Yêu không kiểm soát [KIMSOOHYUN-SHINJAEMIN]
18
---
Sáng hôm sau, tin tức đã kịp lên sóng. Tuy không có hình ảnh rõ mặt, nhưng dòng tít "Thiếu gia tập đoàn Albi ẩu đả trong quán bar, nạn nhân bất tỉnh" vẫn đủ khiến cổ phiếu công ty chao đảo đôi phần.Phía truyền thông rục rịch đào sâu, nhưng chưa kịp bới đến nơi thì đã bị bưng bít.Phát ngôn viên công ty lên tiếng: “Chỉ là hiểu lầm cá nhân, không có yếu tố bạo lực nghiêm trọng.”Luật sư riêng của gia đình Soohyun thì gửi thông cáo:“Thân chủ của chúng tôi chỉ hành động để bảo vệ bạn, không có động cơ tấn công.”Báo chí sôi lên một buổi sáng, rồi bắt đầu bị điều hướng. Những bài viết khác được đẩy lên trang nhất, còn tin Soohyun thì dần trôi xuống mục Tin đã đăng.Trong phòng làm việc riêng, bà Han ném bản báo cáo y tế của Sangwoo lên bàn, giọng đanh lại :“Tao hỏi mày, giờ thằng đó mà nhất quyết kiện, nhà nó mà muốn làm lớn chuyện thì tính sao?”Soohyun ngồi phệt trên ghế, tay vẫn đút túi quần, mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ.“Biết đâu nó không kiện.”“Mày đánh người bất tỉnh, có camera, có nhân chứng. Nó sẽ để yên cho mày à, hay mày nghĩ chỉ cần đưa tiền là xong?”Soohyun nhún vai.“Thì mẹ giỏi xử lý mấy chuyện này mà, mạ xử lý đi.”Câu nói chưa dứt, bà Han đã giơ tay định ném luôn cái gạt tàn gần đó. Thì Jaemin ngăn lại.“Dì Han.” – Jaemin lên tiếng, giọng rất nhẹ – “Chuyện của Sangwoo... để cháu lo. Dì đừng lo thêm nữa.”Soohyun hơi quay đầu, liếc nhìn Jaemin, ánh mắt thoáng ngạc nhiên. Bà Han nhìn thẳng vào mắt Jaemin một lúc lâu, như muốn đọc hết từng suy nghĩ sau cặp mắt bình thản kia.“Cháu có cách gì?”“Cách mềm. Không cần tiền, cũng không cần gây áp lực. Cháu chỉ cần được nói chuyện với cậu ta.”Bà Han không đáp ngay. Rồi cuối cùng, chỉ thở ra một tiếng, nhẹ nhưng đầy mỏi mệt:“Dì không biết cháu định làm gì. Nhưng nếu là cháu, dì tin.”Jaemin khẽ gật đầu.Soohyun dựa lưng ra sau, cười nhạt, không nói gì.Bà liếc nhìn Jaemin, rồi lại liếc sang Soohyun như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu. Cái lắc đầu quen thuộc của người đã quá quen với thất vọng.Hai người cùng rời khỏi phòng. Tiếng gót giày bà Han và bước chân Jaemin hoà vào nhau, nhịp gọn gàng, chắc chắn, như thể mọi chuyện từ đây đã được giao đúng tay.---
Ngay chiều hôm ấy. Tại Bệnh viện Seoul Meridian.Cửa phòng bệnh bật mở không một tiếng động. Jaemin bước vào, tay lững lờ cầm ly trà đen từ tiệm dưới lầu, đầu hơi nghiêng, mắt lướt qua dải băng trắng quấn quanh trán Sangwoo như thể đang tiếc rẻ một món đồ chuẩn bị bỏ đi.Sangwoo ngồi tựa lưng trên giường, mặt mày sưng húp, môi rách toạc, tay cắm ống truyền dịch. Hắn khẽ nhướn mày khi thấy Jaemin, chẳng buồn chào hỏi.Jaemin kéo ghế, ngồi xuống bên giường, nhếch môi: “Mặt cậu trông thảm hại thật. Nhưng may sao cái mồm vẫn còn lành lặn để tiếp tục nói dối.”Sangwoo nhếch môi đáp lại, nụ cười nửa miệng méo xệch vì đau:“Tôi sẽ kiện. Thằng khùng đó đập tôi ngay giữa bar. Có CCTV, có nhân chứng. Tôi có quyền kiện.”Jaemin ngắt lời, giọng trầm lạnh, pha chút mỉa mai: “Ồ, kiện à? Tiện thể cậu cũng có quyền mất sạch mọi thứ luôn đấy. Muốn thử không?”Một khoảng lặng. Sangwoo cau mày, ánh mắt lườm nguýt:“Chúng ta đã thỏa thuận rồi. Việc của tôi là diễn kịch với cậu, và tôi đã làm tròn. Giờ cậu chẳng có quyền bắt tôi câm miệng.”Jaemin nhếch môi, cười khẩy: “Ơ kìa, bị đánh cũng nằm trong kịch bản đấy thôi, Sangwoo. Đã diễn thì phải trọn vai chứ... Với lại, cậu nghĩ mấy màn diễn vụng về của cậu đáng giá bằng cái bí mật động trời kia à? Thôi, cảm ơn tôi đi, vì tôi đã quá... nhân từ với cậu rồi.”Sangwoo nín thở. Đôi mắt thoáng rung, rồi cố giữ bình tĩnh. Vì hắn biết Jaemin không cần dọa lại. Hắn đã bị trói chặt từ trước rồi.[Tin nhắn Jaemin gửi từ buổi tối vài ngày trước sự việc diễn ra ở Neon Cathedral]_________________
22:08
Jaemin :
"Gửi cậu vài thứ vui vui."
Đính kèm: * 3 hình ảnh *
(Ảnh chụp bản in biên nhận tài trợ từ một công ty xây dựng, danh sách sinh viên tham gia diễn đàn “chính trị học”, kèm dòng ghi chú: “+0.5 GPA cho ai tham dự đủ cả ba buổi”)
Jaemin:
Cậu dùng tên “Diễn đàn sinh viên” để tổ chức buổi gặp mặt vận động cho bố. Còn tiền thì đến từ một công ty sân sau của nhà cậu.
Cá nhân tôi thấy rất sáng tạo. Giá mà không phạm luật.
Sangwoo:
Cậu định làm gì?
Jaemin:
Không gì to tát. Chỉ là... diễn kịch một chút.
Sangwoo:
Cậu đang uy hiếp tôi?
Jaemin:
Tôi đang cứu bố cậu không bị loại khỏi đấu thầu khu ký túc xá mới của SNU.
Cứu cậu không SNU tống cổ khỏi trường nữa.
Thế gọi là gì nhỉ... thiện chí?
...
___________________
◇◇◇
[Thư viện tầng ba – Đại học Quốc gia Seoul]Không khí buổi chiều yên ắng như tờ. Bên trong thư viện, từng dãy bàn gỗ phủ đầy ánh nắng nhạt, ghế chỉ lác đác vài sinh viên đang vùi đầu vào bài vở. Ở góc sâu, bàn cạnh cửa sổ, Jaemin và DaOn ngồi cạnh nhau, mỗi người một chồng sách.DaOn có vẻ không tập trung. Tay lật đề cương, nhưng ánh mắt cứ lơ đãng nhìn ra ngoài ô kính, nơi những nhành cây đang đung đưa nhẹ. Jaemin ngẩng lên khỏi sổ tay, ánh mắt lướt qua vẻ mặt căng thẳng của DaOn:“Bài khó lắm à?”DaOn giật mình. Cậu cười gượng, lắc đầu:“Không ạ… chỉ là…”Ngập ngừng một chút, rồi như không nén được, DaOn hạ giọng:“… Soohyun… hôm qua anh ấy… không sao chứ ạ?”Jaemin nheo mắt, nhưng vẫn giữ nụ cười:“Em hỏi chuyện ở bar hả?”DaOn gật nhẹ, rồi lại cúi đầu. Tai hơi đỏ lên.Jaemin chống cằm, cười, nửa đùa nửa thật :"Em lo cho Soohyun à?”“Không, không phải lo!” – DaOn hoảng hốt xua tay. “Chỉ là… em thấy mọi chuyện rối lắm… em không hiểu vì sao lại đánh nhau…”Jaemin không nói gì, chỉ mỉm cười, mắt nhìn DaOn như đang đọc từng biểu cảm.“Ừ, hôm qua Soohyun bị giữ lại chút, nhưng không sao. Bố cậu ấy giải quyết được mà. Chuyện lớn cỡ nào cũng thành nhỏ thôi.”Nói rồi Jaemin ngả người ra sau, khoanh tay nhìn DaOn, giọng vẫn dịu dàng nhưng có gì đó như thăm dò:“Nhưng em có vẻ không chỉ quan tâm chuyện đánh nhau. Hửm?”DaOn mím môi. Ánh mắt lảng đi, như không biết nên trả lời thế nào. Cậu ngồi thẳng lại, cầm bút, ra vẻ chuẩn bị học tiếp.Jaemin khẽ nghiêng đầu, mỉm cười:“DaOn này.”“Dạ?”“Em có thích Soohyun phải không?”“…”Không có tiếng trả lời. Chỉ có tay DaOn siết nhẹ cây bút.Jaemin nói tiếp, giọng bình thản, không vội vàng.“Vì… dù gì thì em cũng là người mà hôm qua Soohyun hôn trước khi nổi điên lên đánh người.”DaOn khựng lại. Bàn tay cầm bút dừng giữa không trung.“… Anh thấy ạ?”“Ừ. Anh ngồi ngay gần đó mà.”- Jaemin bật cười nhẹ, không hề có ý chế giễu, chỉ như đang kể một kỷ niệm hài hước.Một lúc sau, DaOn mới nhỏ giọng:“… Em không định kể chuyện đó cho ai hết đâu.”“Ừ, anh biết.”“Nhưng sao anh lại hỏi…?”“Vì anh nghĩ em đang cần người nghe.”Câu nói ấy khiến DaOn hơi sững người. Cậu ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Jaemin đang nhìn mình, không soi mói, không thúc ép, chỉ là một ánh nhìn nhẹ nhàng và lặng lẽ chờ đợi.“DaOn này…” – Jaemin nghiêng đầu, giọng trầm và dịu như đang thật lòng quan tâm “Nếu có điều gì khiến em thấy khó xử… em có thể nói với anh mà. Không cần phải gồng mình.”DaOn mím môi. Cậu không quen kiểu dịu dàng này, nó không hề khiến người ta muốn phòng bị, ngược lại, như khiến vách ngăn trong lòng dần mềm ra.“Anh không ép đâu.” Jaemin cười khẽ. “Chỉ là… nếu em muốn chia sẻ, thì anh luôn sẵn lòng nghe.”Chính sự kiên nhẫn ấy làm cổ họng DaOn như nghèn nghẹn. Cậu cúi đầu xuống, tay siết chặt mép quyển vở, cố giữ cho giọng mình không run.“… Em không biết bắt đầu từ đâu nữa.” – Cậu khẽ nói, mắt vẫn nhìn xuống trang giấy trắng.Jaemin vẫn không nói gì, chỉ đợi. Một cách yên lặng và dịu dàng đến mức khiến DaOn cảm thấy mình ...nên đầu thú.“… Em có thích anh ấy.” – Giọng nhỏ như tiếng muỗi. “Nhưng em cũng… thấy sợ.”Jaemin không nhúc nhích. Chỉ hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt vẫn dịu dàng như lúc đầu, nhưng có gì đó trong đôi mắt ấy… hơi tối lại. Khó nhận ra. Gần như không có gì thay đổi, nếu không để ý rất kỹ.“Sợ điều gì?” – Jaemin hỏi, giọng rất nhẹ.“Ánh mắt anh ấy lúc đánh người… rất khác.” – DaOn khẽ nói, mắt vẫn nhìn xuống mép bàn. “Như kiểu… ai cũng có thể là mục tiêu nếu lỡ động vào. Em cứ nghĩ… nếu lúc đó em kéo tay anh ấy lại, có khi người bị đấm là em mất.”Jaemin gật gù, mỉm cười như nghe một câu chuyện thường ngày.“Ra là vậy... Yêu người như Soohyun là xác định sống trong nguy cơ bầm dập tinh thần mỗi ngày đấy.”DaOn ngẩng lên, chớp mắt.“Ý anh là sao…?”“Thì là… hôm nay cậu ấy có thể ngồi cạnh em gọt táo, mai không vui thì đập nát quả táo vào mặt em cũng không chừng.” – Jaemin bật cười, giọng như đang kể chuyện hài. DaOn tròn mắt:“Anh đang dọa em ạ?”Jaemin cười, lắc đầu.“Không dọa. Chỉ đang nói thật với giọng dễ nghe thôi.”“Vậy… em nên làm gì ạ?” – DaOn khẽ hỏi, lần đầu dám ngẩng lên nhìn thẳng Jaemin.“Cũng còn sớm để làm gì đó.” – Jaemin không cười nữa, giọng nhẹ như gió lướt qua mặt nước.Jaemin lật sách, mắt vẫn đặt ở trang giấy trước mặt nhưng đầu hơi nghiêng sang bên, như tiện miệng hỏi:“Em cũng đâu có chắc Soohyun có ý gì với em đâu, đúng không?”DaOn khựng lại.“Nhưng… còn nụ hôn...”“Ừ.” – Jaemin thản nhiên ngắt lời. Ngón tay khẽ gõ nhịp lên bìa sách. “Cậu ta làm vậy với ý đồ khác thì sao?”DaOn ngồi im, ánh mắt hơi dao động. Cậu cúi xuống, tay siết nhẹ vào mép áo như thể không biết phải giấu biểu cảm đi đâu.“… Em không nghĩ anh ấy là người như vậy.” – Giọng DaOn nhỏ lại, hơi khản. "Ít nhất là không như vậy với em..."Jaemin không trả lời ngay. Chỉ nhìn cậu một lúc, rồi cười rất khẽ, một nụ cười mơ hồ: “Có thể em đúng. Mà cũng có thể không. Người ta thường nhìn thấy điều mình muốn thấy trước.”DaOn ngồi đó, lòng dậy lên một cơn sóng ngầm khó gọi tên. Trong đầu, DaOn vẫn thầm nghi ngờ: không biết giữa Jaemin và Soohyun có điều gì khuất tất, có phải Jaemin đang nắm giữ một phần bí mật mà cậu chưa biết? Cảm giác lo sợ về Soohyun, người mà DaOn vừa yêu vừa dè chừng, bỗng thoáng gợn lên mạnh mẽ hơn khi nghĩ về mối quan hệ kia. Và ngay lúc này, cảm giác hối hận lặng lẽ trườn qua sống lưng. Daon nhận ra mình đã nói quá nhiều. Đã bộc lộ quá thật lòng trước một người mà chính mình còn chưa thể hiểu rõ. Lí trí nói rằng Jaemin là người đáng tin. Nhưng ở một góc khuất khác trong lòng, nơi cảm xúc lặng lẽ lên tiếng, DaOn không muốn tin những điều Jaemin vừa nói. Trong khi đó, Jaemin ngồi thản nhiên như không có gì, nhưng sâu thẳm trong lòng là một cơn giằng xé âm ỉ. Ban đầu, Jaemin tự tin sẽ từ từ kéo Soohyun về phía mình, lợi dụng sự mập mờ giữa Soohyun và DaOn để duy trì thế chủ động. Thế nhưng giờ đây, chỉ một vài câu nói vô tình của DaOn thôi, cũng đủ khiến lòng Jaemin nổi lên một nỗi bực dọc khó chịu.
◇◇◇
Sau đêm hỗn loạn ở Neon Cathedral, bầu không khí giữa đám bạn Soohyun trở nên lạnh lẽo khác thường. Các buổi tụ tập trước kia dần thưa thớt rồi gần như biến mất. Soohyun chẳng còn hứng thú gì với thế giới bên ngoài. Cậu nằm vật ra trên ghế sofa trong căn phòng tối mờ, đầu óc rối bời, lòng trống rỗng đến mức chẳng biết làm gì hơn ngoài việc bật điếu thuốc lên.Hơi thuốc xanh mờ lượn quanh, len lỏi vào từng kẽ phổi, khét lẹt và đắng nghét.Mỗi một hơi thuốc lá sộc vào phổi lại kéo theo hình ảnh ánh mắt Jaemin đêm hôm đó, cái ánh mắt rưng rưng, mềm mỏng.Thật đáng ghét. Bởi vì nó không nên như thế.Ánh mắt ấy, cái dáng vẻ ấy....
Y hệt như đêm ở khách sạn năm đó.
Cái đêm mà Jaemin, bằng vẻ mong manh đáng thương đó, đã dụ cậu vào bẫy. Để rồi khi đèn sáng lên, máy quay lóe sáng, tất cả dịu dàng lập tức hóa dao găm. Để lại Soohyun, trần trụi và ngu ngốc, như một thằng hề không kịp phòng thân.Nó vẫn ám ảnh Soohyun như một vết thương hở không bao giờ lành.Phải cảnh giác đến phát mệt. Liệu ánh mắt hôm ấy có phải là thật không ?
Hay đó chỉ là một màn diễn quá thuyết phục, một cái bẫy tinh vi khác?Một phần khác trong lòng Soohyun lại thèm khát ánh mắt đó đến phát điên. Một phần mà Soohyun cố gắng phủ nhận, cố gắng chối bỏ, nhưng không thể nào dập tắt được. Như nicotine, thứ khiến người ta biết rõ sẽ gây hại nhưng không thể dừng lại được, ánh mắt ấy là một thứ chất độc ngọt ngào. Soohyun hút một hơi dài, cố gắng đẩy lùi cảm giác bứt rứt trong lòng, nhưng càng đẩy, nó càng trở lại, dai dẳng và bám chặt như một cơn nghiện.Trong lúc đầu óc còn quay cuồng, màn hình điện thoại bỗng sáng lên. Soohyun nheo mắt nhìn, hàng chữ hiện rõ ràng:“Hôm đó tôi biết câu lo cho tôi nên mới đánh hắn, nhưng tôi không sao. Dù gì cũng cảm ơn.” – Jaemin.Chỉ vỏn vẹn hai câu. Không hơn, không kém, không cho người khác chỗ để phản ứng.Soohyun bật cười khan, giọng cười vang trong căn phòng không có ai đáp lại.Cảm ơn. Cảm ơn vì cái gì? Vì tôi đánh người à?Soohyun không phản hồi chỉ ngả đầu ra sau ghế, mắt trừng trừng nhìn trần nhà. Thứ khiến cậu tức điên không phải là việc Jaemin nhắn tin. Mà là việc cậu chờ cái tin nhắn đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me