Xuyen Vao Thu Nhan Np Tro Thanh Giong Cai Cap Ssss Duoc Cung Chieu
Chương 54: Giống cái nhỏ biến mất?edit: Chạng VạngTận sâu trong rừng trúc, có hai bóng người xinh đẹp đang đứng ở đó, còn có một con sư tử oai phong lẫm liệt.Tô Miên Đường nhặt một cành trúc, giả vờ làm lá cờ đầu: "Bây giờ em tuyên bố, trận đấu đầu tiên là chơi trốn tìm, người dự thi là lông vàng to với em. Cách chơi trận này là lát nữa em sẽ trốn trong góc nào đó ở khu rừng trúc này, lông vàng to sẽ đi tìm. Trong vòng mười phút mà tìm không ra, xem như thất bại, trọng tài là Nhung Nhung!"Hoa Nhung mở máy đếm thời gian lên, nhẹ nhàng gật đầu đáp được.Tô Miên Đường hơi căng thẳng xoa đôi tay của mình, sư tử lại rất thong thả nằm sấp trên mặt đất xa xa còn quét đuôi lấy làn váy của cô trêu đùa. Dường như, trò chơi này rất đơn giản với nó, còn nhàm chán.Dù cô có núp chỗ nào, anh ta cũng sẽ tìm được đầu tiên.Bởi vì anh ta có ánh mắt sắc bén nhất thế giới này.Đáng tiếc, giống cái nhỏ lại hoàn toàn không biết gì về sức mạnh đôi mắt song đồng của anh ta, chọn bài thi mà anh ta chuyên nhất đúng là ngốc.Này này...Tô Miên Đường thấy được suy nghĩ của anh ta.Kiêu ngạo như thế à?Cẩn thận lát nữa lại tự bẽ mặt.- Đường Đường chuẩn bị xong chưa?"Ừm!"Sau khi tay của Hoa Nhung rơi xuống ra dấu 'bắt đầu', Tô Miên Đường nâng chân lên, chạy xuống núi.Ánh mắt của sư tử luôn theo dõi cô, chỉ cảm thấy giống cái nhỏ thật đẹp, thật đáng yêu. Dáng người thướt tha mềm mại, yếu đuối, không có chút kích thích ham muốn săn bắn trong nó.Anh ta muốn nhào lên, giữ chặt bóng dáng nhỏ của cô, sau đó... Sau đó...Giống cái nhỏ chui vào một bụi cỏ, vẫn không để ý còn một đoạn váy bị lộ ra ngoài.Ở đây sao?Anh ta cười trừ, đứng dậy muốn đến ngậm cô vào miệng mang về.Tô Miên Đường vào lùm cây rồi, lấy ra một lọ nước thuốc đã cầm theo, đó là tinh hoa hư không mà Madina đã đưa cho cô tại đảo Lam Huyễn.Chỉ cần một giọt có thể tàn hình nửa tiếng đồng hồ.Lông vàng to không hề biết, bản chất giữa con người và thú hoang khác nhau nhất là con người biết sử dụng công cụ!Sư tử đang vô cùng phấn khích chạy đến, nhưng nửa chừng lại phát hiện... Giống cái nhỏ biến mất rồi? Đột nhiên biến mất như không khí trong bụi cỏ sao?Nó nghi ngờ mình đã hoa mắt, chớp vài lần cũng không thấy gì.Tích tắc nó vừa sợ vừa hoảng vội vàng nhào đến, bới tung bụi cỏ lên nhưng vẫn tìm không được. Đôi mắt song đồng mở to, bốn con ngươi sáng vắt bắn ra tia sắc bén nhìn xung quanh một vòng, vẫn không phát hiện bóng dáng cô đâu.Giống cái nhỏ của nó đi đâu rồi?Nó bắt đầu lo lắng, gấp gáp đến mức xoay quanh tại chỗ. Sau đó, nó lại ngửa mặt lên trời gầm một tiếng dài như muốn gọi cô xuất hiện, hoặc có thể là cảnh cáo người đang bày trò đừng có làm cô bị thương.Ha ha ha ha ha...Tô Miên Đường đứng bên cạnh, nén cười đến mức đau bụng.Không phải vừa rồi con sư tử này rất kiêu căng à? Còn tự xưng mình có sức mạnh của song đồng trời cho, không có cái gì không tìm được đấy. Thế sao bây giờ, không tìm được cô rồi?Cô vươn tay ra, nắm lấy hai lỗ tai tròn trịa của nó.Ai? Kẻ nào?Cơ thể sư tử giật mình, cảnh giác nhìn xung quanh lại chẳng thấy gì.Rõ ràng nó cảm giác có người nắm tai mình, trên đời này có thứ gì trốn khỏi đôi song đồng của nó chứ?Cô lại vuốt đầu nó, rồi lại bóp như xoa cún con."?"Vua sư tử uy nghiêm bị xúc phạm, tức giận muốn nhe răng lại ngửi đến mùi hương mẫu đơn quen thuộc, là mùi của giống cái nhỏ!Tô Miên Đường lại vòng ra sau lưng nó, giật đuôi một cái."Hừ..."Không ngờ sư tử đột nhiên ngâm nhẹ một tiếng, cả cơ thể to lớn run nhè nhẹ rồi nằm mềm oặt trên mặt đất.Tô Miên Đường thấy hoàn cảnh này, nhớ Lục Tư Lễ hồi đó ở phòng thí nghiệm vội vàng rụt tay lại: "..." Quên mất, đuôi của động vật cũng là nơi không được chạm.Cuối cùng là ai? Có phải..."Khục..." Thiếu nữ ngồi xổm bên cạnh nó, ho nhẹ: "Chẳng phải lông vàng to ghê gớm lắm hả? Khinh thường trò trốn tìm này mà, sao giờ không tìm được em rồi?"Đúng là giống cái nhỏ!Em ấy không gặp nguy hiểm, đang ở bên cạnh mình, còn chơi tai với đuôi của mình...Nhưng vì sao anh ta lại không nhìn thấy cô?Sự nghi ngờ hiện lên trong mắt của sư tử."Vì em tàn hình rồi."Tô Miên Đường nhếch môi, thoải mái chơi đùa với lông bờm xõa tung vàng óng ánh, dày của nó, cảm giác vô cùng thích ý.Tàn hình?Cô biết tàn hình sao?Giỏi ghê..."Sao nào, anh có chịu thua chưa?Cô nâng đầu nó lên.Tuy sư tử không nhìn thấy cô, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô gần trong gang tác, nhẹ nhàng thổi lên mặt mình, tai mà nuốt nước miếng.Chịu thua rồi.Tô Miên Đường thấy nó gật đầu, vui vẻ rút tay về, lau đi tinh hoa hư không rồi hiện ra.Sư tử thấy thế cũng không cam tâm.Vì sao cô trốn, mà không phải anh ta?Anh ta thích cô đi tìm anh ta, dễ chịu lắm...Đến mười phút, Hoa Nhung chạy từ sườn núi xuống thấy cơ thể sư tử nằm ngửa, bốn chân giơ lên trời như đang làm nũng với Đường Đường, cũng giống như đang mời gọi để giống cái kiểm tra bụng mình.Bụng của động vật họ mèo là nơi riêng tư nhất, cũng là bộ phận yếu ớt nhất. Chúng nó chỉ để lộ trước mặt người cực kỳ yêu thích và tin tưởng, một người như Hoàng huynh đã chịu nhiều tổn thương, tính cách lạnh lùng không tin tưởng bất cứ ai, lại để lộ bụng trước Đường Đường.Xem ra, anh ấy đoán đúng rồi.Hoàng huynh thật sự thích Đường Đường...Đáy mắt trong suốt của anh ấy hiếm khi hiện lên một tia màu đỏ, thậm chí trong đầu còn hiện lên suy nghĩ nói cho Hoàng huynh biết, Đường Đường chỉ xem anh ta như thú hoang hung tàn.Sư tử lăn qua lộn lại nhiệt tình mời gọi, lại bị Tô Miên Đường hiểu nhầm là nó không chịu nổi bàn thua này nên cố ý ăn vạ, cô đành dùng cành trúc nhẹ nhàng gõ vào móng nó."Đứng dậy lông vàng lớn, không cho anh ăn vạ ở đây!""Trận đấu đầu tiên, anh thua. Bây giờ sẽ đến trận thứ hai, cũng là điểm mạnh của anh, chạy!"Chạy?Với tốc độ chậm chạp của giống cái nhỏ, sao đấu với anh ta được?Anh ta chỉ cần nhoáng người một chút đã ném xa cô tít mù khơi rồi!Sư tử lập tức vực dậy tinh thần phấn chấn, buông đầu xuống, đôi mắt xanh thẳm nhìn cô có chút chờ mong.Nếu anh ta thắng, cô có thể kiểm tra bụng của anh ta không?Anh ta cảm giác, xoa bụng còn thoải mái hơn sờ đuôi đó.Tô Miên Đường không hiểu sự chờ mong trong đáy mắt của nó: "Anh... Đang nghĩ thắng sẽ được em tặng gì à?"Đúng đúng!Anh ta lập tức gật đầu."Được thôi." Tô Miên Đường không nghĩ ngợi: "Nhưng bắt đầu trận đấu trước đã, anh phải ngồi xổm xuống trước."Tại sao chứ?Sư tử không hiểu, nhưng vẫn làm theo.Sau một lúc, Tô Miên Đường lập tức nhảy lên, cưỡi trên cơ thể nó.Nó lập tức hiểu ý đồ của cô.Cô muốn mượn tốc độ của nó, giành chiến thắng trận này!Anh ta có thể ném cô xuống, nhưng cơ thể của cô quá mềm mại. Anh ta không nỡ vứt, lúc chạy lên núi, cô còn khom người ôm chặt cổ của anh ta như bé thỏ con hoạt bát nhảy tới nhảy lui trên lưng.(edit: mình dùng 'nó' với 'anh ta' để phân biệt, vì con sư tử này có ý thức của con người trong hình dáng sư tử.)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me