TruyenFull.Me

Yoojaeyixwooseulgi Ban Lon Va Ban Nho



một ngày nào đó, nếu mọi thứ giữa chúng ta vỡ vụn, liệu em có còn giữ lại một mảnh nào của cô không?

liệu khi em nhắm mắt, cô có còn hiện lên trong những giấc mơ? liệu khi em vô thức đưa tay lên cổ, em có còn cảm nhận được dấu vết mà cô đã để lại? liệu khi em đứng giữa một đám đông xa lạ, em có còn tìm kiếm hơi ấm của cô trong vô thức?

jaeyi luôn là một phần trong em, dù em có muốn hay không.

seulgi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu một người nhiều đến như vậy.

trước đây, em từng nghĩ yêu chỉ đơn giản là thích một ai đó, là những cuộc trò chuyện thâu đêm, là những cái ôm ấm áp khi trời trở lạnh.

nhưng khi yêu jaeyi, em mới nhận ra rằng tình yêu có thể là sự thinh lặng giữa hai người trong một căn phòng, là những khoảnh khắc không cần nói gì nhưng vẫn thấu hiểu đối phương, là những cái nắm tay rất chặt như thể nếu buông ra, cả thế giới sẽ sụp đổ.

tình yêu với jaeyi không ồn ào, không rực rỡ, không có những lời hứa hẹn mãi mãi.

chỉ có những cái chạm nhẹ, những ánh nhìn sâu, những cử chỉ lặng lẽ mà chân thành.

có lần seulgi hỏi:

"nếu một ngày nào đó, chúng ta không còn bên nhau nữa, cậu có giữ lại thứ gì của tớ không?"

jaeyi không đáp ngay. cô chỉ nhìn em rất lâu, ánh mắt như muốn khắc ghi từng đường nét trên gương mặt em.

rồi cô chậm rãi lên tiếng:

"nếu không còn bên nhau nữa, tớ nghĩ... tớ sẽ vẫn nhớ giọng nói của em."

seulgi khẽ cười, có chút nghèn nghẹn trong lòng.

"vậy thôi sao?"

jaeyi lắc đầu.

"tớ sẽ nhớ cách em cau mày mỗi khi tập trung, nhớ cách em cắn môi khi hồi hộp, nhớ cách em chớp mắt liên tục khi cố gắng che giấu điều gì đó."

seulgi im lặng lắng nghe, từng lời nói của cô khắc sâu vào trái tim em.

"tớ sẽ nhớ cách em ôm tớ từ phía sau, nhớ cách em giấu mặt vào ngực tớ mỗi khi thấy xấu hổ, nhớ cả mùi hương trên tóc em."

cô đưa tay chạm nhẹ vào gò má em, ánh mắt dịu dàng đến mức khiến tim em đau nhói.

"tớ sẽ nhớ tất cả, vì em là một phần của tớ."

seulgi nghĩ, nếu một ngày nào đó cả hai phải xa nhau, em cũng sẽ giữ lại một phần của cô.

em sẽ nhớ những ngày mùa đông, khi hơi ấm từ bàn tay cô lan tỏa trong lòng bàn tay em.

em sẽ nhớ những buổi chiều mùa hạ, khi cả hai cùng nhau nằm trên bãi cỏ, nhìn lên bầu trời xanh thẳm.

em sẽ nhớ giọng nói trầm ấm của cô, nhớ từng lời nói dù là vô tình hay hữu ý.

em sẽ nhớ cách cô yêu em, không khoa trương, không cường điệu, nhưng lại in sâu vào tâm trí em.

jaeyi đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời em.

dù sau này có ra sao, em biết chắc chắn một điều - cô sẽ mãi trong em, mãi là một mảnh ghép mà em không bao giờ có thể đánh mất.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me