Yeongyu Ngay Tan The
---Bốn ngày sau khi bọn họ trốn thoát thành công khỏi trại thí nghiệm.Một ngôi trường bỏ hoang bên rìa thành phố đổ nát đã trở thành nơi trú ẩn tạm thời. Nắng chiều vắt qua ô cửa kính vỡ, bụi mờ bay lững lờ như thể không khí cũng chẳng còn sức sống.Kai và Taehyun đang lôi dây điện từ phòng thực hành ra để nối rào cảnh báo tự chế. Soobin thì lặng lẽ lau chùi khẩu súng cũ, báng súng nứt đôi đã được vá tạm bằng băng keo.Beomgyu ngồi khoanh chân giữa sàn lớp học với cái laptop cũ để trên đùi, bên cạnh là một bộ lọc tín hiệu tự lắp ráp đang phát ra tiếng "tích tích" nhỏ xíu.Yeonjun ngồi ngay cạnh cậu. Tựa lưng vào tường, tay vòng trước ngực, ánh mắt không dứt khỏi Beomgyu.“Mày định nhìn tao tới bao giờ nữa?” – Beomgyu không ngẩng lên, cằn nhằn.“Tới khi mày thôi nhíu mày. Tao thấy tức mắt.” – Yeonjun nhếch môi.“Tao mà không nhíu mày thì mấy đứa tụi mình giờ nằm trong hòm kẽm lâu rồi.”“Vì vậy nên tao mới ngồi đây. Để canh cái đầu thông minh nhưng nóng tính này.”Beomgyu bặm môi, lẩm bẩm:“…Hâm thật.”---Màn đêm buông xuống.Ca gác đêm nay là của Yeonjun và Beomgyu. Cả hai ngồi trên mái nhà, gió rét phả vào mặt như từng lưỡi dao nhỏ.Beomgyu co chân lại, ánh mắt xa xăm:“Tao từng nghĩ… nếu tận thế thật sự xảy ra, tao sẽ là đứa đầu tiên bay màu.”“Mày khùng à? Nói gì vậy.”“Không, tao nghiêm túc. Tao đâu có khoẻ như Kai, đầu óc logic như Taehyun, điềm tĩnh như Soobin hay dũng cảm như mày. Tao chỉ biết sửa đồ và… la hét.”“Mày còn biết bướng. Biết cãi. Biết sống sót. Biết kéo tụi tao ra khỏi chỗ chết.”Yeonjun kéo khăn choàng của mình vòng qua cổ của Beomgyu, tay giữ chặt lại như thể sợ cậu biến mất.“Tao sẽ không để mày đi đâu hết. Dù có chuyện gì xảy ra.”
Beomgyu quay sang, môi mấp máy muốn nói điều gì đó nhưng rồi chỉ lặng im tựa đầu vào vai Yeonjun.Lần đầu tiên, cậu cảm thấy không cần phải chứng minh mình mạnh mẽ.---Sáng hôm sau.Taehyun đang kiểm tra phòng giáo viên thì phát hiện một thiết bị nhỏ, nằm gọn dưới mặt bàn gãy – một GPS quân dụng dạng nano, còn phát tín hiệu.“Chết mẹ. Có ai gắn cái này theo dõi tụi mình.” – Taehyun lạnh giọng.“Không phải zombie…” – Soobin chậm rãi, mắt nhìn thiết bị.
“Mà là con người.”Beomgyu cầm thiết bị lên, nhíu mày:“PMC. Bọn lính đánh thuê tư nhân.”Kai bật dậy:“Mày nói cái gì cơ?”
“Private Military Company. Tao từng thấy tài liệu của tụi nó trong phòng dữ liệu của trại thí nghiệm. Mấy tổ chức này nhận tiền từ các tập đoàn lớn, làm mấy công việc bẩn kiểu: thủ tiêu nhân chứng, bắt người, bảo vệ bí mật. Không luật lệ, không đạo đức. Chỉ có nhiệm vụ.”Soobin cau mày:“Và tụi mình chính là nhiệm vụ của chúng nó?”“Chắc vậy .”Không khí nặng trịch bao trùm.Yeonjun đập tay xuống bàn, đứng dậy:“Tao không muốn trốn nữa. Tới giờ tụi mình phải cho tụi nó thấy, tụi mình không dễ bị xóa sổ như mớ dữ liệu kia đâu.”---Kế hoạch của bọn họ như sau: rời khỏi trường trước khi PMC lần theo được tín hiệu. Đặt mìn sóng âm – thứ mà Beomgyu chế ra từ pin xe đạp và mạch loa cũ – ngay tại lối vào chính.Khi đoàn PMC đến – đúng như dự đoán – BÙM!Một tiếng nổ khét lẹt chấn động cả khuôn viên trường. Cửa chính sập, mái sụp, khói bụi bay tùm lum.Trên nóc một tòa nhà phía đối diện, năm đứa bọn họ nằm lấp ló, quan sát.“Tao không tin là... cái này thật sự có hiệu quả.” – Beomgyu thở hổn hển, mồ hôi lăn dọc thái dương.“Mày đúng là cái CPU chạy bằng nước ngọt.” – Kai bật cười.“Tao nói rồi mà. Tụi mình đâu có ngu.” – Taehyun lẩm bẩm.“Không ngu, nhưng gan.” – Soobin cười nhẹ, tay vẫn cầm chặt súng.Nãy giờ Yeonjun vẫn không rời mắt khỏi Beomgyu.“Này.”“Gì?”“Tối mai mày gác ca với tao tiếp được không?”“…Sao phải là tao?”“Vì tao thấy mày nhìn trời đẹp. Với tao còn chuyện chưa hỏi.”Beomgyu lườm. Nhưng không rút tay ra khỏi cái nắm tay của Yeonjun.---Ở một nơi khác, xa hơn về phía Bắc.Một gã đàn ông mặc áo giáp đen, vai dán logo PMC, cầm bộ đàm:“Mục tiêu chưa bị loại. Triển khai giai đoạn hai.”“Cho đội Săn vào trận.”“Không được phép thất bại.”---Thật ra thì bộ này tui viết sắp xong lun rồi mà mới đăng tới chương 9 thôi à
Sợ đăng hết một lượt không ai đọc á, t có nên đăng hết một lượt không ta??🤔
Beomgyu quay sang, môi mấp máy muốn nói điều gì đó nhưng rồi chỉ lặng im tựa đầu vào vai Yeonjun.Lần đầu tiên, cậu cảm thấy không cần phải chứng minh mình mạnh mẽ.---Sáng hôm sau.Taehyun đang kiểm tra phòng giáo viên thì phát hiện một thiết bị nhỏ, nằm gọn dưới mặt bàn gãy – một GPS quân dụng dạng nano, còn phát tín hiệu.“Chết mẹ. Có ai gắn cái này theo dõi tụi mình.” – Taehyun lạnh giọng.“Không phải zombie…” – Soobin chậm rãi, mắt nhìn thiết bị.
“Mà là con người.”Beomgyu cầm thiết bị lên, nhíu mày:“PMC. Bọn lính đánh thuê tư nhân.”Kai bật dậy:“Mày nói cái gì cơ?”
“Private Military Company. Tao từng thấy tài liệu của tụi nó trong phòng dữ liệu của trại thí nghiệm. Mấy tổ chức này nhận tiền từ các tập đoàn lớn, làm mấy công việc bẩn kiểu: thủ tiêu nhân chứng, bắt người, bảo vệ bí mật. Không luật lệ, không đạo đức. Chỉ có nhiệm vụ.”Soobin cau mày:“Và tụi mình chính là nhiệm vụ của chúng nó?”“Chắc vậy .”Không khí nặng trịch bao trùm.Yeonjun đập tay xuống bàn, đứng dậy:“Tao không muốn trốn nữa. Tới giờ tụi mình phải cho tụi nó thấy, tụi mình không dễ bị xóa sổ như mớ dữ liệu kia đâu.”---Kế hoạch của bọn họ như sau: rời khỏi trường trước khi PMC lần theo được tín hiệu. Đặt mìn sóng âm – thứ mà Beomgyu chế ra từ pin xe đạp và mạch loa cũ – ngay tại lối vào chính.Khi đoàn PMC đến – đúng như dự đoán – BÙM!Một tiếng nổ khét lẹt chấn động cả khuôn viên trường. Cửa chính sập, mái sụp, khói bụi bay tùm lum.Trên nóc một tòa nhà phía đối diện, năm đứa bọn họ nằm lấp ló, quan sát.“Tao không tin là... cái này thật sự có hiệu quả.” – Beomgyu thở hổn hển, mồ hôi lăn dọc thái dương.“Mày đúng là cái CPU chạy bằng nước ngọt.” – Kai bật cười.“Tao nói rồi mà. Tụi mình đâu có ngu.” – Taehyun lẩm bẩm.“Không ngu, nhưng gan.” – Soobin cười nhẹ, tay vẫn cầm chặt súng.Nãy giờ Yeonjun vẫn không rời mắt khỏi Beomgyu.“Này.”“Gì?”“Tối mai mày gác ca với tao tiếp được không?”“…Sao phải là tao?”“Vì tao thấy mày nhìn trời đẹp. Với tao còn chuyện chưa hỏi.”Beomgyu lườm. Nhưng không rút tay ra khỏi cái nắm tay của Yeonjun.---Ở một nơi khác, xa hơn về phía Bắc.Một gã đàn ông mặc áo giáp đen, vai dán logo PMC, cầm bộ đàm:“Mục tiêu chưa bị loại. Triển khai giai đoạn hai.”“Cho đội Săn vào trận.”“Không được phép thất bại.”---Thật ra thì bộ này tui viết sắp xong lun rồi mà mới đăng tới chương 9 thôi à
Sợ đăng hết một lượt không ai đọc á, t có nên đăng hết một lượt không ta??🤔
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me