Yeu Thuong Nay Em Danh Cho Ai
Nửa đêm Kim Hyuk Kyu tỉnh giấc, cơn đau len lỏi lớn dần như hàng vạn chiếc kim châm nhỏ nương theo mạch máu đâm vào từng tế bào.Kim Hyuk Kyu cuộn người thừa nhận sự thống khổ, từng giọt mồ hôi làm cơ thể cậu ướt đẫm, mái tóc nâu mềm mại giờ đây thấm mồ hôi bết lại dính lên gương mặt tái nhợt trắng bạch vì đau đớn. Kim Hyuk Kyu cố hết sức thả lỏng người cố gắng hít thở để giảm bớt cơn đau đang cuồn cuộn hành hạ tàn phá trong cơ thể, từ đầu tới cuối cậu tuyệt nhiên không bật lên một tiếng than thở.Kim Hyuk Kyu đã quen rồi.Từ bé cậu đã phải gánh chịu sự hành hạ mỗi khi mùa đông đến. Cậu còn gọi đùa đó là người bạn thân thiết của mùa đông.Nhớ thời điểm lần đầu tiên nếm trải cảm giác đau thấu tim gan này cậu đã quằn quại rên rỉ đến khàn cả giọng, làm cổ họng bị thương, những ngón tay bật máu vì cào loạn.Về sau Kim Hyuk Kyu nhận ra kêu gào phản kháng chỉ thêm đuối sức tăng thêm áp lực cho cơ thể lại không thể giúp được gì và cậu lựa chọn im lặng gồng mình lên để vượt qua quá trình đau đớn này.Nửa tiếng trôi qua đối với Kim Hyuk Kyu tựa cả thế kỷ, cậu nằm trên giường đuối sức như một con cá mắc cạn toàn thân đầy mồ hôi chậm chạp nặng nề hít thở.Qua thêm một lúc Kim Hyuk Kyu ôm ngực vô lực ngồi dậy, mỗi khi cơn đau tái phát trái tim chính là vị trí chịu đựng áp lực lớn nhất, huống hồ trước đây mấy tháng cậu còn bị thương vùng ngực, tổn thương do viên đạn vô hình chung là một trợ lực năng nổ để dằn vặt cậu. Kim Hyuk Kyu nhếch miệng, khuôn mặt mệt mỏi lộ ra từng trận trào phúng, một đám người từng ngày đêm điên cuồng mong ước có được huyết mạch trường sinh, từ cổ đến kim tranh đoạt, âm mưu nối tiếp âm mưu liên tục không ngơi nghỉ. Liệu bọn họ có biết để có được "vinh hạnh", được trời cao ưu ái Kim gia bọn họ đã phải trả những cái giá đắt như thế nào. Gần như họ phải giao ra cả thân thể lẫn linh hồn cho chính dòng máu đang chảy trong cơ thể họ.Bất hạnh nữa là huyết thống càng sạch sẽ thuần khiết thì cái giá phải trả càng lớn. Đó là sự khác biệt giữa một món đồ cao quý với một món đồ tầm thường. Sự khác biệt thể hiện rõ ràng giữa Kim Hyuk Kyu và ông nội mình. Mỗi mùa đông Kim lão gia chỉ như mắc bệnh thấp khớp, còn đối với Kim Hyuk Kyu chính là đau đến tận xương tủy, như hàng ngàn hàng vạn chiếc kim đâm vào da thịt, như bị một bầy côn trùng lao vào cắn xé.Kim Hyuk Kyu nhợt nhạt phát ra tiếng cười khẽ đầy chế giễu"Đáng tiếc tất cả bọn họ đều không biết, chân chính trường sinh không phải là mấy giọt máu vừa hành hạ cậu xong a."Nếu huyết mạch trường sinh dễ dàng có được như thế thì Kim gia đâu có đi đến con đường lụi bại như bây giờ.Sau mỗi lần đau đến chết đi sống lại, tâm tính của Kim Hyuk Kyu thường xuyên bạo phát, có chút cuồng dã, nóng nảy luôn tràn đầy vẻ chế giễu cùng nhạo báng đối với toàn thể con người bao gồm chính bản thân cậu. Thường ngày Kim Hyuk Kyu khắc chế tính tình rất tốt, chỉ là những lúc như thế này cậu không còn sức lực để quản bản thân. Kim lão gia từng phiền muộn lo lắng nhắc nhở Kim Hyuk Kyu đừng vì tạo quá nhiều áp lực lên bản thân mà quên đi con người thật của mình.Trong lòng ôm ấp quá nhiều, quá nghiêm khắc khắc chế mong muốn của bản thân dần đà thực sự lạc lối không tìm được lối ra.Kim Hyuk Kyu không quản được nhiều như thế. Đúng hơn là từ giây phút lăn vào trong lùm cây chứng kiến cha mẹ dứt khoát tự sát trước mắt cậu đã không còn muốn quản bản tâm của mình là gì nữa.Con người có mấy ai không mang trên mình mặt nạ giả tạo chứ? Chỉ là có người hai mặt, có người nhiều hơn hai mặt mà thôi.Ngày hôm sau, Kim Hyuk Kyu đờ đẫn nằm trên giường trải nghiệm cảm giác chóng mặt váng đầu. Đêm qua mệt mỏi cậu mang một thân mồ hôi ngủ thiếp đi tạo điều kiện tuyệt vời cho việc bị cảm. Kim Hyuk Kyu nhíu mày nhìn trần nhà quay tới quay lui trong mắt thở dài, năm nay cậu gặp phải cái vận đen gì vậy?Kim Hyuk Kyu làm đám người Bae Jun Sik thêm một lần mở mang tầm mắt. Không nói đến việc đám bọn họ là người tập võ tay chân cường tráng quanh năm tiếp xúc với súng đạn bị thương cũng là bị dưới các loại vũ khí nóng lạnh, không biết mùi vị hắt hơi sổ mũi là gì mà còn được chiêm ngưỡng dáng vẻ yếu ớt chân chính của vị Kim nào đó. Hank nhẹ nhàng đặt các loại thuốc trên bàn dặn dò:"Cậu chủ, tuy cậu bị cảm không nặng lắm nhưng gần đây sức khỏe của cậu giảm sút khá nhiều nên chú ý tĩnh dưỡng."Nói đoạn anh dừng lại nhìn Kim Hyuk Kyu đầy ẩn ý:"Còn nữa nếu có vấn đề gì thì phải lập tức cho thuộc hạ biết."Kim Hyuk Kyu còn chưa kịp đáp lời thì Bae Jun Sik vừa bước vào nghe trọn vẹn lời nói của Hank đã âm u lên tiếng:"Cậu ta sẽ chẳng bao giờ nói cho anh biết đâu."Nói xong liếc nhìn Kim Hyuk Kyu một vòng từ đầu tới chân rồi lại lạnh lùng đi ra ngoài.Kim Hyuk Kyu: "..."Điền Dã về Trung Quốc đáng lẽ sẽ không có ai dùng giọng điệu của nhóc ấy nói cậu mới đúng chứ.Kim Hyuk Kyu kéo chăn mơ màng, sắp đến ngày rồi...Điên thoạt đổ chuông phá vỡ mạch suy nghĩ của cậu, Kim Hyuk Kyu thở một hơi cậu vừa nghĩ tới thì chính chủ đã ngay lập tức hiện thân, bắt máy đã nghe giọng nói cằn nhằn truyền đến:"Đã bảo anh đừng có mệnh hệ gì rồi mà sao chân trước em vừa đi khỏi chân sau anh đã bệnh nằm bẹp trên giường vậy hả? Anh còn không biết mùa đông anh đặc biệt khó hầu hạ sao?""..."Kim Hyuk Kyu ho khan một tiếng tìm lại giọng nói của mình:"Tiểu Dã, anh chỉ cảm lạnh không hề có mệnh hệ gì a."Đầu dây bên kia im lặng một chút rồi cao giọng mắng:"Tên chết dẫm nhà anh, cảm lạnh không đúng thời điểm cũng có thể gây chết người đấy."Kim Hyuk Kyu ngước mặt nhìn hoa văn trên trần nhà, cậu hiểu ý trong lời nói của Điền Dã, trái tim lạnh cóng nhẹ nhàng dấy lên sự ấm áp, Điền Dã luôn là người cho người ta cảm giác cay nghiệt vô tâm vô phế nhưng thực ra lại chú tâm để ý mọi thứ hơn tất cả. Kim Hyuk Kyu nhẹ giọng cười nói:"Em yên tâm, anh sẽ không sao."Điền Dã giận dữ:"Tốt nhất là không sao, em không muốn đến lúc đó phải huy động người đi tìm xem anh chết một đống ở góc nào."Kim Hyuk Kyu suýt sặc, có ai quan tâm người khác theo kiểu kì cục như tiểu tổ tông này không? không thể bớt cạnh khóe người khác được à? Cậu ung dung đáp lại:"Nếu có lúc như vậy người tìm được anh trước chắc chắn là Bae gia chứ không phải em.""...""KIM HYUK KYU, ANH CÒN DÁM NÓI."Tiếng rống của Điền Dã thành công làm Kim Hyuk Kyu bật cười ha hả, cậu nhanh chóng xoa dịu cậu nhóc đang tức giận:"Được rồi, Tiểu Dã anh biết mình đang làm gì mà."Điền Dã cũng biết có những việc cho dù làm cách nào cũng không thể ngăn cản được người kia có lo lắng như thế nào, muốn hết lời khuyên can cũng chỉ đành miễn cưỡng áp chế lại, cuối cùng nhóc thở dài nói:"Nhớ cả phần em nữa.""Ừm...""..."Kim Hyuk Kyu nhanh nhạy bắt được điểm phiền muộn không thích hợp qua nhịp thở của Điền Dã, cậu cầm ly trà hoa đặt cạnh giường uống một ngụm hạ giọng quan tâm hỏi:"Em về nhà mọi việc ổn chứ?"Điền Dã tùy ý trả lời:"Cũng có một chút phiền phức, lúc nào chẳng vậy, em mới không thèm quan tâm."Việc nhà của Điền gia Kim Hyuk Kyu cũng biết, cậu có chút lo lắng dặn dò:"Dù sao cũng phải cẩn thận một chút, đừng để người khác có chỗ trống thừa cơ chui vào."Ngay lập tức Điền thiếu gia dùng giọng điệu khinh thường trả đòn:"Người phải cẩn thận bây giờ hình như không phải là em nha."Kim Hyuk Kyu bất đắc dĩ đầu hàng:"Được được, người cần phải lo là anh được chưa."Điền Dã dài dòng dặn dò xen lẫn cảnh cáo đủ thứ trên trời dưới đất mới yên tâm cúp máy, Kim Hyuk Kyu đặt điện thoại mỉm cười nằm xuống tìm kiếm giấc ngủ nặng nề trong cơn sốt.Có người quan tâm lải nhải bên tai thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me