TruyenFull.Me

Yeu Doi Moi Em

Chap 5: “Chúng ta cược hai người họ sẽ yêu nhau.”

Không chờ hai người kia nói gì, Anh Kiều đã quay người đi luôn. Khi đi ngang qua Linh Lan, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, trong lòng ả đầy chua chát. Ả thực sự muốn tát cho cô vài cái nhưng vẫn cố nhịn. Những người con gái thích ả còn phải xếp hàng dài, thích người như thế nào mà không có. Ả không thèm quan tâm tới cô nữa, một người đàn bà thích chủ động đi tìm người khác.

- Tôi đoán Kiều sẽ bị cuốn vào đó.

Hồng Liên nhìn theo cái bóng lạnh lùng của ả đang rời xa dần. Hải Minh lại thản nhiên:

- Đây đâu phải lần đầu tiên ca lên giường với phụ nữ, cũng chưa từng nghe ca nói là thích ai. Chắc ca chỉ giận dữ nhất thời thôi, vài ngày nữa là quên. Nhưng mà tôi thì có lẽ nên nghiêm túc mới được.

Hồng Liên cười lớn:

- Chúng ta đánh cược. Cô gái này chắc chắn không phải loại người như cậu và Kiều tưởng. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô gái đó, tối hôm qua tôi đã luôn có cảm giác là cô ta và Kiều sẽ có chuyện gì đó, bởi vì hai người họ thuộc cùng một loại người.

- Liên vẫn chưa nói là cược cái gì mà?

- Chúng ta cược hai người họ sẽ yêu nhau.

Lần này tới lượt Hải Minh cười:

- Không thể nào, ca chưa bao giờ thích người con gái nào cả. Tôi cược họ sẽ không xảy ra chuyện gì.

- Chuyện gì cũng có lần đầu tiên. Mười triệu, tôi cược họ sẽ yêu nhau!

- OK!

Nhà Anh Kiều nằm trong khu Phú Mỹ Hưng. Ả chạy một vòng rồi cũng về tới nhà, đỗ xe cẩn thận, trong lòng thi thoảng lại nhớ người con gái đó, thở dài rồi đấm mạnh tay lên tay lái, ngọn lửa trong lòng vẫn cháy bừng bừng.

- Kiều, hôm nay không đi làm hả? Sao về sớm vậy con?

Lý Phụng Hoa nghe thấy tiếng xe của cô con gái, vội chạy ra, nhìn thấy gương mặt buồn rầu đang gục trên tay lái thì ngạc nhiên, không hiểu con mình đang nghĩ gì, sắc mặt cũng có vẻ bất thường. Ả thấy mẹ đã bước ra, uể oải nói:

- Mẹ…

Phụng Hoa nghe giọng nói của con gái không bình thường, vội vàng sờ trán Phạm Anh Kiều, nhìn ả bằng ánh mắt khó hiểu. Ả lúc này trông giống một đứa con nít chịu điều gì ấm ức lắm, dáng vẻ này của ả lâu lắm rồi bà mới nhìn thấy. Cảm thấy ánh mắt nghi ngờ của mẹ, ả càng thấy khó chịu hơn, bực bội đẩy tay mẹ mình ra:

- Mẹ! Mẹ làm gì vậy? Con không sao cả. Con có còn là trẻ con nữa đâu!

Ả giận dỗi bước xuống xe, trái tim như bị một hòn đá đè nặng tới mức không thở nổi. Phụng Hoa nhìn khuôn mặt ủ rũ của ả, trách móc:

- Ông nội con mới ở quê lên, con đừng có bày ra cái mặt như đưa đám thế! Nếu không thì đừng có trách mẹ.

- Ông nội mới lên hả mẹ?

Vẻ buồn rầu trên gương mặt ả lập tức biến mất. Từ nhỏ, ả yêu nhất là ông nội. Ông nội ả là một ông già vui tính, hơn nữa còn rất thông thái và rất hiểu ý đứa cháu yêu của mình, có khi ông còn tinh tế hơn cả cha mẹ ả nữa. Ả đẩy cửa, nhìn thấy ông đang ngồi trên ghế nói chuyện với bố, liền vui vẻ tới gần, ôm chặt lấy ông:

- Ông nội, con nhớ ông quá! Sao lâu lắm rồi ông không lên chơi?

Và cũng chỉ có trước mặt ông nội, ả vẫn còn là một cô bé chưa trưởng thành. Phạm Vũ vui vẻ nhìn gương mặt xinh đẹp của cô cháu gái, càng nhìn càng thấy tự hào:

- Cháu nội ông đúng là ngày càng xinh đẹp!

Mọi người bật cười vui vẻ. Phạm Vũ bỗng dưng nhìn thấy dấu đỏ trên cổ của ả, cứ như bị ai đó cắn. Ả thấy ông nội cứ nhìn chằm chằm vào cổ mình với sắc mặt ngạc nhiên, chợt nhớ ra chuyện hôm qua, vội vàng dựng cổ áo lên, hành động lúng túng. Phạm Vũ cười lớn, nói nhỏ vào tai ả:

- Xem ra cô bạn mới của con cũng ghê gớm lắm nhỉ?

Hai má ả đỏ bừng, vẫn cố giữ chặt cổ, im thin thít. Chợt nhớ tới cô gái đáng ghét đó, ả lại nổi giận. Phạm Vũ nhìn sắc mặt thay đổi nhanh chóng của cháu nội, giống y như mình hồi còn trẻ, chắc là cháu ông đã gặp đúng ý trung nhân. Vốn dĩ trong lòng ông cực lực phản đối vị hôn thê của cháu mà gia đình đã sắp đặt vì lợi ích của gia đình cũng vì ông không muốn cháu mình lạc vào con đường cũ của chính mình, để rồi hối hận cả đời. Được sống cùng với người mình yêu thương còn hơn cả tiền tài địa vị, huống hồ nhà họ Phạm cũng đâu thiếu những thứ này, đâu cần phải kiếm thêm tiền làm gì nữa. Ả thấy mẹ cũng bắt đầu nhìn vào cổ mình thì hoảng hốt đứng lên:

- Ông nội, con đi thay quần áo rồi xuống chơi với ông.

Phạm Vũ gật đầu. Lý Phụng Hoa nhìn theo con đang lên lầu, thoáng cau mày:

- Sao nhìn cổ nó như bị ai cắn vậy? Không phải ở bên ngoài nó…

- Nó lớn rồi, cũng phải có lựa chọn và sở thích riêng của mình. Các con không thể sắp đặt thay nó mọi thứ được. – Phạm Vũ xua tay.

- Nhưng nó có vị hôn thê rồi, sao có thể lăng nhăng ở ngoài được? Ngộ nhỡ để con gái nhà người ta biết thì sao được. Chưa biết được là những người đó có phải vì hám tiền mà theo nó không.

Phạm Vũ lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc, giọng nói sang sảng:

- Ba tin cháu ba làm việc gì cũng có giới hạn. Các con đừng quản lý nó, để nó tự quyết định. Cứ cho là nó muốn tìm cho ba một cô cháu dâu mới thì chỉ cần là người nó thích, cho dù có là ăn mày thì ba cũng không phản đối.

Phụng Hoa còn định nói cái gì đó nhưng Phạm Hoàng ngồi bên cạnh đã quay sang nhìn vợ lắc đầu.

Phòng của ả rất rộng, trong phòng còn có một quầy bar nhỏ, ngoài ban công có có một vườn trúc và lan nhỏ, gió thổi khiến những cành trúc kêu xào xạc. Một chiếc giường và một tủ áo lớn chiếm diện tích cả căn phòng. Ngoài ra, trong phòng tắm còn có một phòng xông hơi nhỏ.

Ả thay bộ đồ ngủ, kéo rèm ban công ra rồi nhìn ra ngoài khoảng xa, khung cảnh thật yên tĩnh. Bàn tay bất giác sờ lên vết thương trên cổ rồi vô tình bật cười. Nằm trên giường, ả lại nhớ tới cô, không biết cô và gã thanh niên người Hàn Quốc có…

- Chắc chắn là có! Đồ chết tiệt!

Chỉ trách ả tối hôm qua đã quá dễ dàng lên giường với cô, nhưng bây giờ phải làm thế nào, ngộ nhỡ không phải cô cố ý quyến rũ ả mà thực sự không thèm quan tâm tới ả nữa thì phải làm thế nào? Làm sao để báo thù được?

Lần đầu tiên ả đánh mất cả khả năng phán đoán của mình, thầm nghĩ chỉ có mới ông nội có thể giúp được mình. Nhắm mắt lại và cảm giác đầu tiên trong ả là bất lực. Tay ả lướt xuống ga giường, nhớ tới làn da mềm mại của cô, cảm giác cô nằm đè lên người mình, ả lại bất giác cười, hình như ả hơi nhớ cô thì phải. Ả chưa bao giờ có hứng thú gặp lại một người con gái xa lạ, nhưng lần này là ngoại lệ. Ả muốn gặp cô, muốn được hành hạ cô, muốn…

Nắm tay ả đấm mạnh xuống giường. Người con gái đó không thể nào ở cùng với ả đựoc, cô giống như loại con gái thay hết người đàn ông này đến người đàn ông khác để thỏa mãn dục vọng của mình. Ả chửi thầm:

- Đúng là đồ mặt dày!

- Anh Kiều!

Nghe thấy tiếng gọi của ông nội, ả lập tức tạm ngưng mọi suy nghĩ, vội nhảy xuống giường. Có lẽ vì suy nghĩ quá chăm chú nên ả không biết ông đã vào phòng từ lúc nào. Ả gọi khẽ:

- Ông nội…

Phạm Vũ do dự một lát rồi gật đầu:

- Vậy nói với ông xem con bé ấy như thế nào.

Ả vừa nghĩ tới cô, lập tức không thể giữ nổi bình tĩnh, môi mím chặt và không thể lên tiếng. Một lúc sau, ả mới chịu mở miệng:

- Ông nội, ông không biết đâu, cô ta… cô ta bực mình lắm!

Tâm trạng ả có phần kích động làm Phạm Vũ cười lớn, vỗ vai cháu gái mình:

- Không muốn nói thì thôi. Đi! Xuống nhà chơi cờ tướng với ông. 

Linh Lan lúc này thì sao nhỉ? Thấy ả đã bỏ đi, trong lòng bỗng cảm thấy trống rỗng, có thể vì đây là lần cuối cùng hai người gặp nhau, sau này cô sẽ không bao giờ tới đây chơi tennis nữa, cho dù có tới cũng chưa chắc đã gặp lại ả ở đây.

Lái xe đi mãi, cô đi tới một con đường quen thuộc, nhìn xung quanh trái tim cô lại quặn đau. Tình cảm ba năm vẫn không chống nổi sự cám dỗ của tiền bạc và địa vị. Cô lặng lẽ nhìn khung cửa sổ quen thuộc, nhìn chậu hoa lan trắng treo trên đó, chiếc xích đu bằng gỗ khẽ đong đưa trong gió mà nước mắt bất giác trào ra. Cô tưởng rằng trái tim mình đã đủ lạnh lùng, vậy mà cô vẫn còn rơi nước mắt vì con người đó. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me