Yêu tha thiết (ĐM/ Song tính/ Thô tục)
Chương 4. Tiệc tối
Ngày 15 tháng 11 theo lịch Hoa Quốc, thích hợp ủ rượu, xuất hành, kết hôn, kỵ hạ táng, chuyển nhà, hiến tế. Tiệc tối từ thiện của Ôn Lam Lam được tổ chức ở vùng núi, Khu biệt thự Cử Hành, sơn trang Liên Hoa, trang viên này ở trong nước là số một số hai, hao tốn cả chục tỷ xây dựng lên, thuộc về sản nghiệp của tập đoàn Thiên Phong. Trang viên chiếm hơn nghìn mẫu đất, bên trong có trường đua ngựa, sân gôn, bãi đua xe, khu trò chơi, vườn trái cây, hồ ngắm cảnh, khách sạn bảy sao, khu biệt thự được thiết kế độc lập, không ảnh hưởng lẫn nhau, cơ bản là nơi người giàu tận hưởng những lúc nhàn hạ. Nơi này mỗi người thu vào không biết là bao nhiêu tiền, đối với dân chúng bình thường là cả đời phấn đấu cũng không thể với tới. Lúc này trong khu biệt thự, căn biệt thự lớn nhất đã được bao trọn, một đêm 30 vạn, có thể tự mang rượu hoặc trang viên cung cấp. Bên phải khu biệt thự là bãi đỗ xe, phái trước là mặt cỏ rộng bằng ba bốn sân bóng, ánh đèn đan xen, ở giữa là một đài phun nước rất lớn, xung quanh là hoa tươi, còn tinh tế đặt một ít ghế ngồi. Đi qua thảm cỏ là một hồ nước lớn, bên hồ ánh đèn tỏa ra bốn phía, làm cả căn biệt thự như một tòa lâu đài. Tiệc tối bắt đầu từ 7h nhưng mới có 5h thì liên tục có siêu xe tiến vào trang viên, mỗi khách mời đều có nhân viên phục vụ chuyên trách đưa vào bên trong. Hôm nay Lâm Tri Vân mặc một bộ đồ tây trang cách điệu màu trắng, lúc đến đã là 6h30, lần này cậu tự mình lái xe riêng, Maserati vẻ ngoài ưu nhã, xa hoa điệu thấp, tốn mất 300 vạn mua về. Vương Đình lái xe đưa cậu đến rồi về, lúc nào xong tiệc sẽ đến đón cậu.Bên trong biệt thự rộng khoảng 4-500m2, trang hoàng đèn đuốc sáng trưng, chỉ có khoảng chín bàn, người được mời có vẻ không nhiều lắm. Vừa vào bên trong nhân viên phục vụ đã dẫn cậu qua bàn thứ ba dãy bên phải, trong bàn chỉ còn một ghế trống, xem ra mình là người cuối cùng đến. Chào hỏi đơn giản những người bên cạnh, Lâm Tri Vân cũng đánh giá xung quanh. Không nghĩ tới cậu vừa đến lại khiến mọi người xung quanh suy đoán đến thế. Nghệ sĩ số một của Truyền thông Vương Bài Tịch Mộ cũng đã đến, không ngờ rằng Lâm Tri Vân lại đến, có trời mới biết để có được thư mời bọn họ đã tốn biết bao tâm tư. Nội tâm mọi người đều âm thầm đánh giá lẫn nhau. Lâm Tri Vân ngồi cạnh một đỉnh lưu mới nổi tên Lãnh Bác Minh cùng một tiểu hoa lưu lượng Đường Nhất Nhất, bên cạnh Đường Nhất Nhất là nam lưu lượng Đường Thịnh, còn có ca sĩ Đương Hồng, là chủ trì một show giải trí. Nếu fans mà nhìn thấy một dàn mình tinh lưu lượng ngồi chung một bàn thế này nhất định sẽ hú hét đến điên rồi.Lâm Tri Vân nhìn thấy Tịch Mộ đang ngồi ở bàn phía trên, ngồi cùng còn có vài diễn viên phái thực lực cùng một số nghệ thuật gia lão làng. Xem ra đây là khu vực của người nổi tiếng. Ba bàn ở giữa cũng đã kín người, bàn đầu chỉ có sáu vị trí, đã ngồi kín năm người, vẫn còn một vị trí trống, vợ chồng Ôn Lam Lam cũng ngồi bàn đấy, vui vẻ trò chuyện với những người bên cạnh. Những người này đều mặc âu phục khoảng chừng hơn 40 tuổi, Lâm Tri Vân đều không quen ai. Có lẽ là nhà đầu tư, còn vị đang cùng vợ chồng Ôn Lam Lam nói chuyện là quan chức địa phương. Bên bàn bên trái dãy thứ nhất Lâm Tri Vân thấy được đạo diễn Mạc, đang nói chuyện cùng đạo diễn thành danh Trương Hoa. Nơi này chỗ ngồi đều được sắp xếp theo thân phận, cấp bậc rõ ràng. Mở điện thoại nhìn giờ, đã 6h52p rồi, xem ra bữa tiệc cũng sắp bắt đầu. Cất điện thoại vào túi, Lâm Tri Vân ngẩng đầu nhìn thấy nhân viên phục vụ ghé bên tai Ôn Lam Lam nói gì đấy, sau đó vợ chồng hai người vội vàng đứng lên ra cửa. Những người khác đều thấy điểm khác thường, đều nhìn ra cửa. Mọi người ở đây cũng không phải đồ ngốc, làm đến mức này thì có lẽ không phải là một nhân vật bình thường, cũng đoán được một chút thân phận người tới. Có lẽ ở đây chỉ có Lâm Tri Vân biết đối phương là đại nhân vật nhưng không biết thân phận người đó thôi. Một chiếc SUV vẻ ngoài phổ thông chậm rãi chạy đến cửa biệt thự, Hạ Xuyên Hành ngồi ở ghế phụ quay đầu lại nhìn người đàn ông đang nhắm mắt, khuôn mặt lạnh lùng, giống như một con sư tử đang ngủ say "Cố tổng? Đến nơi rồi ạ."Cố Minh Thâm nhíu mày, sau đó mở hai mắt, trong mắt thanh tỉnh không có chút nào là đang say ngủ. Hai người vừa mới mới xuống xe thì đã thấy vợ chồng Ôn Lam Lam đang đứng đón ở cửa. Chồng của Ôn Lam Lam hưng phấn nói "Ha ha, Cố tổng hạnh ngộ hạnh ngộ, được ngài ghé thăm nơi này quả thật là vô cùng vinh hạnh, buổi tiệc từ thiện lần này nhất định có thể kết thúc viên mãn." Cố Minh Thâm nhấc chân vào bên trong, Hạ Xuyên Hành theo sát phía sau, vừa đi vừa nói chuyện "Lâm tổng nói gì vậy, phải là Cố mỗ nhờ phu nhân ông mới có thể kết giao thêm nhiều nhân vật trong giới giải trí mới đúng."Hai người bên cạnh vội vàng nói "Không dám nhận, không dám nhận." Những người này nào cần bọn họ giới thiệu, chỉ cần nghe thấy đại danh của Cố Minh Thâm là đã lũ lượt kéo tới rồi, phỏng chừng lần này đối phương muốn tiến vào ngành giải trí nên mới tùy tiện đến xem một chút. Mọi người đang ngồi ở bàn tròn đầu tiên nhìn thấy người đó thì kinh ngạc không thôi. Có khiếp sợ, có kinh động, không thể tưởng tượng được người này lại đến tham dự, chỉ thấy lần này mình đến đây thật quá đúng đắn. Người đàn ông vừa qua 30 tuổi, thành thục lạnh lùng, mặt mày sắc bén, thân hình cao lớn, cao 1m85, mặc một bộ âu phục ba kiện, bên ngoài là áo vest thủ công xa xỉ, khí thế cường đại. Đối phương châm điếu thuốc đang cùng hai vị quan chức địa phương nói chuyện, tinh tế tự nhiên, lễ tiết đúng mực, lại không tự phụ. Cuộc đời Lâm Tri Vân đây là lần đầu tiên tiếp xúc với giới quyền quý, người này còn là người đứng đầu trong giới quý tộc, làm cho nhận thức 24 năm qua của cậu bị giáng một đòn nghiêm trọng. Đó là người không cùng một thế giới với mình, cũng khác biệt hoàn toàn so với những người cậu từng gặp, chỉ biết nhìn đối phương như si mê, lại giống đứa trẻ nhìn trộm người lớn, rất sợ bị người ta phát hiện. Cố Minh Thâm ứng phó với hai lão gia hỏa bên cạnh, có chút không kiên nhẫn, gảy gảy tàn thuốc, tùy ý quan sát xung quanh. Trong phút chốc nhìn thấy đôi mắt linh động ngập nước đang nhìn mình chằm chằm, chủ nhân đôi mắt bị phát hiện liền nhanh chóng cúi đầu, vội vàng uống rượu, không dám nhìn lén nữa. "Thú vị thật." Nhìn thấy đối phương như con sóc cầm ly rượu, liền cảm thấy buồn cười. Chủ tịch Uông bên cạnh nhìn thấy Cố Minh Thâm đột nhiên cười, chẳng lẽ mình vừa nói cái gì làm đối phương cao hứng "Minh Thâm, có chuyện vui gì vậy, ha ha, nếu không ngại thì cùng chia sẻ với các chú đi."Chú Uông nói gì vậy, chẳng qua vừa rồi nhìn thấy một con sóc nhỏ thôi" Cố Minh Thâm trả lời."Sóc?". Chủ tịch Uông cũng không hiểu làm sao, nhưng nghĩ xung quanh bốn phía biệt thự đều là cây cối, có sóc cũng là bình thường đi. "Xin chào mọi người, chúc các vị một buổi tối tốt lành, Ôn Lam Lam tôi đây xin lỗi trì hoãn thời gian của mọi người, thực xin lỗi." Ôn Lam Lam trong bộ váy đuôi cá màu bạc đang đứng trên sân khấu, xinh đẹp động lòng người, bởi vì bảo dưỡng tốt nên không giống đã 60 tuổi, thoạt nhìn chỉ hơn 40 mà thôi. "Mọi người tới đây đa phần là bạn bè của tôi, mọi người có thể tham gia bữa tiệc làm tôi thật cao hứng, cũng thật cảm kích. Chủ yếu là muốn phát động mọi người vì những học sinh nghèo cống hiến một phần nhân ái. Tuy rằng quốc gia chúng ta đa phần mọi người đều có cuộc sống an khang hạnh phúc, nhưng trong cả nước vẫn có hơn một vạn học sinh nghèo, có những đứa trẻ mới vài tuổi đã phải đi làm nuôi gia đình, cũng có những đứa trẻ vì muốn đi học mỗi ngày phải đi vài tiếng băng đèo vượt núi. Đối với những điều này, bản thân là một người mẹ tôi cảm thấy rất đau lòng, trong suốt mười mấy năm qua làm từ thiện cũng giúp đỡ được mấy trường học, cũng tài trợ được số ít học sinh, nhưng một người chỉ là lực lượng nhỏ bé, cho nên tôi hy vọng một số đồng nghiệp ngày xưa cùng bạn bè thân thuộc, hy vọng mọi người góp một phần tình thương, giúp đỡ những học sinh nghèo khó, làm cho bọn họ có một tuổi thơ tốt đẹp hơn, được không?"Dưới sân khấu từng đợt vỗ tay vang lên. Ôn Lam Lam nói xong cúi người cảm ơn, lau khóe mắt "Số tiền trong đợt từ thiện lần này sẽ dược gửi tới Qũy Hồng tinh, mỗi một khoản tiền sẽ được công khai trên trang web, để cho toàn xã hội cùng nhau giám sát. 8h30 sẽ là thời gian chúng ta bắt đầu quyên góp, chúc mọi người có một bữa tối vui vẻ, nếu có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn mong mọi người thông cảm nhiều hơn." Nói xong Ôn Lam Lam lại lịch sự cúi chào rồi xuống sân khấu thay lễ phục. Lâm Tri Vân không biết nên quyên bao nhiêu nên nhắn tin hỏi Phương Hồi. Tối nay Phương Hồi vẫn luôn chờ tin nhắn của cậu, sau vài giây đã phản hồi "Đứng gấp gáp, trước tiên nhìn xem những người xung quanh quyên bao nhiêu, nhưng theo tình huống thông thường nhiều nhất là 100 vạn, còn những chủ tịch công ty sẽ quyên nhiều hơn.""Vâng"Lâm Tri Vân ăn trái cây trong đĩa, nội tâm lại muốn nhìn người ở bàn đầu kia nhưng lại không dám, hiếm khi cậu lại lúng túng như thế. "Tri Vân, cậu định quyên góp bao nhiêu thế, tôi cũng không biết nên quyên bao nhiêu nên định hỏi quản lý một chút". Đường Nhất Nhất bên cạnh đột nhiên mở miệng hỏi cậu.Liếc nhìn đối phương một cái, Lâm Tri Vân nuốt xuống trái cây trong miệng "Tôi cũng không rõ lắm, đây là lần đầu tiên tôi tham dự tiệc từ thiện nên cũng không biết con số như nào."Lãnh Bác Minh vẫn luôn nhìn Lâm Tri Vân ăn uống, có chút nghi hoặc nói "Cậu trước khi đến không ăn gì sao?""Không có, tôi chỉ muốn ăn trái cây cho đỡ khát thôi". Lâm Tri Vân khách sáo trả lời. Lãnh Bác Minh nhướng mày, cũng không hỏi gì nữa, trong thâm tâm vẫn luôn coi Lâm Tri Vân là đối thủ cạnh tranh, hai người bọn họ tuổi tác tương đương, nhưng đối phương đã có trong tay hai giải thưởng, còn mình chỉ là đỉnh lưu mới nổi không có giải thưởng nào, đa số fans đều rất mới, rất dễ thoát fans. Bộ mặt của diễn viên chính là tác phẩm, chính mình xuất thân từ show tuyển tú, đóng một bộ phim đại bạo liền nổi tiếng, nhưng độ nổi tiếng này có thể kéo dài bao lâu? Cho nên Lãnh Bác Minh vô cùng nôn nóng, muốn đóng một bộ phim tốt rồi lấy được giải thưởng, cho nên đối với hắn buổi tiệc tối này vô cùng quan trọng. Lâm Tri Vân lại nhìn điện thoại, vừa nãy mới uống một đống rượu nên có hơi say, ăn trái cây chỉ đơn giản là để giải rượu. Nhìn về hướng nhà vệ sinh, đứng dậy rời đi. Cố Minh Thâm bên này cũng có rất nhiều người đến kính rượu, uống gần một chai rượu nên bụng có chút trướng, cùng người bên cạnh nói vài câu rồi cũng đứng dậy đi đến nhà vệ sinh.Trái ngược với bữa tiệc tràn đầy náo nhiệt, ăn uống linh đình, kết giao nhân mạch, nhà vệ sinh lại vô cùng yên lặng, Cố Minh Thâm lắc đầu rồi nhanh bước đi vào phòng trong. "A!" Một âm thanh hốt hoảng từ người phía trước. Thân thể chạm vào nhau, cái mũi đụng phải lồng ngực cứng rắn làm Lâm Tri Vân hoa cả mắt. Chỉ cảm thấy mũi mình như sắp gãy rồi, cảm giác đau đơn từ mũi truyền đến làm đôi mắt cậu ngập nước, cánh mũi tràn ngập mùi vị thuốc lá của nam nhân. Bàn tay hữu lực bắt lấy cánh tay đôi phương, giữ người kia đứng thẳng, Cố Minh Thâm có chút không kiên nhẫn "Không sao chứ?" Âm thanh trầm thấp từ đỉnh đầu truyền tới. Lâm Tri Vân giơ tay che mũi, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt đối phương, mới phát hiện người cậu va vào là người đàn ông cậu nhìn lén lúc này, có chút kinh ngạc, mà do tác dụng của rượu còn sinh ra chút tủi thân. Cậu cũng không biết mình bị làm sao, đối mặt với một người xa lạ lại sinh ra cảm xúc như vậy. Người trong lòng đại khái cao tầm 1m8, rất gầy, khóe mắt phiếm hồng, đang nhìn chằm chằm vào mình, Cố Minh Thâm thấy cậu bị đập không nhẹ, duy trì chút kiên nhẫn cuối cùng hạ giọng hỏi "Bảo tay ra nào, tôi xem có nghiêm trọng không?"Lời nói có chút như đang dỗ dành người yêu, Lâm Tri Vân nghe xong cũng buông tay, giọng mũi mềm mại nói "Mũi em đau quá, có phải hay không bị gãy mất rồi, phải làm sao bây giờ." Dứt lời còn xoa xoa mắt. Nghe thấy âm thanh mềm mại của đối phương, người kia kiểm tra một chút, chỉ là bị đỏ lên, không chảy máu mũi, chắc là vừa rồi bị đụng phải xương sụn, vỗ vỗ bả vai cậu "Không có việc gì, tôi kiểm tra rồi, vẫn bình thường."Bắt lấy áo vest của người kia, cậu ngẩng đầu lên mềm mại hỏi "Thật sao? Ngài không lừa em đó chứ?"Nhìn thấy đối phương đang túm lấy áo vest của mình, con ngươi hơi tối lại rồi nói "Cố Minh Thâm tôi sẽ không lừa cậu."Cuối cùng cũng đem nước tích trữ trong bụng phong thích xong, Cố Minh Thâm cảm thấy bụng mình nhẹ hẳn đi, nhét dương vật trở lại quần lót, trong đầu đột nhiên lại hiện lên gương mặt yêu kiều cùng hốc mắt ửng đỏ của người kia. Yên lặng một lát rồi mới trở về chỗ ngồi. Bữa tiệc tối nay mãi đến hơn 10h mới kết thúc, Tập đoàn Thiên Phong lấy danh nghĩ của Cố Thị quyên góp 200tr, còn Cố Minh Thâm lấy danh nghĩ cá nhân nguyên 3000 vạn. Cố Minh Thâm tuy rằng nhiều tiền nhưng hắn cũng không xem tiền như gió thổi tới, phải dùng đúng chỗ mới được. Mỗi một khoản tiền đều từ những dự án thành công kiếm về được, đều là công sức của mọi người, nhưng nghĩ đến Ôn Lam Lam nói là dùng cho những đứa trẻ nghèo khó, nên hắn cũng coi như đang hành thiện tích đức vậy.Một bữa tiệc tối kéo đến duyên phận giữa hai người xa lạ, khởi đầu cũng có chút vi diệu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me