Yechan Jaehan Fear Of Falling In Love
Hôm nay Omega X có buổi thu cho album mới. Khi anh đến Studio thì mọi người cũng đã có mặt gần đông đủ, anh liếc sơ qua thì chỉ thấy thiếu mỗi Yechan nên anh đã quay qua hỏi Sebin: "Yechan đâu!?""Em cũng không biết nữa huyng! Để em gọi cho em ấy thử."Sebin nghe anh hỏi thì vừa trả lời, tay vừa móc điện thoại ra để gọi cho Yechan.Tiếng chuông kêu lên vài tiếng thì cũng đã có người bắt máy."Yeoboseyo!! Sebin huyng.""Yechan à sao em chưa tới, hôm nay chúng ta có buổi thu cho album sắp tới đó." "Em..khụ..khụ.." Yechan bên kia phát ra tiếng ho. "Em có sao không đấy." Sebin nghe thấy vậy cũng lo lắng hỏi. Anh đứng kế bên nghe Sebin hỏi thì trong lòng cũng có chút lo lắng. Cậu đã không nói chuyện với anh kể từ hôm đọc kịch bản, lúc cậu bỏ về trước anh về nhà có nhắn tin hỏi cậu bị làm sao nhưng tới giờ vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời. Còn những hôm sau đọc kịch bản ngoại trừ phần phải khớp thoại thì cậu cũng không nói chuyện với anh mà cấm đầu vào chơi game, lúc anh tính quay qua bắt chuyện thì cậu lại quay sang nói chuyện với các diễn viên khác, đạo diễn có hỏi anh hai người làm sao vậy, Jeahan cũng chỉ có thể nói anh em cãi nhau một xíu, liền làm lành để cho đạo diễn an tâm. Nhưng hai tuần trôi qua đến lúc thu âm Yechan vẫn chưa chịu nói chuyện với anh.Đầu dây bên kia Yechan trả lời với Sebin."Đêm qua cảm nhẹ nên sáng nay dậy không nổi, em xin nghỉ hôm nay được không hyung.""Được rồi để anh nói với mọi người, nhưng em ở mình được không đó, em không biết nấu ăn mà hay trưa anh đem cháo với thuốc qua cho em." Sebin khá lo cho đứa em này, đã không biết nấu ăn còn ra ở riêng."Dae huyng em cũng bớt rồi không cần uống thuốc. Nhưng anh có thể đem cháo qua cho em." Anh đứng kế bên Sebin, Yechan không biết rằng Sebin đã bật loa ngoài cho mọi người cùng nghe. Anh biết Yechan ghét nhất uống thuốc, dù cậu có bệnh nặng thì cũng không chịu uống thuốc dù cho mọi người ép cỡ nào. Nghe câu trả lời của cậu thì anh tức giận hét vào điện thoại:"Em có uống thuốc hay không. Trưa nay anh sẽ đến và trực tiếp nhìn em uống thuốc." "Jaehan huyng?" Cậu đang đặt điện thoại sát bên tai, nghe tiếng hét bên kia nên cậu vô thức đưa điện thoại ra xa, lúc sau mới phát hiện ra là giọng Jaehan huyng.[...]Anh đặt bọc thuốc lên bàn rồi nhìn về phía người đang nhắm mắt trên giường. Có lẽ vì sốt mà mặt cậu đỏ hết lên, nhìn Yechan lúc này anh mới thấy cậu giống một đứa trẻ cần bao bọc, bình thường ai cũng nói trông cậu nhóc trưởng thành hơn tuổi. Đứng quan sát một hồi thì anh cũng quyết định đánh thức cậu dậy để ăn cháo rồi uống thuốc. Anh đưa tay ra chạm nhẹ vào cánh tay cậu ra sức lắc nhẹ."Yechan a"."Um..."Người trên giường phát ra vài tiếng rồi từ từ mở mắt xem ai đánh thức mình."Jaehan huyng?""Dậy đi em cần ăn cháo để uống thuốc."Cậu đưa tay dụi mắt rồi từ từ chống tay ngồi dậy. Đầu tóc cậu vì ngủ mà rối tung cả lên, nên Jaehan đã giúp cậu vuốt lại cho gọn gàng."Anh tới thật hả?""Không tới thật thì như nào.""Tới để trực tiếp nhìn em uống thuốc xong anh mới an tâm trở về."Trên khoé môi cậu dần hiện lên dấu ngoặc."Anh lo cho em hả.""Không lo cho em thì cho ai. Mọi người đều cũng rất lo cho em.""Nhưng anh lo đến nỗi đến đây chỉ để xem em uống thuốc.""Có phải anh đã bắt đầu có suy nghĩ đối với em rồi không."Anh đang ngồi đối diện với cậu, lúc nói câu này xong anh nhìn thấy trong mắt cậu đầy tia hy vọng. Cổ họng anh nghẹn lại không biết trả lời làm sao."Em chỉ đùa thôi." "Để em ăn nhanh mắc công cháo nguội."Thấy sắc mặt anh không tốt lắm nên cậu cũng không dám đùa nữa. Quay qua nhìn bịch cháo thấy còn nóng hỏi nên nói với anh."Vậy để anh đổ vào tô rồi đem vô cho em hay..."Chưa kịp nói dức câu thì cậu đã lên tiếng."Anh đem ra ngoài đi, để em thay đồ rồi ra ngoài ăn.""Ừm vậy anh ra trước."Nói rồi anh đứng dậy cầm theo bịch cháo bước ra ngoài còn sẵn tiện giúp cậu đóng cửa phòng ngủ.Vừa đặt tô cháo trên bàn thì Yechan cũng vừa bước đến ngồi vào chỗ. Anh thấy thế thì đem muỗng đến đưa cho cậu."Ăn nhanh đi còn uống thuốc.""Em cảm ơn."Cậu đưa tay nhận muỗng từ phía anh rồi múc một muỗng đưa lên miệng chậm rãi nuốt vào. Vì bị bệnh nên miệng có chút hơi đắng, miếng cháo vừa bỏ vào miệng thì đã xua tan đi vị đắng mà thay vào đó là vị bùi bùi một chút của cháo, và một chút mặn mặn của đồ ăn đi kèm.Cậu niếm thử một chút cháo ngước lên thì đã thấy anh ngồi đối điện. Cậu lại tiếp tục ngoan ngoãn ăn hết tô cháo."Em ăn xong rồi."Cậu vừa nói vừa giơ chén muỗng sạch sẽ ra cho anh xem."Vậy uống thuốc đi." Anh đem ly nước và thuốc đã chuẩn bị sẵn đưa về phía cậu. Rồi cũng ngồi quan sát Yechan, cậu ngoan ngoãn cầm thuốc và nước lên uống nhanh."Em uống xong rồi."Cậu nói xong thì nhìn chằm chằm anh biểu thị anh có thể đi về rồi."Hả.""À nếu em uống xong rồi thì anh về trước, khoẻ rồi hãy tới studio."Anh nói rồi đứng dậy chuẩn bị đi thì cánh tay bị người đối diện giữ lại."Hyung ở lại đi.""Được không."Trong lòng Jaehan đang kêu gào anh phải đi nhưng nhìn ánh mắt lúc bệnh của Yechan thực tội nghiệp, trái tim anh không cho phép anh từ chối. Mặc dù nói ở lại cùng cậu, nhưng bây giờ anh đang ngồi trên giường đợi Yechan tắm. Lẽ ra anh tắm trước nhưng vì cậu đang bệnh không được tắm trễ nên anh đã kêu cậu đi tắm trước."Cạch"Yechan với bộ đồ ngủ pyjama bước ra, trên vai còn quấn một cái khăn tắm."Này.""Sao em lại gội đầu vậy.""Em có biết mình đang bệnh không."Thằng nhóc này không biết hay cố ý nữa, Jaehan cảm thấy hơi tức giận vì Yechan không quan tâm đến sức khỏe của bản thân."Xin lỗi Hyung.""Tại đầu em hơi dơ nên em..""Đừng xin lỗi anh, em phải quan tâm bản thân mình biết chưa, không anh cũng sẽ lo...""Nae?""Được rồi anh cũng đi tắm đây, em mau lau khô tóc đi Yechan-ssi."Nói rồi anh mang vẻ mặt tức giận đóng cửa phòng tắm một cái rầm khiến cho Yechan ở ngoài cũng phải giật mình. Cảm thấy hyung của mình tức giận thực đáng sợ.[...]Lúc anh tắm ra thì đã thấy Yechan nằm trên giường đắp chăn, có vẻ vì bị bệnh nên cậu đã đi ngủ sớm. Anh bước lại chui vào phía bên giường trống nằm kế cậu. Lúc ngủ cậu mới ngoan ngoãn được một chút, giống một đứa trẻ. Anh còn đang lo lắng vì cậu trông trưởng thành hơn tuổi, nhưng có những lúc anh quan sát thấy cậu cũng có lúc sẽ làm nũng với các hyung, bị các anh đùa giỡn chọc ghẹo. Đối với anh cậu vẫn luôn là đứa em anh yêu quý nhất, đứa em lúc đi ngủ anh phải trông, làm nhạc với anh.Nhưng đến một ngày Yechan đứa em này đến trước mặt anh nói thích anh, anh cảm thấy bất ngờ một chút, nhưng pha trộn với nó là lo lắng. Anh sợ nó chỉ là cảm xúc bốc đồng của Yechan, cậu chỉ mới 22 tuổi, tuổi còn phải học, phải đi làm. Anh là một người muốn mối quan hệ lâu dài, đi mãi mãi thì càng tốt. Nhưng anh không chắc cảm xúc của cậu sẽ kéo dài được bao lâu. Anh cũng không biết cảm giác của bản thân đối với cậu là gì.Ngoài ra anh còn lo lắng nếu mối quan hệ này mở ra, ba mẹ, mọi người sẽ chấp nhận điều này hay như thế nào! Anh không thể đoán trước được. Dù anh có mạnh mẽ thì cái gọi là định kiến trong cái nước Hàn dân quốc này không biết nó sẽ vùi dập anh và cả cậu nữa."Yechan à.""Xin lỗi."Dù anh cố kiềm chế nhưng nước anh vẫn chảy ra, có một bàn tay đưa lên lau đi dòng nước mắt đó."Hyung có phải vì em nên anh cảm thấy mệt mỏi không.""Yechannie?"Anh tưởng cậu đã ngủ rồi, nhưng thật ra cậu đã tỉnh từ lúc anh lên giường. Dù không biết tại sao anh khóc nhưng nó chắc chắn là vấn đề của mình."Hyung, phải vậy không?""Yechan à."Anh không biết trả lời sao ngoài việc kêu tên cậu."Hyung đừng khóc.""Em sẽ đau lòng lắm.""Đừng mà.""Yechan đừng, không phải lỗi tại em."Anh nắm cái tay đang lau nước mắt cho mình lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me