TruyenFull.Me

Ying X Hien Rekkyou Sensen Fanfiction Series Yh


Một đêm trăng mờ ảo lạnh lẽo xuyên qua khe đá chiếu lên hầm ngục tối tăm, nơi tiếng xích sắt leng keng hòa lẫn với hơi thở dồn dập của Lương Hiền. Em bị trói chặt vào một cột đá lạnh buốt, cổ tay và cổ chân bị dây da siết chặt, dây cọ sát vào da thịt, để lại những vết hằn đỏ đang rỉ máu. Bộ váy trắng bây giờ rách nát chỉ còn là những mảnh vải mỏng manh, để lộ làn da trắng nhợt đầy vết roi, dấu cắn, và những vết cào xước đỏ tươi. Đôi mắt Hiền mờ đi vì đau đớn nhưng ánh mắt vẫn hiện hữu sự bất khuất dù cơ thể em run rẩy đến giới hạn.

Lung Ngân Ưng đứng trước em, bóng dáng cao lớn như một vị thần bóng tối, mái tóc đen dài buông xõa, đôi mắt sắc lạnh bừng lên sự chiếm hữu điên cuồng. Bộ đồ da đen bó sát tôn lên từng đường nét mạnh mẽ, đầy uy quyền. Bên cạnh cô là một khay kim loại sáng loáng, bày biện các dụng cụ tra tấn: một chiếc roi gai da dài gắn những gai kim loại sắc nhọn, một thanh kim loại mỏng làm từ thép không gỉ, vòng cổ da gắn đinh nhọn bên trong, gậy điện phát ra dòng điện yếu, tấm vải lụa đen và một cây nến. Mỗi dụng cụ đều được chọn để kiểm soát, gây đau đớn, và khơi dậy phản ứng mãnh liệt từ cơ thể Hiền điều mà cô mong muốn, cô muốn nhìn thấy những phần ứng như thế .

"Em vẫn cứng đầu quá nhỉ, Lương Hiền?"

Ngân Ưng nói, giọng trầm thấp, đầy nguy hiểm. Cô cầm roi gai, lướt nhẹ đầu gai qua má Hiền, để lại một vết xước mỏng rỉ máu.

"Nhưng chị sẽ bẻ gãy sự kiêu hãnh đó, từng chút, từng chút một."

Hiền cắn chặt môi, máu rỉ ra từ vết cắn. Em chẳng muốn khuất phục trước một kẻ biến thái bệnh hoạn như này, điều em muốn chỉ đơn giản là thoát khỏi kẻ này thôi

"Chị... sẽ không bao giờ có được tôi hiểu chứ?" em thì thào, giọng yếu ớt nhưng đầy thách thức.

Ngân Ưng cười lạnh, nắm cằm Hiền, móng tay cắm sâu vào da thịt, buộc em ngước lên nhìn vào mắt mình.

"Em sai rồi. Cơ thể em, tâm trí em, mọi thứ đều thuộc về chị. Chị sẽ khiến em cảm nhận điều đó, đến khi em không thể nghĩ đến bất kỳ ai khác ngoài chị."

"Chị là đồ bệnh hoạn...tránh xa tôi ra..." Hiền rít lên đầy tức giận.

"À há, ưmmm...chắc là vậy đó. Đoán xem tiếp theo là gì nào, tình yêu của chị. Rồi em cũng phải cầu xin chị thôi."

"Tới lúc đó, em cũng hoàn toàn thuộc về chị mà thôi."

Ngân Ưng cầm roi da lên vung mạnh, những gai kim loại sắc nhọn làm rách da thịt Hiền, để lại vệt máu dài trên bắp đùi em. Cảm giác bỏng rát từ các gai nhỏ lan tỏa, khiến em cắn răng cố kìm nén tiếng hét nhưng cơ thể run rẩy dữ dội, mồ hôi lấm tấm hoà với nước mắt. Ngân Ưng vung roi lần nữa, nhắm vào vùng bụng dưới nhạy cảm của em khiến Hiền cong người, một tiếng rên đau đớn bật ra, vang vọng trong hầm ngục, em run lên dữ dội.

"Chị muốn nghe em, nhiều hơn..Nữa" Ngân Ưng thì thào, giọng đầy mê hoặc.

Cô thả roi bước tới, siết chặt eo Hiền, móng tay cắm sâu vào da, để lại những vết lưỡi liềm đỏ rực. Môi cô lướt qua vết máu trên cằm Hiền, nếm vị mặn, như tuyên bố quyền sở hữu. Cô lấy kẹp bạc, kẹp lên ngực Hiền khiến em hét lên, cơ thể co giật mạnh vì áp lực mạnh mẽ từ lò xo căng.

"Em cảm thấy thế nào, tình yêu của chị?" Cô hỏi, xoay nhẹ kẹp, tăng áp lực, khiến Hiền thở hổn hển, nước mắt trào ra.

Ngân Ưng cởi trói cho Hiền rồi lôi em đè xuống bàn đá lạnh lẽo, trói chặt tay và chân em ra bốn phía, để lộ hoàn toàn cơ thể. Cô cầm thanh kim loại mỏng, lạnh buốt, lướt dọc xương quai xanh, xuống bụng, rồi dừng ở vùng nhạy cảm phía dưới khẽ chuyển động nhẹ nhàng dưới nơi tư mật khiến em rùng mình làm cô cảm giác thích thú. Em càng cố gắng trốn đi thì cô càng giữ chặt em hơn, em không muốn những thứ như này, em chỉ muốn rời khỏi đây thôi.

"Em là của chị và mãi mãi là như thế thôi." Ngân Ưng nói, giọng run rẩy vì cảm xúc mãnh liệt.

Cô xé toạc mảnh vải cuối cùng trên người Hiền, chiếm lấy em với sự mạnh bạo không khoan nhượng, thanh kim loại ma sát bên ngoài âm đạo kia, chất lỏng trắng nhớt dính đầy trên nó rồi bị cô đẩy thẳng vào hậu môn khiến em toát hết mồ hôi nhưng cũng không làm em bật thêm bất kỳ tiếng nói gì.

Ngân Ưng dùng tay và môi kích thích Hiền. Cô cắn mạnh vào cổ Hiền, để lại dấu răng sâu, máu rỉ ra rồi hôn lên vết thương. Cuộc hoan ái giữa họ là một cơn lốc tàn nhẫn, với Ngân Ưng, cô kiểm soát từng nhịp thở của em. Cô siết cổ Hiền làm em ngạt thở đến mức thở hổn hển trong khi tay còn lại khám phá cơ thể Hiền, ngón tay lướt theo eo dọc lên ngực rồi trượt xuống bên huyệt động kia đi vào nhẹ nhàng tình cảm rồi thô bạo đẩy em đến giới hạn. Hiền rên rỉ, cơ thể phản ứng ngoài ý muốn dù tâm trí em vẫn cố gắng chống cự.

"Em không thể chạy trốn khỏi chị được đâu, Lương Hiền ạ!"

Ngân Ưng thì thào, cắn mạnh vào tai Hiền, khiến máu rỉ ra. Cô tiếp tục, mỗi cử động ra vào mạnh mẽ, đầy dục vọng, như muốn nuốt chửng Hiền.

"Chị yêu em, Hiền. Chỉ chị được sở hữu em."

Ngân Ưng tiếp tục quan hệ với em một cách đầy khoái cảm đau đớn, Hiền với cơ thể kiệt sức, đầy dấu vết, từng vết roi, vết cắn, và những vết cào đỏ máu. Đôi mắt em dần mất sắc nhưng bàn tay vẫn cố vùng vẫy tìm chút cơ hội thoát thân dù có là mong manh như thế nào đi nữa. Nhưng cơ thể em lại phản ứng ngược lại những gì em nghĩ, em không muốn không muốn thế.

Ngân Ưng ngừng lại rồi từ từ tháo dây trói nhưng không để giải thoát. Cô lấy vòng cổ da gắn đinh nhọn, siết chặt quanh cổ Hiền, các đinh nhỏ cắm nhẹ vào da, gây đau mỗi khi em cử động.

"Em sẽ luôn cảm nhận được chị mà, tình yêu ạ" Ngân Ưng nói, giọng đầy chiếm hữu.

Cô kéo Hiền ngã xuống sàn đá lạnh, ép cô quỳ.

"Nhìn chị, mau lên!" Ngân Ưng ra lệnh cho Hiền.

Hiền chẳng thèm nghe lọt tai, đôi mắt cúi gằm xuống dưới sàn đá lạnh kia. Cô tức giận đá vào em làm em ngã ra sau rồi cầm dây kéo em quỳ lại như cũ, cô khẽ dùng mũi bàn chân nhấc cằm em lên nhìn đối diện với con ngươi ánh tím nọ. Ngân Ưng cầm gậy điện, lướt đầu gậy qua ngực Hiền, dòng điện yếu tạo cảm giác như kim châm khiến em giật mình rên rỉ.

"Chị muốn em cảm nhận chị ở khắp mọi nơi. Dù có bất kỳ ở đâu đi nữa...." Ngân Ưng nói, tăng cường độ, khiến Hiền cong người, hơi thở dồn dập.

Lung Ngân Ưng ngồi xuống đẩy ngã em ra, tay nắm lấy eo em nhấc thân dưới ngang tầm mặt mình, ngón tay lân lân nhẹ nhàng kéo thanh kim loại bạc kia khỏi 'cửa sau' của em, Hiền trợn tròn mắt móng tay bấu vào da thịt mình rỉ máu. Ngân Ưng với sự cuồng nhiệt tàn nhẫn của mình không để bên dưới em được yên ổn, cắn, liếm, bú miễn cách nào làm em chịu rên cho cô nghe thì sẽ làm. Chán chê thì mới buông em ra, thả rơi thân dưới em nghe tiếng 'phịch' xuống sàn, mặt Hiền tái nhợt đi vì đau, Ngân Ưng khẽ liếm môi, chùi miệng vì như mới được thưởng thức món ăn.

Ngân Ưng dùng gậy điện dí những vùng nhạy cảm khiến Hiền hét lên, cơ thể run rẩy vì đau đớn và khoái cảm mãnh liệt kích thích kia. Môi cô chiếm trọn lấy môi Hiền, cắn mạnh đến bật máu, trong khi tay siết chặt vòng cổ, khiến các đinh nhọn cắm sâu hơn. Cô di chuyển với sự kiểm soát tuyệt đối với Hiền, tay khám phá từng chút cơ thể em , từ ngực xuống đùi, cào xước và siết chặt hơn.

"Em là của chị. Là của chị, mãi mãi là của chị!" Cô lặp lại, đẩy Hiền vào một cơn lốc dục vọng và đau đớn.

Ngân Ưng dùng gậy điện để tăng cường kích thích, khiến Hiền rên rỉ không ngừng, cơ thể hoàn toàn đầu hàng. Mỗi cử động của Ngân Ưng nhằm khẳng định quyền sở hữu của mình với em, từ những cái cắn mạnh vào vai và đùi Hiền đến những cái siết chặt khiến em thở hổn hển. Em ghét cảm giác này, ghét cái thứ tình dục không được tự do này. Trong tâm trí em đơn giản chỉ là một cuộc sống bình thường, được làm như thế nếu em cho phép thôi nhưng kẻ này chính là con ác quỷ bò từ địa ngục lên mà giam cầm mình.

"Tránh xa...tôi...ra..đồ ác..quỷ.." Giọng em nhỏ đi vì mệt.

"Chị yêu em."

"Chị không giống ....như chị lúc đầu nữa!! CÚT XA....TÔI RA!!!" Hiền cố gắng gầm lên với chút sức lực còn lại.

Cô bỏ ngoài tai những lời em mắng mình, đối với cô bây giờ chỉ có yêu em và tìm cách giữ em cạnh mình thôi. Ngân Ưng cử động đầy mạnh bạo vào nơi nhạy cảm ấy, môi cô lướt qua những vết thương mới, hôn lên và cắn lại chúng, hòa sự đau đớn và khoái cảm với nhau. Lung Ngân Ưng tiếp tục quan hệ tình dục với Hiền, những ngón tay điệu nghệ miết lên thành thịt như trêu ghẹo chúng khiến chúng cố gắng siết lấy mấy ngón tay kia nhưng cô lại thấy thỏa mãn. Giờ đây cơ thể Hiền kiệt sức, người đầy dấu vết từ gậy điện, vòng cổ, và những vết cào đỏ chói. Em chẳng chịu nổi mà ngất đi trước những trò hành hạ kia từ khi nào không hay.

Ngân Ưng đưa Hiền đến một góc hầm ngục, nơi ánh trăng chiếu xuống sáng rực. Hôm nay chỉ có cơ thể cô và sự chiếm hữu mãnh liệt với em, chỉ có mỗi hai người không có sự tra tấn nào nữa cả. Cô đẩy Hiền xuống sàn đá lạnh, ngồi lên người cô, đè chặt cô xuống nền đá, ánh mắt rực cháy như muốn thiêu đốt.

"Lần này, chỉ có chị và em thôi." Cô thều thào, giọng trầm khàn đầy dục vọng.

Ngân Ưng nắm tóc Hiền kéo ngược ra sau để lộ chiếc cổ đầy vết cắn từ những lần trước. Cô cúi xuống cắn mạnh vào vai Hiền, để lại dấu răng sâu, máu chảy ra từng chút không dừng lại để xoa dịu. Môi cô chiếm lấy môi em, nụ hôn mạnh bạo, răng cắn vào môi dưới của Hiền đến bật máu. Hiền rên rỉ, cơ thể cong lên vì đau đớn và một cảm giác mãnh liệt hơn mà chính bản không thể phủ nhận. Em không biết mình ra sao nữa, bản thân mình cũng đang lún vào cái hố hoan lạc kia, nó chấp nhận những gì Ngân Ưng làm, nó run rẩy, sung sướng còn có chút muốn được người kia làm như thế nữa.

Ngân Ưng dùng sức mạnh của mình để kiểm soát Hiền, tay cô siết chặt cổ tay Hiền, ép xuống sàn, trong khi cơ thể cô ép sát vào Hiền, không để em cơ hội kháng cự lại mình. Sự trần trụi giữa cô và em, bàn tay cô xoa nắn bầu ngực căng tròn kia, véo đầu ti hông, môi áp xuống mút liếm nó không thương tiếc. Ngân Ưng di chuyển xuống mỗi nơi cô lướt qua như muốn khắc chủ quyền của mình lên đó. Cô cào mạnh lên lưng Hiền, để lại những vệt đỏ dài, móng tay cắm sâu vào da thịt khiến Hiền hét lên, cơ thể run rẩy dữ dội.

"Em là của chị, Hiền. Chỉ chị mới được quyền chạm vào em thế này."

Ngân Ưng thì thào, cắn mạnh vào đùi Hiền, để lại dấu răng thấy rõ. Cô ép Hiền đến giới hạn, tay cô lướt qua những vùng nhạy cảm nhất đầy sự kích thích và chiếm hữu. Từng nụ hôn, từng vết cắn chính là một lời tuyên bố rằng Hiền thuộc về cô. Ngân Ưng không ngừng lại, cô hôn và cắn khắp cơ thể Hiền từ cổ xuống ngực, từ bụng xuống đùi, những dấu vết hiện rõ ở mỗi nơi. Thân thể này phản ứng ngoài ý muốn của Hiền, từng nơi cô đi qua đều khiến em kích thích mạnh mẽ, rung lên vì dục vọng, có chút mà theo nhịp ngón tay lướt qua mà khao khát.

"Chị yêu em."

Cô thì thào, giọng run lên vì dục vọng, ngay cả khi cô siết chặt eo Hiền, khiến em thở hổn hển. Trên lưng em, từng dấu cào còn mới choát, những răng in lên cổ, và từng nụ hôn áp lên đùi rồi di chuyển xuống nơi tư mật kia, khẽ hôn lên đó. Ngón tay thọc vào bên trong một cách thô bạo làm em cong người vì kích thích mạnh, ấm nóng, nhầy nhụa, nhạy cảm, từng lần ra vào của cô cũng khiến em đỏ mắt cố kiềm bản thân lại.

Đến khi Hiền ngất xỉu tiếp thì cô mới dừng lại kéo em ném lên giường, Ngân Ưng rời khỏi đó một lúc lâu rồi quay lại với một ít thuốc trên tay, cô dịu dàng mở từng lọ thuốc bôi lên những vết thương kia. Xong xuôi mọi việc rồi cô ôm em vào lòng, nằm ngủ trên cái giường đơn sơ kia.

Lương Hiền có một giấc mơ về một ngày nào đó, ngày ấy lần đầu tiên trong đời gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc xuất hiện trước mặt em. Đôi mắt ấy có màu đen tím sợ sệt nhìn mình, lúc ấy em nở nụ cười chìa tay ra như chào đón người kia, mà chính bản thân mình cũng không biết bi kịch hôm nay lại bắt đầu từ đó.

Đúng rồi một ngày của 11 năm trước, khi đó em cũng chỉ đơn thuần là một cô gái 14 tuổi hồn nhiên vô tư, trên môi luôn cười tươi như hoa, đôi mắt lấp lánh như ẩn chứa những vì sao. Gia đình Lương Hiền thuộc dạng giàu có thường xuyên tới các miền quê xa xôi làm từ thiện. Lung Ngân Ưng, một con nhỏ ở một vùng quê hẻo lánh bị gia đình trọng nam khinh nữ bán đi cho một tên đàn ông 40 tuổi, hơn hẳn mình 2 con giáp.

Trong giây phút tưởng chừng tuyệt vọng ấy, cả người cô như bị đông cứng lại không muốn rời đi khỏi cái giường tồi tàn trong căn nhà cũ nát đầy mùi cổ hũ kinh tởm đó, cánh cửa ọp ẹp bật mở ra, cô gái trẻ đi vào mang theo cả hơi thở mùa xuân và một niềm hy vọng bước đến trước mặt cô đưa tay ra trước mặt mình và nói:

"Đừng lo lắng nữa. Mọi thứ đã ổn rồi. Từ nay chị cũng không cần phải sợ gì nữa hết. Chị được tự do rồi. Bọn họ đã bị bắt hết rồi."

Đôi mắt lạnh lẽo, đầy căm hận mọi thứ khẽ ngước nhìn người kia. Đêm ấy cũng là ngày có trăng, ánh sáng từ ô cửa sổ chiếu lên gương mặt non trẻ kia, phủ lên Lương Hiền em như vị thần ánh sáng cứu vớt lấy cuộc đời tăm tối kia. Bàn tay run run nhẹ nhàng đưa lên nắm lấy lại bàn tay kia, Hiền kéo Ngân Ưng đứng dậy rời khỏi căn phòng kia, người đứng ngoài ánh sáng đó đưa người ngồi trong bóng tối nọ ra khỏi vùng đen. Từ giây phút ấy căn phòng ấy cũng chỉ là quá khứ với Lung Ngân Ưng nhưng mà tại sao cũng là kẻ ở trong tối lại đưa em vào tình trạng thê thảm đen tối như thế chứ.

Đáng lẽ ngày ấy nếu nghe lời cha mà để người của ông lo liệu dùm thì bây giờ em có ra nông nỗi thế không nhỉ? Nhưng làm gì còn chữ 'nếu' ở đây chứ, cuộc đời vốn dĩ là thế.

Cơ thể đau nhức vì mấy trò hành hạ cả ngày hôm qua, ngó nghiêng xung quanh xem, chống tay đỡ cả thân người ngồi dậy, chưa gì hết mà bóng dáng quen thuộc nọ đã bước tới đứng cạnh giường. Em hận Ngân Ưng lắm, hận vì sao phải làm thế với mình chứ? Em không hiểu, ghét cái cách cô giam em lại, ghét những món đòn tra tấn em sống mà hơn chết thế này. Nhưng trong lòng em từng có một chút dành cho 'người chị' của mình mà, cớ sao lại làm thế với em.

Đôi mắt trống rỗng thể hiện sự mệt mỏi nhìn Lung Ngân Ưng đang đứng đó, bất chợt cô nắm lấy tay em lôi đến ôm vào lòng. Cô nhấc bổng em bế đi vào phòng tắm cũng ở gần đó. Không biết cái tầng hầm này ra sao mà đủ thứ ngõ ngách phòng phiết.

Một bồn tắm được chuẩn bị sẵn, cánh hoa hồng nổi bồng bềnh trên mặt nước mang theo hương thơm của sữa tắm cũng là hoa hồng. Ngân Ưng từ tốn đặt Hiền vào trong bồn rồi nhẹ nhàng kỳ cọ thân thể em như một thứ quý giá cần được nhẹ nhàng mà nếu coi em như châu báu thì chẳng làm như thế với em, chẳng để lại trên cô gái này những vết thương thể xác lẫn tinh thần đau đớn như thế.

"Đừng có chạm vào tôiiiiii!" Em gầm lên đầy tức giận làm nước bắn tung tóe lên.

Cô chẳng quan tâm lắm đè em xuống tắm rửa cho em đoàng hoàng xong mang em về một căn phòng đá nhìn trong khác biệt hẳn, có chút gì đó sang trọng mà cổ kín, Ngân Ưng xích tay chân em lại rồi rời đi, Hiền giãy giụa đầy tuyệt vọng, em chỉ muốn lao theo hướng người kia mà thoát nơi quái quỷ này thôi. Lương Hiền gào lên thảm thiết, em ghét cô của hiện tại, rất ghét...

"Ngoan ngoãn ở đây, tối tôi sẽ về với em." Cô bước đi tiếng bước chân ngày một xa dần.

Trên có sẵn một ít đồ ăn để cho Lương Hiền nhưng em lại chẳng muốn động đũa tới nó miếng nào. Đến tối khi cô trở lại thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên, em ngồi co chân trong một góc đang vùi mặt vào đầu gối. Ngân Ưng cầm lấy khay đồ ăn kia đi mang tới một tô cơm khác đã trộn sẵn đồ ăn và một ly nước ép cam lạnh. Đặt lên bàn, cô vươn tới nắm lấy bàn tay nhỏ kia kéo em tới chỗ mình.

"Từ sáng tới giờ này là hơn 7 giờ tối nhưng em lại không ăn bất kỳ thứ gì vào bụng em tính chết à?" Ưng khó chịu ôm chặt hơn.

"Tôi muốn như thế đấy thì sao nào? Tôi hận chị....tôi hận chị..." Em đẩy cô ra gào lên.

Ngân Ưng có chút sững sờ rồi cũng nhanh chóng lấy lại sự âm hiểm của mình. Cô bóp chặt cằm của em rồi quay sang múc từng muỗng cơm đút vào miệng em, cô gái kia giãy giụa, không nghe lời một chút nào. Đôi mắt cô tối lại rồi giáng cho em một bạt tay in hằn 5 dấu. Em khóc không thành tiếng, khóe miệng rỉ máu, thấy mình lỡ tay như thế, Ngân Ưng ôm em vào lòng rối rít xin lỗi, môi lướt nhẹ trên trán rồi đặt xuống một nụ hôn nhẹ nhàng.

"Lương Hiền, ngoan nhé, ăn cơm đi, ngoan ngoan nào em bé, ăn cơm thôi."

Ngân Ưng bê tô cơm, từng miếng đút cho em, Hiền vừa ăn vừa khóc nước mắt lăn trên gò má. Xong xuôi cô mang tô muỗng đi, đưa cho em ly nước ép kia, em ực một hơi hết cả, cô thấy thế liền mang tới cho em một ly nước lọc, em cũng uống hết cả. Đã một ngày rồi không được uống nước, sắc mặt em cũng có phần xanh đi một xíu. Từ trong túi lấy ra một cái khăn nhỏ chùi miệng cho em.

Ngân Ưng đưa Hiền vòng vòng rồi dẫn đến một phòng khác của hầm ngục, nơi chỉ ánh trăng chỉ còn mờ ảo chiếu qua khe đá. Cô lấy tấm vải lụa đen, buộc quanh mắt Hiền khiến em mất cảm giác định hướng, chỉ còn lại sự phụ thuộc vào cô.

"Em sẽ chỉ cảm nhận được mỗi chị thôi." Ngân Ưng thì thào, giọng đầy chiếm hữu đưa tay chạm lên gò má kia.

Ngân Ưng đẩy Hiền xuống một chiếc ghế đá lạnh, trói tay cô ra sau bằng tấm vải lụa siết chặt tay em đến đỏ ửng. Ngân Ưng cầm chân nến kim loại, nhỏ từng giọt sáp nóng lên ngực Hiền khiến em rên rỉ vì cảm giác rát bỏng. Sáp nóng dính vào da, nguội đi nhanh chóng, để lại cảm giác đau nhói tạm thời, cô nhẹ nhàng dùng ngón tay gạt lấy lớp sáp khô đó đi. Ngân Ưng cúi xuống, cắn mạnh vào cổ Hiền để lại dấu răng hiện rõ rồi lướt môi xuống ngực cô, cắn và liếm quanh những vết sáp khiến Hiền cong người vì đau nhưng lại mang chút khoái lạc.

Tay Ngân Ưng chạy dọc theo đường cong cơ thể Lương Hiền, đôi môi cũng hôn lên khắp nơi, cắn đè lên những vết dấu cũ chưa kịp phai mờ. Cô cào lên lưng Hiền để lại những vệt đỏ dài, đôi môi đỏ kia lại bắt đầu hành trình từ trên xuống dưới, từ cổ xuống đùi, đi qua những nơi nhạy cảm nhất kích thích tột độ. Cơ thể em run lên vì những cái chạm, những nụ hôn rơi xuống mình, em muốn phản kháng nhưng giờ đây chính bản thân mình cũng không biết mình làm gì nữa.

"Em chỉ thuộc về chị thôi. Mỗi chị..." Ngân Ưng nhỏ giọng, cắn mạnh vào đùi Hiền, khiến em rên rỉ không ngừng.

Cô di chuyển với sự mạnh bạo, mỗi cử động là một lời tuyên bố sở hữu chủ quyền, tấm vải lụa và sáp nóng kia khiến cô nhìn vào càng thêm tăng cảm giác mất kiểm soát và muốn chiếm đoạt mạnh mẽ hơn nữa.

"Chị yêu em, Hiền. Chỉ chị được phép làm điều này với em." Giọng cô run lên vì dục vọng.

Ngân Ưng cứ thế mà 'phang' Hiền tới kiệt sức, cơ thể đầy dấu vết sáp nóng, vết cào và những dấu răng trên từng thớ thịt.

"Chị không muốn em quên chị dù chỉ một giây." Tay Ngân Ưng ôm chặt lấy Hiền trong lòng.

"B..uô..ng..tôi..r..a..Ngâ.n Ư...n.g.." Cơ thể em mệt mỏi cùng với tiếng nói đứt đoạn

Ngân Ưng cũng buông em ra nhưng mà để hôn lên đôi môi kia. Đầu lưỡi đi tìm lưỡi nhỏ, người kia càng muốn tránh né thì cô càng muốn cưỡng đoạt tấn công liên tục cho đến khi đối phương chịu thua thôi. Cô đảo vòng trong khoang miệng em, dồn ép đến ná thở. Đến khi em không thở nổi mà muốn đẩy người kia ra thì cô mới chịu dừng lại, một sợi chỉ bạc mỏng nối hai đầu lưỡi kéo dài ra rồi đứt đoạn.

Trời dần về khuya, ánh trăng ngoài cửa sổ hầm ngục càng sáng hơn chiếu rọi vào. Ngân Ưng bế Hiền đến một căn phòng khác, ánh trăng chiếu qua khe lớn xuống sàn đá đỏ như máu kia. Ngân Ưng đẩy Hiền dựa vào tường đá, tay cô siết chặt vai em, móng tay cắm sâu vào da.

"Em nghĩ em có thể thoát khỏi chị sao, LƯƠNG HIỀN?" Ngân Ưng thấp giọng hỏi, gần như rít lên.

Cô cúi xuống, hôn mạnh vào cổ Hiền, cắn sâu đến mức máu rỉ ra, rồi liếm lấy vị mặn của nó. Ngân Ưng ép sát Hiền vào tường, tay cô khám phá cơ thể em với sự mạnh bạo, bên dưới nơi tư mật kia nước dâm thủy trắng đục chảy dọc theo hai bên chân, ngón tay thon dài luồng lách vào bên trong âm đạo, tìm kiếm điểm nhạy cảm sâu bên trong ấy, mỗi khiến Hiền thở hổn hển, rên rỉ không thể kiểm soát âm thanh.

"Chị yêu em, Lương Hiền à."

Ngân Ưng thì thầm, cắn mạnh vào ngực Hiền, để lại dấu hickey trên đó. Cô kiểm soát tuyệt đối em với sự di chuyển của mình, đẩy Hiền vào vòng xoáy dục vọng, không để em cơ hội phản kháng. Mỗi lần cắn là một lời nhắc nhở rằng Hiền thuộc về cô, rằng em chẳng có thể nào vuột khỏi tầm tay cô. Môi cô lướt qua những vùng nhạy cảm, từ cổ xuống đùi, kích thích và đầy hiếm hữu. Giờ đây em cũng phải đầu hàng trước sự dâm đãng của chính bản thân mình, em không thể kiểm soát chính dục vọng của mình, em muốn thoát khỏi xiềng xích nhưng chính sự khao khát lại giữ chặt em không nổi loạn nữa. Nhìn cách cơ thể em tự mình đáp ứng sự điên cuồng kia, em cũng muốn làm gì đó nhưng không thể.

Đã gần 12 giờ đêm, trong một góc phòng của hầm ngục tối ấy, nơi chỉ có một chút ánh trăng chiếu vào và những ánh đèn chùm trên trần, Ngân Ưng vẫn ép buộc Hiền quan hệ với mình. Cô cởi bỏ trang phục để lộ cả thân thể cao lớn trắng trẻo, ngang hông có một vết sẹo đã mờ mờ theo năm tháng. Nhưng dù nó có mờ đi chăng nữa thì đó vẫn là minh chứng cho một thời thơ ấu Ngân Ưng phải sống như trong ngục tù.

Cả thân thể của Ưng áp lên da thịt em, hơi âm ấm từ người kia truyền cho Hiền khiến em vừa cảm thấy dễ chịu mà vừa đầy sợ hãi. Cô gác một chân em lên vai mình, hạ bộ của cô áp lên nơi tư mật kia rồi bắt đầu thúc nhẹ nhàng, tiếng da thịt chạm nhau vang vang khắp cái hầm có hai người. Âm thanh rên rỉ hoà lẫn với tiếng thở dốc tạo nên khung cảnh đầy ái tình. Đôi mắt vô hồn em nhìn thẳng lên trần nhà phó mặt cho người phía trên muốn hành hạ mình ra sao, em cũng không còn đủ sức để có thể nói thêm nữa, em gần như buông thả mình theo từng nhịp cơ thể, có chút phản ứng đong đưa theo nó.

Đến khi Ngân Ưng thấm mệt mới dừng lại, cô tách rời khỏi thân thể người con gái mình yêu, tiếc nuối nhưng vẫn còn rất khao khát đầy nhục dục. Thứ dâm thủy nhớp nháp dính dính từ bên trong em cứ chảy ra, không biết nó ra bao nhiêu lần như thế rồi. Nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên môi em một cái rồi bế xốc em lên mang lên giường nằm.

Còn 5 phút nữa là 1 giờ sáng, Ngân Ưng ngồi bên Hiền, nằm trên một chiếc giường đơn sơ. Những vết thương mà cô gây ra trên cơ thể Hiền vẫn còn đó làm sao em tha thứ đây. Ngân Ưng nhẹ nhàng bôi thuốc, từng cử chỉ cẩn thận như chăm sóc một báu vật dễ vỡ.

"Chị biết em hận chị lắm." Ngân Ưng nói, mắt không rời Hiền.

"Nhưng mỗi lần chị làm tổn thương em, trái tim chị cũng tan nát. Chị không thể chịu nổi ý nghĩ mất em. Chị yêu em lắm, Lương Hiền ạ! Nhưng nếu không làm thế thì em sẽ không bao giờ chịu ở bên chị."

"Em biết không mỗi lần em được những tên đàn ông bẩn thỉu kia tiếp xúc hay chạm vào, chị đều muốn giết chúng đi để không có bất kỳ kẻ nào có quyền làm như thế cả." Giọng Ngân Ưng uất nghẹn nắm chặt tay Hiền.

"Chị không muốn em kết hôn với tên thiếu gia ăn chơi trác táng nhà họ Mạc kia đâu. Hắn lêu lỏng và gái gú đào hoa làm sao xứng với em hả?"

"Em không yêu hắn thì chẳng cần kết hôn chính trị chi cả? Trong lòng em vẫn có chị mà phải không? Nói đi, trong tim em vẫn dành chỗ cho chị phải không?"

Hiền im lặng, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần đá. Cô không hiểu nổi Ngân Ưng, một người vừa hành hạ cô đến cùng cực, vừa dịu dàng đến mức khiến em muốn khóc. Lời nói của chị càng xát muối vào trái tim nhỏ bé của em từng hết lòng tin tưởng vào người mà mình coi là 'chị gái', nay lại nói rằng yêu mình theo một cách cực đoan như này. Tình yêu của Lung Ngân Ưng là một lời nguyền, vừa ngọt ngào vừa tàn độc, một thứ thuốc độc không giết chết em nhưng lại dai dẳng đeo bám mình.

Cô ôm eo vào lòng ngủ một giấc, Lương Hiền thao thức cả đêm, tự hỏi bản thân đây có phải sai lầm của mình không nhưng mà cứu một mạng người vẫn hơn là trơ mắt nhìn không giúp. Nếu quay lại ngày xưa thì em vẫn chọn làm như vậy nhưng sẽ không bao giờ để mọi thứ xảy ra thế này. Sáng hôm sau Ngân Ưng lại rời đi như thường lệ, lúc này em mới dám chợp mắt ngủ một giấc dài.

Đêm tới, Ngân Ưng bắt em đi tắm rửa rồi bắt buộc Hiền đứng trước một tấm gương lớn, nơi em có thể thấy chính mình, cơ thể đầy dấu vết của Ngân Ưng, từ vết roi đến dấu cắn và sáp nến đã mờ đi. Ngân Ưng đứng sau em, tay cô siết chặt eo Hiền, móng tay cắm vào da. Mọi thứ vẫn quay về quỹ đạo cũ sau những lời dối trá mà Ngân Ưng tự dựng lên cho em, không cho phép em được tự do.

"Nhìn em đi kìa!" Giọng đầy chiếm hữu vang cạnh bên em.

"Mọi thứ trên cơ thể em đều mang dấu chủ quyền của chị. Và chẳng ai có thể cướp em khỏi tay chị nữa."

Ngân Ưng cắn mạnh vào vai Hiền để lại dấu răng sâu rỉ máu rồi lướt môi xuống lưng cô, ngón tay bấm vào bụng em xịt máu. Ngân Ưng đẩy Hiền vào gương ép em nhìn vào chính mình trong khi cô chiếm lấy em, mỗi hành động đầy dục vọng và chiếm hữu.

"Em sẽ không bao giờ thoát khỏi chị được." Ngân Ưng thì thầm, cắn mạnh vào lưng Hiền, khiến em rên rỉ, cả cơ thể run rẩy.

Bàn tay di chuyển từ ngực xuống bụng, rồi xuống huyệt động kia, ngón tay chà xát vào hạt cươm đang căng cứng, sau đó lại thọc thẳng vào trong. Ấm nóng, mềm mại, chật chội còn muốn siết lấy từng ngón tay mình nữa, Ngân Ưng khẽ hít vào một cái.

"Bên trong em hơi chật đấy. Thả lỏng ra một chút nào ~"

Động tác ra vào ngày càng nhanh hơn, mặt em biến sắc chuyển từ sự đau đớn thể xác sang đau đớn nhục dục, trước gương em không khác gì một con người hoàn toàn khác rơi vào biển ái tình nồng nặc này. Gương mặt khả ái nay chỉ còn hoang dâm ái độ. Cơ thể kia thích thú với điều ả làm và chính bản thân em cũng không thể tự xóa nhòa những cảnh tượng ấy khỏi đầu mình được. Giờ đây tâm trí Hiền mờ mịt quá, em không biết mình yêu hay hận người đó nữa. Em...không biết.....

"Chị yêu em, Hiền. Chỉ chị được làm điều này với em." Cô nói nhỏ, giọng run lên vì dục vọng.

Ngân Ưng bế công chúa em lên giường, đôi mắt đen tím nhìn cô gái nhỏ trong lòng, cô yêu em rất nhiều nhưng em chỉ muốn xem cô là 'chị gái' thôi. Cô gái nhỏ ấy đâu biết rằng từ lúc em cứu cô thì cô đã yêu em rất nhiều rồi.

Một đêm khác, khi cái trò chơi của Ngân Ưng đã đẩy Hiền đến bờ vực sụp đổ, em hét lên giọng lạc đi:

"Được rồi! Chị thắng rồi! Tôi là của chị!" Ngân Ưng dừng lại, tay run rẩy buông lỏng.

Cô quỳ trước Hiền, ôm lấy cô, mặc kệ cơ thể run rẩy của cả hai.

"Hiền..." Cô thì thào, giọng vỡ òa.

"Chị chỉ muốn em ở bên chị. Chị...chị..xin...lỗi.."

Lần đầu tiên Hiền đáp lại vòng tay của Ngân Ưng, khóc không phải vì đau đớn, mà vì em nhận ra mình không thể phủ nhận tình cảm dành cho Ngân Ưng, một thứ tình yêu méo mó, mãnh liệt, không thể chối bỏ. Yêu một kẻ làm tổn thương mình sao...thật trớ trêu thay ấy nhỉ...tha thứ ư? Nổi giận ư? Không em chẳng thể biết được mình sẽ ra sao nữa....

Đêm hôm ấy, Ngân Ưng đưa Hiền ra khỏi hầm ngục, đến một căn phòng nhỏ với cửa sổ mở ra bầu trời đầy sao. Không có xích, không có bất kỳ dụng cụ tra tấn nào nữa, chỉ có ánh sao và sự tĩnh lặng hiếm hoi. Ngân Ưng ngồi bên Hiền, không chạm vào em, chỉ nhìn em với ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết.

"Chị biết chị đã làm tổn thương em...chị.." Ngân Ưng nói, giọng thấp, đầy hối hận.

"Nhưng chị yêu em, Hiền. Chị không biết cách yêu thương nào khác ngoài việc giữ em bên chị." Cô nắm tay Hiền, nhẹ nhàng, không siết chặt, không gây đau.

"Nếu em muốn rời đi, chị sẽ để em đi. Nhưng chị hy vọng em sẽ ở lại, dù chỉ là vì một phần nhỏ trong em có thể cần chị một chút. Chị thật sự rất yêu...em, chị muốn em ở đây thôi....Chị thật sự không muốn em quay về kết hôn với tên kia....chị thật sự không muốn..." Ngân Ưng như rơi vào hố sâu, sự hoảng loạn tuyệt vọng giờ đây như hiện hữu hết trên kẻ vừa mới 'hành hạ' em.

Hiền nhìn vào mắt Ngân Ưng, lần đầu tiên thấy một tia mong manh của sự chân thành, không bị che mờ bởi sự chiếm hữu kia. Em không nói gì đôi mắt cứng đờ như mắt cá chết nhưng bàn tay Hiền siết nhẹ lấy tay Ngân Ưng, một cử chỉ nhỏ nhưng đủ để mang lại một chút ánh sáng trong khoảng bóng tối giữa hai người họ.

Lương Hiền không chắc mình có thể tha thứ, nhưng lần đầu tiên em cảm thấy mình có một lựa chọn và điều đó, dù nhỏ bé, nhưng ít nhất người kia cũng đã cho em một cơ hội được tự do bắt lấy những thứ mình muốn sau những ngày bị giam cầm thống khổ. Em đưa mắt nhìn người kia, người mà suốt những năm qua em gọi là chị, người đã vượt qua giới hạn mà ép buộc em với tư cách là người mà cô ta yêu.

Cảm xúc hiện tại của Lương Hiền như một sự hỗn tạp, đau đớn xen lẫn một ý chí gì đó chính bản thân em cũng không hiểu rõ, căm hận, yêu thương, ghét bỏ??? Phải bản thân em cũng không muốn về ngôi nhà 'thật sự' kia nữa, em cũng không muốn kết hôn với người em còn chẳng quen biết, em chỉ muốn trở về ngôi nhà mà em mong muốn, nơi mà cho em bến đỗ bình yên thật sự.

"Tôi muốn về nhà." Hiền cất giọng nói một câu nhẹ bâng nhưng lại khiến lòng Ngân Ưng nổi sóng.

"Em vẫn muốn về nhà ư?" Ngân Ưng giọng run run hỏi.

"Về nhà thôi....chị gái! Về nhà.... của...chúng ta thôi."

Đôi mắt Hiền buồn bã vô thần nhìn Ngân Ưng, cô cũng bối rối trước yêu cầu đó của em. Lần đầu tiên cô bị ngạc nhiên đến nỗi không biết làm gì như thế. Bỗng em siết chặt tay cô hơn làm Ưng bất ngờ, cô đặt tay còn lại lên mu bàn tay em, ánh mắt dịu dàng pha chút sững sờ ngắm nhìn người bên cạnh.

"Được...chúng ta....về nhà thôi..."


*Fic được viết theo idea gợi ý của bạn Yana Aki (hầm ngục play, giam cầm....??)

*Huhu viết nó cũng lâu rồi mà giờ mới đăng, thật sự thì tui cũng chưa hài lòng về nó lắm vì thấy hơi xàm và văn chương của mình cũng tệ vaicut ra, nó được viết ra trong khoảng thời gian tui cũng hơi xì trét một chút xíu nên mọi người thông cảm nhé, từ từ mình sẽ chạy hết mấy idea mà mình từng hỏi mấy bạn trên page.

*Dạo này tui bị suy giảm thể lực nên không đảm bảo sức khỏe mà ngồi ngày nào cũng viết truyện được ;-; Hè rồi mà tui vẫn phải đi học hè, đúng là cái trường đh loz mà ;v;

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me