TruyenFull.Me

Yechan Jaehan Fear Of Falling In Love

"Trời ơi ai tháo nắp ra mà đậy không chặt vậy?"

Yechan tức chết rồi, nước mua cho anh đã bị ai mở ra uống mất. Lẽ ra cậu nên để ý trước khi đưa cho anh, giờ thì còn mặt mũi gì theo đuổi người ta.

Phía Jaehan sau khi bị đổ nước vào người thì anh thật sự rất tức giận, sáng sớm giờ tâm trạng anh đã không được tốt. Việc làm của Yechan như đang chọc vào quả bom sắp nổ, khiến cảm xúc trong anh dâng trào lên.

"A YECHAN À."

Cậu biết anh thực sự nổi giận rồi đây là lần thứ hai anh nổi giận với cậu. Yechan cảm thấy hô hấp mình như ngừng lại. Đầu óc cũng bắt đầu trở nên trống rỗng.

Mọi người thấy anh tức giận vậy cũng xen vào muốn nói mấy tiếng giúp Yechan.

"Anh bình tĩnh. Em là người mở chai nước đó không phải Yechan cố ý đâu hyung."

Xen từ từ đi lại chỗ anh, đứng trước mặt anh và cậu nói.

Nếu mọi người để ý kỹ thì sẽ thấy mặt anh đang ửng hồng, anh thực sự hơi xấu hổ bởi vì bản thân chưa bao giờ tức giận đến như vậy trước mặt các thành viên. Anh nghe Xen nói vậy thì cũng không trả lời, đứng dậy bỏ đi ra khỏi phòng tập trước sự ngỡ ngàng của mọi người.

Lúc đi ngang qua Yechan anh thấy mắt cậu dường như đã đỏ lên, trong một giây nào đó anh đã nghĩ mình là mấy đứa đại ca trong xóm đang bắt nạt con nít nhà người ta, chỉ cần anh nói thêm từ gì đó có lẽ cậu sẽ khóc ngay bây giờ.

Nhìn thấy anh bỏ đi cậu thật sự muốn khóc, dù cố gắng kiềm chế nhưng cảm xúc trong người cứ cuồn cuộn tuôn ra, cậu đã khóc. Cậu muốn đưa hai tay lên ôm mặt mình để che đi những giọt nước mắt này.

Mọi người thấy cậu khóc thì bao vây xung quanh dỗ dành.

"Yechan đừng khóc."

"Hình như Jaehan hyung hôm nay mệt nên mới tức giận với em như vậy."

Mọi người thật sự không biết tại sao cậu khóc chỉ nghĩ rằng do bị anh la. Nhưng chỉ Yechan lại biết không phải vậy, anh không phải một người sẽ tức giận vì những chuyện như vậy dù tâm trạng không được tốt. Cậu nghĩ có phải vì chuyện đó nên anh ghét mình rồi không.

[...]

Jaehan đang trong nhà vệ sinh để rửa mặt. Anh nghĩ thầm: "Tại sao nhóc này lại mua nước ngọt."

Bây giờ áo trắng anh loan lỗ màu, rửa sao cũng không ra, đáng lẽ ra nay anh không nên chọn chiếc áo trắng tinh hơn cái đường tình duyên của anh ra để mặc như vậy.

Đang rửa thì anh nghe tiếng bước chân từ phía sau lưng, anh chưa kịp quay lại thì người phía sau đã lên tiếng trước.

"Hyung em xin lỗi."

Ờm thì ra nhóc Yechan tới, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào anh. Mắt có hơi rưng rưng có lẽ vừa khóc xong.

"Được rồi anh chưa nói gì hết mà em khóc cái gì chứ."

Anh sợ mình không lên tiếng cậu sẽ khóc thật sự, anh không muốn dỗ con nít đâu nha.

"Không phải anh ghét em chứ."

"Anh nói ghét em hồi nào?"

Jaehan trợn mắt lên, anh bị người ta vu oan.

"Anh chưa bao giờ lớn tiếng với em như vậy." Yechan khẳng định.

"Vậy em muốn anh lớn tiếng với em nhiều lần em mới chịu hả?!!." Nhóc này thích bị ngược à.

"Em..không phải ý như vậy."

"Vậy ý em là sao?!!"

Anh tức đến nỗi chống một tay lên hông.

Sau khi anh nói câu đó thì cả hai rơi vào im lặng. Một lúc sau cậu mới hé miệng nói:

"Anh có phải vì chuyện hôm sinh nhật nên tức giận với em..?"

Bây giờ anh không biết trả lời như thế nào vì cậu đã đoán trúng rồi, nhưng cũng không hẳn là thế nhưng cũng do chuyện đó nên tâm trạng anh không tốt nên không kiểm soát được cảm xúc của bản thân. Lúc tập luyện anh cứ luôn nghĩ làm sao để đối diện với cậu. Giờ thì hay rồi cậu tự xuất hiện trước mặt anh, anh chưa sẵn sàng gì hết. Mặt tỏ ra bình thường nhưng bên trong anh sắp xấu hổ muốn chết.

"Em..còn dám nói."

Ừ hình như cậu đoán đúng rồi.

"Yechan à anh coi như hôm đó là em nói đùa, chúng ta không nhắc lại nữa."

Yechan tức giận.

"Em không đùa, những điều em nói là thật, thích anh cũng là thật."

Cậu vì tức giận mà to tiếng.

Jaehan hoảng hốt bịt miệng cậu lại.

"Được rồi, ai cần em nói lớn như vậy."

Trái tim già cỗi của anh sắp rớt ra ngoài luôn rồi.

"Nói lớn để anh nghe, em thật sự thích anh."

Trời má anh là đang được tỏ tình lần nữa đúng không.

Được rồi anh mày đầu hàng, anh thật sự tin lần trước nhóc nói là thiệt.

"Em cho anh thời gian để tiếp nhận sự thật này được không?."

"Được." Yechan thật thà trả lời.

Được cái gì mà được.

Lúc này cậu mới để ý trên áo anh bị loan lỗ màu, có lẽ do chai nước lúc nãy làm.

"Anh...áo anh."

"Ờ do em làm đó còn nói. Em mua nước ngọt làm gì em muốn anh béo chết à."

"Anh có mang đồ thay không.?"

"Em đoán xem!!" Anh hất mặt về phía cậu.

Đúng luyện tập xong thì về nhà anh đem đồ theo làm gì.

"Em có mang áo khoác, anh mặc đỡ đi."

Nói rồi cậu lấy áo khoác trong tay mình đưa ra trước mặt cho anh.

Cậu lúc anh đi ngang đã nhận ra áo anh bị dơ rồi, nên mới đem áo đến đây tìm anh, sợ anh không có đồ thay.

"Ừm."

Anh nhận áo từ tay cậu rồi vào gian phòng để thay.

Cậu đứng ngoài chờ anh, lại nghĩ đến anh mặt đồ của mình cậu lại cảm thấy vui vẻ, cười ngốc một mình. Đến khi anh thay đồ ra thấy vậy mới gõ lên đầu cậu một cái thành công lôi cậu ra.

"Điên à, cười một mình."

Anh đưa ánh mắt phán xét nhìn cậu.

"À.. không có gì." Cậu lắc lắc đầu.

"Đừng tưởng anh không biết em nghĩ gì." Anh dù gì cũng ăn cơm trước cậu 6 năm.

Cậu xấu hổ, suy nghĩ của mình đã bị anh nhìn thấu.

Suốt buổi tập cậu lẽo đẽo theo sau anh như một cái đuôi.

Các thành viên "..."

"Thằng nhóc này bị gì vậy?."

[...]

Kíng Kong

Nay anh đến nhà cậu để cùng nhau làm nhạc.

Dù tình trạng hai người đang phức tạp như thế nào cũng không để làm ảnh hưởng đến tiến độ của nhóm.

Sản phẩm debut lần này mọi người đã tin tưởng giao cho anh và Yechan phụ trách. Cũng do sự việc lần trước anh tức giận, mọi người sợ mối quan hệ anh và em út bất hoà nên đã đề nghị anh và nhóc Yechan cùng tham gia vào sản phẩm âm nhạc lần này.

Bấm nãy giờ mà chưa thấy thằng nhóc này ra mở cửa nữa, đừng nói không có nhà, đừng nói cho anh leo cây. "..."

Vừa dứt suy nghĩ thì đã thấy cánh cửa trước mặt từ từ mở ra.

"Hi Hyung."

Cậu giơ tay lên chào anh, sao anh thấy cảnh này quen quen, cái vẻ mặt như khi Taehyun chào Dayeol vậy.

Nhìn thấy ghét thiệt chứ, từ lúc nào Yechan trong mắt anh thấy ghét vậy ta.

"Mời anh vào."

Cậu còn giơ hai tay mời anh vào một cách cung kính.

"Em bị điên à."

Yechan không nói gì cậu chỉ cười cười.

Anh bước chậm rãi vào nhà, đưa mắt quan sát mọi thứ xung quanh, ừ phong cách bày trí nhà rất đẹp hiện đại pha chút cổ điển khiến anh rất thích.

Như chợt nhớ gì đó anh quay qua hỏi cậu: "Ba mẹ em không có nhà à?"

"Nae, ba mẹ em đi làm rồi."

"Anh vô phòng em ngồi trước đi."

Anh nghe thế thì tính bước đi nhưng anh đâu biết phòng cậu ở đâu, đây là lần đầu tiên anh tới nhà cậu. Những lần trước làm việc chung đều ở ngoài, lần này là do cậu đề nghị.

"Bên đó Hyung."

Nói rồi cậu đưa tay chỉ vào phòng phía bên trái chỗ anh đứng.

Phòng cậu trang trí rất đơn giản, đúng là phòng của con trai. Trong phòng đặt một cái giường, hai bên là đèn ngủ, trước giường cậu đặt máy móc, dụng cụ để làm nhạc kế bên là một cái bàn. Trên đó có đặt ảnh gia đình, và một số ảnh Yechan còn bé. Anh đã thấy hình hồi bé của cậu rồi phải công nhận nhóc này hồi nhỏ đã đẹp trai sẵn.

"Hyung uống nước."

Anh mãi suy nghĩ thì cậu đặt lên bàn một ly nước.

"Ừ cảm ơn em."

Anh cầm ly nước lên uống một ngụm rồi bỏ xuống, quăng túi xách lên giường cậu rồi ngồi xuống giường.

"Được rồi, bây giờ mình làm gì đây?"

Anh nhìn cậu bỗng nhiên cậu cúi xuống đưa mặt lại sát gần anh, anh còn nghe thấy được tiếng hít thở của cậu. Nhóc này tính làm gì đó.

Yechan: làm anh đó.

Cậu nhìn anh rồi nhếch mép cười, má Cho Taehyun nhập à. Anh cảm thấy hơi ớn lạnh rồi đó.

Cậu nhìn anh nói: "Câu nói của anh làm em hiểu lầm đó."

"Hả?" Anh ngơ ngác, anh nói gì cơ.

Anh hiểu rồi, đm thằng nhóc này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me