Yoo Wooin X Y N Bat Nat
Cô có chút xấu hổ khi phải dẫn wooin vào phòng mình. Lòng cô như có hàng ngàn câu hỏi, thắc mắc vì sao cậu lại quyết định ở lại mà không báo trước. Wooin vẫn bước đi theo sau với dáng vẻ bình thản, thậm chí đôi môi còn nhếch nhẹ như có chút thích thú trước sự ngượng ngùng của y/n.Y/n (khẽ lẩm bẩm, cố giữ giọng bình thường):"Thật ra... Cậu không cần ở lại đâu, nếu không tiện thì..."Wooin (cắt ngang, giọng lạnh lùng nhưng đầy chắc chắn):"Tôi muốn ở lại."Cửa phòng vừa đóng lại, wooin lập tức ép yn vào tường, tay xốc tung váy của cô lên mà nắn mà bóp cặp mông của cô, yn bị hắn hôn đếm mềm nhũn, ngã vào lòng của hắn, yn cố gắng để không phát ra tiếng gì đó kì quái. Ba mẹ vẫn còn ở phòng khách, sẽ bị nghe mất, yn lại ứa nước mắt. Wooin rất bực bội khi nhìn thấy yn rơi nước mắt.Wooin: "nín dứt" Wooin: "cậu nhiều nước quá nhỉ? Cứ khóc suốt?" Nói rồi hắn nhếch mép mà nhìn chằm chằm vào gương mặt đang cố kiềm nén nước mắt của cô. Tên khốn kiếp. Yn thầm mắng hắn trong lòng.Tay hắn lại bắt đầu di chuyển lung tung trên cơ thể của yn. Yn không dám nhúng nhích, chỉ mặc hắn muốn làm gì thì làm, vẻ mặt cam chịu vô cùng ủy khuất.Wooin (giọng bình thản, ánh mắt nhìn quanh):"Phòng cậu... Khá dễ chịu."Y/n (khẽ cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ):"Ừm... Vậy cậu thả tớ ra trước được không??."Wooin: "không"Đêm đã khuya, cả căn nhà chìm vào sự tĩnh lặng. Ánh trăng nhẹ nhàng len qua rèm cửa sổ, rọi xuống giường, tạo thành một vệt sáng mờ ảo. Y/n nằm ở một bên giường, xoay lưng lại với wooin, đôi mắt mở to nhìn vào bóng tối, tim vẫn còn đập nhanh từ khi biết wooin sẽ ngủ lại.Wooin liếc nhẹ về phía y/n, thấy cô nhắm mắt như đang cố gắng chìm vào giấc ngủ. Khóe môi cậu khẽ nhếch lên một nụ cười thoáng qua, nhưng chỉ trong giây lát, nét mặt cậu lại trở về vẻ lạnh lùng vốn có. Cậu không nói gì, cũng không làm điều gì khác, dường như cảm nhận được rằng y/n đã đủ mệt mỏi sau một ngày dài.Cô vừa rời khỏi lớp học, lòng nặng trĩu khi đã một tuần rồi không thấy bóng dáng wooin. Trong lòng, cô cảm thấy lo lắng, không hiểu chuyện gì đã xảy ra với cậu. Dù đã cố gắng liên lạc, nhưng mọi nỗ lực đều không mang lại kết quả.Khi đi ngang qua một con ngõ nhỏ, ánh mắt cô bỗng dừng lại khi thấy hình ảnh quen thuộc. Wooin đứng đó, trò chuyện với một cô gái xinh đẹp, sang chảnh. Họ trông thật đẹp đôi.Cảm giác thất vọng chợt ùa về, đáy lòng y/n như bị kéo xuống. Cô muốn khóc, nhưng cố nén lại.Cô gái kia vừa cười vừa nháy mắt với wooin, khiến y/n cảm thấy chua xót. Cô không thể chấp nhận nổi sự thật rằng wooin đã có người mới, người mà có vẻ như cậu ấy dành nhiều sự quan tâm. Tim y/n thắt lại, đôi tay siết chặt lại, cô hít một hơi thật sâu, cố tìm kiếm dũng khí để gọi cậu.Y/n (hơi run rẩy, giọng nức nở):"Wooin..."Wooin (ngẩng đầu lên, gương mặt không chút thay đổi, ánh mắt bình thản):"Cô có chuyện gì?"Khi cô gái bước đi, wooin lại gần y/n, không một chút cảm xúc trên gương mặt, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng quen thuộc. Y/n chờ đợi, lòng đầy hy vọng rằng có thể thấy được ánh mắt quan tâm từ cậu, nhưng không, chỉ là sự thờ ơ.Y/n (vẫn run rẩy, tim như vỡ ra):"Sao dạo này cậu lại biến mất như vậy? Tớ... Tớ đã rất lo lắng..."Wooin (giọng dứt khoát, không một chút do dự):"Chúng ta kết thúc đi."Lời nói của wooin như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim y/n. Cô không thể tin nổi rằng cậu lại nói ra những lời này, không một lý do, không một cảm xúc. Cô đứng như trời trồng, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má, không thể kìm nén được nữa.Y/n (khóc òa lên, giọng nghẹn ngào):"Tại sao... Tại sao lại như vậy? Tớ đã làm gì sai sao?"Cô vừa nói vừa thút thít, hai tay ôm chặt lấy ngực như để giữ lại trái tim đang vụn vỡ. Nỗi đau như một con sóng cuốn trôi mọi thứ, cảm giác như mọi thứ xung quanh đã biến mất. Wooin nhìn cô, nhưng ánh mắt cậu không hề có chút dao động, chỉ lạnh lùng và xa cách.Wooin (không thay đổi sắc mặt, vẫn giọng lạnh lùng):"Không phải do cô, chỉ là... Tôi không muốn tiếp tục nữa."Gió lạnh thổi qua, mang theo không khí u ám, làm y/n cảm thấy như đang lạc lối giữa những bóng đen. Cô nhìn vào mắt wooin, nhưng chỉ thấy khoảng cách vô hình giữa hai người. Những kỷ niệm đẹp đẽ mà họ từng có như một cơn gió thoảng, giờ chỉ còn lại nỗi đau và sự tuyệt vọng.Y/n lùi lại, không thể chịu đựng được nữa, cô quay lưng lại, bước đi nhưng từng bước chân nặng trĩu. Nước mắt cứ rơi, cô không biết mình sẽ đi đâu, nhưng chỉ mong sao có thể thoát khỏi khoảnh khắc này.Wooin đứng đó, cảm giác trống rỗng bao phủ quanh cậu. Dù cậu đã quyết định chấm dứt mọi thứ, nhưng cậu không thể phủ nhận rằng hình ảnh y/n đang khóc đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng. Tuy nhiên, cậu chỉ đứng yên lặng, như một tảng băng lạnh lẽo, không thể động lòng trước nỗi đau của người con gái mà cậu đã từng gần gũi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me