Yoonmin Mat Na Vo
Căn phòng của Jimin im lặng như hầm mộ.Rèm cửa kéo kín. Ánh sáng duy nhất là từ chiếc đèn bàn mờ nhạt, hắt lên khuôn mặt nhợt nhạt và đôi mắt trống rỗng của cậu. Đôi tay gầy guộc ôm lấy đầu gối, run rẩy trong chiếc áo ngủ rộng thùng thình.Không còn nước mắt. Chỉ có sự trống rỗng đến tê dại.Ba ngày liên tiếp…Cậu không đến trường.
Không ra khỏi phòng.
Không ăn.
Không uống.Ba giúp việc trong biệt thự đều được dặn-"Đừng vào phòng thiếu gia nếu cậu ấy không gọi."Nhưng đã ba ngày trôi qua, Jimin không gọi ai cả.Trên sàn gỗ,vương vãi là những viên thuốc ức chế chưa dùng hết,chứng cứ duy nhất của một Omega đang cố gắng kiểm soát kỳ phát tình cách đây không lâu.Một kỳ phát tình bị sỉ nhục,cười nhạo và làm nhục công khai.Jimin nằm đó vẫn nghe văng vẳng trong đầu"Thằng hề Omega kia phát tình thật kìa!""Dơ bẩn. Hèn hạ. Định dụ ai phát nhiệt hả?""Cậu nghĩ tôi thích cậu thật à? Cậu là trò tiêu khiển thôi, Jimin."Giọng của hắn. Min Yoongi.
Lạnh lùng, dửng dưng, rồi bật cười với bạn bè như thể cậu là một trò cười bệnh hoạn.Jimin vốn đã nhạy cảm vì là Omega,lại là một Omega cố che giấu thân phận,cậu sợ sự chú ý.Nhưng Yoongi người đầu tiên mà cậu dám nhìn thẳng, dám cảm mến, dám mơ mộng lại chính là người đạp tan mọi lòng tin yếu ớt đó.Jimin vẫn nhớ như in…cái đêm Yoongi giả vờ tỏ tình.Ánh mắt đó. Cái nắm tay đó. Cái ôm nhẹ sau lưng. Cậu tưởng mình là người đặc biệt. Cậu đã tưởng…mình được chọn."Em ngốc thật, đúng không… tiền bối…?"
Căn bệnh trầm cảm âm thầm nuốt lấy Jimin.Không còn hứng thú với sách.
Không còn cười khi xem hoạt hình.
Không muốn soi gương.
Không muốn tắm.Jimin lặng lẽ xé bỏ những quyển nhật ký viết nửa chừng. Xé cả những tờ giấy vẽ chân dung Yoongi bằng nét bút nguệch ngoạc.Mỗi lần nhớ lại giọng nói của Yoongi hôm đó…ngực cậu như bị bóp nghẹt.Tin nhắn từ Kim Taehyung vào lúc 20 giờ 34 phút tối. "Jimin.Là tao nè,mày ổn không?""Mày không cần trả lời đâu.Tao sẽ đợi.Nhưng xin mày,đừng gục ngã.Nếu mệt,hãy để tao thay mày đánh người đó."Jimin đọc những dòng ấy, tay run rẩy. Đôi mắt hoe đỏ.Chỉ có Taehyung là biết sự thật. Và chỉ có Taehyung là người duy nhất không bao giờ hỏi cậu tại sao lại trang điểm kỳ lạ như vậy.Taehyung không ép. Cậu luôn ở cạnh, như một bóng cây âm thầm che nắng.22:47 Điện thoại reo. Một số lạ. Jimin không bắt máy.Tin nhắn đến"Sao rồi,ở nhà trốn tụi này à? Bé Jimin? "Jimin nắm chặt điện thoại. Tim cậu đau thắt lại.Jimin tin nổi,hắn lại là con người như thế.Kim Taehyung đã đứng trước cổng biệt thự Park.Dưới ánh đèn đường nhạt nhòa, cậu cầm theo túi đồ ăn, một chậu lavender nhỏ và một tờ giấy vẽ nguệch ngoạc:"Đây là vườn bình yên tớ vẽ cho cậu. Cậu sẽ thoát khỏi cái nơi bẩn thỉu ấy. Nhất định."Cậu gõ cửa, chờ vô vọng.
Không ra khỏi phòng.
Không ăn.
Không uống.Ba giúp việc trong biệt thự đều được dặn-"Đừng vào phòng thiếu gia nếu cậu ấy không gọi."Nhưng đã ba ngày trôi qua, Jimin không gọi ai cả.Trên sàn gỗ,vương vãi là những viên thuốc ức chế chưa dùng hết,chứng cứ duy nhất của một Omega đang cố gắng kiểm soát kỳ phát tình cách đây không lâu.Một kỳ phát tình bị sỉ nhục,cười nhạo và làm nhục công khai.Jimin nằm đó vẫn nghe văng vẳng trong đầu"Thằng hề Omega kia phát tình thật kìa!""Dơ bẩn. Hèn hạ. Định dụ ai phát nhiệt hả?""Cậu nghĩ tôi thích cậu thật à? Cậu là trò tiêu khiển thôi, Jimin."Giọng của hắn. Min Yoongi.
Lạnh lùng, dửng dưng, rồi bật cười với bạn bè như thể cậu là một trò cười bệnh hoạn.Jimin vốn đã nhạy cảm vì là Omega,lại là một Omega cố che giấu thân phận,cậu sợ sự chú ý.Nhưng Yoongi người đầu tiên mà cậu dám nhìn thẳng, dám cảm mến, dám mơ mộng lại chính là người đạp tan mọi lòng tin yếu ớt đó.Jimin vẫn nhớ như in…cái đêm Yoongi giả vờ tỏ tình.Ánh mắt đó. Cái nắm tay đó. Cái ôm nhẹ sau lưng. Cậu tưởng mình là người đặc biệt. Cậu đã tưởng…mình được chọn."Em ngốc thật, đúng không… tiền bối…?"
Căn bệnh trầm cảm âm thầm nuốt lấy Jimin.Không còn hứng thú với sách.
Không còn cười khi xem hoạt hình.
Không muốn soi gương.
Không muốn tắm.Jimin lặng lẽ xé bỏ những quyển nhật ký viết nửa chừng. Xé cả những tờ giấy vẽ chân dung Yoongi bằng nét bút nguệch ngoạc.Mỗi lần nhớ lại giọng nói của Yoongi hôm đó…ngực cậu như bị bóp nghẹt.Tin nhắn từ Kim Taehyung vào lúc 20 giờ 34 phút tối. "Jimin.Là tao nè,mày ổn không?""Mày không cần trả lời đâu.Tao sẽ đợi.Nhưng xin mày,đừng gục ngã.Nếu mệt,hãy để tao thay mày đánh người đó."Jimin đọc những dòng ấy, tay run rẩy. Đôi mắt hoe đỏ.Chỉ có Taehyung là biết sự thật. Và chỉ có Taehyung là người duy nhất không bao giờ hỏi cậu tại sao lại trang điểm kỳ lạ như vậy.Taehyung không ép. Cậu luôn ở cạnh, như một bóng cây âm thầm che nắng.22:47 Điện thoại reo. Một số lạ. Jimin không bắt máy.Tin nhắn đến"Sao rồi,ở nhà trốn tụi này à? Bé Jimin? "Jimin nắm chặt điện thoại. Tim cậu đau thắt lại.Jimin tin nổi,hắn lại là con người như thế.Kim Taehyung đã đứng trước cổng biệt thự Park.Dưới ánh đèn đường nhạt nhòa, cậu cầm theo túi đồ ăn, một chậu lavender nhỏ và một tờ giấy vẽ nguệch ngoạc:"Đây là vườn bình yên tớ vẽ cho cậu. Cậu sẽ thoát khỏi cái nơi bẩn thỉu ấy. Nhất định."Cậu gõ cửa, chờ vô vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me