Yoonjoon Giua Dong Lanh Co Em La Mua Xuan
Mùa đông đã ngấm vào từng kẽ lá. Tuyết không ngừng rơi, phủ trắng những con phố vắng lặng. Namjoon đứng bên trạm xe buýt, đôi tay nhét sâu vào túi áo, cúi xuống nhìn những dấu chân bị xóa nhòa trong tuyết. Cậu không có lý do để ra ngoài, nhưng dường như đôi chân vẫn tự bước đi, như một thói quen.Chẳng phải là Namjoon thích sự yên tĩnh hay thích cái lạnh ấy. Cậu chỉ muốn đi, để trốn chạy cái cảm giác trong lòng vẫn chưa thể lấp đầy. Cái cảm giác thiếu thốn của một cuộc đời đã từng đầy ắp những hy vọng mỏng manh, nhưng rồi lại vỡ vụn thành những mảnh ký ức đau buồn.Cậu nhìn chiếc xe buýt chuẩn bị lăn bánh, ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt kính, dường như có một sự thôi thúc, một niềm tin lạ lùng kéo cậu lại gần.Rồi, bất chợt, cậu cảm thấy một sự hiện diện quen thuộc. Cả cơ thể Namjoon bỗng căng lên, nhưng không phải vì sợ hãi. Chỉ là… cậu cảm nhận được cái gì đó, một thứ mùi mà cậu từng biết rất rõ, một sự tĩnh lặng như thể mọi thứ đang đứng lại.Yoongi đứng đó.Không lời chào, không câu hỏi thăm. Anh đứng cách cậu chỉ vài bước, trong bộ áo khoác dài, khuôn mặt lạnh lùng, nhưng đôi mắt thì đầy khát khao như thể anh muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.Namjoon ngừng lại, rồi hơi quay người, nhìn Yoongi. Trái tim cậu đập mạnh, nhưng đôi môi thì im lặng, chẳng thể thốt ra bất kỳ lời nào.Yoongi nhìn cậu một lúc, rồi chậm rãi bước đến, như một người lạ đã lâu không gặp, bỗng nhiên tìm thấy con đường đã quên.Chỉ một bước thôi.Rồi cái ôm ấy đến.Không có lời trách móc. Không có sự giận hờn. Cả hai chỉ im lặng ôm nhau, như thể tất cả những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay đều hóa thành cái ôm này, như một sự kết nối vẹn toàn giữa hai trái tim từng lạc mất nhau trong vô thức.Namjoon không nói gì. Yoongi cũng vậy.Chỉ có sự ấm áp của cơ thể đối diện, ngập tràn trong không gian lạnh giá. Không cần phải cầu xin, không cần phải giải thích. Cái ôm ấy là tất cả những gì họ có thể cho nhau.Mọi thứ bên ngoài đều mờ nhạt, như một cơn mơ. Tuyết vẫn rơi, vẫn lạnh, nhưng trong khoảnh khắc này, họ chẳng cảm thấy lạnh chút nào. Tất cả những gì còn lại là hơi thở của nhau, là hơi ấm xuyên qua lớp áo dày, là sự gần gũi mà cả hai đã chờ đợi suốt bao nhiêu thời gian.Namjoon không biết liệu có thể tiếp tục như thế này mãi mãi. Cậu không biết liệu Yoongi có thật sự ở lại, có thật sự hiểu những gì cậu cần. Nhưng cậu biết rằng, trong khoảnh khắc này, cậu không cần gì hơn. Một cái ôm thôi, là đủ.Yoongi siết chặt hơn, kéo Namjoon vào gần hơn. Anh biết mình không thể thay đổi quá khứ. Nhưng anh sẽ bắt đầu lại, nếu có thể. Bắt đầu từ cái ôm này. Bắt đầu từ việc hiểu nhau nhiều hơn, yêu thương nhau nhiều hơn.Vì một lần nữa, anh đã có được những thứ mình không dám mơ tới.Cái ôm ấy kéo dài, cho đến khi tiếng chuông xe buýt vang lên, và Namjoon cảm thấy hơi ấm ấy như một vòng tay an lành, đã vỡ ra khi họ buông nhau ra. Nhưng nó vẫn còn đọng lại trong từng hơi thở, trong những cảm xúc im lặng mà cả hai không dám thổ lộ.Yoongi mỉm cười nhẹ nhàng, lần đầu tiên sau bao ngày dài. Anh không nói gì, chỉ nhìn Namjoon như thể đang cố ghi nhớ từng khoảnh khắc trong khoảnh khắc này. Rồi anh lên tiếng, giọng trầm ấm:“Em vẫn ổn chứ?”Namjoon gật đầu, mắt rưng rưng. “Ừ, em ổn.”Không cần lời nói thêm, Yoongi lùi lại một bước, lặng lẽ bước vào trong xe buýt đang chuẩn bị rời đi.Namjoon đứng đó, nhìn theo bóng anh khuất dần vào đêm tối, cảm nhận được sự thay đổi nhỏ trong lòng mình, nhưng là một thay đổi rất lớn. Đôi chân cậu không còn cô đơn nữa. Mà trong những bước đi tiếp theo, có thể sẽ có một bàn tay khác nắm lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me