Yoonhong Love Hate Relationship
Joshua sụt sịt ngẩng đầu dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn cô, trông cậu bây giờ chẳng khác nào một con mèo bị mắc mưa, làm người ta vừa thương xót vừa đau lòng.
"Jeonghan không nói cho cô biết. Sao em không thử hỏi em ấy?"
Joshua buồn bã lắc đầu, "Em không muốn biết, đằng nào em cũng chẳng thể học cùng cậu ấy được."
Câu nói này của cậu làm một người từ đầu đến giờ vẫn luôn đứng bên ngoài theo dõi cuộc trò chuyện của hai người phải nhíu mày.
Jeonghan đang không vui. Rất không vui. Đặc biệt là việc cậu luôn giấu nhẹm sự mệt mỏi vì thức khuya mỗi đêm khi ở bên cạnh anh. Thật ra Jeonghan đã lờ mờ đoán ra cậu không khoẻ, nhưng mỗi lần như vậy Joshua lại chỉ cười xoà rồi vui vẻ đùa giỡn với anh như mọi ngày. Jeonghan không thể vui nổi khi biết cậu luôn tự tạo áp lực cho bản thân như vậy. Và anh càng không thể vui nổi khi cậu luôn nghĩ rằng cậu sẽ chẳng bao giờ đuổi kịp anh.
Tại sao bạn phải gồng mình đuổi theo anh chứ, anh sẽ luôn ở bên cạnh bạn mà Joshuji.
Jeonghan sẽ thu lại ánh hào quang của mình nếu như đó là điều đang đẩy Joshua ra xa khỏi anh. Jeonghan chỉ là, không muốn rời xa Joshua. Không bao giờ.
Joshua cúi người chào cô giáo rồi buồn bã ra về. Buổi tư vấn định hướng vẫn chẳng có tác dụng gì đối với cậu khi cậu không biết rốt cuộc tương lai của mình sẽ đi đâu, về đâu, và sẽ như thế nào nếu như... nếu như không có Jeonghan ở bên.
Yoon Jeonghan luôn đứng ở vị trí dẫn đầu - nơi mà Hong Joshua có lẽ sẽ chẳng bao giờ với tới.
Sự tự ti ngày một dâng cao trong tim cậu, bóp nghẹt cậu trong những nỗi đau chẳng thể cất thành lời. Làm sao cậu có thể để anh biết cậu luôn lo lắng như vậy chứ. Jeonghan là người hiếu thắng, anh chắc chắn sẽ bất chấp tất cả để được học cùng trường với cậu. Cho dù là gia đình hay thầy cô ngăn cản, Jeonghan cũng chẳng quan tâm đâu. Vậy nên Joshua không thể để anh biết được. Ít nhất là không phải bây giờ.
Điều đầu tiên bạn quan tâm khi thích một người không phải là việc người đó có thích mình hay không, mà là bản thân mình có xứng với người đó hay không.
Joshua nghĩ có lẽ cậu sẽ chẳng bao giờ xứng với một người như Jeonghan, dù cho cậu có cố gắng đến kiệt sức đi chăng nữa.
"Joshuji đợi anh với!"
Jeonghan cúi gập người thở dốc bên cạnh cậu, gương mặt đẹp như tạc tượng của anh đỏ bừng dưới ánh chiều tà. Anh hờn dỗi trách móc, "Sao hôm nay Shuji không đợi anh?"
"Tớ tưởng Han về trước rồi, hôm nay tớ phải gặp cô Kim mà." Joshua né tránh ánh nhìn chăm chú của anh, chột dạ đáp.
"Joshua, nhìn anh này."
Jeonghan đột nhiên gọi tên cậu làm cậu có chút bối rối. Đôi mắt trong veo như hồ nước thu tĩnh lặng dần dần chuyển trọng tâm từ nền đất sỏi đến ánh mắt nóng rực của người kia.
"Bạn biết là anh sẽ luôn ở bên bạn mà, phải không?"
Jeonghan nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cậu, cất tạm đi dáng vẻ cợt nhả thường ngày. Anh thấy rồi, anh thấy Joshua vừa lau nước mắt vừa đi trên sân trường. Vốn dĩ cậu cũng đã chẳng cao lớn gì cho cam, nay đứng giữa sân trường rộng ngợp không một bóng người lại càng trở nên nhỏ bé hơn bao giờ hết.
Bạn nhỏ của Jeonghan chắc hẳn là đang sợ hãi và bất lực lắm.
"Anh sẽ..." Jeonghan vừa nói vừa cúi người ôm Joshua vào lòng, cằm tì lên vai cậu nhẹ nhàng, "không bao giờ rời xa bạn đâu. Vậy nên Shuji cũng đừng rời xa anh nhé, được không?"
Hai chữ được không cuối cùng anh nói rất nhẹ, như thả vào mây bay, nếu không phải anh đang kề sát bên mình thì có lẽ Joshua đã không nghe rõ mất rồi.
Vì dường như nó là một lời khẳng định chứ chẳng phải là một câu hỏi nữa.
Jeonghan sẽ không bao giờ rời xa Joshua.
"Anh thích bạn lắm."
"Chúng mình hãy mãi mãi ở bên nhau nhé Joshuji."
Jeonghan thì thầm bên má cậu nhột nhột, làm nơi sâu nhất trong tim cậu cũng ngứa ngáy loạn cả lên. Tại sao lúc nào Jeonghan cũng dịu dàng như vậy? Nếu anh cứ mãi nuông chiều cậu như thế thì cậu sẽ chẳng cách nào rời đi được mất.
"Ừm, Hanie."
Và Joshua cũng sẽ không bao giờ rời xa Jeonghan.
Joshua vòng tay đáp lại cái ôm của Jeonghan, đầu tựa lên vai anh mềm mại.
Hoàng hôn đỏ hồng soi bóng hai cậu thiếu niên năm ấy. Người lớn hơn mỉm cười đặt môi hôn lên mái tóc xinh xinh màu nắng của người thương trong lòng.
Thế giới ra sao cũng được, chỉ cần bạn ở bên anh thôi.
————————
mọi người đọc thì cmt chút cho tui zui với nha tui thích đọc cmt của mng lắm á 🥹🥹
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me