You Re Fallin For Me
"Yah, Jaemin hôm nay còn đeo kính cơ à." Mark Lee ngồi xuống ghế bên cạnh anh, hai mắt tròn ngạc nhiên. Na Jaemin cười cười, hỏi: "Đẹp không anh?""Đẹp trai lắm. Em mới mua à?""Không. Em được tặng.""Ui, giận dỗi lắm vào nhưng vẫn dùng đồ người ta tặng." Từ đâu xuất hiện một anh chàng họ Huang nào đó, phải khịa mới chịu được. Na Jaemin cứ cười mãi không nói, Mark Lee không hiểu chuyện gì cả. "Hai đứa không giấu anh chuyện gì chứ?""Anh nghĩ nhiều rồi." Huang Renjun nặn ra nụ cười tiêu chuẩn mà vỗ vai người anh trai thân thiết, nhân lúc đó còn liếc nhìn con người bình thản ngồi trên ghế.Thời tiết đã chuyển thu, đầu tháng 8. Từ mùa hè nóng bức chạy show đổ mồ hôi hột cho đến khi thu sang thoải mái hẳn. Đây là thời tiết thích hợp để nghỉ ngơi du lịch nhưng trong lịch trình của những con người trong SM thì không hề như vậy. Không có thời gian để ở bên cạnh Han Jeongmin, chính vì thế anh thấy bất lực vô cùng. Thời gian gặp nhau đếm trên đầu ngón tay và thậm chí thời gian nhắn tin còn không có. Han Jeongmin sắp ra trường tới nơi, còn quay vlog, reels, chụp ảnh đủ các thể loại. Ấy thế mà trang cá nhân instagram đã sắp 1M follower nên chuyện làm video cũng rất quan trọng.@jmin_hanz đã tạo quizz trên story. 'I can answer ur question now.' Kèm ảnh selfie filter hình củ cải. [TMI của cậu🤭][Vừa nãy mình vừa ăn phở, rất ngon.] kèm ảnh bát phở và ngón tay trỏ like.[Cậu dùng lotion của hãng nào?][Sao dạo này không thấy cậu quảng cáo thế.][Cậu làm make up artist cho ai vậy?][Chúc ngủ ngon!] - [Cảm ơn nhiều.][ 남친이 있어요? 이름이 뭐야?ㅠㅠ] (Jeongmin có bạn trai chưa vậy? Tên gì thế?)
[있어요.🤫 J 이예요.] (Có rồi nha. Tên là J)Han Jeongmin lên giường nằm ngủ từ sớm, chẳng biết mấy giờ sáng rồi, cô nghe thấy có người mở cửa phòng mình. Trong cơn mê man, người đó ngồi xuống bên cạnh giường vuốt tóc cô, nói trầm thấp. "Mình về với cậu rồi đây."Han Jeongmin dụi mắt, nửa tỉnh nửa mơ hỏi: "Ai thế?""J của cậu đây."Cô bật cười trong đêm khuya khoắt, giọng đặc sệt: "Cậu xem rồi à?""Tất nhiên rồi, vì đó là cậu mà." Anh hôn nhẹ lên trán cô, giọng điệu nhẹ nhàng. "Mình có thể... ngủ cùng cậu không?"Chẳng hiểu lí do gì, từ khi yêu nhau thực ra Han Jeongmin vẫn né tránh đụng chạm quá mức. Na Jaemin biết điều đó, không quá phận, không dám đụng đến cô. Cũng là yêu lần đầu và lại còn là một người nhạy cảm, anh chỉ dám từ từ mà thu hẹp khoảng cách. Hôn môi thì vẫn được nhưng không quá đà, ôm ấp thì thoải mái được. Mà vẫn gây sự lấn cấn trong lòng, tỉ như việc phải ngủ sofa. Hôm nay ngỏ ý như thế, anh cũng sợ làm cô giận. Dù Han Jeongmin chẳng bao giờ đề cập gì chuyện đụng chạm, mà anh luôn tự cho mình một ranh giới."Ừm. Đi tắm rửa đi đã."Han Jeongmin lười quan tâm mà trùm chăn kín mặt, gây sự ngạc nhiên vô cùng cho người ngồi đầu giường.Na Jaemin lau khô và ra phòng khách sấy đến khi tóc khô cong hẳn mới đi vào phòng. Đây là lần đầu tiên ngủ cùng nhau phải không?Hồi hộp mà tim đập thình thịch, Han Jeingmin dịch ra một khoảng từ lúc nào, Na Jaemin ngồi xuống giường kiểm tra điện thoại rồi cất sang bên cạnh, nằm xuống kéo chăn cùng đắp. Không có đèn, không ai có thể thấy Na Jaemin mặt nóng như nào. Anh chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của Han Jeongmin, cô nằm nghiêng sang phía anh, mắt nhắm. Anh hỏi nhỏ: "Cậu ngủ chưa.""Chưa." Quả thực Han Jeongmin vẫn còn mơ màng. "Mình buồn ngủ lắm."Na Jaemin vươn tay ôm lấy thân mình nhỏ bé của người nằm cạnh áp vào mình. Đường cong của Han Jeongmin thực sự rất rõ cho dù cô có mặc áo rộng hay gì đi chăng nữa. Anh thấy hình như mình đã chạm tay vào eo cô vì cô mặc áo lửng, đi ngủ bị xộc xệch, bèn kéo áo cô xuống. Anh không muốn nghĩ thêm gì mà nhắm chặt mắt lại.Tỉnh dậy, Han Jeongmin đã nằm ấp luôn vào ngực Na Jaemin, qua lớp áo thun mỏng có thể cảm nhận được cơ ngực của anh. Cô vẫn chưa ngủ đã giấc nhưng vì người nằm bên cạnh khiến cô ngại chết đi được. Na Jaemin cầm lấy tay mà áp vào ngực mình, khó khăn lắm Han Jeongmin mới thoát ra được. Cô không nghĩ cái áo trên người mình lại ngắn đến thế, sau một hồi trong nhà vệ sinh, đổi lại thành áo phông dài qua mông.Dù cho không có thói quen ăn sáng nhưng vì Na Jaemin nên cô vẫn làm chuẩn bị tươm tất. Hôm nay không có bánh mì nên chỉ đành nấu mì gói. Đập quả trứng vào nồi mì đã mở nhỏ lửa rồi tắt bếp, đậy vung lại cho quả trứng tự chín.Na Jaemin ườn ào dạy lúc 10h sáng, lờ đờ thấy nửa giường trống không, ra mở cửa phòng thấy cô đang ngồi xem tivi ở phòng khách, mỉm cười mà đi vệ sinh cá nhân. "Ngủ ngon chứ?" Nghe tiếng dép của Na Jaemin, cô lên tiếng. "Ngủ cùng Jeongminnie phải ngon giấc chứ." Na Jaemin ngồi xuống sát cô, trêu đùa. "Cậu chiếm nhiều tiện nghi rồi đấy." Han Jeongmin nhéo tay áo anh, anh mỉm cười dí sát vào mặt cô. "Vậy cho mình tiện nghi nốt đi.""?" Nhanh tay luồn vào gáy người không hiểu đang nói gì, kề sát môi vào đôi môi mềm toàn mùi cherry nhân tạo. Na Jaemin lấy hết dũng khí mà hôn thật sâu, đối phương không thích nghi được mà đang ngộp thở. Trêu đùa trong khoang miệng làm anh vô cùng thích thú. Sau một hồi cuối cùng con người thèm khát kia cũng bị đẩy ra. Cùng thở hổn hển, Han Jeongmin phát ra tiếng nhỏ: "Đây mà là yêu lần đầu ư? Đừng có nói dối.""Han Jeongmin là mối tình đầu của mình mà."
Na Jaemin ôn nhu nói, lại ôm cô vào lòng. Han Jeongmin vẫn không tin.
"Tuỳ cậu nghĩ, nhưng mình chỉ yêu mỗi cậu thôi.""Từ lúc nào đó mình không còn 'thích' nữa mà là 'yêu'""Dù không biết tình cảm của cậu dành cho mình như nào đi chăng nữa, hãy nhớ rằng vẫn luôn có một người luôn dành tình cảm cho cậu.""Mình không thích mùi dâu nhân tạo và đại loại những thứ mùi nhân tạo khác, vậy mà... môi cậu thơm lắm.""Lần sau Jeongminnie đừng mặc áo ngắn như vậy nữa, mình không chịu nổi đâu."Kết quả của sự bông đùa, Na Jaemin một mình ngồi ăn hết nồi mì trương lên gần hết. Han Jeongmin rời nhà đi quay video, ăn uống xong Na Jaemin rửa bát lại phơi quần áo rồi mới được đi.
"Cảm ơn vì tăng ca hộ mình nhé. Mình thật sự bận lắm rồi." Cô gái híp mắt nắm lấy tay Han Jeongmin rồi gấp rút rời đi. Han Jeongmin gật đầu bất đắc dĩ. Từ khi ra nhập hội staff này, họ có rất nhiều chuyện nhờ vả nhau. Lần đầu làm việc với WayV. "Renjun? Lâu lắm mới gặp đó.*" Giọng nói của một anh chàng ngoại quốc nào đó khi thấy bạn thân. Anh chàng bạn thân thì nhíu mày lại, chạy ra đá chân. "Này, hôm qua vừa sang ktx ăn uống xong.""Hì hì. Tốt nhất cậu đừng sang nữa, mệt mỏi lắm.""Hừ, vậy thì từ giờ đừng rủ rê tôi đi đâu nữa." Huang Renjun mặt mày nhăn nhó nhìn cậu bạn Liu Yangyang đang đắc ý cười nham nhở. Chưa hết đằng sau còn có một người trìu mến nhìn hai con người đang nói chuyện. "Vậy cũng khá lâu rồi mình chưa sang ktx của WayV đấy." Na Jaemin cười cười, ngồi ở sofa nói. Liu Yangyang gạt Huang Renjun sang một bên: "Vậy mai cậu rảnh thì bọn mình đi chơi đi. Lâu rồi mình không đi chơi với Jaemin nữa.""Này Yangyang, cậu bỏ rơi mình chứ gì." Huang Renjun tỏ vẻ không tin nổi và bức xúc. "Đi chơi với cậu nhiều mình chán ngắt ra rồi. Vốn dĩ bọn mình cũng đâu có thân:)?" Trêu Huang Renjun lúc nào cũng là một niềm vui đối với 00line. "Mình đi trang điểm. Các cậu ngồi đây chơi nhé." Liu Yangyang đứng dậy đi mất, còn hai người còn lại ngồi bóc đồ ăn vặt có ở trên bàn ăn hết cái nọ đến cái khác. Im ắng hồi lâu, chợt tiếng Liu Yangyang phát ra. "Từ từ đã. Sao cậu quen thế nhỉ?""?"Người đang cầm cọ trang điểm cũng ngạc nhiêm không kém trước câu hỏi của Liu Yangyang. "À, chắc cậu không biết. Vì bạn staff kia có việc bận nên mình vào làm thay.""Không. Ý mình không phải vậy. Cậu tên gì nhỉ?""Han Jeongmin là tên của mình. Cậu biết mình à?" Khoảng chừng mấy giây sau, Liu Yangyang như nhớ ra điều gì đó vô cùng cần thiết, miệng chúm chím nói tên mình bằng tiếng trung. "Mình là *Liu Yangyang*. Cậu nhớ không? Cậu bé người Đài Loan ấy."(* tiếng trung)Liu Yangyang nói tên mình bằng tiếng trung đã khơi gợi lại kí ức của Han Jeongmin. Han Jeongmin giật mình: "Liu Yangyang?""Không ngờ được lại gặp cậu ở đây." Vậy mà làm chung công ty còn không biết nhau là ai.
"Hoá ra là như vậy." Na Jaemin nghe nói, lông mày giãn ra một chút, mặt lộ vẻ thư thái. Trái lại, người bên cạnh nhăn mặt. "Hoá ra là như vậy? Không như vậy thì như nào?""Không có." Na Jaemin nói không chớp mắt. "Ồ thế mà nay còn không để ý mình luôn." Han Jeongmin lí nhí với anh người yêu ở góc nhỏ, cái người mà hôm nay cứ như nào ấy. "Từ sáng giờ cậu cùng có để ý mình đâu? Cậu cứ đi nói chuyện với Yangyang thôi." Na Jaemin không kém, mặt toàn vẻ hờn dỗi."Trẻ con. Từ lúc nào mà cậu cứ hờn dỗi thế?" Han Jeongmin uể oải không muốn thêm chuyện để nói, Na Jaemin nghe vậy thì tương đối không vui, bĩu môi gục vào vai của cô. "Mình chỉ có mình cậu thôi mà...""Khó khăn lắm đấy...""Cậu chỉ được để ý mình mình thôi."Han Jeongmin tròng mắt dãn ra, mắt nhìn đỉnh đầu trên vai gầy, tay cứng nhắc mà vỗ. "Mình cũng vậy."
hnay là sn nên mới nhớ ra đăng🥹🫶🏻
[있어요.🤫 J 이예요.] (Có rồi nha. Tên là J)Han Jeongmin lên giường nằm ngủ từ sớm, chẳng biết mấy giờ sáng rồi, cô nghe thấy có người mở cửa phòng mình. Trong cơn mê man, người đó ngồi xuống bên cạnh giường vuốt tóc cô, nói trầm thấp. "Mình về với cậu rồi đây."Han Jeongmin dụi mắt, nửa tỉnh nửa mơ hỏi: "Ai thế?""J của cậu đây."Cô bật cười trong đêm khuya khoắt, giọng đặc sệt: "Cậu xem rồi à?""Tất nhiên rồi, vì đó là cậu mà." Anh hôn nhẹ lên trán cô, giọng điệu nhẹ nhàng. "Mình có thể... ngủ cùng cậu không?"Chẳng hiểu lí do gì, từ khi yêu nhau thực ra Han Jeongmin vẫn né tránh đụng chạm quá mức. Na Jaemin biết điều đó, không quá phận, không dám đụng đến cô. Cũng là yêu lần đầu và lại còn là một người nhạy cảm, anh chỉ dám từ từ mà thu hẹp khoảng cách. Hôn môi thì vẫn được nhưng không quá đà, ôm ấp thì thoải mái được. Mà vẫn gây sự lấn cấn trong lòng, tỉ như việc phải ngủ sofa. Hôm nay ngỏ ý như thế, anh cũng sợ làm cô giận. Dù Han Jeongmin chẳng bao giờ đề cập gì chuyện đụng chạm, mà anh luôn tự cho mình một ranh giới."Ừm. Đi tắm rửa đi đã."Han Jeongmin lười quan tâm mà trùm chăn kín mặt, gây sự ngạc nhiên vô cùng cho người ngồi đầu giường.Na Jaemin lau khô và ra phòng khách sấy đến khi tóc khô cong hẳn mới đi vào phòng. Đây là lần đầu tiên ngủ cùng nhau phải không?Hồi hộp mà tim đập thình thịch, Han Jeingmin dịch ra một khoảng từ lúc nào, Na Jaemin ngồi xuống giường kiểm tra điện thoại rồi cất sang bên cạnh, nằm xuống kéo chăn cùng đắp. Không có đèn, không ai có thể thấy Na Jaemin mặt nóng như nào. Anh chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của Han Jeongmin, cô nằm nghiêng sang phía anh, mắt nhắm. Anh hỏi nhỏ: "Cậu ngủ chưa.""Chưa." Quả thực Han Jeongmin vẫn còn mơ màng. "Mình buồn ngủ lắm."Na Jaemin vươn tay ôm lấy thân mình nhỏ bé của người nằm cạnh áp vào mình. Đường cong của Han Jeongmin thực sự rất rõ cho dù cô có mặc áo rộng hay gì đi chăng nữa. Anh thấy hình như mình đã chạm tay vào eo cô vì cô mặc áo lửng, đi ngủ bị xộc xệch, bèn kéo áo cô xuống. Anh không muốn nghĩ thêm gì mà nhắm chặt mắt lại.Tỉnh dậy, Han Jeongmin đã nằm ấp luôn vào ngực Na Jaemin, qua lớp áo thun mỏng có thể cảm nhận được cơ ngực của anh. Cô vẫn chưa ngủ đã giấc nhưng vì người nằm bên cạnh khiến cô ngại chết đi được. Na Jaemin cầm lấy tay mà áp vào ngực mình, khó khăn lắm Han Jeongmin mới thoát ra được. Cô không nghĩ cái áo trên người mình lại ngắn đến thế, sau một hồi trong nhà vệ sinh, đổi lại thành áo phông dài qua mông.Dù cho không có thói quen ăn sáng nhưng vì Na Jaemin nên cô vẫn làm chuẩn bị tươm tất. Hôm nay không có bánh mì nên chỉ đành nấu mì gói. Đập quả trứng vào nồi mì đã mở nhỏ lửa rồi tắt bếp, đậy vung lại cho quả trứng tự chín.Na Jaemin ườn ào dạy lúc 10h sáng, lờ đờ thấy nửa giường trống không, ra mở cửa phòng thấy cô đang ngồi xem tivi ở phòng khách, mỉm cười mà đi vệ sinh cá nhân. "Ngủ ngon chứ?" Nghe tiếng dép của Na Jaemin, cô lên tiếng. "Ngủ cùng Jeongminnie phải ngon giấc chứ." Na Jaemin ngồi xuống sát cô, trêu đùa. "Cậu chiếm nhiều tiện nghi rồi đấy." Han Jeongmin nhéo tay áo anh, anh mỉm cười dí sát vào mặt cô. "Vậy cho mình tiện nghi nốt đi.""?" Nhanh tay luồn vào gáy người không hiểu đang nói gì, kề sát môi vào đôi môi mềm toàn mùi cherry nhân tạo. Na Jaemin lấy hết dũng khí mà hôn thật sâu, đối phương không thích nghi được mà đang ngộp thở. Trêu đùa trong khoang miệng làm anh vô cùng thích thú. Sau một hồi cuối cùng con người thèm khát kia cũng bị đẩy ra. Cùng thở hổn hển, Han Jeongmin phát ra tiếng nhỏ: "Đây mà là yêu lần đầu ư? Đừng có nói dối.""Han Jeongmin là mối tình đầu của mình mà."
Na Jaemin ôn nhu nói, lại ôm cô vào lòng. Han Jeongmin vẫn không tin.
"Tuỳ cậu nghĩ, nhưng mình chỉ yêu mỗi cậu thôi.""Từ lúc nào đó mình không còn 'thích' nữa mà là 'yêu'""Dù không biết tình cảm của cậu dành cho mình như nào đi chăng nữa, hãy nhớ rằng vẫn luôn có một người luôn dành tình cảm cho cậu.""Mình không thích mùi dâu nhân tạo và đại loại những thứ mùi nhân tạo khác, vậy mà... môi cậu thơm lắm.""Lần sau Jeongminnie đừng mặc áo ngắn như vậy nữa, mình không chịu nổi đâu."Kết quả của sự bông đùa, Na Jaemin một mình ngồi ăn hết nồi mì trương lên gần hết. Han Jeongmin rời nhà đi quay video, ăn uống xong Na Jaemin rửa bát lại phơi quần áo rồi mới được đi.
"Cảm ơn vì tăng ca hộ mình nhé. Mình thật sự bận lắm rồi." Cô gái híp mắt nắm lấy tay Han Jeongmin rồi gấp rút rời đi. Han Jeongmin gật đầu bất đắc dĩ. Từ khi ra nhập hội staff này, họ có rất nhiều chuyện nhờ vả nhau. Lần đầu làm việc với WayV. "Renjun? Lâu lắm mới gặp đó.*" Giọng nói của một anh chàng ngoại quốc nào đó khi thấy bạn thân. Anh chàng bạn thân thì nhíu mày lại, chạy ra đá chân. "Này, hôm qua vừa sang ktx ăn uống xong.""Hì hì. Tốt nhất cậu đừng sang nữa, mệt mỏi lắm.""Hừ, vậy thì từ giờ đừng rủ rê tôi đi đâu nữa." Huang Renjun mặt mày nhăn nhó nhìn cậu bạn Liu Yangyang đang đắc ý cười nham nhở. Chưa hết đằng sau còn có một người trìu mến nhìn hai con người đang nói chuyện. "Vậy cũng khá lâu rồi mình chưa sang ktx của WayV đấy." Na Jaemin cười cười, ngồi ở sofa nói. Liu Yangyang gạt Huang Renjun sang một bên: "Vậy mai cậu rảnh thì bọn mình đi chơi đi. Lâu rồi mình không đi chơi với Jaemin nữa.""Này Yangyang, cậu bỏ rơi mình chứ gì." Huang Renjun tỏ vẻ không tin nổi và bức xúc. "Đi chơi với cậu nhiều mình chán ngắt ra rồi. Vốn dĩ bọn mình cũng đâu có thân:)?" Trêu Huang Renjun lúc nào cũng là một niềm vui đối với 00line. "Mình đi trang điểm. Các cậu ngồi đây chơi nhé." Liu Yangyang đứng dậy đi mất, còn hai người còn lại ngồi bóc đồ ăn vặt có ở trên bàn ăn hết cái nọ đến cái khác. Im ắng hồi lâu, chợt tiếng Liu Yangyang phát ra. "Từ từ đã. Sao cậu quen thế nhỉ?""?"Người đang cầm cọ trang điểm cũng ngạc nhiêm không kém trước câu hỏi của Liu Yangyang. "À, chắc cậu không biết. Vì bạn staff kia có việc bận nên mình vào làm thay.""Không. Ý mình không phải vậy. Cậu tên gì nhỉ?""Han Jeongmin là tên của mình. Cậu biết mình à?" Khoảng chừng mấy giây sau, Liu Yangyang như nhớ ra điều gì đó vô cùng cần thiết, miệng chúm chím nói tên mình bằng tiếng trung. "Mình là *Liu Yangyang*. Cậu nhớ không? Cậu bé người Đài Loan ấy."(* tiếng trung)Liu Yangyang nói tên mình bằng tiếng trung đã khơi gợi lại kí ức của Han Jeongmin. Han Jeongmin giật mình: "Liu Yangyang?""Không ngờ được lại gặp cậu ở đây." Vậy mà làm chung công ty còn không biết nhau là ai.
"Hoá ra là như vậy." Na Jaemin nghe nói, lông mày giãn ra một chút, mặt lộ vẻ thư thái. Trái lại, người bên cạnh nhăn mặt. "Hoá ra là như vậy? Không như vậy thì như nào?""Không có." Na Jaemin nói không chớp mắt. "Ồ thế mà nay còn không để ý mình luôn." Han Jeongmin lí nhí với anh người yêu ở góc nhỏ, cái người mà hôm nay cứ như nào ấy. "Từ sáng giờ cậu cùng có để ý mình đâu? Cậu cứ đi nói chuyện với Yangyang thôi." Na Jaemin không kém, mặt toàn vẻ hờn dỗi."Trẻ con. Từ lúc nào mà cậu cứ hờn dỗi thế?" Han Jeongmin uể oải không muốn thêm chuyện để nói, Na Jaemin nghe vậy thì tương đối không vui, bĩu môi gục vào vai của cô. "Mình chỉ có mình cậu thôi mà...""Khó khăn lắm đấy...""Cậu chỉ được để ý mình mình thôi."Han Jeongmin tròng mắt dãn ra, mắt nhìn đỉnh đầu trên vai gầy, tay cứng nhắc mà vỗ. "Mình cũng vậy."
hnay là sn nên mới nhớ ra đăng🥹🫶🏻
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me