Yeongyu Mua Ha Nam Ay
Mùa hè năm nay cũng nắng như năm ấy.Nắng xuyên qua ô kính của văn phòng tầng 15, trải một lớp vàng mỏng manh lên mặt bàn họp dài phủ kính. Beomgyu cúi thấp đầu, giả vờ chăm chú vào những con số trên tài liệu, nhưng thực chất cậu chẳng đọc được chữ nào. Tim cậu đập nhanh hơn mức bình thường—có lẽ là do... hơi thở ấm sát bên tai khi Yeonjun cúi xuống chỉnh bản chiếu.Văn phòng lạnh. Điều hòa chạy êm ru. Nhưng lưng Beomgyu lại lấm tấm mồ hôi.“Tôi nghĩ chúng ta nên điều chỉnh dòng thông điệp ở đoạn cuối. Đoạn ‘Let’s light up your summer’ có vẻ hơi đại trà.”Giọng Yeonjun vang lên, trầm và điềm đạm. Anh ấy luôn nói chuyện rất chuyên nghiệp—thậm chí là quá mức. Không ai có thể đoán được rằng vị CEO trẻ tuổi này, người luôn đeo đồng hồ bạc và ăn mặc chỉn chu đến từng nếp gấp áo, từng là cậu trai nghịch ngợm hay trèo cây ở khu phố mùa hè năm đó.Beomgyu liếc nhìn đồng hồ. Gần 7 giờ tối. Cuộc họp đã kéo dài hơn dự kiến. Đèn trong phòng họp vàng dịu, khiến khung cảnh càng thêm mơ hồ như một đoạn phim cũ.Yeonjun bất chợt quay sang phía Beomgyu:“Cậu nghĩ sao, Beomgyu?”Cậu giật mình, mắt mở to một khắc rồi vội cụp xuống:“Tôi nghĩ… sếp nói đúng. Có thể thêm một chút yếu tố cảm xúc, làm bật lên cảm giác ‘mùa hè thuộc về bạn’ chẳng hạn.”Yeonjun khẽ gật đầu, nụ cười mờ nhạt thoáng qua trên môi anh. Rồi yeonjun xoay người về phía bảng, tiếp tục trình bày, nhưng trong mắt anh là một ánh sáng lạ—thứ ánh sáng chỉ xuất hiện khi nhìn thấy thứ gì đó đã từng là quan trọng nhất.---Buổi họp kết thúc. Mọi người lục tục rời đi. Chỉ còn Beomgyu thu dọn tài liệu, chậm rãi hơn thường ngày.Trên bàn, có hai ly cà phê giấy. Một đã vơi, một còn nguyên. Beomgyu nhẹ nhàng cầm lên, đưa mũi ngửi. Vị cà phê vani sữa—cậu từng thích vị này đến mức Yeonjun phải học cách pha chuẩn tỉ lệ để làm cho cậu mỗi sáng mùa hè.Cậu hạ ly xuống, bối rối.“Tôi nhớ em thích loại này nhất.”Yeonjun nói, giọng nhẹ như gió lùa qua rèm cửa. Beomgyu quay đầu, thấy Yeonjun đứng phía sau, một tay đút túi quần, một tay cầm áo vest khoác hờ.“Làm sao sếp biết?”“Tôi đã nói rồi. Tôi nhớ.”---Tim Beomgyu siết lại. Cậu ghét những lúc Yeonjun nói vậy. Ghét vì bản thân vẫn cảm thấy run rẩy mỗi lần nghe giọng nói ấy đề cập đến điều gì đó thuộc về họ.Và cậu càng ghét hơn… khi bản thân không đủ mạnh mẽ để lạnh lùng.“Đừng làm vậy nữa,” cậu nói khẽ.“Làm gì cơ?”“Những chuyện như… nhớ. Tôi không cần.”Yeonjun im lặng. Một khoảng lặng dài căng ra giữa hai người. Beomgyu cúi mặt, mắt cụp xuống như ngày còn bé, khi bị mẹ mắng nhưng không chịu nói xin lỗi.“Tôi cứ nghĩ… ít nhất, em sẽ hỏi tại sao tôi đi,” Yeonjun nói, giọng dịu đi. "Nhưng em chưa từng hỏi.”“Bởi vì câu trả lời...đã không còn quan trọng nữa.”---Beomgyu quay đi. Cậu bước nhanh ra ngoài hành lang. Cánh cửa kính trượt mở ra như muốn giải thoát cậu khỏi thứ không khí ngột ngạt trong căn phòng ấy.Nhưng nỗi nặng trong tim thì vẫn còn đó.---Tối hôm đó, Beomgyu nhận được tin nhắn từ Soobin:>“Cậu ăn tối chưa? Tớ có mua bánh bột lọc của quán cũ này, muốn chia cho cậu một ít.”Cậu nhìn tin nhắn, do dự vài giây rồi gõ:> “Tớ xuống.”---Soobin chờ cậu ở sảnh. Mái tóc màu nâu hơi rối, áo sơ mi xắn tay, cậu ấy cười rất nhẹ khi Beomgyu bước đến. Dưới ánh đèn vàng, Beomgyu chợt nhận ra Soobin có đôi mắt rất giống với hoàng hôn: lặng, ấm, và biết chờ đợi.“Cảm ơn vì đã chia bánh.”“Chỉ là… tớ nghĩ cậu cần một điều gì đó dễ nuốt.”Beomgyu bật cười. Nụ cười nhẹ tênh nhưng thực lòng.Cậu không nói chuyện về Yeonjun, và Soobin cũng không hỏi.Soobin chỉ kể chuyện công ty, chuyện mèo nhà hàng xóm, và chuyện một khách hàng khó tính đã vô tình cảm ơn cậu ấy.Beomgyu không nhận ra, nhưng trong khoảnh khắc ấy, nỗi buồn trong tim cậu dịu lại—như thể có một cơn gió nhẹ lướt qua những hồi ức khô khốc.---Đêm. Về đến nhà, Beomgyu đặt hộp bánh lên bàn, nhìn qua ban công về phía bầu trời mùa hè đen thẳm.“Tớ đã từng muốn nói... chỉ cần cậu nói lại một lời.”Nhưng Yeonjun không nói.Còn Soobin… thì chưa từng đòi hỏi gì.---Và Beomgyu, giữa hai người – một là quá khứ chưa lành, một là hiện tại yên bình – vẫn chưa biết mình đang đi về đâu.---> “Có những vết thương không đau khi bị thương… mà đau khi ai đó vô tình chạm lại.”---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me