Yeonbin Chung Ta At Se Trung Phung
cho những bạn nào không biết thì những chap có đánh * là quá khứ nhasoobin hiện đang đọc nhật ký, nhưng được tớ kể lại cho mọi người dễ hình dung kekekekek
*"choang!"*- Mày im đi, ở trong cái nhà này mày không được quyền lên tiếng Như hàng trăm mảnh pha lê vỡ tan cùng lúc, âm thanh "lách chách, leng keng" vang lên khi từng mảnh nhỏ rơi lăn tăn xuống nền gạch lạnh. Gã đàn ông say xỉn xô Yeonjun ngã xuống sàn rồi giật lấy chai rượu, uống ngấu nghiến như một con ma đói- Bố đừng uống nữa- Im đi con đàn bà khốn khiếp, mày về rồi đấy à? tao tưởng mày đi theo thằng chó Soohan rồi chứTên sâu rượu nhìn Kazuha chằm chằm, rồi bất ngờ túm lấy mặt cô. Không để ai kịp phản ứng, hắn tát thẳng vào má em, khiến Kazuha hét lên đau đớn.- Bố, Bố say rồi - Bố, Buông Kazuha ra đi Yeonjun lao đến, cố gắng gỡ bàn tay thô bạo của lão ra khỏi người em gái. Trong căn phòng bừa bộn nồng nặc mùi rượu bia, không khí trở nên đặc quánh, ngột ngạt như sắp nổ tung. Cậu giằng co với lão, Anh nhanh chóng kêu em chạy sang nhà bà Choi -Tại sao chứ? Tại sao bố cứ sống như thế này hả?! CỨ MÃI LÀ MỘT CON QUÁI VẬT NHƯ THẾ?!!!!" cậu đang nói rồi mất bình tĩnh hét lên- Mày im đi, Cái thằng nhãi con mất dạy này, ai dạy mày nói với tao như vậy?Lão gào lên điên loạn, lật đổ mấy cái ghế, đạp đổ chai lọ vương vãi trên sàn. Hắn tiện tay vơ lấy một chai rượu nữa, Yeonjun liền chạy đến, cố giật lấy khỏi tay hắn.-Bố..."chát"Một tiếng tát chát chúa vang lên. Cú đánh giáng thẳng vào mặt Yeonjun khiến cậu lảo đảo. Lão cướp lại chai rượu, gằn giọng không nói thêm lời nào rồi bỏ đi trong tiếng bước chân xiêu vẹo. Yeonjun khuỵu xuống giữa đống đổ nát, đôi mắt cay xè, mờ đi vì giận dữ và bất lực, nước mắt không thể rơi được nữa luôn Cậu siết chặt tay, nuốt nghẹn nỗi đau vào trong rồi đứng dậy, thu dọn vài món đồ, khoác balo lên vai và rời khỏi căn nhà hỗn loạn ấy để đến chỗ làm thêm - quán cà phê của Jake.Đến nơi, Yeonjun đặt balo vào tủ rồi thở phào một hơi nặng nề.- Hey yo Bro , Yeonjun đến rồi đấy àJimin hắn đánh vào vai cậu một cái rồi những người nhân viên khác cũng nhanh chóng tiến
đếnKhác với không khí ngột ngạt ở nhà, nơi đây ấm áp và giống như một "gia đình" mà anh từng khao khát.-Trễ 1 phút 30 giây, mày nợ tao một ly cocktail nhé!-Được rồi, nhưng mày phải trả kèo tao hồi tuần trước, nhớ không?Từ phía xa, thằng Jin cũng la lên:-Thằng Jimin phải mặc váy nhảy See Tình vì thua kèo với Yeonjun!Jimin chỉ biết cười trừ, gãi đầu như thể chẳng nhớ gì. Hắn quay sang đánh nhẹ vào vai Jungkook, trách móc:-Cũng tại mày hẹn hò với cái tên Taehyung đó, làm tao phải thua kèo đau đớn thế này!-U là trời, chiến trường hôm nay căng à nha! Yeonjun bật chế độ phản công rồi!"-Ờ, bật nhẹ thôi. Không thì bị quản lý phát hiện lại ăn phạt lau chùi toilet như tuần trước." - Yeonjun vừa nói vừa đeo tạp dề, bước vào khu bếp sau.Jake ông chủ quán, cao to như người mẫu nhưng nói chuyện thì cực trẻ con, Anh ló đầu ra từ phòng pha chế-Yeonjun, hôm nay chú em lo order khu A nhé. Nhớ mỉm cười, đừng làm khách sợ chạy mất dép như hôm qua."- Hôm qua khách chỉ bảo em nhìm như ma cà rồng, chứ chẳng ai bỏ chạy hết Trong lúc mọi người vẫn còn cười ngả nghiêng, Yeonjun nhận khay nước rồi bước ra phục vụ. Dù trong lòng vẫn còn dư âm buồn bã, nhưng tiếng cười, tiếng nói xung quanh như đang dần xoa dịu vết thương trong cậu. Ở đây, ít nhất cậu không phải lo sợ một ai đó đập phá hay hét vào mặt-Ơ kìa, hôm nay nhân viên đẹp trai lại pha cocktail cho tui à?- Dạ vâng thưa quý cô xin đẹp, cô muốn uống gì nàoQuý cô xinh đẹp nhìn anh đắm đuối:-Cho tớ một Death in the Afternoon nhé.-Hmm... sao em cứ gọi Death in the Afternoon mãi thế? Có chuyện gì muốn tâm sự không?-Ưmmm... haha không ạ. Thật ra em chỉ biết tên mỗi ly đó thôi.Anh bật cười, ánh mắt dịu dàng rồi gợi ý:-Vậy để anh làm cho em một ly White Russian nhé ngon và dễ uống. 60ml vodka, 30ml Kallúa và 30ml kem béo, mát lạnh vừa đủ để giải tỏa cả ngày mệt mỏi.Cô nàng mỉm cười gật đầu, cầm lấy ly White Russian mà Yeonjun mang ra. Vừa nhấp ngụm đầu tiên, cô không ngần ngại rút ví tips cho anh 20 ngàn wonYeonjun vừa quay lại quầy đã thấy Jimin đang cố gắng trốn khỏi cái váy hồng mà Jin và Jungkook đang giơ ra lắc lư trước mặt.Tụi bây bị điên à?! Tao chỉ nói đùa thôi mà! Ai mà đi mặc thiệt hả?! - Jimin la oai oái, mặt đỏ như gấc.-Kèo là kèo! Đã thua thì phải giữ chữ tín. - Jin nhướng mày, ra vẻ nghiêm túc.-Đúng rồi, tao còn clip mày gật đầu đồng ý hồi bữa kia kìa. - Sugar bật điện thoại, mở đoạn quay lại làm bằng chứng- Nào Jungkook hôn thằng Taehyung một phát đi, chứng tỏ nó thua kèo đi emỞ góc pha chế, quản lý Sunoo đang lặng lẽ gắn mấy cái sticker hình trái tim lên ly nước trái cây của khách một hình thức thể hiện tình cảm của riêng cậu, nếu khách được dán sticker trái tim tức là... hôm nay họ mặc đẹp hoặc được "vote là người dễ thương nhất ca".-Ê Sunoo, mày lại làm mấy trò dán sticker yêu đương nữa hả? - Jin hỏi, lườm lườm.-Gì đâu, tao thấy khách mặc đồ đẹp thì tao khen thôi. Tụi bây cứ sống khô cằn không lãng mạn gì hết trơn.-ừ thì tụi tao khô khan, chứ tao thấy lúc nào Tên Sunghoon kia đến uống cocktail là đều nhận được 1 sticker từ mày rồi đó- Kệ tao, ai đẹp thì t dán sticker thôi -này là gì vậy - thằng Jin hỏi- À là gà cay t vừa làm, gọi chúng nó vào ăn thử, ngon thì không sao ai chê thì tự khắc rửa chén hộ bốNghe thấy đồ ăn cả đám ùa vào như hổ đói, vừa ăn, vừa khen ngon Yeonjun vội vã nhón lấy một miếng:-Hmm... Ngon thiệt! Nhưng hơi cay nha, mày định cho khách ăn rồi uống một ly cocktail để tắt lửa hả?-Ý tưởng hay đó! Ghi vô menu thử coi! - Jake từ quầy pha chế chen vô.-Đừng có giỡn. Tuần trước mày ghi "Bún bò sexy" lên bảng menu, khách tưởng có món mới thật, tao phải giải thích mệt muốn chết! - Sunoo phụng phịu.Buổi làm hôm đó tràn ngập tiếng cười của cả nhóm. Không đơn thuần chỉ là một công việc làm thêm, quán cà phê ấy giống như một gia đình, nơi duy nhất mà ai cũng có thể được là chính mình. Yeonjun vừa đếm số tiền tip trên tay vừa cười nhẹ. Cậu cẩn thận cất chúng vào cặp, vẫy chào mọi người rồi lặng lẽ trở về nhà.Thực ra, cậu chẳng hề muốn quay về nơi đó, nơi gọi là "nhà". Nhưng dù muốn dù không, đó vẫn là chốn duy nhất cậu có thể quay lại sau mỗi ngày. Ngôi nhà vẫn bừa bộn và lạnh lẽo như mọi khi. Những âm thanh lục cục phát ra từ trong khiến Yeonjun khựng lại, tim đập mạnh đầy cảnh giác. Cậu bước từng bước nhẹ, chậm rãi tiến vào phòng.- Bố...!?Cậu hét lên khi thấy người đàn ông say xỉn kia đang cầm trong tay số tiền tiết kiệm của cậu. Yeonjun lao đến giật lại thì ngay lập tức ăn một cú tát trời giáng.- Mày cút đi!!- Bố! Đó là tiền con dành cho Kazuha đi học mà! Là tiền học phí của em con!- Tao nói mày tránh ra! Tiền đó là tao mua rượu! Mày còn cản tao, tao giết mày chết đấy!- Bố, đừng làm khổ bọn con nữa... Bố như thế đã hơn năm mười mấy năm rồi... Bọn con đã quá mệt mỏi rồi...- HỰ... TIỀN MUA RƯỢU CỦA TAO!! - lão gào lên, đẩy Yeonjun ngã dúi dụi. Đầu cậu đập mạnh vào cạnh tủ, một dòng máu nhỏ rỉ ra nơi trán.Yeonjun chưa kịp đứng dậy thì đã bị đá thêm một cú nữa vào bụng. Cậu co người lại, đau đớn quằn quại trong im lặng. Người đàn ông ấy ,người từng là "bố" của cậu chẳng thèm ngoái lại. Lão ôm lấy xấp tiền đỏ rồi lảo đảo bỏ đi, mặc cho Yeonjun gào khóc, van xin đến khản cả giọng.- Bố đừng mà! Con xin bố! Là tiền cho Kazuha mà... Là tương lai của em con...Nhưng mọi lời van xin chỉ trôi vào hư vô. Yeonjun cố đứng dậy, thân thể run rẩy, đầu đau nhức đến mức không còn nhìn rõ đường đi. Cậu bước theo hắn như một bóng ma, rồi ngã quỵ giữa lề đường. Cậu khóc, nước mắt chan hòa giữa những giọt máu từ bàn tay rớm đỏ. Cậu đấm liên tục xuống mặt đường, đến khi lớp da nơi tay rách toạc, máu thấm đẫm từng kẽ móng tay.Yeonjun không còn sức để hét nữa. Cậu chỉ cười một nụ cười méo mó, tuyệt vọng. Đôi mắt hoe đỏ, nước mắt vẫn cứ thế tuôn rơi trong im lặng. Cậu vừa đi, vừa cười như một kẻ mất hồn.Đến giữa cầu, nơi thành phố đèn xe hối hả mà chẳng ai để ý đến một đứa trẻ gục xuống đó - Yeonjun khụy gối, ôm chặt lấy đầu. Cậu lau nước mắt, nhưng tay cậu đã rớm máu.- Hức... HỰC... AAAAA... HỨC... Hức... A... ha ha... Aaaaa...Tiếng gào khóc xé lòng vang lên giữa đêm khuya. Cậu đứng dậy, hai tay ôm lấy thành cầu, đập liên tục vào lớp sắt lạnh tanh như muốn trút hết mọi nỗi đau, mọi bất công đè nặng trong lòng.- AAAAAA...!!! HỰC... AHHHHHHH...!!!Giữa ánh đèn đường lờ mờ và dòng xe thưa thớt, một chàng trai gào khóc như một đứa trẻ. Không còn ai, không còn chỗ dựa, không còn gì để mất - chỉ còn tiếng thở đứt quãng và một tâm hồn nát vụn, cô độc giữa thế giới chẳng mấy ai bận tâm.Trong khoảnh khắc tuyệt vọng tột cùng, cậu leo lên lan can, nhắm mắt lại để mặc cho những cơn gió lạnh thấu xương quất vào mặt.- Ê!!! ĐỪNG MÀ!!!Tiếng la thất thanh vang lên giữa khoảng không tĩnh mịch khiến cậu giật mình tỉnh lại. Yeonjun ngây người, bàn tay bám không vững suýt trượt ngã thì cảm nhận được một vòng tay siết chặt kéo cậu về phía an toàn.- Anh gì đó ơi, đừng làm chuyện dại dột như vậy... Vẫn còn nhiều điều tốt đẹp phía trước mà. Vẫn còn nhiều người thương anh lắm.- "Thương" hử... hahaha... - Cậu lặp lại từ ấy với một nụ cười nửa miệng, đượm vị chua xót.- Tại sao lại nghĩ dại như vậy chứ? Anh không thấy hôm nay lạnh lắm hả? Gieo mình xuống đó sẽ lạnh lắm...- Như vậy... chẳng phải sẽ chết nhanh hơn sao... - Giọng Yeonjun nhẹ bẫng, như thể chính bản thân cũng không còn cảm giác gì với nỗi đau.- có vẻ như hiện tại, anh không cảm nhận được sự nương tựa nào từ những người xung quanh, nhưng ở đâu đó vẫn có bạn bè là những người hiểu anh mà... cho nên là Đừng kết thúc hôm nay
_____________________________Cả hai ngồi ở một quán ăn nhỏ gần đó. Khi ánh đèn sáng rõ, cậu mới nhìn rõ người vừa cứu mạng mình là Soobin, người từng được cậu cứu trước kia.- Sao giờ này còn lang thang ngoài đường thế? - Yeonjun hỏi, giọng vẫn còn run nhẹ.- Em đi học về với bạn... Nhờ vậy mới kịp cứu anh. - Soobin đáp, nhẹ nhàng lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt anh rồi ngồi xuống đối diện.- Chắc anh tổn thương nhiều lắm nhỉ... Em không biết anh đang trải qua chuyện gì, nhưng đừng nghĩ dại như thế nữa.- Ừm... Tôi đã chịu đựng như thế từ lúc còn nhỏ... đến giờ cũng hơn mười mấy năm rồi.- Vậy là giỏi lắm rồi... Phải mạnh mẽ thế nào mới gồng gánh được ngần ấy năm. Anh đói rồi đúng không?- Tôi không..."Ục ục..."Tiếng bụng cậu vang lên phản bội lại lời nói.- Đó, bụng đã nói thay rồi kìa. Hôm nay em mời anh. Em đã hứa rồi mà.Khi thức ăn được dọn ra, Yeonjun cầm đũa lên, chậm rãi thưởng thức từng miếng như thể tìm lại chút ấm áp cho tâm hồn băng giá.- Thấy không, được ăn no hạnh phúc lắm chứ. Nếu lúc nãy anh thật sự gieo mình xuống dòng nước lạnh lẽo đó, làm sao được ngồi đây ăn món nóng hổi thế này. Biết đâu... anh của ngày mai sẽ cảm ơn anh của hôm nay vì đã không từ bỏ chính mình. - Soobin mỉm cười, mắt sáng rỡ.- Văn chương quá nhỉ. Học giỏi lắm à? - Yeonjun bật cười nhẹ.- Em chỉ đang muốn an ủi anh thôi mà...Cậu nhìn đứa nhóc đang cười rạng rỡ ấy. Lần đầu tiên sau nhiều tháng ngày u tối, anh bật cười một nụ cười không còn đè nén, không còn gồng gánh. Là một nụ cười như thể tìm lại được bản thân.Anh im lặng nhìn Soobin, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc lạ kỳ, ấm áp, và cũng hơi xao xuyến."Thật ngu ngốc khi từng nghĩ đến chuyện tự tử... Mình vẫn còn Kazuha. Nếu mình chết đi, em ấy sẽ đau khổ... để em ấy ở với bố sẽ rất cực khổ. Mình thật sự quá ngốc..."_______________________nghĩ lễ xong roài nên tớ update tiếp,
m.n thấy chap này như thế nào thế.
đã đu đau sót cho quá khứ của YJ chưaaa
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me