gương mặt khác vậy. Hai tay cậu dùng sức che lỗ tai nhưng lại vẫn nghe được thanh âm kia, rốt cuộc thứ này lúc nào chạy vào nhà Tsujii tác quái vậy chứ. Souichi mới không muốn cùng mấy tên khốn kiếp này chết chung đâu.

Gì chứ... thật đúng là ngoài mạnh trong yếu mà. Lúc Souji nhìn Souichi liều mạng lắc đầu cự tuyệt liền nghĩ thầm, trò chơi này người càng nhiều mới càng chơi vui~★ Cậu đứng dậy đi tới chỗ Souichi, sau đó ngồi xổm xuống, giống như chim ưng bắt thỏ một dạng vững vàng bắt lấy tay trái của Souichi, "Thật ra thì Souichi cũng rất muốn chơi, nhưng là anh ấy xấu hổ, sợ Michina cùng Yuusuke không thích anh ấy." Cậu vừa nói vừa kéo Souichi vào phòng.

"Michina cùng Yuusuke không hẹp hòi như vậy đâu." Kouichi cười nói, "A, rốt cuộc đủ người rồi."

Kouichi chỉ dùng sáu giây đã chia xong phần bài của sáu người, Michina cùng Yuusuke nghĩ thầm Kouichi nguyên lai chơi bài lợi hại như vậy sao? Ngược lại là Sayuri biết anh hai của mình nhất định không biết làm việc này.

Anh liếc nhìn phần bài của mình, sau đó tầm mắt rơi vào người Souichi đang bày ra vẻ mặt khó chịu, Kouichi nói: "Không nghĩ tới Souichi nguyên lai là một đứa bé không được tự nhiên lại đáng yêu như vậy, quả nhiên nhìn người không thể xem bề ngoài mà~ Vốn anh nghĩ em là một đứa hư hỏng, kết quả lại là ngược lại. He he, thật thú vị......"

Kỳ quái, Michina cùng Yuusuke cũng bắt đầu cảm thấy Kouichi sau khi thua ván bài đầu tiên liền trở nên kỳ lạ sao đấỵ.

Biểu hiện cũng quá rõ ràng đi, Sayuri khẳng định đã nhìn ra người này không phải là Kouichi, chị ấy hiện tại hẳn là rất nóng lòng đi. Souji nghĩ thầm, nhưng là chị ấy không có biện pháp nào cả, he he he he.

Sau khi mọi người đều cầm phần bài của mình, liền bắt đầu quyết định thứ tự rút bài, kết quả thứ tự rút bài là từ bên phải đến bên trái, chính là bắt đầu từ Michina, sau đó đến Yuusuke, Sayuri, Souji, Souichi, cuối cùng là Kouichi.

Souji nhìn biểu lộ của mọi người, Sayuri cũng lo lắng quan sát dáng vẻ của những người khác, rõ ràng chẳng qua là một trò chơi bình thường, nhưng ván bài hiện tại lại tràn ngập một loại hơi thở nguy hiểm, càng ngày càng đậm, ngay cả gan lớn như Michina cũng cảm thấy thân thể như bị không khí đè ép, cô mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng là trực giác ván bài này rất quan trọng, không thắng không được.

Michina ghen tị nhìn Yuusuke, anh cô trời sinh liền đối với mấy thứ ma quái này không có cảm giác, bây giờ ngược lại là người nhẹ nhõm nhất, hoàn toàn là vì chơi mà chơi.

Đến lượt Souji rút bài của Sayuri, Souji hơi có chút nhứt đầu. Bởi vì bất kể cậu làm bộ muốn rút lá bài nào thì mặt của Sayuri cũng vẫn cứng ngắt như cương thi, bình thường chị ấy chơi rút bài quỷ có nghiêm túc như vậy đâu, điều này làm cho Souji không biết nên rút lá nào mới tốt. Cậu trước nay đều rất may mắn, vì vậy liền tùy tiện rút một lá bài.

Đây là lần đầu tiên mình rút trúng bài quỷ. Souji trong lòng có chút khó chịu, tại sao hết lần này tới lần khác lại vào đúng lúc này rút trúng, trùng hợp sao?

Sayuri không có giống như trước vui vẻ khi bị người khác rút ra quân joker, ngược lại thoạt nhìn hết sức nặng nề, cho nên Souji cũng bình tĩnh đem quân joker nhét vào bộ bài trong tay mình, sau đó để cho Souichi rút bài. Cậu nghĩ Souichi nhất định phải chết, mình nhất định phải làm cho Souichi rút trúng bài quỷ.

Souichi cũng không biết có bao nhiêu xui xẻo, do dự tới do dự lui cuối cùng cậu vẫn rút trúng bài quỷ. Hơn nữa khi cậu rút trúng quân joker còn lớn tiếng mắng Souji là đồ khốn kiếp! Vì vậy mọi người đều biết quân joker nằm trong tay Souichi.

Lần này Kouichi chắc sẽ cẩn thận hơn khi rút bài của Souichi. Souji nghĩ thầm, bất kể cuối cùng là người nào thua, không có ai chết thì cũng không tốt đi, nhưng nếu cuối cùng người thua là Kouichi thì phải làm sao bây giờ? Thứ nhập vào người anh ấy sẽ rời đi sao?

Bài trong tay mọi người vẫn còn rất đều, nhưng Kouichi lại là người lớn nhất có thể đánh hết bài trong tay trở thành người thắng đầu tiên, mỗi lần rút bài anh đều nhất định rút được lá bài tạo thành một đôi với mấy quân bài trong tay mình, sau đó đánh ra. Thật giống như anh biết lá bài mình cần ở đâu vậy, ngay cả vị trí của quân joker cũng vậy,quả thật là một loại thế mạnh mà. Souji nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn có thể nhìn thấu bài của người khác?

"Mọi người biết không?" Kouichi đột nhiên mở miệng, "Ba mươi năm về trước ở nơi đây có một trò chơi rất nổi tiếng. Lúc đó kinh tế nằm trong giai đoạn khủng hoảng, rất nhiều công ty phá sản dẫn đến thất nghiệp, vì vậy có rất nhiều người đều mê loại trò chơi này, bất quá bây giờ đã không ai dám chơi."

"Hả, tại sao?" Michina hỏi.

"Bởi vì người thua sẽ nhận được đủ các loại trừng phạt không nghĩ tới, có người táng gia bại sản, có người gãy tay gãy chân, hoặc là bị bắt bán đi nội tạng, nhưng trừng phạt thường thấy nhất chính là bị ngược đãi tới chết..."

Sống trong thời đại hòa bình mọi nguời rất khó tưởng tượng tình cảnh đó có bao nhiêu đáng sợ, nhưng chỉ nghĩ như vậy thôi cũng đã làm bọn họ sợ hãi không thôi. Sayuri mở miệng nói: "Kouichi, đừng nói mấy chuyện đáng sợ như vậy nữa."

"Nhưng..." Kouichi cũng không muốn bỏ qua chuyện này, anh nói tiếp: "Chẳng lẽ mọi người không biết chúng ta hiện tại đang dùng cách chơi bài của ba mươi năm về trước - ván bài joker sáu người sao?"

Souichi tức giận đến nhảy cẳng lên, hô to: "Súc sinh! Tôi lúc nào nói muốn chơi kiểu quê mùa đó!"

"Cách chơi cùng chúng ta hiện tại không khác, chỉ là nhiều hơn một quy tắc mà thôi, người thua sẽ nhận được trừng phạt." Điều này cũng không giống Kouichi nói thoải mái như vậy, "Nếu em không muốn chơi cũng có thể ngừng lại, không chơi cũng không có gì."

"Ế~" Souichi mặt mũi gian trá nói, "Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây."

Souji nắm lấy chân Souichi, kéo Souichi đang muốn chạy đi về vị trí cũ. "Nhưng nếu anh đột nhiên rời khỏi thì ván bài không thể kết thúc được, như vậy sẽ rất phiền toái, chơi "rút bài quỷ" chưa đến kết thúc mà đã ngừng lại thì không biết nó sẽ thả ra những thứ gì đâu."

Souji rốt cuộc đang nói gì vậy chứ? Michina nghĩ thầm, cô nhìn xung quanh, không ngờ lại phát hiện có mấy sinh vật vặn vẹo màu đen tụ tập bên cạnh mình, những thứ này cũng không có thật thể mà giống như khói hay cái bóng vậy. Chúng nó bay lơ lửng khắp phòng, có xuyên qua vách tường, có chui vào sàn nhà.

Bài qủy ( joker) là nghi thức phong ấn ma quỷ trong truyền thuyết Châu Âu cổ đại, cuối cùng diễn biến thành trò chơi "rút bài quỷ". Nếu như chơi "rút bài quỷ" chưa đến kết thúc mà đã ngừng lại thì tên hề trong bài quỷ sẽ sống lại.  

"Như vậy thì trừng phạt không nghĩ tới rốt cuộc là gì?" Souji hỏi.

"Phải hoàn thành mỗi yêu cầu của năm người thắng."

"Vô luận là yêu cầu gì?" Souji tiếp tục hỏi.

"Đúng vậy, năm yêu cầu này sẽ từ năm người đặt ra bắt buộc người thua hoàn thành." Kouichi bổ sung, "Nếu như người thua muốn làm trái lời hứa, lấy sức một người thiển nhiên không thể chống lại năm người khác, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo, kết quả thảm nhất chính là bị trừng phạt tới chết."

Năm đó rất nhiều người bởi vì phá sản mà nhảy lầu tự sát, loại trò chơi này ra đời vốn cũng không tồn tại lòng tốt gì.

Trong phòng một mảnh im lặng, Kouichi dẫn đầu mở miệng: "Ừm, xem ra ở đây không ai muốn ngừng chơi, vậy chúng ta chơi tiếp đi."

Đèn trên trần nhà đột nhiên phát ra tia sáng chói mắt, trong phòng trong nháy mắt sáng sủa như ban ngày, không đợi mọi người phản ứng kịp, chỉ nghe một tiếng xẹt điện, bọn họ giống như người mù rơi vào trong bóng tối.

Bị cúp điện hay là chập điện? Lúc này làm sao sẽ xuất hiện loại chuyện ngoài ý muốn này chứ?

Chẳng lẽ là do mấy con sinh vật màu đen kia làm ra? Bọn nó rốt cục cũng tới phá đám sao.

Trong bóng tối có hai thân ảnh đang kịch liệt vật lộn, vật nặng ngã xuống đất phát ra tiếng vang cùng âm thanh va chạm của quả đấm làm bọn Michina kinh hoảng, một chén trà bằng sứ bay sát qua mặt Sayuri đập xuống sàn nhà vỡ nát. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Kế tiếp lại có ai muốn bị thương?

Chờ đèn sáng trở lại, Sayuri đi về phòng khách, vừa rồi cô đi xuống tầng hầm kéo cầu dao để trong nhà có điện lại. Khi bước vào phòng, cô hầu như không dám tin vào mắt của mình, Souji cư nhiên đem so với mình cao hơn hai cái đầu Kouichi ép nằm dưới đất.

Yuusuke khẩn trương hỏi cậu: "Souji, em làm gì vậy chứ?" Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Souji buông ra Kouichi đang bị mình đè trên sàn không nhúc nhích được, Kouichi vừa lấy được tự do liền nhặt lên mấy lá bài rơi ở một bên, cười chế giễu. Lúc này Souichi lại đột nhiên kêu to: "Oa! Quân joker trong tay tôi mất tiêu rồi!"

Không khí trong phòng lập tức trở nên kỳ quái, giống như có mùi thuốc súng trộn lẫn bên trong...... nếu ván bài không kết thúc, ác ma thật sự sẽ sống lại sao?

Người cách Souichi gần nhất chính là Kouichi cùng Souji, mà vừa rồi lúc cúp điện hai người họ cũng không biết bởi vì nguyên nhân gì mà đánh nhau, nói họ không dính líu chuyện này ai cũng sẽ không tin tưởng.

Souji đi tới chỗ cái bàn cách bọn họ gần nhất, trên bàn để chén trà lúc cúp điện bị bể, cậu cẩn thận quan sát xung quanh bàn, sau đó kéo bàn qua một bên, nhặt lên quân joker bị đè dưới chân bàn. "Mi sở dĩ ở trong bóng tối đến gần bàn là vì giấu đi quân joker."

"Mi tốn công nhập vào thân thể anh Kouichi..." Souji cầm trong tay quân joker vạch trần mục đích của hắn, "Cũng sẽ không chỉ vì muốn hại chết một người, mục đích thật sự của mi là làm cho ác ma sống lại."

Souji nhìn Kouichi sau khi bị vạch trần cũng không tỏ ra buồn bực khi bị thua, cậu nghĩ thầm, nếu như mi cùng ta thương lượng trước chứ không phải xem ta như con khỉ mà đùa giỡn, nói không chừng ta sẽ giúp mi một tay.

Nhưng nếu ác ma thật sự xuất hiện thì chắc mình cũng sẽ bị nó giết chết trong nháy mắt đi.

"Vậy thì sao chứ?" Kouichi cười khẩy nói, "Chỉ bằng mấy tên con người nhỏ bé như bọn mi cũng có thể ngăn cản tao sao?"

"Cũng không phải là không có biện pháp, chỉ cần cho mi thua hết là được rồi." Souji nhét quân joker vào trong bài của Kouichi, "Năm người chúng ta có thể thắng mi."

"Hừ, nói mạnh miệng thật đấy. Nhưng tao rất thích thân thể của người này, bọn mày tính làm gì để tao rời đi đây~"

Cái gì? Thua mà còn dám mặt dày mày dạn không chịu đi, thật là đê tiện. Souji lại nghĩ, bất quá chuyện này cũng không liên quan gì tới mình. Cậu một chút đều không lo lắng cho Kouichi, ở đây chỉ có Michina, Yuusuke cùng Sayuri đang nóng lòng mà thôi.

Ngay cả Souichi cũng giơ hai tay tán thành, một bộ tiểu nhân đắc chí nói: "Ai nha, mi thích thân thể của Kouichi thì cứ lấy dùng đi, không trả lại cũng không sao."

Một cú đấm sắt ngay lập tức đập vào đầu Souichi, đau đến cậu ta không ngừng kêu oa oa. "Tôi sẽ làm ông tự nguyện chịu thua chúng tôi, hơn nữa rời đi thân thể này." Lúc này Sayuri vẻ mặt bình tĩnh không có chút nào vừa đánh người mà chột dạ, cô có lẽ là người duy nhất trong bốn anh em đối xử thật lòng với Kouichi, bởi vì hai tên em trai kia đều là cặn bả.

Tên kia mặt ghét bỏ, giễu cợt nói: "Chẳng lẽ cô em định dùng tình yêu vĩ đại của mình cảm hóa tao sao? Xem phim tình cảm nhiều quá không tốt đâu em gái."

"Nếu ông không muốn tôi nói chuyện này cho bà Asa hoặc là đốt một người giấy giống hệt bác ấy cho mình, vậy thì ông phải làm theo lời tôi." Sayuri nhẹ nhàng nói.
"Không nghĩ tới.... tao lại thua ở trên tay mày." Tên kia vẻ mặt khó chịu pha lẫn sợ hãi quay đầu nhìn Sayuri.

"Bà Asa thích nhất cùng người khác trò chuyện về ông chồng mất hồi trẻ của bà ấy, bà nói ông ta là một người cả ngày không làm việc đàng hoàng, chỉ thích đánh bài....."
"Đừng nói nữa, tôi đáp ứng cô! Xin mấy người tha thứ cho hành động vô sỉ vừa rồi của tôi đi!" Tên kia lập tức cắt đứt lời của Sayuri.

Lúc Kouichi tỉnh dậy đã là buổi sáng ngày thứ hai, bụng của anh có chút đau hơn nữa còn bị báo cho rằng anh thiếu năm người kia mỗi người một cái yêu cầu.

Yêu cầu gì? Mình không nhớ có đáp ứng chuyện này nha.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me