TruyenFull.Me

Yu Gi Oh Arc V Dich Miracle Force Magic

Sét và tia lửa bao phủ sân khi Dark Rebellion đâm sầm vào con quái vật đối thủ của mình, khiến nó biến mất trong các hạt ánh sáng. Yuto giơ tay che mắt khỏi làn sóng bụi bốc lên từ mặt đất, gió cuốn đồng phục và tóc của cậu đi, có lẽ cậu nên xem xét việc mua một loại kính bảo hộ nào đó.

Dark Rebellion bay trở lại và đứng bên cạnh cậu khi một màn hình xuất hiện phía trên họ, tuyên bố cậu ấy là người chiến thắng.

Yuto thở ra một hơi lớn.

“Cảm ơn vì cuộc đấu tay đôi.” Yuto nói, khẽ gật đầu với đối thủ trước khi quay lại và bước ra khỏi sân đấu, cậu cố gắng phớt lờ những ánh mắt dõi theo sau lưng mình.

Đó là một ngày nắng, hầu như không có gió ngoại trừ những gì đang đến từ những sinh viên đang thi đấu trên cánh đồng bên ngoài trong công viên. Mọi người tập trung, trẻ em và thanh thiếu niên xem các trận đấu đang diễn ra hoặc chỉ đi dạo qua. Cậu có thể nghe thấy mọi người cổ vũ cho bạn bè của họ và tiếng cười khi ai đó chơi sai và rút thăm tồi tệ.

Một cảnh tượng thật yên bình....

"Nhưng nó sẽ không còn tồn tại lâu hơn nữa."

"Cậu có vẻ đã xong rồi nhỉ, Yuto?!"

Yuto dừng lại và nhìn sang, cậu đã đi đến khán đài và băng ghế.

"Shun."

Người bạn thân nhất của cậu đang ngồi trên một chiếc ghế dài, khoanh tay và nhìn chằm chằm cậu, một cái nhìn mà Yuto không thể đọc được.

"Chúng ta đi chứ?" Shun nói trong khi vừa đứng dậy.

Yuto gật đầu, mỉm cười hối lỗi. "Xin lỗi, cậu không cần đợi tớ như thế đâu!"

"Cậu đã hoàn thành hai lượt, vừa vặn được xếp vào loại chờ." Shun ném túi cho Yuto, đeo túi của mình qua vai và bắt đầu đi đến lối ra.

Yuto bắt lấy nó, hơi chạy bộ để họ đi cạnh nhau. "Còn..."

Shun im lặng, cau mày nhìn thẳng về phía trước. Anh ấy thường cau mày, nhưng ánh mắt anh ấy có vẻ trầm ngâm hơn.

Yuto nhìn sang chỗ khác. Cậu cảm thấy hơi có lỗi khi để Shun theo dõi trận đấu của mình, mặc dù cậu không yêu cầu anh ấy làm vậy, Shun chỉ đi cùng và đợi cho đến khi nó kết thúc. Các cuộc đấu tay đôi chưa bao giờ xảy ra rất lâu khi bắt đầu, nhưng bây giờ thật hiếm khi cuộc đấu kéo dài hơn trong năm lượt.

Họ dừng lại ở lối vào của công viên. Heartland yên bình vào thời điểm này trong ngày, nhưng vẫn sống động theo cách riêng của nó. Những ngọn đèn đủ màu vẫn sáng, nhưng không nổi bật như ban đêm, các thanh thiếu niên mặc đồng phục học sinh và trẻ nhỏ đi bộ, trò chuyện và cười đùa, thỉnh thoảng có rô-bốt dọn dẹp đi qua.

"Có gì đang làm phiền cậu không?" Shun đột nhiên hỏi.

"Hả?"

"Cái tên đó... đã gọi cậu là đồ ngốc và đã chọc tức cậu trong suốt trận đấu. Nếu là trước đây cậu sẽ không bận tâm đến điều đó, nhưng bây giờ cậu đang phản ứng và thậm chí khiêu khích lại..." Cuối cùng Shun cũng chịu nhìn cậu bé. Anh ấy rất cao so với Yuto, cao hơn gần cả cái đầu, nhưng anh ấy không bao giờ tỏ ra đáng sợ, đôi mắt luôn dịu dàng trừ khi anh ấy tức giận, và hiện giờ thì đang có sự lo lắng ngay bây giờ. "Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Yuto gần như muốn phá lên cười.

Cậu đã phát hiện ra những người bạn đầu tiên của mình đang ở ngoài không gian theo nghĩa đen và những người bạn của cậu ở đây sẽ phải trải qua khung cảnh bị xâm lược và phá hủy. Quê hương của cậu sẽ trở thành đống đổ nát chỉ trong vài tháng.

Yuto không thể ngồi yên với điều đó. Thời gian mà cậu có thể dành cho cuộc sống hàng ngày của mình, với những người bạn mà cậu biết dường như trôi qua quá nhanh.

Yuto nhìn ra xa khuôn mặt của Shun và nắm chặt tay vào chiếc túi trên vai.

Cậu cảm thấy mình quá yếu. Cậu muốn bảo vệ những người bạn của mình, những người không biết điều gì sẽ xảy ra, nếu có thể cậu muốn tự mình chống lại đội quân Academia, vậy thì không ai khác phải làm vậy.

Nhưng Yuto không ngốc đến vậy.

Vậy nên cậu đã tức giận.

Và vì cậu không có nơi nào để xả nó, nên cậu đã để nó vào trong trận đấu, biết nó thành sức mạnh để đánh bại kẻ thù.

Đó không phải là kiểu đấu tay đôi mà Yuto muốn, nhưng cậu cũng không muốn mạo hiểm với bạn bè của mình. Và cậu cần phải trở nên mạnh mẽ hơn, ngay cả khi những đối thủ có cùng mối đe dọa như những kẻ bắt nạt trong sân trường không phải là một thử thách quá lớn.

Yuto thở dài, nhưng cậu đã quay lại nhìn Shun, hy vọng nụ cười trên khuôn mặt của cậu trông không quá gượng gạo.

"Xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng, Shun. Nhưng tớ không sao, thành thật mà nói, tớ chỉ là, cảm thấy hơi bồn chồn."

Shun nhướng mày. "Bồn chồn?"

"Ừ, giống như tớ có thể mạnh hơn bây giờ." Đó không phải là một lời nói dối, nhưng cũng không phải là toàn bộ sự thật.

Shun có vẻ không hoàn toàn bị thuyết phục, nhưng anh thở dài. "Tớ hiểu rồi. Nhưng dù vậy cậu cũng không nên mạnh tay như vậy với những đối thủ của mình, họ có thể trả thù hoặc khiến cậu gặp rắc rối trong nay mai. Thay vào đó, nếu cậu muốn cải thiện hơn, có thể thi đấu với tớ thường xuyên hơn."

"Huh?" Yuto chớp mắt.

"Và Ruri, em ấy đã bắt đầu tiến rất gần đến việc đánh bại tớ và em ấy cũng sẽ rất vui khi đấu với cậu."

"Ừm-"

"Kaito cũng vậy, nhưng tớ nghĩ cậu vẫn chưa thể đánh bại cậu ta ngay được. Sayaka và Allen cũng là những lựa chọn tốt, các cậu có thể cùng nhau cải thiện kĩ năng cho mình."

Yuto cảm thấy một nụ cười chân thật nở trên môi mình ngay bây giờ.

"Ừ. Cảm ơn, Shun."

**

[Chúng ta cần một kế hoạch.]

~Kế hoạch?~

[Ừ. Nếu Heartland sắp bị xâm chiếm, tớ muốn chuẩn bị tinh thần. Nhiều nhất có thể.]

{Nghe có vẻ hợp lý.}

/Tớ sẽ giúp hết sức có thể!\

~Tớ cũng vậy!~

{Hai cậu sẽ không thể hỗ trợ cậu ấy được đâu. Academia có thể cũng sẽ có kế hoạch tương tự trong thế giới của các cậu.}

~Tớ sẽ đánh bại chúng ngay khi chúng xuất hiện!~

{Cuối cùng thì cậu cũng sẽ gặp khó khăn, chúng ta cần suy nghĩ rất nhiều khi tình huống đó xảy ra.}

[Đúng vậy. Và Yuri, cậu sẽ giúp tớ chứ?]

{Tất nhiên.}

Khoảng bốn tháng. Đó là ước tính mà Yuri đưa ra cho cậu, dựa trên những thứ cậu ta đã thấy và nghe.

Trước đây Yuto có thể nghĩ rằng đó là một thời gian dài. Nhưng khi nó đếm ngược cho một cuộc chiến, nó có vẻ quá ít thời gian.

Phải mất một lúc tình hình mới chìm xuống. Lúc đầu Yuto không tin, có lẽ mọi chuyện sẽ không chìm xuống cho đến khi những người lính Academia đầu tiên đến Heartland.

Nhưng Yuri sẽ không nói dối. Tính cách cậu ấy có hơi kì quặc nhưng cậu ấy chưa bao giờ nói dối họ.

Nhưng họ không thể lên kế hoạch cho điều này sớm, họ có quá ít thông tin về mọi thứ.

{Có vẻ như chúng sẽ xuất hiện ở gần giữa và một chút xuống phía nam của thành phố, một cái gì đó được gọi là quảng trường. Cậu biết điều đó đề cập đến điều gì không?}

[Ừ, nó giống như trung tâm của thành phố. Nó, thường rất đông...]

{Tớ sẽ không khuyên cậu nên chiến đấu với những người lính ngay tại nơi họ đang ở, chỉ cần đưa những người cậu không muốn mất và bỏ trốn.}

/Yuri!\ Yuya hét lên.

{Gì?}

/Thật kinh khủng!\

{Nhưng đó là sự thật.}

/Ừ nhưng, cậu có thể nói điều đó theo cách hay hơn!\

~Tớ cũng đồng ý với Yuri.~

/Yugo?\

~Không, ý tớ là, trong tình huống tuyệt vọng, cậu phải biết điều gì là quan trọng hơn. Chần chừ và do dự quá lâu chỉ đem lại nhiều rắc rối không cần thiết.~

{Huh, tớ vẫn luôn kinh ngạc khả năng nhạy bén bất thường của cậu đấy!]

~Cái gì vậy...~

/ANYWAY, Yuto, cậu nghĩ sao?\ Yuya nhanh chóng cắt ngang vì lo sợ một cuộc cãi vã vô nghĩa sẽ diễn ra.

[...Tớ không biết. Đầu tiên tớ nghĩ đến một nơi nào đó an toàn, nhưng nghĩ lại, tớ cũng không biết 'nơi an toàn' sẽ ở đâu. Mọi người sẽ hoảng sợ và tớ không thể đoán trước được mọi người sẽ chạy đến đâu.]

{Hmm, đó là sự thật. Tớ nghĩ cậu sẽ phải đối phó với điều đó khi thời gian đến.}

[Ừ...]

/Chúc may mắn, Yuto.\

~Sẽ ổn thôi! Chúng ta sẽ ở ngay đây suốt thời gian!~

[…Cảm ơn các cậu. Tớ chắc chắn sẽ làm cho nó ổn.]

/Cậu có thể làm được mà!\

Cuối cùng, họ không thể làm được gì nhiều cho đợt đầu tiên. Yuri không phải là một phần của nó và thông tin chỉ dành cho những người đang đi. Cậu ta đang thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt, nhưng điều đó sẽ không bắt đầu cho đến sau này. Họ sẽ nói nhiều hơn về nó khi họ biết mục tiêu là ai.

Khi họ biết Heartland sẽ như thế nào sau cuộc tấn công đầu tiên, họ có thể lên kế hoạch trước.

**

Đó là một ngày bình thường, nhưng Yuto cảm thấy như muốn phát điên vì lo lắng. Cậu đang trên đường đến gặp Shun và Ruri, họ được cho là sẽ đi chơi hôm nay, nhưng cậu biết mọi chuyện sẽ không được yên bình như vậy.

{Yuto.}

Cậu dừng lại.

{Họ vừa rời đi. Bây giờ sẽ là bất cứ lúc nào.}

Yuto chửi thầm một tiếng, bắt đầu chạy. Cậu vẫn chưa đến được nơi các bạn mình đang đợi, cậu định sẽ lên kế hoạch với họ hôm nay chỉ để họ có thể ở bên nhau, nhưng thời gian đã bị đẩy nhanh, họ thậm chí không được ở cạnh khi cuộc tấn công bắt đầu.

Sayaka, Allen và Kaito được cho là đang ở sân vận động đấu tay đôi. Tất cả họ sẽ gặp nhau ở đó, nhưng bây giờ đã quá muộn.

Cậu có thể nghe thấy những tiếng ồn ào ở phía trước, và rồi là những tiếng la hét bắt đầu.

"Chết tiệt, chết tiệt!!"

Yuto đẩy chân để đi nhanh hơn, cố gắng nhận ra dáng người cao ráo của Shun, hay mái tóc dài và chiếc váy sáng màu của Ruri.

Mọi người đang bắt đầu bỏ chạy, đẩy cậu ra khỏi con đường của mình. Yuto có thể nghe thấy những trận đấu tay đôi bắt đầu, cậu âm thầm cầu nguyện cả hai anh em Kurosaki đều không quyết định đấu tay đôi với bất kì ai vào giờ phút này.

"Các cậu đang ở đâu?"

Yuto quét mắt qua đám đông, mọi người đang xô đẩy nhau và la hét, cậu dừng lại trước khối lượng ánh sáng màu tím khổng lồ đang chiếu cách cậu một khoảng cách.

Những tấm thẻ phát sáng nhỏ bé đón gió, bay lơ lửng trên đầu cậu, đáp xuống dưới chân cậu.

Yuto nhận ra khuôn mặt đó....

Hơi thở của cậu ngày càng nhanh hơn và bắt đầu mất kiểm soát, cậu nghĩ rằng mình sẽ phát điên mất...

~Thở đi, Yuto. Cậu phải tiếp tục di chuyển.~

Giọng Yugo vang lên kéo theo suy nghĩ của cậu quay trở lại thực tại. Ai đó đã đâm vào người cậu, gần như đẩy cậu xuống đất nhưng cậu đã lấy lại thăng bằng và bắt đầu chạy tiếp, đẩy đi nỗi sợ hãi và sự tức giận xuống một cách khó khăn, bây giờ không phải lúc...

[Cảm ơn, Yugo.]

~Đừng đi bất cứ đâu mà cậu không chắc chắn có hai lối thoát trừ khi đó là trường hợp khẩn cấp. Hãy tiết kiệm sức lực của mình khi cậu có thể, nhưng đừng mất cảnh giác.~

/Hãy cẩn thận, Yuto.\ Yuya cũng lo lắng nói.

[Tớ sẽ cố...]

~Chúng tớ sẽ ở đây suốt thời gian cùng với cậu.~

Một cổ ấm ấp bỗng hiện lên trong người Yuto. "Mình không đơn độc..."

Với suy nghĩ đó tràn ngập tâm trí mình, mang lại cho cậu sự tự tin và sự an toàn mà cậu rất cần, cậu đẩy nhanh đôi chân của mình để đi nhanh hơn.

Yuto nhìn xung quanh một cách điên cuồng cho đến khi cuối cùng ̣cậu cũng phát hiện ra một bóng dáng cao lớn và một làn tóc đen, họ đang đấu tay đôi với ba người mặc đồng phục màu xanh lam.

"Mẹ kiếp"

"Shun, Ruri!" Yuto hét lớn.

Lời nói của Yuri vang vọng trong đầu cậu.

{Lực lượng Obelisk là một nhóm binh lính tinh nhuệ của Academia. Tất cả đều mặc áo khoác đồng phục màu xanh lam và đeo mặt nạ che mắt. Chúng được cho là một trong những kẻ mạnh nhất trong Academia, nhưng một khi cậu biết cách chống lại bộ bài của họ, họ sẽ dễ dàng bị hạ gục. Tất cả họ đều sử dụng cùng một loại và hoạt động theo nhóm ít nhất ba người, họ có thể gây sát thương nhiều nhất nhờ các hiệu ứng thẻ và bẫy.}

Ruri bị thổi bay bởi một cuộc tấn công của kẻ thù, trượt trên mặt đất khi mạng sống của cô ấy giảm xuống còn 600. Yuto chạy về phía trước để giúp cô ấy đứng dậy, Shun quay lại, nhìn chằm chằm vào cậu. Đây là lần đầu tiên Yuto nhìn thấy cậu ấy với biểu cảm đó, lo lắng, bối rối, tức giận và sợ hãi là tất cả ở đó và nó làm cho cậu cảm thấy buồn nôn.

"Yuto?" Anh ấy nhìn xuống, Ruri trông xanh xao, cau mày và nghiến răng khi cố gắng đứng dậy, cậu cũng hỗ trợ cô ấy khi Shun chạy đến và đưa cô ấy về phía bên kia.

Đối thủ của họ đang cười ác ý, cười nhạo sự vật lộn của họ, nó làm cho cơn giận dữ của Yuto bùng phát trở lại.

Cậu vẫn có thể nghe thấy những tiếng la hét xung quanh, nhưng giờ đây những tiếng cười man rợ đã hòa vào chúng, tiếng la hét kinh hãi của mọi người đột ngột bị cắt ngang, nhưng tiếng cười chế giễu vẫn tiếp tục, thậm chí còn tăng lên.

Cậu không biết Kaito, Allen và Sayaka đang ở đâu. Nhưng cầu mong họ vẫn bình an.

Trong một khoảnh khắc, Yuto nhìn thấy không gian quanh cậu biến thành màu đỏ. Cậu hiểu là do sự tức giận của mình và khi cậu kích hoạt đĩa đấu của mình và tham gia trận đấu, đối thủ của họ chế nhạo hỏi liệu cậu ấy có muốn tham gia cùng bạn bè của mình để biến thành thẻ hay không. Một trong số chúng còn vẫy một lá bài trong không khí trước khi thả cho nó rơi xuống đất.

Ruri có vẻ như cô ấy sắp nôn ra. Shun có vẻ như sẽ đánh vào mặt những người đàn ông bằng tay không nếu có cơ hội.

Và Yuto có vẻ như muốn xé xác tất cả những tên khốn cận bã đang phá huỷ quê hương cậu hơn bao giờ hết.

~Yuto, đừng quên những gì quan trọng.~

Giọng Yugo lại một lần nữa vang lên, kéo theo tâm trí Yuto quau lại hiện thực, cậu dừng lại, liếc sang một bên, Shun và Ruri đang nắm chặt lấy bộ bài của mình như một chiếc phao cứu sinh, khuôn mặt của họ trông nhợt nhạt và đầy sợ hãi, tức giận và đầy khinh bỉ.

Phải rồi nhỉ?! Cậu còn có họ mà!!

"Shun, Ruri."

Họ giật bắn mình, quay sang nhìn cậu, trong đôi mắt kinh ngạc đó là một mảnh tối ôm, nhưng chúng vẫn chưa mất đi ánh sáng hoàn toàn.

"Chúng ta sẽ cùng đánh bại chúng."

Cậu nghiến răng, nghĩ về các lối thoát, cách liên lạc với những người khác, làm thế nào để cứu được nhiều người nhất có thể mà không phải hy sinh những báu vật quý giá nhất của cậu.

Cậu nhắm mắt lại, dựa vào sự vững vàng mà ba người kia luôn dành cho cậu từ đầu tới giờ.

Heartland và những người mà cậu gọi là bạn bè là kho báu của Yuto trên thế giới này.

Giống như các kho báu của những con rồng trong cổ tích.

Và loài rồng không cho phép bất kì ai được chạm vào kho báu của chúng.

"Chúng ta chắc chắn sẽ cùng nhau đánh bại chúng."

Yuto rút thẻ.

Tiếng kêu của Dark Rebellion vang vọng khắp thành phố trong sự đổ nát và hoang tàn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me