Yoonmin Hau Due Tra Thu
Won Seo Yeong
SY: Chính xác luôn, Jimin của tớ giỏi quá nha
Cô bẹo má cậu một cái rồi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cậu, thực ra cậu chẳng nhớ cô là ai cả, chỉ là cái tên thoáng qua nên cậu vô thức nói ra
-------------------------------------------
Won Seo Yeong: Là một cô gái buôn củi của ngôi làng gần kinh thành, trong một lần vào kinh thành vô tình gặp Jimin đang dạo chơi, cả hai chuyện trò với nhau và thân từ lúc ấy. Hồ cá này chính là địa điểm ngoài kinh thành và cũng là nơi bí mật để cả hai gặp nhau. Cô rất thân với cậu và mong muốn cậu có thể chơi với mình lâu hơn
---------------------------------------------------
SY: Muộn như này rồi sao cậu còn ở đây, vừa mới ốm dậy nên cần nghỉ ngơi chứ
JM: Tại...tôi không ngủ được
SY: Chẳng biết nữa, vốn dĩ nay không phải ngày gặp của chúng ta nhưng tớ lại có cảm giác cậu đến và đợi tớ nên tớ đến, ai ngờ cậu lại đang ở đây
Cả hai cứ ngồi với nhau mặc cho đám người trong kinh thành đang náo loạn đi tìm, cậu cứ vô tư mà không hề hay biết gìJM: Seo Yeong nàySY: Cậu gọi tớJM: Tôi là ai vậyMột câu hỏi đơn giản như này làm Seo Yeong có chút khó hiểu, cô vẫn không hiểu mục đích của cậuSY: Thì cậu là Park JiminJM: Tại sao tôi lại ở đâySY: Tớ nghe nói cậu được đưa vào kinh thành sống từ khi còn rất nhỏ, được nuôi dạy cho đến tận bây giờJM: Ai đưa tôi vàoSY: Tớ không biết tại lúc cậu đưa vào thì tớ vẫn còn là cô bé nằm nôi đã biết gì đâuTừ lúc tỉnh đến giờ, cậu không hề tin bản thân hiện tại là mình, luôn mang thắc mắc vì sao mình ở đây và mình là ai nhưng hỏi ai cũng vậy, họ đều có một câu trả lời
" Không rõ nữa, chỉ nghe nói cậu được đưa vào đây từ nhỏ "
SY: Cậu không thấy lạnh hay sao mà mặc mỏng vậy, đôi hài của cậu đâuLúc này cậu mới nhìn xuống chân, đúng là lúc đi cậu đi chân trần chứ không hề mang hài, cậu nhìn cô lắc đầu như không biếtSY: Chân cậu nhỏ như vậy chắc vừa hài của tớ, đeo vào đi cho đỡ lạnh, chân ngâm nước lâu vậy dễ đổ bệnh lại đấyJM: Tôi mà đi thì cậu đi cái gìSY: Tớ đi chân trần quen rồi, có lạnh cũng là thói quenCô tháo đôi hài đã cũ đặt cạnh cậu, chân buông thõng dưới nước đung đưa, đôi mắt sáng nhìn vầng trăng tròn vành vạnh phía xaTH: Thấy chưa- Thưa tướng quân, chúng tôi đã tìm khắp nơi nhưng không thấy cậu ấy- Chẳng lẽ cậu ấy ra khỏi kinh thànhTH: Cậu ta chẳng nhớ gì, bệnh thì vừa khỏi xong mà đi ra khỏi kinh thành vào đêm... Anh trầm ngâm hồi lâu TH: Triệu tập người ra khỏi kinh thành đi tìm ngườiHiệu lệnh vừa dứt thì đám lính liền đi chuẩn bị ngựa cho anh, cổng kinh thành mở ra là chục người cùng ngọn đuốc cháy rực lửa lao điJK: Có chuyện gì vậy- Tôi nghe nói Kim tướng quân ra khỏi kinh thành đi tìm cậu Park Jimin rồi ạBạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me