TruyenFull.Me

Yeonji Augenstern


chongcuayeji
tránh mặt anh à?

mom.of3kids
không có

chongcuayeji
thế xuống dưới gặp anh chút đi
nhanh thôi

mom.of3kids
em đang dở việc

chongcuayeji
rõ ràng là tránh mặt

mom.of3kids đã xem.

chongcuayeji
có gì cứ nói với anh không được à?
bao nhiêu năm rồi mà em không bỏ được cái tật đó vậy?

mom.of3kids
nhưng anh vẫn chịu được mà đúng không?

chongcuayeji
anh chịu đủ rồi

mom.of3kids đã xem.

chongcuayeji
anh là chồng của em mà
em cảm thấy thế nào nói cho anh một tiếng không phải hay hơn sao?
em giữ trong lòng nhiều vậy để làm gì
hay em nghĩ anh không giúp gì được cho em?

mom.of3kids
yeonjun à em không muốn cãi nhau
em mệt mỏi lắm rồi

chongcuayeji
mệt anh?
hay mệt con?

mom.of3kids
anh đừng có giở cái giọng đó với em

chongcuayeji
anh cũng mệt rồi
nhưng anh vẫn cố gắng vì em, vì mấy đứa nhỏ đó thôi
soobin đi mấy ngày rồi không về
yoojung thì chui rúc trong phòng
anh không gặp được beomgyu
tới em cũng vậy
em nói thử xem anh phải làm thế nào?

mom.of3kids
anh để em yên tĩnh chút đi
em sẽ dẫn beom về nhà bố mẹ
hôm nào bình tĩnh mình lại nói chuyện với nhau

chongcuayeji
em về đó làm gì?
em muốn beomgyu chứng kiến điều gì ở cái nhà đó?
yeji, em biết rõ hơn ai hết mà
cuộc đời em chỉ có một mình anh là em có thể dựa vào mà thôi

___________

JI: Bố mẹ chồng thì không được cảm tình, bố mẹ ruột cũng bỏ rơi luôn.

JI: Tôi có một anh trai và em gái, là con giữa giống Yoojung ấy. Bố mẹ kì vọng vào anh hai tôi nhiều lắm, còn chăm chút kĩ càng cho đứa em nữa, nên theo đà tôi là người bị đẩy ra. Bố có một tập đoàn, tôi xin phép giấu tên và tương lai thì anh tôi sẽ là người bước lên vị trí thừa kế, vậy nên họ dành hết công sức, thời gian và tiền bạc để đầu tư cho anh ấy, điều hiển nhiên mà.

JI: Anh ấy giỏi bẩm sinh, còn tôi thì không, song tôi vẫn có chỗ đứng nhất định ở trường học vì sự giám sát khắt khe của họ. Thuở đó mọi người đều biết Yeonjun rất xuất chúng rồi mà đúng không, bố mẹ lấy anh ấy làm thước đo cho sự nỗ lực của tôi, đặt ra mục tiêu duy nhất của đời tôi là vượt qua được người đó. Vậy nên tôi ghét anh ấy kinh khủng, là ghét thật chứ không phải kiểu hoạnh họe như mấy đứa con nít đâu. Nghĩ đến việc mình thức trắng đêm để nhồi nhét nhưng kết quả vẫn không hơn nổi một kẻ thong dong làm tôi buồn nôn kinh khủng, tôi có tiền sử trào ngược dạ dày mỗi khi căng thẳng, mấy năm gần đây thì hết rồi. Hồi còn đi học tôi ngất và chảy máu mũi suốt ấy, vì chuyện gì thì ai cũng biết rồi. Bố mẹ tôi độc đoán lắm, à chỉ có bố thôi, còn mẹ thì nghe theo lời ông ấy răm rắp, vậy nên những năm thiếu niên với tôi không khác gì ngục tù cả, Yeonjun vừa là gánh nặng mà cũng vừa là tia sáng duy nhất len lỏi qua được cái song sắt tù túng của cuộc đời tôi đó.

JI: Trước tôi có ý định treo cổ, vừa đứng lên ghế thì Yeonjun gọi điện thoại đến, anh đã cứu tôi như thế đấy. Sau này anh ấy cũng giúp đỡ tôi nhiều, mà tôi thì vốn không có ai nên khi có người gần gũi vậy thì xiêu lòng ngay, nó thuộc về vấn đề tâm lý rồi ấy. Rồi tôi cũng tốt nghiệp đại học một cách lành lặn, chuyển ra ở riêng, làm một công việc mình thích dù cho điều đó làm cả nhà náo loạn mấy tuần liền. Đến lúc tôi kết hôn cũng chỉ lẳng lặng gửi một tấm thiệp mời về, họ có xuất hiện hay không bây giờ tôi cũng chẳng còn nhớ nữa rồi.

PD: Bao lâu rồi cô chưa gặp họ?

JI: Tầm năm ngoái bố nhập viện thì tôi có về thăm, cho có hình thức thôi chứ không nói với nhau nhiều mấy.

PD: Anh trai và em gái thì sao?

JI: Anh trai chắc có địa vị rồi, còn em gái tôi không rõ, nó bao nhiêu tuổi tôi cũng không biết.

PD: Mối quan hệ tệ nhỉ?

JI: Ừ, tôi với anh trai không nói chuyện nhiều, cứ xem như vốn đã là người dưng rồi đi. Còn em gái thì hồi đó cãi nhau nhiều lắm, nó được chiều hư nên ngỗ nghịch, gì cũng bênh chằm chặp nên tôi không muốn dính líu tới kiểu người đó một chút nào. Lúc trước bị đối xử bất công tôi thấy tủi thân thôi, giờ hiểu chuyện thì cảm giác phẫn nộ nhiều hơn, đúng là dứt khỏi cái nhà đó bệnh tật thuyên giảm rõ rệt, sức khỏe tinh thần cũng phục hồi nữa.

PD: Ba đứa nhỏ có về thăm ông bà ngoại lần nào không?

JI: Có thì cũng có, chủ yếu là tôi vẫn không muốn chúng tiếp xúc với họ nhiều quá, mắc công nghe mấy lời không hay tôi lại kích động lên nữa. Trước tôi có suy nghĩ không muốn có con, vì sợ mình sẽ tổn thương chúng như cái cách mình bị tổn thương, cái mắt xích nối tiếp nhau đó từ từ sẽ hình thành một guồng quay không phá vỡ được nữa. Cuộc đời tôi gặp được Yeonjun vừa là lời nguyền cũng vừa là phước lành, dẫu sao cũng chỉ do mình bản thân tôi nhận định mà thôi. Hôm rồi chúng tôi cãi nhau, cũng không hẳn là cãi mà chỉ là nói mấy câu hơi nặng một chút.

JI: Anh trách tôi không chịu nói với anh điều gì, tôi biết mình nên sửa cái tính đó nhưng mà khó lắm, giống như một vết thương không bao giờ lành lại vậy. Từ nhỏ mỗi lần tôi nói đã không ai nghe rồi, nên tự khắc tôi ghim vào đầu mình là đừng nói lời nào làm gì vì có ai quan tâm đâu, tự mình gặm nhấm nó có khi sẽ bớt đau đớn hơn. Nó là một dạng chấn thương tâm lý, mắc phải rồi thì muốn quay lại như trước không phải điều dễ dàng, nói chung là phức tạp lắm.

PD: Tôi cũng hiểu vì sao anh ấy lo lắng, tương tự như phải trải qua cảm giác bất lực không làm gì được vậy, cô vẫn ở ngay trước mắt nhưng anh ấy lại không có cách nào chạm đến cô được.

JI: Đó là một trong số những điều chúng tôi phải chấp nhận thôi, chúng tôi đã nói nhiều về điều này rồi. Mọi người cứ tưởng tượng nó là một sợi dây đi, một bên căng thì phải có một bên chùng lại, cả hai đầu mà cùng căng ra thì chắc chắn sẽ đứt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me