Yeu Khong Kiem Soat Kimsoohyun Shinjaemin
Ánh sáng ban mai lặng lẽ rót qua lớp rèm lụa, len vào căn phòng với vẻ dịu dàng rất đỗi xa lạ. Trần nhà cao, tường được phủ bởi một lớp sơn nhũ nhạt ánh kim, từng món nội thất đều toát ra vẻ xa hoa, ngăn nắp đến mức thiếu sinh khí.Trong không khí, một mùi hương nam tính thoảng qua, thanh mát, xa xỉ. Và lạ lẫm.DaOn khẽ trở mình.Gối lụa satin mềm, đệm lún, chăn còn vương hơi ấm. Nhưng bên cạnh là một khoảng trống trơ trọi.DaOn mở mắt.Phải mất vài giây để nhận ra đây không phải phòng mình. DaOn lờ mờ nhớ lại, không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết mình rất say, đến mức không thể đứng vững.Cậu nhớ đã được Soohyun đưa về và dìu vào giường. Rồi anh nằm xuống bên cạnh.DaOn vội vã ngồi dậy, mắt lướt qua căn phòng. Gối bên trái vẫn còn hơi lõm, ga giường nhàu nhẹ, chứng minh anh từng ở đó thật. Nhưng không rõ đã rời đi từ lúc nào."Anh Soohyun...?" — giọng DaOn khản nhẹ trong cổ họng.Không có tiếng đáp.DaOn bước xuống giường. Tấm thảm dày dưới chân mềm như mây nhưng chẳng mang lại chút an tâm. Cậu mở cánh cửa dẫn ra phòng khách, gọi thêm vài tiếng nữa, chỉ nhận lại là khoảng lặng.Bếp không có nước ấm, bàn ăn trống không, phòng khách sạch sẽ. Cũng chẳng lời nhắn lại. Soohyun đã rời đi. Nhưng từ lúc nào?Hơi hoảng, DaOn quay lại phòng ngủ tìm điện thoại. Chiếc máy nằm sát mép giường, màn hình tối đen, pin yếu gần cạn. Cậu bật nó lên. Chỉ có một tin nhắn.Không phải từ Soohyun.Mà là từ Jaemin.DaOn nhìn màn hình điện thoại không giấu nổi hụt hẫng. Do dự một lát rồi vào danh bạ tìm tên Soohyun. Bấm gọi... tiếng tút kéo dài vô vọng rồi tắt ngúm. Không ai bắt máy.Chẳng còn cách nào khác, DaOn đành lặng lẽ đứng dậy, chuẩn bị đến nhà Jaemin vì chẳng còn nơi nào khác để đi.
Trong căn phong tối mờ, lọt qua khe rèm chưa kéo hết, rọi một vệt sáng nhợt nhạt lên mép giường.Jaemin khẽ mở mắt. Vừa xoay người định ngồi dậy thì...“Đừng đi…”Một giọng nói trầm đục, ngái ngủ cất lên phía sau.Ngay lập tức, một cánh tay rắn chắc vòng qua eo Jaemin, kéo ngược trở lại. Cả người Jaemin đổ xuống giường, lưng áp sát vào khuôn ngực nóng rực.Soohyun, mắt vẫn nhắm, hơi thở nặng nề, gò má cọ vào vai Jaemin như đứa trẻ mè nheo.Jaemin bật cười trong cổ họng. Đưa tay vuốt nhẹ lên mu bàn tay hắn, thì thầm:“Có người bấm chuông. Em phải ra xem.”Soohyun không phản ứng. Chỉ ghì chặt hơn.Jaemin thở dài, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay Soohyun ra, cẩn thận như gỡ bẫy. Rồi rời khỏi giường, bước đến bên tủ đồ.Jaemin lấy ra một chiếc áo lông thỏ mỏng màu trắng sữa, cổ hơi rộng, vừa đủ để để lộ vệt đỏ loang lổ kéo dài từ xương quai xanh lên đến cổ. Phía dưới mặc một chiếc quần lụa rộng, mềm mại, làm tôn lên làn da trắng gần như trong suốt.Jaemin soi gương, khẽ đánh giá vẻ ngoài.Tóc hơi rối. Mắt có chút đỏ. Cổ có dấu vết. Sắc mặt mệt mỏi. Hoàn hảo.Jaemin không có ý định chỉnh lại những điều đó, chỉ sửa lại áo để… lộ rõ hơn.Rồi bước ra khỏi phòng.Jaemin vừa ra đến phòng khách thì đằng sau lại vang lên tiếng bước chân uể oải.“Em đi đâu đấy…”Soohyun xuất hiện, tóc rối, mắt lờ đờ. Quần mặc vội xộc xệch còn chẳng buồn mặc áo, để lộ vết cào nhòe mờ ở thắt lưng.“Về giường…”Soohyun vươn tay, vòng qua eo Jaemin từ phía sau, gục mặt lên vai không chịu rời xa.Jaemin khựng lại, nghiêng đầu, thở ra nhè nhẹ bất lực. Soohyun không kịp phản ứng.Phịch.Jaemin đẩy hắn ngã xuống ghế sofa giữa phòng khách. Cơ thể cao lớn nằm vắt ngang, gối đầu lên tay, mắt nhắm lại như đang mơ màng ngủ tiếp.Jaemin chỉnh lại áo, bước về phía cửa chính. Đi ngang qua đống đổ nát của những mảnh kính vỡ vụn và những hạt ngọc, biểu tượng thánh giá nằm vất vưởng trên sàn. Jaemin chợt lờ mờ nhớ lại. Tối qua, ông ngoại lại đến. Cũng như mọi lần, mang theo những lời răn đạo đức và những giáo điều không thể chất vấn. Ông ta nói về "dòng máu thuần khiết", về danh dự của ba đời tổ tiên đang bị Jaemin làm ô uế, và về sự “ghê tởm” của những mối quan hệ trái tự nhiên mà theo ông, ngay cả Chúa cũng không thể dung thứ.Ông ta lải nhải về Soohyun như nói về một con thú hoang. Và về Jaemin như đứa trẻ rơi vào nanh vuốt ma quỷ.Ông ta mang đến chuỗi mân côi ngọc và bức tranh Chúa Giêsu đội vương miện gai, đóng trong khung kính nặng nề.Jaemin không phản kháng. Chỉ câm lặng từ đầu đến cuối. Cho đến khi ông ta rời đi, không kìm nổi với lấy chai rượu vang gần đó mà đập vỡ khung tranh, cắt đứt chuỗi hạt, như cắt phăng sợi dây trói giữa mình và một niềm tin đã chết từ lâu.Thật mỉa mai thay, những mảnh vụn còn lại giờ đây lại vô tình trở thành đạo cụ hoàn hảo cho vở kịch, mà chính Jaemin cũng không ngờ tới. “Ding dong .”Tiếng chuông vang thêm lần nữa, vừa lúc Jaemin đặt tay lên tay nắm.Cửa mở.DaOn đứng đó.Ánh sáng ngoài hành lang buổi sáng chiếu vào, soi rõ khuôn mặt tái nhợt của cậu. Đôi mắt trợn tròn và đôi chân như bị chôn cứng trước cảnh tượng trong nhà.Bởi hình ảnh đập vào mắt đầu tiên là:
Kim Soohyun, nằm dài trên sofa, bán khỏa thân. Rồi đến bức tranh kính vỡ nát dưới chân tường, mảnh thủy tinh vương vãi, dòng nước đỏ loang lổ trên sàn của chai rượu vang bị vỡ, như kết quả của một vụ ẩu đả.DaOn nhìn sang Jaemin với gương mặt mệt mỏi, môi sưng tấy, đôi mắt trống trỗng và những dấu hôn đỏ chót trên cổ. DaOn chết sững. Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong đầu lập tức dựng lên một cảnh tượng:Soohyun đến giữa đêm. Jaemin từ chối. Họ cãi nhau. Giằng co. Có thể… đã xảy ra điều gì đó.Jaemin quay người vào nhà lấy tập tài liệu đưa cho DaOn, không nói gì thêm.DaOn định nói gì đó, nhưng cú sốc khiến tất cả ngôn từ mắc kẹt trong cổ họng như bị hóc xương cá, ánh mắt cậu dán chặt vào Soohyun đang ở bên trong nhà.
Mất một hồi lấy lại bình tĩnh DaOn mới lên tiếng:“Anh... ổn chứ?” – DaOn hỏi khẽ.“Ừ.” Jaemin đáp, giọng đầy mệt mỏi. “Về đi.”Cánh cửa khép lại.
Chỉ có giấy trắng.Và kẹp giữa là một tờ giấy rời – nét mực xanh nghiêng ngả, có lẽ viết vội. Chữ hơi ngoằn ngoèo như run tay:
Những lời cảnh báo của Jaemin hoàn toàn là sự thật.
Chiếc áo lông thỏ trắng sữa mỏng nhẹ như tuyết đầu mùa, trễ hờ hững xuống một bên vai.Ánh mắt Soohyun dừng lại nơi đó lâu hơn một nhịp, rồi chậm rãi trượt xuống cổ, tất cả vừa ngây thơ, vừa chủ ý, như thể có ai đó sắp đặt một cách hoàn hảo để dụ người sa chân vào chiếc bẫy gai phủ đầy cánh hoa hồng.“Cái áo này… mềm thật đấy,” Soohyun lẩm bẩm, như đang nói với chính mình, nhưng ánh mắt thì không rời khỏi Jaemin một khắc nào.Jaemin không đáp, chỉ rướn nhẹ vai, như thể thừa nhận và mời gọi cùng lúc.Một giây sau, Soohyun cúi xuống, cắn khẽ vào vai Jaemin như một kiểu trừng phạt nhẹ nhàng vì sự mê hoặc đến khó chịu kia. Vùi mặt vào hõm cổ Jaemin, tham lam hít lấy mùi hương dịu nhẹ.Sofa hẹp, nhưng không ai trong hai người thấy chật. Soohyun ghé sát thêm, đôi tay vẫn cứ lần tìm từ hông lên eo, luồn dưới lớp áo mềm để chạm vào làn da lạnh như sứ.Jaemin khẽ run: “Đừng nghịch”- nói nhỏ, nhưng không hề tránh né. Ngược lại, đầu hơi nghiêng sang một bên để khoảng trống nơi cổ càng rõ ràng hơn.Soohyun chẳng đáp, chỉ cúi đầu cắn nhẹ lên vành tai Jaemin một cái. Rồi mới uể oải rút tay ra khỏi lớp áo lông, nhưng chưa đến ba giây đã lại luồn ngược trở vào từ vạt áo, lần này còn táo bạo hơn.Soohyun bật cười, cười khẽ như gió đầu xuân thổi qua vườn trà: dịu, ấm, nhưng để lại cảm giác ngưa ngứa khó chịu ở đâu đó trong ngực. “Thôi nào,” Jaemin rì rầm, “vẫn còn sớm. Em mệt.”Soohyun gật nhẹ, nhưng vẫn không nhúc nhích. Ôm lấy Jaemin vào lòng, không ngừng vuốt ve dưới lớp áo, ánh mắt si mê lướt qua từng đường nét, bàn tay nghịch ngợm chưa chịu dừng lại.Mỗi lần đầu môi Soohyun lướt qua làn da mịn, Jaemin lại hơi rướn người, bàn tay túm nhẹ vào gối sau đầu như cố kìm lại một tiếng rên khẽ.Soohyun thích cái cách Jaemin thở dốc, cái cách Jaemin vẫn cố ra vẻ bình tĩnh dù đôi má đã bắt đầu hồng lên, bờ môi bị cắn đến sưng đỏ. Tay Soohyun lần đến cạp quần. Luồn tay vào trong vuốt ve làn da dưới ngón tay nóng rẫy, căng lên vì nhịp tim đập nhanh.Tay tiếp tục vuốt từ hông xuống đùi Jaemin, ngón tay ranh mãnh từ từ nới lỏng.Rồi tiến vào trong chậm rãi, cảm nhận từng chuyển động dù là nhỏ nhất. “Anh có thôi không đấy…” Jaemin thở gấp, cơ thể giật lên theo từng chuyển động của Soohyun nhưng giọng không còn chút sức nặng nào nữa.Soohyun chỉ cười. “Không. Em biết rõ mà.”Jaemin thở hắt ra, bàn tay mảnh khảnh vô thức siết lấy bắp tay săn chắc của Soohyun. Đôi mắt cụp xuống, lông mi rung rung như cánh bướm.“Dừng lại đi…” Giọng khẽ như một tiếng gió lạc, thở gấp. Lần đầu tiên kể từ đêm qua Jaemin mới cất giọng nài nỉ.Nhìn cái dáng vẻ đó càng khiến Soohyun đẩy mạnh hơn nữa. Soohyun ngẩng đầu, đôi mắt vẫn đục mờ bởi ham muốn, dường như chưa thật sự hiểu. Nhưng Jaemin lại lặp lại, lần này rõ ràng hơn, hơi thở ngắt quãng: “Anh… dừng lại đi... em đau.” Bàn tay siết lại trên ngực Soohyun, không hẳn là đẩy mạnh, nhưng có lực. Đôi mắt Jaemin vẫn nhắm hờ, đỏ hoe, hơi ươn ướt.Chỉ hai chữ "em đau", nhẹ như sợi lông vũ rơi xuống mặt hồ, nhưng lại khiến Soohyun giật mình như bị kéo khỏi giấc mộng. Soohyun cắn chặt môi để ép mình tỉnh táo, ngừng lại ngay lập tức. Ánh mắt hoảng hốt thoáng qua rồi vụt biến thành nỗi xót xa.“Anh xin lỗi…” – Soohyun thì thào, khàn khàn – “Anh không cố ý làm em đau…”Jaemin không trả lời ngay. Hơi thở vẫn chưa ổn định, nhưng sắc mặt đã dần trở lại như thường. Jaemin chậm rãi vòng tay qua, vuốt nhẹ lưng Soohyun, từng cái một, như đang xoa dịu một con sói con vừa hoảng loạn. Soohyun khẽ nhúc nhích trong vòng tay của Jaemin. Im lặng một lúc, như thể đang thở ra hết những cảm xúc còn sót lại, rồi ngẩng lên, ánh mắt đã dịu đi, nhưng trong đó vẫn còn vương chút gì đó ranh mãnh, ương bướng. Jaemin chưa kịp phản ứng thì Soohyun đã nhân cơ hội, nghiêng người, hôn tiếp lên đôi môi mà đối với hẳn sẽ chẳng bao giờ tồn tại khái niệm hôn đủ. Bàn tay kia cũng không chịu yên, vẫn đang nghịch ngợm mơn trớn sau lớp áo.“Anh thật sự không biết dừng à?” Jaemin khẽ cong khóe môi, thở dài bất lực.“Không. Nhất là khi em cứ như thế này.”Giọng Soohyun rền rĩ, mang theo tiếng cười khàn khàn rất nhỏ. “Em không biết mình mê hoặc đến mức nào đâu.”Tay hắn lại lướt xuống hông Jaemin, bóp nhẹ rồi vuốt lên, thản nhiên như thể đang nắn thử một món đồ chơi đắt tiền trong tiệm sang. Dưới ánh sáng lờ mờ len qua rèm cửa, không khí trong phòng vẫn còn vương mùi dịu nhẹ từ tinh dầu cúc trắng, hơi ấm của buổi sáng chạm vào lớp áo lông mịn của Jaemin, thân hình dưới tay quá vừa vặn, quá mềm mại khiến Soohyun chỉ muốn giữ lấy không buông, càng ôm càng không thể rời khỏi, đôi tay vẫn lười nhác vuốt ve theo quán tính.Jaemin năm im, để yên cho sự trìu mến len vào từng kẽ da.
◇◇◇
"Ding dong!"Tiếng chuông cửa vang lên.Trong căn phong tối mờ, lọt qua khe rèm chưa kéo hết, rọi một vệt sáng nhợt nhạt lên mép giường.Jaemin khẽ mở mắt. Vừa xoay người định ngồi dậy thì...“Đừng đi…”Một giọng nói trầm đục, ngái ngủ cất lên phía sau.Ngay lập tức, một cánh tay rắn chắc vòng qua eo Jaemin, kéo ngược trở lại. Cả người Jaemin đổ xuống giường, lưng áp sát vào khuôn ngực nóng rực.Soohyun, mắt vẫn nhắm, hơi thở nặng nề, gò má cọ vào vai Jaemin như đứa trẻ mè nheo.Jaemin bật cười trong cổ họng. Đưa tay vuốt nhẹ lên mu bàn tay hắn, thì thầm:“Có người bấm chuông. Em phải ra xem.”Soohyun không phản ứng. Chỉ ghì chặt hơn.Jaemin thở dài, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay Soohyun ra, cẩn thận như gỡ bẫy. Rồi rời khỏi giường, bước đến bên tủ đồ.Jaemin lấy ra một chiếc áo lông thỏ mỏng màu trắng sữa, cổ hơi rộng, vừa đủ để để lộ vệt đỏ loang lổ kéo dài từ xương quai xanh lên đến cổ. Phía dưới mặc một chiếc quần lụa rộng, mềm mại, làm tôn lên làn da trắng gần như trong suốt.Jaemin soi gương, khẽ đánh giá vẻ ngoài.Tóc hơi rối. Mắt có chút đỏ. Cổ có dấu vết. Sắc mặt mệt mỏi. Hoàn hảo.Jaemin không có ý định chỉnh lại những điều đó, chỉ sửa lại áo để… lộ rõ hơn.Rồi bước ra khỏi phòng.Jaemin vừa ra đến phòng khách thì đằng sau lại vang lên tiếng bước chân uể oải.“Em đi đâu đấy…”Soohyun xuất hiện, tóc rối, mắt lờ đờ. Quần mặc vội xộc xệch còn chẳng buồn mặc áo, để lộ vết cào nhòe mờ ở thắt lưng.“Về giường…”Soohyun vươn tay, vòng qua eo Jaemin từ phía sau, gục mặt lên vai không chịu rời xa.Jaemin khựng lại, nghiêng đầu, thở ra nhè nhẹ bất lực. Soohyun không kịp phản ứng.Phịch.Jaemin đẩy hắn ngã xuống ghế sofa giữa phòng khách. Cơ thể cao lớn nằm vắt ngang, gối đầu lên tay, mắt nhắm lại như đang mơ màng ngủ tiếp.Jaemin chỉnh lại áo, bước về phía cửa chính. Đi ngang qua đống đổ nát của những mảnh kính vỡ vụn và những hạt ngọc, biểu tượng thánh giá nằm vất vưởng trên sàn. Jaemin chợt lờ mờ nhớ lại. Tối qua, ông ngoại lại đến. Cũng như mọi lần, mang theo những lời răn đạo đức và những giáo điều không thể chất vấn. Ông ta nói về "dòng máu thuần khiết", về danh dự của ba đời tổ tiên đang bị Jaemin làm ô uế, và về sự “ghê tởm” của những mối quan hệ trái tự nhiên mà theo ông, ngay cả Chúa cũng không thể dung thứ.Ông ta lải nhải về Soohyun như nói về một con thú hoang. Và về Jaemin như đứa trẻ rơi vào nanh vuốt ma quỷ.Ông ta mang đến chuỗi mân côi ngọc và bức tranh Chúa Giêsu đội vương miện gai, đóng trong khung kính nặng nề.Jaemin không phản kháng. Chỉ câm lặng từ đầu đến cuối. Cho đến khi ông ta rời đi, không kìm nổi với lấy chai rượu vang gần đó mà đập vỡ khung tranh, cắt đứt chuỗi hạt, như cắt phăng sợi dây trói giữa mình và một niềm tin đã chết từ lâu.Thật mỉa mai thay, những mảnh vụn còn lại giờ đây lại vô tình trở thành đạo cụ hoàn hảo cho vở kịch, mà chính Jaemin cũng không ngờ tới. “Ding dong .”Tiếng chuông vang thêm lần nữa, vừa lúc Jaemin đặt tay lên tay nắm.Cửa mở.DaOn đứng đó.Ánh sáng ngoài hành lang buổi sáng chiếu vào, soi rõ khuôn mặt tái nhợt của cậu. Đôi mắt trợn tròn và đôi chân như bị chôn cứng trước cảnh tượng trong nhà.Bởi hình ảnh đập vào mắt đầu tiên là:
Kim Soohyun, nằm dài trên sofa, bán khỏa thân. Rồi đến bức tranh kính vỡ nát dưới chân tường, mảnh thủy tinh vương vãi, dòng nước đỏ loang lổ trên sàn của chai rượu vang bị vỡ, như kết quả của một vụ ẩu đả.DaOn nhìn sang Jaemin với gương mặt mệt mỏi, môi sưng tấy, đôi mắt trống trỗng và những dấu hôn đỏ chót trên cổ. DaOn chết sững. Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong đầu lập tức dựng lên một cảnh tượng:Soohyun đến giữa đêm. Jaemin từ chối. Họ cãi nhau. Giằng co. Có thể… đã xảy ra điều gì đó.Jaemin quay người vào nhà lấy tập tài liệu đưa cho DaOn, không nói gì thêm.DaOn định nói gì đó, nhưng cú sốc khiến tất cả ngôn từ mắc kẹt trong cổ họng như bị hóc xương cá, ánh mắt cậu dán chặt vào Soohyun đang ở bên trong nhà.
Mất một hồi lấy lại bình tĩnh DaOn mới lên tiếng:“Anh... ổn chứ?” – DaOn hỏi khẽ.“Ừ.” Jaemin đáp, giọng đầy mệt mỏi. “Về đi.”Cánh cửa khép lại.
---
Khi về đến phòng trọ, DaOn mới mở tập tài liệu ra.Trống rỗng.Chỉ có giấy trắng.Và kẹp giữa là một tờ giấy rời – nét mực xanh nghiêng ngả, có lẽ viết vội. Chữ hơi ngoằn ngoèo như run tay:
“Em nhìn thấy rồi đấy.
Tất cả những gì Soohyun đã làm với anh…
Hắn ta là một kẻ tồi tệ.”
Những lời cảnh báo của Jaemin hoàn toàn là sự thật.
◇◇◇
Jaemin trở lại sofa sau khi dọn dẹp đống hỗn độn dưới sàn.
Soohyun vẫn nằm đó, bất động, tay buông khỏi thành ghế, bàn chân lạnh cóng lộ ra khỏi mép sofa.
Jaemin tiến lại gần, ngồi xuống tấm thảm trải sàn bên cạnh sofa, nhẹ nhàng kéo tấm chăn mỏng vắt qua thành ghế phủ lên người Soohyun. Ngón tay lùa lại tóc mái ướt mồ hôi dính vào trán cậu ta, rồi khẽ vuốt một đường từ thái dương xuống xương hàm.Soohyun khẽ cựa mình, mi mắt động đậy, lông mày nhíu nhẹ như thể cảm thấy được hơi ấm quen thuộc. Hắn xoay người, đưa tay lên tìm kiếm trong vô thức. Bàn tay chạm vào cổ tay Jaemin, nắm lấy, giữ chặt."Shin Jaemin… đừng đi…” giọng Soohyun ngái ngủ, lẫn vào hơi thở.Jaemin để yên. Không rút ra. Chỉ ngồi đó, cúi đầu nhìn người trước mặt với tâm trạng hỗn loạn vừa muốn giữ lại, vừa buộc phải đẩy đi.“Anh còn ngủ được bao lâu nữa hả, Soohyun?” Jaemin thì thầm, ánh mắt lặng lẽ rơi xuống bàn tay đang siết cổ tay mình.“Trước khi mọi thứ tan hết…”Jaemin cứ ngồi như thế rất lâu, không cử động, không tiếng động. Mệt mỏi và tàn nhẫn nhìn lại những bi kịch mình vừa viết ra.Bàn tay Soohyun siết lấy cổ tay Jaemin, giữ chặt như sợ em biến mất. Trong nửa mê nửa tỉnh, Soohyun mở mắt, chậm rãi, mờ mịt như thể vẫn còn chìm trong giấc mơ chưa kịp tỉnh.“…Jaemin…”Chỉ kịp gọi một tiếng, trước khi bàn tay kéo Jaemin lại gần, một cái kéo nhẹ như thói quen thân thuộc.Môi chạm môi.Chẳng báo trước. Cũng chẳng xin phép.Jaemin hơi giật mình, nhưng không từ chối. Mắt khẽ mở, rồi nhắm lại. Trong một nhịp thở rất khẽ, Jaemin đáp lại nụ hôn ấy mềm mại ấm áp như nắng mai sau một đêm dài lạnh giá.Không ai nói gì. Chỉ có sự mệt mỏi và thành thật không cố ý.Nụ hôn kéo dài một chút, rồi dừng lại.Jaemin tách ra trước, cúi đầu, trán chạm nhẹ vào trán Soohyun. “Soohyun…” Jaemin thì thầm, mắt vẫn nhắm, giọng dịu dàng đến lạ lùng, “…đừng mơ nữa.”Jaemin không nói gì thêm. Chỉ ngồi im, để Soohyun ôm lấy mình lần nữa, như thể phút giây này thực sự an toàn.Soohyun trở mình, kéo Jaemin ngồi lên sofa, rồi thừa lúc Jaemin chưa kịp phản ứng mà nghiêng người đẩy ngược lại. Tấm lưng Jaemin chạm vào lớp đệm êm, chưa kịp rướn dậy thì Soohyun đã đè lên, tay chống hai bên người, ánh mắt thấp thoáng ý cười."Đêm qua em kiệt sức lắm mà, giờ để ânh chăm sóc cho em." Soohyun lẩm bẩm, ngón tay chạm vào vành tai Jaemin, vuốt dọc xuống xương quai xanh, nơi những vết đỏ mờ chưa kịp phai màu, giờ lộ rõ dưới lớp cổ áo trễ.Jaemin thở ra một tiếng rất nhẹ, không né tránh, cũng không nói gì. Soohyun cúi xuống, chạm môi Jaemin lần nữa, lần này chậm rãi, trêu chọc, như thể đang cố kiểm tra xem người dưới mình còn bao nhiêu sức lực để đẩy ra.Jaemin khẽ nhúc nhích, một tay đặt lên ngực Soohyun định đẩy ra, nhưng chỉ là một động tác lấy lệ, thừa biết chẳng có ích gì.“Dậy đi,” Jaemin gọi khẽ. “Anh nặng.”“Ừm,” Soohyun đáp, nhưng là kiểu ừm của người chẳng hề có ý định nhúc nhích. Tay cậu luồn vào vạt áo lông mềm, đầu ngón trượt nhè nhẹ từ eo lên đến ngực rồi lại vòng xuống eo, ve vuốt từng đường cong nhỏ trên người Jaemin.“Lạnh không?” Soohyun hỏi, ngón tay mơn man gần bả vai rồi dừng lại ở khe hở cổ áo. “Áo em hở cổ thế này, dễ cảm đấy.”“Không lạnh,” Jaemin đáp khẽ, môi cong cong nhưng mắt vẫn khép hờ. “Chỉ hơi… khó thở.”“Thế để anh thở thay cho,” Soohyun vừa nói liền áp môi vào môi Jaemin, hôn lên, chậm rãi, tỉ mỉ như đang đánh dấu chủ quyền.Jaemin bật cười khẽ, tiếng cười pha chút mệt mỏi, chút lười biếng, và cả một tia gì đó giống như… chấp nhận.Soohyun vừa rời khỏi môi Jaemin, liền chuyển xuống gò má, xuống cằm, rồi thấp hơn một chút, chuỗi nụ hôn vụn vặt như vết kim châm, vừa dịu dàng vừa mang theo thứ cảm giác bất an khó chịu."Jaemin…" Soohyun thì thầm."Hôm nay… có thể đừng đuổi anh đi sớm được không?"Jaemin khẽ cười:"Muộn rồi," - một tay đặt lên má Soohyun, vuốt ve rất nhẹ như dỗ dành, "lẽ ra anh phải đi từ lúc em chưa tỉnh."Soohyun không trả lời. Chỉ tiếp tục hôn, tay lần tìm nơi bắp đùi, rồi ngẩng đầu ngắm gương mặt dưới mình, môi hé nhẹ, mắt ươn ướt, tóc hơi rối dính vào trán, cả người toát lên vẻ quyến rũ mơ hồ giữa yêu chiều và… đầu hàng.Soohyun chống khuỷu tay, nửa người đè lên Jaemin.Soohyun khẽ thở dài."Jaemin... em không biết em đẹp đến mức nào đâu…"Jaemin hơi nghiêng đầu, cong khóe môi.Chiếc áo lông thỏ trắng sữa mỏng nhẹ như tuyết đầu mùa, trễ hờ hững xuống một bên vai.Ánh mắt Soohyun dừng lại nơi đó lâu hơn một nhịp, rồi chậm rãi trượt xuống cổ, tất cả vừa ngây thơ, vừa chủ ý, như thể có ai đó sắp đặt một cách hoàn hảo để dụ người sa chân vào chiếc bẫy gai phủ đầy cánh hoa hồng.“Cái áo này… mềm thật đấy,” Soohyun lẩm bẩm, như đang nói với chính mình, nhưng ánh mắt thì không rời khỏi Jaemin một khắc nào.Jaemin không đáp, chỉ rướn nhẹ vai, như thể thừa nhận và mời gọi cùng lúc.Một giây sau, Soohyun cúi xuống, cắn khẽ vào vai Jaemin như một kiểu trừng phạt nhẹ nhàng vì sự mê hoặc đến khó chịu kia. Vùi mặt vào hõm cổ Jaemin, tham lam hít lấy mùi hương dịu nhẹ.Sofa hẹp, nhưng không ai trong hai người thấy chật. Soohyun ghé sát thêm, đôi tay vẫn cứ lần tìm từ hông lên eo, luồn dưới lớp áo mềm để chạm vào làn da lạnh như sứ.Jaemin khẽ run: “Đừng nghịch”- nói nhỏ, nhưng không hề tránh né. Ngược lại, đầu hơi nghiêng sang một bên để khoảng trống nơi cổ càng rõ ràng hơn.Soohyun chẳng đáp, chỉ cúi đầu cắn nhẹ lên vành tai Jaemin một cái. Rồi mới uể oải rút tay ra khỏi lớp áo lông, nhưng chưa đến ba giây đã lại luồn ngược trở vào từ vạt áo, lần này còn táo bạo hơn.Soohyun bật cười, cười khẽ như gió đầu xuân thổi qua vườn trà: dịu, ấm, nhưng để lại cảm giác ngưa ngứa khó chịu ở đâu đó trong ngực. “Thôi nào,” Jaemin rì rầm, “vẫn còn sớm. Em mệt.”Soohyun gật nhẹ, nhưng vẫn không nhúc nhích. Ôm lấy Jaemin vào lòng, không ngừng vuốt ve dưới lớp áo, ánh mắt si mê lướt qua từng đường nét, bàn tay nghịch ngợm chưa chịu dừng lại.Mỗi lần đầu môi Soohyun lướt qua làn da mịn, Jaemin lại hơi rướn người, bàn tay túm nhẹ vào gối sau đầu như cố kìm lại một tiếng rên khẽ.Soohyun thích cái cách Jaemin thở dốc, cái cách Jaemin vẫn cố ra vẻ bình tĩnh dù đôi má đã bắt đầu hồng lên, bờ môi bị cắn đến sưng đỏ. Tay Soohyun lần đến cạp quần. Luồn tay vào trong vuốt ve làn da dưới ngón tay nóng rẫy, căng lên vì nhịp tim đập nhanh.Tay tiếp tục vuốt từ hông xuống đùi Jaemin, ngón tay ranh mãnh từ từ nới lỏng.Rồi tiến vào trong chậm rãi, cảm nhận từng chuyển động dù là nhỏ nhất. “Anh có thôi không đấy…” Jaemin thở gấp, cơ thể giật lên theo từng chuyển động của Soohyun nhưng giọng không còn chút sức nặng nào nữa.Soohyun chỉ cười. “Không. Em biết rõ mà.”Jaemin thở hắt ra, bàn tay mảnh khảnh vô thức siết lấy bắp tay săn chắc của Soohyun. Đôi mắt cụp xuống, lông mi rung rung như cánh bướm.“Dừng lại đi…” Giọng khẽ như một tiếng gió lạc, thở gấp. Lần đầu tiên kể từ đêm qua Jaemin mới cất giọng nài nỉ.Nhìn cái dáng vẻ đó càng khiến Soohyun đẩy mạnh hơn nữa. Soohyun ngẩng đầu, đôi mắt vẫn đục mờ bởi ham muốn, dường như chưa thật sự hiểu. Nhưng Jaemin lại lặp lại, lần này rõ ràng hơn, hơi thở ngắt quãng: “Anh… dừng lại đi... em đau.” Bàn tay siết lại trên ngực Soohyun, không hẳn là đẩy mạnh, nhưng có lực. Đôi mắt Jaemin vẫn nhắm hờ, đỏ hoe, hơi ươn ướt.Chỉ hai chữ "em đau", nhẹ như sợi lông vũ rơi xuống mặt hồ, nhưng lại khiến Soohyun giật mình như bị kéo khỏi giấc mộng. Soohyun cắn chặt môi để ép mình tỉnh táo, ngừng lại ngay lập tức. Ánh mắt hoảng hốt thoáng qua rồi vụt biến thành nỗi xót xa.“Anh xin lỗi…” – Soohyun thì thào, khàn khàn – “Anh không cố ý làm em đau…”Jaemin không trả lời ngay. Hơi thở vẫn chưa ổn định, nhưng sắc mặt đã dần trở lại như thường. Jaemin chậm rãi vòng tay qua, vuốt nhẹ lưng Soohyun, từng cái một, như đang xoa dịu một con sói con vừa hoảng loạn. Soohyun khẽ nhúc nhích trong vòng tay của Jaemin. Im lặng một lúc, như thể đang thở ra hết những cảm xúc còn sót lại, rồi ngẩng lên, ánh mắt đã dịu đi, nhưng trong đó vẫn còn vương chút gì đó ranh mãnh, ương bướng. Jaemin chưa kịp phản ứng thì Soohyun đã nhân cơ hội, nghiêng người, hôn tiếp lên đôi môi mà đối với hẳn sẽ chẳng bao giờ tồn tại khái niệm hôn đủ. Bàn tay kia cũng không chịu yên, vẫn đang nghịch ngợm mơn trớn sau lớp áo.“Anh thật sự không biết dừng à?” Jaemin khẽ cong khóe môi, thở dài bất lực.“Không. Nhất là khi em cứ như thế này.”Giọng Soohyun rền rĩ, mang theo tiếng cười khàn khàn rất nhỏ. “Em không biết mình mê hoặc đến mức nào đâu.”Tay hắn lại lướt xuống hông Jaemin, bóp nhẹ rồi vuốt lên, thản nhiên như thể đang nắn thử một món đồ chơi đắt tiền trong tiệm sang. Dưới ánh sáng lờ mờ len qua rèm cửa, không khí trong phòng vẫn còn vương mùi dịu nhẹ từ tinh dầu cúc trắng, hơi ấm của buổi sáng chạm vào lớp áo lông mịn của Jaemin, thân hình dưới tay quá vừa vặn, quá mềm mại khiến Soohyun chỉ muốn giữ lấy không buông, càng ôm càng không thể rời khỏi, đôi tay vẫn lười nhác vuốt ve theo quán tính.Jaemin năm im, để yên cho sự trìu mến len vào từng kẽ da.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me