Xuyen Viet Chi Quy Do
Chương 24: Nói...
Đường Phi ngày đó yếu ớt, nhưng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn. Ngày hôm sau mở to mắt, hắn đã không còn mê mang cùng thống khổ lúc trước, khôi phục sự sắc bén cùng miệng lưỡi khắc nghiệt vốn có, khóe miệng vẽ ra độ cong có chút nhạo báng.
Phượng Thần Anh một bên phủi cỏ dại trên người, một bên sửa sang lại quần áo, âm thầm lắc đầu thở dài, sớm biết rằng Đường Phi sẽ khôi phục thần tốc như thế, hắn sẽ không nhanh như vậy an ủi để cho hắn thoát khỏi bóng ma tâm lý, ít nhất cũng phải đợi mười ngày nửa tháng đem ăn đủ đậu hủ rồi hãy nói sau !
"Ngươi lại suy nghĩ loạn thất bát tao cái gì?" Đường Phi kéo thẳng ống tay áo,nghiêm mặt lạnh lùng hỏi, tối hôm qua đang ngủ ở trên cỏ, tay áo rộng thùng thình vẫn bị Phượng Thần Anh đè nặng, ngày hôm sau liền nhăn nhúm lại thành một đám.
"Không có gì," Phượng Thần Anh nhanh chóng lắc đầu: "Ta đang suy nghĩ sáng nay nên ăn cái gì, ta đói bụng!" Nói xong liền ưỡn mặt đến trước mặt Đường Phi, lấy lòng nói: "Đường Phi, ta muốn ăn loại trứng gà lần trước, ngươi làm cho ta được không?"
Đường Phi buông tha ống tay áo, chỉnh thế nào cũng không thẳng, tà mắt thấy Phượng Thần Anh đang cười rất sáng lạn, bỗng nhiên ôm cánh tay cười, sảng khoái đáp ứng: "Không thành vấn đề."
Phượng Thần Anh ngược lại bị hắn làm hoảng sợ, tâm nhãn hoài nghi hỏi: "Ngươi, sẽ không có điều kiện gì chứ?" Đường Phi cũng không phải là người dễ dụ!
"Hừ," Đường Phi oai đầu hừ cười, trong mắt tràn đầy đắc ý cùng tính kế: "Đương nhiên, thiên hạ này không có bữa điểm tâm miễn phí."
Phượng Thần Anh khóe miệng giựt giựt hai cái, rất muốn có cốt khí nói "Gia không ăn!" Đáng tiếc, ngày hôm qua chỉ uống một ly trà,ngay cả cơm chiều cũng chưa ăn đã bỏ chạy tới vùng hoang vu dã ngoại này tâm sự cả đêm, hơn nữa con sâu tham trong bụng vẫn đối với món trứng gà Đường Phi làm ngày đó nhớ mãi không quên.
"Điều kiện không nên quá phận......" Phượng Thần Anh không cam lòng nói, nếu không vì trứng gà của hắn,thậm chí ngay cả Tần Nhan cũng không làm được loại hương vị cùng cảm giác này, hắn mới sẽ không khuất phục đâu !
Đường Phi vươn ngón trỏ lắc lắc nói: "Tuyệt đối sẽ không." Dứt lời liền đi tới trước mặt Phượng Thần Anh bảo hắn ngồi xổm xuống.
Phượng Thần Anh không hiểu chút nào, hỏi: "Muốn làm gì?"
"Gia ta ngày hôm qua cái gì cũng chưa ăn đã bị ngươi kéo đến loại địa phương này nghe xong ngươi nói một đêm vô nghĩa, còn bị muỗi đốt một đêm không thể ngủ hảo. Hiện tại vừa mệt vừa khát vừa đói, ngươi cho rằng ta còn có thể dựa vào hai đùi mình đi hai canh giờ trở về sao?" Đường Phi vẻ mặt ngây ngô nhìn Phượng Thần Anh, hai canh giờ kia nhưng thật ra là bốn giờ lận a! Phượng Thần Anh võ công cái thế thi triển một chút khinh công liền giống như Tôn Ngộ Không lộn một phát cách xa vạn dặm, nhưng Đường Phi hắn chỉ là phàm nhân, không có bản lĩnh lớn như vậy!
"Ý của ngươi là," Phượng Thần Anh không phải dám tin tưởng hỏi: "Muốn ta cõng ngươi ?"
"Đương nhiên." Đường Phi đương nhiên nói, không cõng chẳng lẽ muốn bế a?! Nếu không, hắn thật sự vừa đói vừa mệt đi bốn canh giờ trở về căn bản là không có khả năng, hắn cũng không có khả năng đưa ra yêu cầu ái muội như vậy! Nhưng hiện tại không nói cũng đã nói, đâm lao đành phải theo lao, chỉ có thể tận lực biểu hiện ra vẻ thản nhiên.
Phượng Thần Anh sắc mặt âm tình bất định, hắn rất muốn đối Đường Phi nói: ngươi có chịu đi hay không, không đi thì một mình ở tại chỗ này mát mẻ đi! Hắn lớn như vậy còn chưa từng cõng qua người khác đâu, thậm chí ngay cả Tần Nhan cũng không có tư cách này! Nhưng là, đối diện đôi mắt thâm quầng của Đường Phi, còn có trên mặt tái nhợt có vài điểm ửng đỏ do bị muỗi chích, trong lòng mạc danh kỳ diệu mà mềm nhũn, dưới chân không chịu nghe bản thân khống chế, đi đến trước mặt hắn xoay người ngồi xổm xuống.
"Lên đi." Phượng Thần Anh nghe được mình nói câu này, lời vừa ra khỏi miệng thiếu chút nữa muốn đem chính mình giết chết! Nhưng mà, không ngồi cũng đã ngồi rồi ......
Đường Phi câu thần cười, kỳ thật, Phượng Thần Anh người này, vẫn là không tệ......
Đang lúc Phượng Thần Anh rối rắm, Đường Phi lại không có chút giãy giụa nhảy đến trên lưng hắn. Đường Phi người này, chưa bao giờ ủy khuất chính mình, nếu người ta đã không có ý kiến, hắn cũng sẽ không nói thêm nữa.
Phượng Thần Anh hai tay cố định chân của Đường Phi đứng lên, giống như suy nghĩ đem người cân thử, nói: "U, còn có chút phân lượng a !"
Vô nghĩa ! Đường Phi tức giận liếc cái xem thường, hắn cao hơn một trăm tám mươi cm, thể trọng tự nhiên sẽ không nhẹ, hắn còn chưa ghét bỏ xương cốt cứng ngắc trên lưng của Phượng Thần Anh thì thôi!
"Hảo mã, chạy mau đi!" Đường Phi cố ý vuốt đầu Phượng Thần Anh kêu lên: "Giá! Chạy mau !" Dứt lời còn thúc thúc hai chân, tựa như đang cưỡi ngựa. Đây vẫn là lần đầu tiên, Đường Phi biểu hiện ra ngoài một bộ dáng bướng bỉnh như vậy.
Phượng Thần Anh sắc mặt trầm xuống, nhưng không có buông tay, ngược lại đem Đường Phi cõng càng nhanh, âm trầm cười nói: "Đường Phi, ngươi thử một lần cảm giác mạnh?"
"Ngươi muốn -- a !" Đường Phi hai chữ "làm gì" còn chưa nói xong liền kêu một tiếng sợ hãi, Phượng Thần Anh đã cõng Đường Phi bay ra ngoài.
Trong chốc lát phóng tới phía trước một hồi lại rút lui, huyết khí dâng trào liền chạy vội tới giữa không trung xoay hai vòng, xoay xuống sau lại xoay lên, chạy qua lại trái phải!
Đường Phi cố nén dục vọng muốn thét chói tai, sắc mặt xanh trắng ôm chặt cổ Phượng Thần Anh, tuyệt kỹ khinh công của Phượng Thần Anh quả thực so với vòng xoay tốc độ còn kích thích hơn! Đường Phi rất muốn ói ra !
"Ngừng, dừng lại !" Đường Phi cố nén dục vọng nôn mửa,cắn răng nói.
"Ha ha ha ha !" Phượng Thần Anh ở trong gió kiêu ngạo cười to: "Vị khách quan này thật sự là xin lỗi a! Ta là một con hãn huyết bảo mã, trừ phi bản thân muốn ngừng,còn không thì tuyệt đối không dừng được!"
Phượng Thần Anh cõng Đường Phi ước chừng nhảy lên nhảy xuống thêm một khắc nữa mới dừng lại, Đường Phi mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng thấm ướt hai bên tóc mai.
"Thế nào? Cảm giác kích thích sao?" Phượng Thần Anh nhíu mày cười gian hỏi, tiểu tử, muốn chiếm tiện nghi gia,ngươi đợi tám trăm năm nữa đi!"Nôn......"
"A ! ! ! !"
Tiếng kêu hùng hậu mà lại thê lương, kinh động đến chim chóc trong rừng đều bay lên.
------------------
Tố Tâm viện.
"Ưu nhi." Đường Phi ở cửa viện, nhìn Đông viện đại viện này cất tiếng kêu Ưu nhi.
Ưu nhi đang ở trong sân quét dọn, nghe được Đường Phi kêu to lập tức buông đồ trong tay chạy tới.
"Công tử, làm sao vậy?" Ưu nhi đứng ở phía sau Đường Phi hỏi.
"Ngươi có cảm thấy hay không, Liễu viện mấy ngày nay giống như một chút động tĩnh cũng không có, an tĩnh đến có chút kỳ quái." Đường Phi nhìn chằm chằm cửa bên Liễu viện, Phi công tử kia bình thường rất thích rêu rao, hai ba ngày lại chạy đến viện của hắn khoe khoang Phượng Thần Anh lại tặng cái này cái nọ cho hắn, mỗi lần như vậy trên mặt tươi cười, ánh mắt lại tràn ngập địch ý nồng đậm, khiến cho Đường Phi một lần lại một lần hoài nghi chính mình có phải hay không đã giết lão cha của hắn hay là cưỡng đoạt nam nhân của hắn. Lúc trước hắn bị thương, tâm tình cũng không tốt nên không chú ý tới, nhưng mấy ngày nay hắn mới phát hiện Ngũ Phi kia đã lâu không lộ diện !
Ưu nhi cả kinh, Ngũ Phi chết cả phủ đều nói, nhưng hắn chết như thế nào, vì cái gì mà chết lại không ai biết. Thiết Hoán đối bọn họ giải thích là Ngũ Phi khi tắm rửa, bệnh không tiện nói ra bỗng nhiên phát tác, lúc ấy trong phòng không có người khiến hắn cầu cứu không kịp nên mới chết yểu. Hạ nhân của Liễu viện phát hiện thi thể Ngũ Phi đầu tiên vào lúc ban đêm liền bị dọa điên, ngày hôm sau mạc danh kỳ diệu mà mất tích, rốt cuộc không thể tìm thấy nữa. Nhưng nguyên nhân chân chính là cái gì, e rằng chỉ có Các chủ cùng Thiết tổng quản mới rõ ràng. Ưu nhi tuy rằng với toàn bộ câu chuyện không quá hiểu biết, nhưng dựa trên các loại quan hệ tự nhiên cũng có thể đoán ra một ít, Ngũ Phi chết cùng với việc Đường Phi bị bắt có quan hệ rất lớn, Thiết tổng quản cũng ám chỉ qua cho hắn, bảo hắn không cần ở trước mặt Đường Phi nói những chuyện không nên nói.
"Cái này, công tử từ khi trở về đều ở trong phòng tĩnh dưỡng, cho nên mới không biết đi ?" Ưu nhi châm chước một chút nói, hắn quyết định dùng cách nói đối ngoại của Thiết Hoán nói cho Đường Phi: "Phi công tử kia, đã chết......"
"Chết?!" Đường Phi cả kinh nói: "Chuyện khi nào?" Chuyện lớn như vậy hắn cư nhiên không biết? Hắn được cứu trở về sau đó cơ hồ không ra khỏi viện của mình, đối với chuyện bên ngoài Tố Tâm viện không chút nào hiểu biết, Ưu nhi cũng không phải loại người nói nhiều, Phượng Thần Anh lại càng không đối hắn nói những việc này, nhưng dù sao ở trong cùng một đại viện vài tháng, người đã chết hắn cư nhiên một chút cũng không biết !
"Ách, nghe nói chính là một ngày sau khi công tử bị bắt đi, thời điểm hắn đang tắm bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, Thiết tổng quản nói là bệnh không tiện nói ra bỗng nhiên phát tác, cầu cứu không kịp." Ưu nhi cúi đầu thấp giọng nói, thời gian hắn không thể giấu giiếm, chuyện Ngũ Phi chết ngày đó mọi người đều biết.
Ngay ngày hôm sau khi hắn bị bắt đi? Đường Phi trong lòng tràn đầy nghi hoặc, như thế nào trùng hợp như vậy?
"Ưu nhi, ngươi có biết người bắt ta là ai không?" Đường Phi bỗng nhiên nhớ tới, nhiều ngày như vậy trôi qua, hắn cư nhiên còn không biết là người nào đã bắt đi hắn, hắn đến tột cùng là đã đắc tội ai? Phượng Thần Anh đem hắn cứu trở về cũng chưa từng nói qua cho hắn. Chẳng lẽ cùng cái chết của Ngũ Phi, có liên quan sao?
Ưu nhi mắt vô gợn sóng, trấn tĩnh đáp: "Công tử, Ưu nhi không biết. Lúc ấy Ưu nhi không thấy công tử liền lập tức bẩm báo lão gia, qua một ngày công tử đã được cứu về rồi. Còn lại chuyện khác Ưu nhi cũng không rõ ràng, lão gia cũng không cho hỏi nhiều."
Ưu nhi thật sự không biết sao? Đường Phi trong lòng có chút hoài nghi, trên mặt lại nói: "Nguyên lai là như vậy...... Không có việc gì, ngươi đi làm việc đi.""Dạ, công tử." Ưu nhi xoay người, khuôn mặt u sầu, đầy bụng ưu tư. Có một số việc, công tử không biết, có lẽ sẽ tốt hơn?
Đường Phi nói xong tầm mắt lại nhìn phía Liễu viện, lúc này Nam công tử Nam Vũ của Liên viện đối diện Liễu viện đang đi ra, vừa nhấc đầu bắt gặp tầm mắt Đường Phi.
Hai người ngẩn ra, Nam Vũ đối Đường Phi cười nhẹ, lập tức vào Liễu viện, phía sau hắn còn mang theo một rổ nhỏ. Một lát sau, Liễu viện truyền đến một mùi đàn hương.
Nguyên lai là bái tế Ngũ Phi. Đường Phi giật mình, đại khái là Ngũ Phi cùng Nam Vũ bình thường ở chung cũng không có xung đột, cho nên đốt cho hắn chút hương nến giấy tiền là đương nhiên......
Chỉ là, có một mùi khác hẳn với hương vị hương nến bị trộn lẫn vào trong không khí, Đường Phi không có phát hiện, lại đứng ở viện cửa một hồi mới về sân của mình.
Cơm chiều qua đi, Đường Phi không kiên nhẫn kéo kéo cổ áo, như thế nào bỗng nhiên cảm thấy có chút nóng? Hôm nay đã là cuối thu gần đông, không có khả năng bỗng nhiên nóng như vậy a! Cả người phát nhiệt càng ngày càng nghiêm trọng, miệng lưỡi khô khốc uống liền hai chén nước lạnh cũng không hết.
Vuốt mồ hôi, Đường Phi một bên cởi quần áo một bên hướng dục dũng phía sau bình phong đi đến. Nước trong dục dũng là nước lạnh, nếu bình thường tẩy loại này tắm rửa nhất định sẽ cảm mạo, nhưng hiện tại Đường Phi cảm thấy chính mình nóng đến sắp nổ tung, cho nên nước này hắn còn ngại chưa đủ lạnh!
Ngâm mình ở trong dục dũng, thân thể còn mang theo vết roi thản nhiên phiếm hồng, Đường Phi thoải mái thở dài, sau đó cúi đầu nhìn hảo huynh đệ ở dưới khố gian đã muốn thức tỉnh, hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Xem ra hắn bất tri bất giác bị người khác hạ dược! Người kê đơn kia, Đường Phi đoán nhất định là Phượng Thần Anh e sợ hắn tiêu dao quá mức! Hắn khi nào thì ra tay bản thân cư nhiên lại không biết?! Chẳng lẽ là Ưu nhi nghe lệnh hạ dược?
Hắn đi vào nơi này đã gần nửa năm, cho tới bây giờ cũng không tìm người giải quyết dục vọng của mình, cùng lúc là tìm không ra địa phương, cũng không thể đối người bên cạnh xuống tay trêu chọc phiền toái, về phương diện khác vì kiếm tiền đã làm cho hắn mệt chết đi, chuyện tình phong hoa tuyết nguyệt này hắn căn bản không có thời gian nghĩ nhiều. Hiện tại nói, dục vọng tràn tới ào ạt, xem ra nhất thời sẽ không thể áp xuống.
Đường Phi biết Ưu nhi còn ở trong phòng bếp bận rộn, liền yên lòng, nghiến răng nghiến lợi mắng Phượng Thần Anh, một bên vươn tay an ủi hảo huynh đệ của mình......
Qua một hồi lâu, Đường Phi mới hơi thở hổn hển thét lớn một tiếng, phóng ra. Trong nước đã không thể dùng tiếp, Đường Phi đứng dậy lau khô, thân thể còn có chút như nhũn ra, tùy ý đem áo lót khoác ở trên người, vừa định mặc vào tiết khố, cỗ tao nhiệt vừa mới áp chế xuống lại mạnh mẽ dâng lên, hảo huynh đệ ở phúc hạ tinh thần lại hưng phấn!
Không thể nào?! Đường Phi kinh nghi bất định nhìn hảo huynh đệ, Phượng Thần Anh hạ cho hắn loại dược gì mãi không dứt?!
Lúc này, Ưu nhi đi đến, thấy sắc mặt Đường Phi biến thành màu đen, cúi đầu vội hỏi: "Công tử ngài làm sao vậy? Có phải hay không không thoải mái?"
"Không có gì, ngươi đi làm việc đi." Đường Phi cường lực áp chế dục hỏa trong lòng, trầm giọng nói. May mắn áo lót rộng thùng thình che đậy nên nhìn không ra biến hóa nào, nếu không Đường Phi thật sự không biết nên như thế nào giải thích.
Ưu nhi nhìn thấy tóc Đường Phi ướt đẫm vẫn còn nhỏ nước, vội vàng nói: "Công tử, ngươi đã tắm rửa?! Nhưng nước trong dục dũng đã biến lạnh a! Nhanh, Ưu nhi giúp ngài lau khô tóc, nếu không sẽ cảm lạnh!" Dứt lời, Ưu nhi cầm một cái khăn sạch sẽ, tiến lên giúp Đường Phi lau tóc.
"Không cần !" Đường Phi không dám để cho Ưu nhi chạm vào mình, tình trạng bản thân hiện tại hắn rất rõ ràng, chỉ cần có một chút kích thích,hắn nhất định sẽ hóa thân thành sắc lang đem Ưu nhi ra ăn sạch sẽ! Phượng Thần Anh có lẽ không làm gì hắn, nhưng Ưu nhi thì rất khó nói, khó bảo đảm Phượng Thần Anh dưới cơn tức giận sẽ giết Ưu nhi...... Đúng vậy ! Phượng Thần Anh như thế nào có khả năng hạ dược hắn?! Toàn bộ viện cũng chỉ có hắn cùng Ưu nhi, nếu hắn trúng dược không phải tạo cơ hội cho hắn cùng Ưu nhi sao? Có người muốn hãm hại hắn! Lấy tính cách thô bạo của Phượng Thần Anh, nói không chừng trong lúc tức giận sẽ giết hắn cùng Ưu nhi, bởi vì nam sủng của mình cùng nô tài tư thông...... Hảo cho chiêu nhất tiễn hạ song điêu!
Ưu nhi bị Đường Phi đẩy ra, trong mắt hiện lên một tia bị thương, nhớ tới lúc trước đều là Phượng Thần Anh giúp Đường Phi lau tóc, nguyên lai, là người khác,đều không được......
"Ân......" Cả người huyết khí cuồn cuộn làm cho Đường Phi không khoẻ hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt biện ra ửng hồng không bình thường, mồ hôi ồ ạttừ trên trán chảy xuống. Cước bộ phù phiếm đi về phía sau lảo đảo vài bước.
"Công tử?!" Ưu nhi cũng không để ý nhiều, nhanh chóng tiến lên đỡ Đường Phi, vừa tiếp xúc với Đường Phi nhìn sắc mặt hắn, Ưu nhi lập tức liền hiểu được đã xảy ra chuyện gì, công tử bị kê đơn?!
Là ai?! Sát khí trong mắt ẩn hiện, Ưu nhi vừa phẫn nộ vừa tự trách, công tử cư nhiên ở trước mắt hắn bị người hạ dược !
"Ngươi, mau đi ra..... Ta không muốn thương tổn ngươi......" Chóp mũi truyền đến hương vị tươi mát của Ưu nhi, Đường Phi tuy rằng bảo hắn nhanh chóng rời đi, tay lại không thể tự chủ ôm chặt thắt lưng Ưu nhi, môi nóng rực ở trên trán hắn đảo qua.
Ưu nhi run lên, vẻ mặt đỏ bừng không dám nhúc nhích. Công tử...... Trong lòng rung động cùng yêu say đắm thật sâu rốt cuộc không thể khống chế, phản bội thì phản bội đi......
"Công tử !" Ưu nhi cũng gắt gao ôm Đường Phi, đem mặt vùi vào bờ ngực dày rộng của hắn, thanh âm run run nói: "Công tử, để cho Ưu nhi giúp người, để cho Ưu nhi hầu hạ người!"
"Ân !" Đường Phi ôm chặt Ưu nhi, bị Ưu nhi chủ động cọ cọ như vậy, dục vọng rốt cuộc không thể khống chế, một phen ôm lấy Ưu nhi vội vàng hướng trên giường đi đến......
-----------------
Chương 25: Không thể khống chế...
Ôm Ưu nhi té ngã ở trên giường, Đường Phi hô hấp dồn dập hôn lên cổ hắn, thân thủ sờ soạng đến đai lưng, dùng một chút sức, đai lưng liền bị xả đứt.
Ưu nhi hai tay run run ôm chặt tấm lưng dày rộng của Đường Phi, trong miệng nỉ non: "Công tử...... Công tử...... Ưu nhi thật sự, rất yêu ngươi...... Phương...... Lâm......."
Phương Lâm ? ! Đường Phi như bị sét đánh mạnh mẽ chấn động, dừng lại mọi động tác. Cúi đầu, nhìn thấy Ưu nhi hai mắt si mê chăm chú nhìn hắn, sắc mặt đỏ hồng.
Hắn đang làm cái gì?! Dục vọng thân thể vẫn đang kêu gào muốn được giải phóng, Đường Phi hung hăng cắn một chút đầu lưỡi của mình, đau nhức kéo một tia thần trí của hắn trở về.
"Công tử, để cho Ưu nhi giúp người......" Ưu nhi nhận thấy được Đường Phi do dự, chủ động nâng tay cởi quần áo Đường Phi. Đường Phi vốn chỉ mặc một kiện áo lót rộng thùng thình, qua loa buộc lại vạt áo, trải qua một phen động tình vừa rồi đã sớm tán loạn không chịu nổi.
Đường Phi một phen kiềm chế tay Ưu nhi đẩy ra, thất tha thất thểu đứng dậy lui về phía sau. Nếu hiện tại hắn cùng Ưu nhi làm, sẽ trúng kế của địch nhân, tánh mạng Ưu nhi cũng có khả năng khó giữ được, hắn không thể hại một hài tử còn chưa đủ mười tám tuổi!
"Công tử!" Ưu nhi cũng đứng dậy ngồi ở bên giường, trong mắt dẫn theo lệ quang: "Có phải hay không, Ưu nhi không được ?" Chậm rãi đứng dậy hướng Đường Phi đi đến: "Ưu nhi thích công tử, cho nên nguyện ý giúp công tử làm chuyện này, công tử, cầu ngươi, đừng cự tuyệt Ưu nhi......." Vươn tay, Ưu nhi buông lỏng vạt áo của mình, áo khoác vừa hạ xuống, lập tức giơ tay ôm lấy Đường Phi.
"Cút !" Đường Phi thấp giọng quát, hung hăng đẩy Ưu nhi ra, hắn đã sắp duy trì không được! Nếu hắn vẫn là Đường Phi trước kia, hắn sẽ không quản bất luận kẻ nào chết sống, chỉ cần có thể cứu được bản thân, nhưng hiện tại hắn làm không được, hắn không thể hại người nữa......
Ưu nhi chấn động, nước mắt từ từ rơi xuống. Công tử......
Đường Phi chạy ra khỏi phòng ngủ, hắn không tin không giải quyết được dược tính! Chạy vài vòng quanh Phượng Tê Các, như vậy nhất định có thể! Nếu vẫn không được, ngâm trong nước lạnh một đêm, hắn cũng không tin không tiêu trừ được dục hỏa!
"Công tử...... Công tử !" Ưu nhi thấy Đường Phi xông ra ngoài, sợ hắn phát sinh chuyện ngoài ý muốn nhanh chóng đuổi theo.
Đường Phi chạy đến trong sân, mông lung thấy một bóng người rất nhanh biến ra ngoài. Hừ, nguyên lai thật sự có người muốn hãm hại hắn cùng Ưu nhi !
Kiên trì chạy ra khỏi Tố Tâm viện, còn chưa tới đại môn Đông viện, vừa vặn đụng phải một người đang bước lại đây!
Đường Phi cước bộ phù phiếm, ý nghĩ mơ hồ, bị người tới va chạm như vậy liền đứng không vững ngã về phía sau. Người tới cả kinh, vươn cánh tay ôm ngang thắt lưng Đường Phi, đem người kéo vào lòng.
"Ngươi làm sao vậy? Lỗ mãng thất thất không giống ngươi bình thường a." Phượng Thần Anh mắt mang tiếu ý trêu chọc nói.
Đường Phi dựa ở trên vai hắn, hơi thở nóng ấm dồn dập phun vào lỗ tai hắn, cả người đã nóng đến nói không ra lời .
Phượng Thần Anh rốt cục cảm giác được có chỗ không thích hợp, vội vàng kéo Đường Phi ra nhìn, quần áo không chỉnh tề, sắc mặt ửng hồng, cả kinh nói: "Ngươi !"
Đường Phi nhìn đến Phượng Thần Anh dục hỏa cùng lửa giận đều dâng lên, nếu con phượng hoàng như ngươi thích trêu hoa ghẹo nguyệt, ta cũng không bị ép đến nước này ! Lập tức khóe miệng khẽ mở, hai mắt bị dục hỏa bức đỏ bừng nhưng lại lộ vẻ tà mị nói không nên lời, nếu người nọ muốn hãm hại hắn cùng Ưu nhi, vậy để cho hắn thử một lần cái gì gọi là ăn trộm gà bất thành còn mất luôn nắm gạo !
Ở Phượng Thần Anh trố mắt ngạc nhiên, Đường Phi mạnh mẽ vươn tay ôm lấy cổ Phượng Thần Anh hung hăng cắn lên môi hắn!
Ưu nhi đuổi theo đến nơi, giương mắt liền thấy được một tình hình như vậy -- Đường Phi vội vàng đã gần như không khống chế được ôm lấy Phượng Thần Anh hôn sâu, cả người cơ hồ dán trên người hắn. Phượng Thần Anh hai tay nhanh chóng ôm thắt lưng Đường Phi, dùng sức lớn đến cơ hồ muốn đem hắn bẻ gãy.
Quả nhiên, không phải Các chủ, ai cũng đều không được...... Ưu nhi trước mắt bi thương, đau lòng tột đỉnh.
Phượng Thần Anh gặm cắn môi Đường Phi, ôm hắn hướng Tố Tâm viện đi vào. Trong một chỗ tối của Đông viện vẫn có một đạo ánh mắt sắc bén thậm chí cay nghiệt nhìn theo bọn họ, bất quá Phượng Thần Anh một chút cũng không quan tâm, dù sao mặc kệ người kia là xuất phát từ nguyên nhân gì hạ dược Đường Phi, cuối cùng người được lợi cũng là hắn, Phượng Thần Anh !
Ưu nhi đã sớm vô thanh vô tức ly khai Đông viện, Phượng Thần Anh cùng Đường Phi dây dưa vào phòng, cửa "Phanh" một tiếng đóng lại, tràn đầy xuân tình.
------------------- Chỗ này không biết có H hay không, nhưng bản đọc của ta nó bị phân cách ở chỗ này-------------------
Ngoài cửa sổ dương quang dần tiến vào, chiếu rọi gương mặt ngủ say của Đường Phi.
Đường Phi nghiêng người ngủ ở phía ngoài giường, Phượng Thần Anh ở phía sau gắt gao ôm lấy hắn, trên mặt ngủ say vẫn mang theo tiếu ý thỏa mãn. Có thể thấy được tối hôm qua Phượng đại các chủ là dễ chịu cỡ nào.
Bỗng nhiên, Đường Phi đầu ngón tay giật giật, ánh mắt đang nhắm chặt chậm rãi mở ra. Thứ đầu tiên đập vào chính là dương quang chói mắt, Đường Phi theo bản năng vươn tay che lại. Vừa mới động, Phượng Thần Anh vốn đang dính sát vào hắn cũng bắt đầu tỉnh.
"Sớm như vậy đã thức? Không ngủ thêm một lát?" Phượng Thần Anh không mở mắt, cằm để trên bả vai Đường Phi miễn cưỡng nói.
Đường Phi từ từ nhắm hai mắt lại, chuyển thân đối mặt với Phượng Thần Anh, tránh đi ánh mặt trời: "Còn sớm sao? Lấy góc độ ánh nắng chiếu hiện tại mà nói, đã qua chính ngọ."
"Chính ngọ?!" Phượng Thần Anh lông mi giật giật, nhưng vẫn không chịu mở mắt, hắn hình như nhớ rõ, Tần Nhan hẹn hắn đi Phương Hoa Lâu dùng cơm trưa a...... Ân....... Ân...... Phượng Thần Anh cố gắng suy xét một chút, vẫn là mặc kệ, không đi phó ước thì không đi phó ước, thật vất vả mới cùng con mồi thân mật thêm một bước như vậy, hắn cũng không muốn phá hủy tiến triển thật vất vả mới có được này. Dù sao hẳn là không phải chuyện gì trọng yếu, Tần Nhan nhất định sẽ thông cảm cho hắn, phải không? Nghĩ như vậy, Phượng Thần Anh lại đem Đường Phi ôm chặt hơn một chút, mĩ mĩ ngáp một cái, tiếp tục ngủ!
Cuối thu thời tiết đã bắt đầu lạnh, cho dù có ánh mặt trời cũng sẽ không ấm hơn chút nào, ở trong ổ chăn nóng hừng hực còn có một lò sưởi hình người, Đường Phi cũng suy xét một chút, vẫn là, mặc kệ đi...... Dù sao đã qua thời điểm cơm trưa, hắn cũng không đói bụng, vậy thì cứ tiếp tục ngủ, có chuyện gì đợi ngủ dậy rồi hãy nói!
Đường Phi đạp Phượng Thần Anh một cước, ác thanh ác khí nói: "Cho ta nhích vào một chút! Không thấy ta sắp bị ngươi lấn ra ngoài rồi sao?"
"Ừ......" Phượng Thần Anh nhắm mắt lại, ôm Đường Phi lui vào phía trong.
Chỉ chốc lát sau, tiếng ngáy của hai người liền truyền ra......
------------------
Ngươi hỏi hai người vì sao mỏi mệt như thế, đương nhiên là tối hôm qua tình hình chiến đấu quá kịch liệt! Cái gì? Ai trên ai dưới à? Vì cái gì hai nhân vật chính vừa tỉnh lại, cách nói chuyện so với đối thoại của công thụ bình thường hoàn toàn không giống nhau? Như là "Cảm giác có khỏe không? Thắt lưng có đau hay không?" Hoặc là "Ngươi thử xem có đau hay không? Là ai làm hại ta như thế này? !" Vì cái gì những câu linh tinh thường thấy đều không xuất hiện? Hơn nữa các đại gia ta vẫn nghĩ đến người bị ăn sạch sẽ không còn một miếng, tiểu Phi Phi cư nhiên còn có thể nhấc nổi chân đá Phượng Thần Anh ?
Ách...... Kỳ thật, tối hôm qua hai người ai cũng không phân thắng bại, tuy rằng hai bên đều ăn đậu hủ của nhau suốt một đêm,nhưng ai cũng không có chân chính chịu thiệt, ai thượng ai hạ,ai công ai thụ vân vân cũng còn là một bí ẩn!
Cái gì cái gì? Nếu vậy, bọn họ vì cái gì lại mệt mỏi như thế,còn nói linh tinh cái gì mà tình hình chiến đấu quá kịch liệt? Vô nghĩa! Ai giằng co suốt một đêm mà lại không mệt mỏi?! Vật lộn nhau cũng cần có thể lực a! Cũng cần có cả tính kỹ thuật cùng tính dai dẳng a! Cho nên, hai người tuy có da thịt thân cận, nhưng thực tế lại không có tiến triển, cứ như vậy mà mệt quá nên lăn ra ngủ......
(Editor: Nói túm lợi, tối hum qua anh Phượng cũng chưa xơ múi được gì tiểu Phi Phi :)) )
------------------
Phương Hoa Lâu.
Tần Nhan lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn về hướng cửa, chỉ cần ở gần đó có một chút tiếng vang liền kinh hỉ ngẩng đầu, phát hiện chỉ là khách nhân lui tới sau lại có chút mất mát cúi đầu, cầm tách trà đã muốn lạnh thấu.
Nguyên lai, bất tri bất giác, hắn đã như vậy chờ mong Phượng Thần Anh sẽ được...... Tần Nhan cười khổ, hiện tại đã gần tới giờ Mùi, Phượng Thần Anh còn chưa tới, đây không phải rất rõ ràng rồi sao? Hắn sẽ không đến đây. Chỉ là, Phượng Thần Anh chưa từng thất hẹn với hắn, cho nên trong lòng vẫn là có chút hy vọng, hy vọng Phượng Thần Anh chỉ là ở trên đường có việc trì hoãn, ngay sau đó hắn sẽ thở hổn hển xuất hiện ở trước mặt mình.
"Cốc cốc." Là thanh âm gõ cửa, Tần Nhan mạnh mẽ ngẩng đầu, kinh hỉ nói: "Ngươi đã đến rồi !"
Cửa "kẽo kẹt" một tiếng mở ra, một bóng người mềm mại uyển chuyển xuất hiện trước mặt Tần Nhan.
Yến Tự cầm một tấm khăn tím che miệng cười nói: "Vương gia, hình như thời gian đã không còn sớm? Ngài vẫn còn chờ à?"
Tần Nhan tươi cười đông cứng trên mặt, có chút xấu hổ cúi đầu ho nhẹ một tiếng nói: "Khụ, nguyên lai là Yến lão bản."
"Vương gia," Yến Tự chân thành đi đến trước mặt Tần Nhan ngồi xuống, rót cho hắn một tách trà nóng, nói: "Ta là phụng mệnh lệnh của lão gia đến đây."
Nghe vậy Tần Nhan lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Yến Tự, trong mắt mang theo chút mong đợi.
"Lão gia nói, có giai nhân trong ngực, ước hẹn hôm nay, hắn sợ là không đến kịp rồi. Gửi lời đến vương gia, ngày khác sẽ tới cửa bồi tội." Yến Tự chậm rãi giương mắt nhìn về phía Tần Nhan, tươi cười kiều mỵ.
Tần Nhan chấn động, giai nhân trong ngực ? Là...... ai?
"Phải không?" Tần Nhan miễn cưỡng cười nói, thanh âm chua xót: "Nếu vậy, bổn vương đành đi trước, đa tạ Yến lão bản đã chiêu đãi." Nói xong, đứng dậy đối nàng khẽ gật đầu liền rời khỏi.
"Vương gia xin dừng bước." Yến Tự bỗng nhiên cất cao giọng nói, nhưng không có đứng dậy, đưa lưng về phía Tần Nhan đã chạy tới cửa.
Tần Nhan thân hình dừng lại, sáp thanh nói: "Yến lão bản có gì chỉ giáo."
"Vương gia, tâm ý lão gia đối với ngài như thế nào, ta nghĩ ngài hẳn rất rõ ràng." Yến Tự khẽ xoay xoay tách trà trong tay, nhẹ giọng nhắc nhở. Tần Nhan chấn động, nhưng không có trả lời.
"Nhưng mà, Vương gia phải nhớ kỹ, lão gia là một nam nhân, hơn nữa còn là một -- nam nhân rất cường đại. Trên tay hắn có hết thảy tài phú cùng quyền lực mà mọi nam nhân đều mộng muốn có được, nếu được người như vậy yêu thương, là một chuyện vô cùng vinh hạnh, nhưng cũng là một chuyện cực kỳ nguy hiểm." Yến Tự dừng một chút, bỗng nhiên thở dài một hơi tiếp tục nói: "Tính cách lão gia, ta nghĩ Vương gia ngài hẳn là thực hiểu biết, tâm hắn chưa bao giờ vì bất luận một người nào mà dừng lại, thậm chí ngay cả Vương gia, cũng không có khả năng trở thành ngoại lệ đó -- nếu Vương gia còn không dám cấp cho lão gia một câu trả lời chân chính thuyết phục.... thì ngươi phải biết rằng, lão gia có thể mang ngươi tới đây, cũng có thể mang người khác tới nơi này."Nói đến đó, Yến Tự không tiếp tục mở miệng, chỉ là tươi cười diễm lệ thưởng thức chén trà tinh xảo kia.
Tần Nhan run nhè nhẹ, lời Yến Tự nói, hắn biết rõ là ý tứgì. Cuối cùng gian nan nói câu "Cám ơn Yến lão bản đã nhắc nhở" liền bước đi.
Kỳ thật, hôm nay Tần Nhan hẹn Phượng Thần Anh đến Phương Hoa Lâu, là vì phụ hoàng hắn,cũng chính là đương kim hoàng thượng, chỉ phúc vi hôn cho hắn. Định đứa con gái độc nhất của Xa tướng quân Chân Nhung -- Chân Châu Nhi. Hàm nghĩa của việc Hoàng Thượng chỉ hôn, không nói cũng hiểu. Định Viễn đại tướng quân tay cầm ấn soái tam quân, trong tay còn có hổ phù của một nửa cấm vệ quân trong hoàng cung. Cưới Chân Châu Nhi, hắn cơ hồ lập tức nắm giữ toàn bộ binh lực Hoàng Diệp. Hơn nữa còn được Phượng Thần Anh giúp sức, tương lai hắn muốn đi lên đế vị, là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tần Nhan từ nhỏ, đã hướng tới hoàng quyền chí cao vô thượng, chỉ tiếc hắn là con của thứ phi, cho dù hắn có năng lực lại thông minh, cho dù mẫu thân của hắn đã từng thụ ân sủng cũng vậy, đương kim hoàng hậu chỉ cần nói một câu "Họa loạn cung đình, ban thưởng rượu độc", liền có thể dễ dàng chấm dứt một đời nữ nhân đáng thương kia. Từ sau khi mẫu thân chết, hắn hiểu được cái gì gọi là giả ngốc để sinh tồn, cho nên hắn thu liễm hết thảy tham vọng của chính mình, dùng mặt nạ ôn nhu cùng lễ độ ngụy trang bản thân. Tham vọng đã nuôi dưỡng suốt mười mấy năm, rốt cục một cơ hội tốt đã xảy ra trước mặt hắn, chẳng lẽ chỉ bởi vì Yến Tự nói mấy câu, liền khinh địch như vậy buông tha mọi thứ?
Gắt gao siết chặt hai đấm, trong mắt Tần Nhan, không còn ấm áp cùng nhân ái ngày xưa, mà là tràn ngập dã tâm, khao khát dục vọng quyền lực chí cao vô thượng. Hắn muốn ngôi vị hoàng đế này, cũng muốn đem Phượng Thần Anh khóa ở bên cạnh chính mình!
"A Cửu." Ngồi bên trong xe ngựa, Tần Nhan trầm giọng nói.
"Có thuộc hạ !" Xa phu a Cửu thấp giọng đáp.
"Đi tìm kẻ đó, đem hết thảy chi tiết những chuyện mấy ngày qua của Phượng Thần Anh hồi báo cho bổn vương."
"Thuộc hạ tuân mệnh!"
Đông viện, một con bồ câu bay vào một tiểu viện.
Một thiếu niên thanh lệ vươn tay, bồ câu nhu thuận đứng trên ngón tay của hắn. Thiếu niên bắt lấy thư tín được buộc vào chân bồ câu, cánh tay khẽ run, làm cho bồ câu bay đi.
Mở ra thư tín nhìn nội dung phía trên, thiếu niên cười nhẹ, sau đó theo lấy ra một bình sứ nhỏ. Đem thư vứt trên mặt đất, mở ra bình sứ đổ một giọt chất lỏng xuống.
"Xèo" một tiếng, lá thư thế nhưng đã ly kỳ biến mất!
Rốt cục vẫn là nhịn không được a! Thiếu niên lắc lắc chất lỏng trong bình, cười nghĩ. Tiểu tử ngốc trong viện cách vách kia, tối hôm qua ăn trộm gà bất thành còn mất luôn nắm gạo, hiện tại nhất định đang tức giận nộ khí xung thiên đi? Thật sự là đồ con lừa! Phương Lâm kia, xem ra một chút cũng không đơn giản à!
Tố Tâm viện.
"Ân ?" Đường Phi bỗng nhiên bừng tỉnh, mơ mơ màng màng mở to mắt, mờ mịt nhìn bốn phía, tối đen một mảnh, phía bên ngoài đã bắt đầu thắp nến. Vừa rồi, có phải hay không nghe được thanh âm gì kỳ quái? Hình như có cái gì mới bay đi...... Nhưng mà, ở đây trời lạnh thế này, không nên có chim chóc?
"Làm sao vậy?" Phượng Thần Anh nâng tay vuốt mặt Đường Phi, thực tự nhiên ở trên mặt hắn hôn một chút. Đường Phi muốn tránh, nếu không né tránh...... quá thân mật như vậy, không phải chuyện tốt.
"Không có việc gì, chỉ là đói nên tỉnh." Đường Phi khởi động thân thể ngồi xuống, gãi gãi đầu tóc lộn xộn. Trời đã tối rồi a, thật sự ngủ đã lâu. Trong trí nhớ, hắn chỉ có một lần ngủ quá lâu như vậy, là thời điểm học năm thứ hai. Khi đó trời mới vừa vào đông, thời tiết thủ đô so với mọi năm lạnh hơn rất nhiều, đã bắt đầu có tuyết rơi. Khi đó, hắn cùng Trần Thần vốn người phương Nam rất sợ lạnh, ở trong ổ chăn ấm áp ngủ suốt một ngày một đêm, đợi đến khi thật sự đói chịu không nổi, hai người mới chơi đoán số, ai thua sẽ phải đi xuống dưới lầu mua mì nóng. Nhớ rõ khi đó là chính mình thua, nhưng hắn chơi xấu, kéo luôn cả Trần Thần từ trong ổ chăn đứng lên cùng nhau đi xuống lầu, ở trong căn tin trống rỗng mỗi người ăn hai bát mì lớn. Khi đó, hắn là rất hạnh phúc đi?
"Nghĩ cái gì? Cười đến vẻ mặt xuân tình nhộn nhạo?" Phượng Thần Anh cũng ngồi xuống, từ sau lưng ôm Đường Phi, còn hai thân thể ấm áp trần trụi gắt gao dính chặt, Phượng Thần Anh thoải mái thở dài.
"Không có gì." Đường Phi đẩy Phượng Thần Anh ra, giơ tay lấy quần áo ở một bên mặc vào, nụ cười trên mặt cũng dần dần tan rã. Vừa cùng một người nam nhân lăn lộn trên sàng đan, hiện tại nghĩ đến Trần Thần, hắn có một loại mặc cảm tội lỗi.
Phượng Thần Anh ánh mắt tối sầm lại, hắn biết vừa rồi Đường Phi nhất định nghĩ tới một nam nhân khác, có lẽ chính là cái nam nhân cùng thời đại với Đường Phi. Khi một người vừa cùng ngươi lăn lộn trên giường, sau khi tỉnh lại nghĩ đến một nam nhân khác mỉm cười, cho dù là ai cũng chịu không nổi. Bất quá hắn cố nén không phát tác, hắn thật vất vả mới cùng Đường Phi tiến đến một bước này, như vậy ngày thu lưới cũng không còn xa. Hắn tin tưởng, nhất định có thể làm cho Đường Phi yêu thương mình, cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh hắn!
Vươn tay, giúp Đường Phi mặc lại vạt áo rườm rà, một bên dùng nội lực lên tiếng gọi: "Ưu nhi, chuẩn bị cơm chiều."
"Dạ." Thanh âm Ưu nhi từ ngoài viện truyền đến.
"Đây chính là lần đầu tiên ta ngủ thành như vậy, suốt một ngày, thật sự bất khả tư nghị." Phượng Thần Anh vừa chỉnh quần áo cho Đường Phi vừa nói: "Xem ra, miệt mài quá độ thật đúng là không phải chuyện gì tốt."
"Hiện tại mới nói những lời này, ngươi không biết đã quá muộn sao?" Đường Phi nhíu mày nói.
"Nhưng mà, ngẫu nhiên miệt mài cũng không tệ a!" Phượng Thần Anh bỗng dưng tới gần bên môi Đường Phi, nói giọng khàn khàn: "Ngươi không biết là hiện tại thể xác và tinh thần đều thư sướng sao ?"
Đường Phi cúi đầu nghĩ nghĩ, thực thành thật trả lời: "Cũng phải."
"Bất quá đáng tiếc," Phượng Thần Anh có chút tiếc nuối lắc đầu: "Ngươi, khỏa 'Đường' ngọt đến chết người không đền mạng này, ta vẫn chưa thể chân chính ăn vào miệng."
Đường Phi khóe miệng co rút, một cái tát phóng tới Phượng Thần Anh bị hắn né được, cả giận nói: "Cút!"
"Ha ha ha," Phượng Thần Anh ngồi ở trên giường, nhìn Đường Phi đứng dậy đi rửa mặt chải đầu, cười nói: "Đường Phi, ta biết tối hôm qua là vì dược tính, cho nên ta không có miễn cưỡng ngươi. Bất quá, ta sẽ chờ ngươi . Vẫn chờ ngươi."
Đường Phi dưới chân khẽ dừng lại, nhưng không có xoay người, tiếp tục vừa đi vừa nói: "Tùy ngươi." Hắn thật không ngờ sẽ cùng Phượng Thần Anh phát triển quan hệ đến mức như tối hôm qua vậy, kỳ thật đêm đó ở ngoại ô, hắn cảm thấy có thể cùng Phượng Thần Anh trở thành bằng hữu, nhưng không nghĩ qua sẽ biến thành như vậy. Bất quá, không có vấn đề gì, dù sao hắn cũng sắp phải đi rồi, có lẽ sẽ có chút phiền muộn thản nhiên, nhưng cũng không lưu luyến hết thảy ở đây. Dù gì nơi này, vốn không thuộc về hắn.
-------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me