TruyenFull.Me

Yu Gi Oh Arc V Dich Miracle Force Magic

Yuto lang thang trong thị trấn hoang đã từng là nhà của mình, buồn bã liếc nhìn những tòa nhà đổ nát và những con đường nứt nẻ. Nhờ sự phá hủy của Academia, nó đã trở nên dễ dàng bị lạc giữa các mảnh vỡ, các cột mốc và các địa điểm dễ nhận biết hoặc bị chôn vùi hoặc bị phá hủy cho đến nay.

Nó diễn ra rất chậm, Heartland đã biến thành một đống bê tông và thủy tinh bốc khói chỉ sau một đêm. Khi quân Kháng Chiến chống trả mạnh mẽ hơn, Academia đã đẩy họ xuống bằng số lượng và ác ý, nhưng họ không ngừng chống trả, họ cũng đã sử dụng quan cảnh thành phố để có lợi cho mình, phá hủy các tòa nhà và gây ra các vụ nổ để tạo ra sự phân tâm, nhầm lẫn giữa kẻ thù để có thể phản công hoặc rút lui an toàn hơn.

Yuto vẫn do dự khi sử dụng ngôi nhà của mình theo cách đó, nhưng cậu biết những tòa nhà và con đường bị đổ nát đã chẳng còn có ý nghĩa gì với những người đồng đội còn sống, ít nhất nếu họ vẫn an toàn và sống sót, họ có thể xây dựng lại nó cùng nhau.

Cậu nhìn lên Tháp Heartland - tòa nhà cao nhất trong thành phố, bằng cách nào đó vẫn đứng vững bất chấp những thiệt hại mà nó đang nhận.

[Tớ không biết vì nó là vì ý nghĩa tượng trưng nào đó hay chỉ là nó thực sự được xây dựng tốt như vậy...]

/Có ý gì?\

[Tháp Heartland. Tòa nhà cao nhất thành phố nhưng nó vẫn còn nguyên vẹn và đứng vững.]

/Ah.\

~Nó trông như thế nào?~

[Nó có hình trụ, càng mỏng khi lên cao, nó có những cấu trúc mỏng màu xanh lá cây bao bọc xung quanh được dùng để thắp sáng. Trên đỉnh có một đèn hình trái tim lớn, mặc dù bây giờ nó đã bị hư hỏng đôi chút.]

~ Ôi, nghe có vẻ nó rất đẹp. Và đừng hỏi tớ có những toà tháp như thế ở City hay không, nó có quá nhiều để kể ngay bây giờ.~

[Không phải có nhiều đường ở đó sao?]

~ Ồ, đúng! Rất nhiều trong số đó, và nó sẽ thay đổi nếu có một trận đấu Riding Duel diễn ra. Nhưng chỉ khi có An Ninh (Security) tham gia.~

Yuto có thể cảm nhận sự tức giận của Yugo, và nó khiến cậu phải cau mày. Những gì cậu đã nghe về City đủ để khiến cậu trằn trọc vào ban đêm, cậu luôn lo lắng Yugo có thể có cuộc sống như thế nào ở một nơi khi mà chế độ phân biệt đối xử nghiêm trọng đang diễn ra hằng ngày, tuy nhiên người bạn Synchro của cậu đã đảm bảo gần cậu ấy vẫn ổn vì cậu ta biết cách sinh tồn từ khi còn là một đứa trẻ (và điều đó càng làm Yuto thêm phần khó chịu hơn nhưng cậu đã không nói).

/Maiami có rất nhiều toà nhà thủy tinh ở khắp mọi nơi, nhưng vì ớ đây có rất nhiều trường học đấu tay đôi nên có rất nhiều tòa nhà vui nhộn mang nét giải trí. Nhưng trường You Show của chúng tớ chắc chắn là vui nhất!\ Yuya vui vẻ kể.

Một cơn gió mạnh bỗng giật tung chiếc áo choàng của Yuto, tạo ra một âm thanh kỳ lạ khi nó đi qua đống đổ nát và những ngôi nhà đã sụp đỗ. Khu vực cậu đang đi lại có rất nhiều bụi trong không khí nên cậu đã trang bị khẩu trang và kính bảo hộ để không bị ho và tránh bụi bẩn bay vào mắt mỗi khi có gió.

[Yuri đâu?]

~Vắng mặt. Phải đi nói chuyện với anh chàng Giáo Sư kia.~ Yugo trả lời, thấy rất khó chịu mỗi khi nhắc tới người đàn ông đó.

[Cậu ấy sẽ ổn chứ?]

/Tớ nghĩ... chắc ổn. Cậu ấy nói rằng sẽ được biết rõ hơn về nhiệm vụ của mình, nhưng đó là tất cả những gì cậu ấy nói, cậu ấy sẽ nói với chúng ta nhiều hơn khi cậu ấy quay lại.\

Yuto cau mày, dừng lại, trước khi quay trở lại tòa tháp, cậu sẽ tìm một nơi vắng vẻ để có thể nói chuyện với những người khác trong yên tĩnh.

Cậu biết rõ điều này rất nguy hiểm, đi một mình ra ngoài mà không ai biết cậu sẽ đi đâu. Nhưng Yuto không thể bỏ hoàn toàn thói quen lang thang của mình, vì vậy cậu vẫn đi ra ngoài, trôi dạt quanh đống đổ nát của Heartland, đảm bảo tránh xa những khu vực nguy hiểm hoặc không xác định. Cậu đã học cách để đi xung quanh tốt hơn bất kỳ đồng đội nào của mình, mặc dù không ai thích khi cậu chỉ nói mơ hồ rằng 'Tôi đi ra ngoài một chút, quay lại sớm' với ai đó trước khi rời đi.

Bằng cách này, cậu có thể nắm rõ hơn các con đường và lối đi (đã bị biến đổi kha khá) của những khu vực xung quanh, cậu cũng có thể tìm ra một vài nơi có thể làm căn cứ và những người dân đang trốn tránh, cũng có thể sẽ bắt gặp những tên học viên đang tụ tập hoặc bị chúng tập kích. Dù gì thì khả năng đó không quá cao nhưng vẫn là con dao hai lưỡi.

Yuto vừa tìm được lối vào một con hẻm mà cậu quen thuộc thì bị một làn sóng bực bội ập đến. Yuri đã trở lại.

[Chào mừng cậu trở lại, có tin tức gì không?]

Yuri càu nhàu thêm một chút trước khi trả lời. {Ừm, xin chào. Phiên bản ngắn gọn là, mọi thứ trở nên phức tạp hơn chúng ta nghĩ bây giờ.}

~Ý cậu là gì?~

{Yuto, Yugo, bây giờ hai cậu có ở một mình không?}

~Uh, phải.~

[Ừ, tớ hiện đang ở ngoài căn cứ và chỉ có một mình.]

/Yuri, chuyện gì đã xảy ra?\

{...Các cậu sẽ không thích nó đâu!}

**

Shun không vui.

Cứ cho rằng anh đã không thực sự hạnh phúc trong một thời gian dài, nhưng ngay bây giờ anh gần như đang lo lắng, các khẩu phần ăn đang cạn kiệt, việc chia thức ăn trở nên khó khăn hơn bao giờ hết, Academia đã phát động một cuộc tấn công bất ngờ vào một nhóm người đang thu gôm vật phẩm chỉ vài ngày trước, may là không có ai bị biến thành thẻ nhưng các vật phẩm đã bị lấy đi hoặc bị phá huỷ. Sau đó, anh thức dậy sau khi nghỉ ngơi trước sự van nài của Ruri và phát hiện ra Yuto đã ra ngoài một lần nữa, không ai biết cậu ta đang ở đâu.

Shun đã từng có ý định nhốt cậu ta trong phòng chung của họ khi anh cứ không thể để mắt đến cậu ta mọi lúc. Anh chắc chắn rằng Ruri cũng sẽ không phản đối điều này...

Nhưng anh không thể làm điều đó. Anh biết Yuto sẽ cảm thấy khó chịu như thế nào khi cậu ấy không thể đi ra ngoài và đi dạo đâu đó, ít nhất thì cậu ta cũng có nói cho họ biết đại khái rằng mình sẽ ở đâu bây giờ.

Một giọng nói gọi tên anh khiến Shun quay lại nhìn, cả Ruri và Yuto đang đi về phía anh, em gái anh vẫy tay để anh có thể nhìn thấy họ, anh thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy người bạn thân nhất của mình, dường như không bị thương.

"Shun." Ruri mỉm cười với anh, nhưng đôi mắt cô ấy lộ vẻ lo lắng. "Anh có nghỉ ngơi chưa?"

"Một chút." Anh nói, nhìn về phía Yuto hỏi. "Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Yuto không nhìn vào mắt anh, cậu ta nhìn xuống sàn, khuôn mặt tái nhợt và bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm, Shun nhìn Ruri bằng ánh mắt dò hỏi, nhưng em ấy chỉ nhún vai, không biết có chuyện gì.

"Tớ cần nói chuyện riêng với hai người..." Cuối cùng Yuto cũng nói. "Ngay bây giờ."

Anh và Ruri nhìn nhau, nhưng anh gật đầu. "Chắc chắn rồi. Phòng của chúng ta?"

Yuto gật đầu và đi xuống sảnh, Shun và Ruri theo sau cậu.

**

"Các cậu có nhớ ngày đầu tiên của cuộc xâm lược không?"

Shun và Ruri bối rối, ngồi cạnh nhau trên giường của cậu ấy, hai tay của Yuto đã nắm chặt vào nhau, chuẩn bị sẵn sàng cho những gì sắp xảy ra trong cuộc nói chuyện này.

"Tất nhiên là nhớ rồi!" Shun nói.

Làm sao họ quên được? Ngày hôm đó vẫn là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời Shun, có lẽ sẽ luôn như vậy, anh có thể nói Ruri cũng cảm thấy như vậy, khi cả hai tay em ấy đang ôm chặt lấy mình.

Yuto gật đầu, ngồi trên giường của mình trước mặt họ, mắt dán xuống sàn. Cậu ta đang bối rối, Shun có thể nhìn thấy điều đó trong đôi mắt cậu bé, cậu ấy có một vẻ mặt rất đau khổ, gần giống như khi cậu ta trở lại căn cứ và phát hiện một người nào đó đã bị hoá thẻ. Nhưng nếu đúng như vậy, cậu ấy sẽ nói với họ rồi bỏ đi một mình một lúc.

Đó là cách Yuto tự chịu đựng sự khốn khổ một mình.

Nhưng lần này khác, Shun không biết đó là gì nhưng có một cái gì đó khác mọi khi.

"Cậu có nhớ chúng ta đã phải gặp nhau như thế nào vào ngày hôm đó không? Tại một sân vận động đấu tay đôi cách quảng trường bị Academia tấn công đầu tiên?"

Shun lại gật đầu, tự hỏi Yuto sẽ nói gì với chuyện này.

Yuto ngước nhìn họ, đôi mắt xám không chắc chắn nhưng vẫn là ánh sáng kiên định mà họ biết. "Tớ nghi ngờ các cậu sẽ thấy điều đó kỳ lạ nhưng, ngay cả sau khi điều này bắt đầu, một trong hai người đã bao giờ đặt câu hỏi tại sao tớ biết mọi thứ? Như khi nào hoặc ở đâu kẻ thù có thể tấn công chưa?"

Shun cau mày, lật lại câu hỏi trong đầu. Đúng vậy, anh luôn tự hỏi làm thế nào mà Yuto có thể biết rõ về việc kẻ thù của họ di chuyển như thế nào, nhưng cậu chưa bao giờ nói hết và nói rõ ràng bất cứ điều gì. Chỉ mạnh mẽ đề nghị họ di chuyển đi nơi khác, hoặc dừng một nhiệm vụ vì cậu ta có cảm giác không tốt, điều đó luôn luôn đúng và họ vẫn còn rất nhiều người sống nhờ nó.

"Yuto" Cuối cùng anh kiên định nói. "Nếu cậu nghĩ rằng chúng tôi sẽ nghi ngờ cậu phản quốc, tớ có thể sẽ đánh cậu."

"Tớ cũng vậy." Ruri cau mày nói.

Cậu bé chớp mắt, xong lại bật ra một tiếng cười nhỏ với điều đó, làm cho cả hai anh em thư giãn một chút.

"Cảm ơn, tớ cũng đoán vậy. Nhưng đó không phải là những gì tớ đang cố gắng nói với các cậu..." Yuto bặm môi suy nghĩ. "Tớ không biết điều đó bằng cách do thám hay tình cờ nghe thấy những điều đó. Tớ có... một người bạn ở đó... người đã nói cho tớ biết thông tin."

Shun ngồi thẳng dậy và suy nghĩ lung tung trong đầu. Yuto biết ai đó ở Academia? Người đó có đáng tin cậy không? Làm thế nào cả hai đã biết nhau, thậm chí là làm thế nào để họ giữ liên lạc? Có phải Yuto đã đưa ra một cái gì đó để có lại thông tin?

Ruri hiểu được những gì cậu ta nói nhanh hơn anh trai của mình, nhưng cô ấy vẫn còn sốc. "Làm sao mà... làm sao cậu có thể liên lạc được? Trong bao lâu rồi?"

Yuto vuốt một tay qua mái tóc đầy gai nhọn của mình, kiên quyết nhìn chằm chằm vào bức tường. "... Trong khoảng hai năm."

Họ ngồi trong im lặng tại đó.

"Làm sao...?" Shun hỏi. Anh không thể tìm thấy từ nào tốt hơn.

Yuto mở miệng, rồi đóng lại, rồi lại mở ra. Cậu cau mày tập trung và đan hai tay vào nhau, cậu có một cái nhìn gần như xa xăm trong đôi mắt của mình, như thể cậu ta không hoàn toàn ở đây trong căn phòng, giống như cậu ấy đang nghe một cái gì đó mà họ không thể nghe thấy. Cuối cùng thì cậu cũng thở ra một hơi dài, nói.

"Tớ vẫn không biết làm thế nào hoặc tại sao nó lại xảy ra nhưng, một ngày nọ, tớ đang xem xét bộ bài của mình và khi tớ nhìn vào Dark Rebellion, đầu tớ bắt đầu đau dữ dội, cơn lâu kéo dài được một lúc và khi tớ nghĩ mình sẽ ngất đi, tớ đã có thể nghe thấy 'họ'".

Shun và Ruri bối rối chớp mắt. "Ý cậu là gì khi nói 'cậu có thể nghe thấy họ'?".

Yuto hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra thật nhẹ nhàng có thể, cậu biết điều này rất khó tin, nhưng vẫn từ từ giải thích. "Nghe này, tớ biết điều này nghe có vẻ điên rồ, và tớ cũng không có bằng chứng xác thực, nhưng, tớ cần cả hai người tin tưởng tớ..." Yuto bắt gặp ánh mắt dò hỏi của họ, cậu cắn môi, nói tiếp. "Chúng tớ nói chuyện với nhau bằng thần giao cách cảm - các cậu có thể gọi nó như vậy, kể từ đó, tớ luôn có thể nghe thấy họ và họ có thể nghe thấy tớ. Vì vậy, tớ biết rất nhiều, nhưng không phải là tất cả."

Nghe có vẻ điên rồ. Bình thường Shun sẽ chế giễu nếu có ai đó cố gắng nói với anh điều gì đó viển vông thế này, nhưng Yuto không phải vậy, không phải kiểu người hay pha trò như thế này và điều đó khiến anh dao động. Bạn thân của anh trông thật nghiêm túc, hai tay nắm chặt đầu gối và kiên quyết nhìn họ.

Anh khẽ liếc mắt nhìn Ruri, em ấy có một cái nhìn mâu thuẫn với khuôn mặt của mình, chắc chắn đang nghĩ những điều tương tự giống như anh, Ruri bỗng nhìn lại anh trai mình và họ nhìn nhau khi một cuộc trò chuyện im lặng xảy ra giữa họ.

Ruri cuối cùng cũng khẽ gật đầu và mỉm cười nhẹ, Shun cau mày, nhưng cũng gật đầu và thả lỏng vai.

Họ quay lại nhìn Yuto vẫn đang chờ đợi, bồn chồn và hồi hộp.

"... Được rồi!" Ruri nói một cách nhẹ nhàng. "Bọn tớ tin cậu."

Yuto chớp mắt, cho đến khi câu nói chìm vào trong não và cậu thở ra một hơi lớn, cúi đầu xuống đầu gối, khi cậu nhìn lên, cậu ấy nở một nụ cười thật nhẹ nhõm, điều đó khiến Shun cảm thấy thật khủng khiếp vì anh thậm chí đã nghĩ rằng bạn mình là một kẻ nói dối chỉ vài giây trước.

"Cảm ơn hai người."

Shun và Ruri cười đáp lại. Yuto lại có đôi chút xấu hổ mà đỏ mặt, nhưng bây giờ trông cậu ấy thật nhẹ nhõm, như thể một trọng lượng lớn đã trút khỏi vai cậu trong thời gian qua.

Nhưng rồi một tia sáng đen tối sẹt qua mắt cậu khiến cả hai anh em biết 'chuyện' cậu ấy muốn nói vẫn chưa hết, họ căng thẳng, chuẩn bị tinh thần cho cuộc trò chuyện nghiêm túc hơn nữa.

"Tớ vẫn còn một chuyện quan trọng khác phải nói với hai người..."

**

"Không có Rin, tớ nói rất nghiêm túc!"

"Tất nhiên rồi." Rin thờ ơ đáp.

"Riiin, tại sao cậu không tin tớ chứ?" Yugo gần như hét toáng lên bởi cô bạn.

"Ai có thể tin rằng việc có các chiều không gian khác và các liên kết tâm trí?" Rin đáp lại.

Yugo đang ngồi xếp bằng bên cạnh cô ấy trong nhà để xe, kế bên hộp dụng cụ và đưa những thứ mà Rin cần, cậu cau mày khi mà cô ấy thậm chí còn không thèm để ý tới cuộc trò chuyện của họ.

Cậu đã nghĩ bây giờ là thời điểm thích hợp để nói ra tất cả mọi chuyện, đặc biệt là khi Yuri đã nói với họ rằng Ruri - một người bạn của Yuto và Rin là mục tiêu mà Academia muốn vì một kế hoạch nào đó. Yugo chắc chắn sẽ không để điều đó xảy ra, nhưng cậu cần Rin tin mình trước, nhất là khi cậu đã hứa sẽ nói với cô ấy, về mọi thứ.

Nhưng cô ấy vẫn không tin cậu.

"... Không phải cậu đã nói là tin tưởng tớ sao?" Yugo nói với một giọng trầm lắng, mắt nhìn xuống đất.

Rin ngừng động tác, ngẩng đầu lên nhìn cậu bạn. "Yugo..."

"Cậu đã nói rằng cậu sẽ bắt đầu tin tưởng tớ một chút, và tớ cũng đã hứa sẽ cho cậu biết điều gì đó khi tớ tìm ra nó, nhưng tớ không thể làm điều đó nếu cậu thậm chí không tin tớ!" Yugo bỗng cảm thấy mắt mình cay xè và cố gắng kìm nó lại, cậu biết mình không thể trách cô, nhưng vẫn rất đau mỗi khi Rin cứ gọi cậu là đồ ngốc, hay sẽ gạt đi bất cứ điều quan trọng nào cậu định nói.

Rin lúc này trông có vẻ lo lắng, đưa tay muốn an ủi cậu bạn nhưng khi cô phát hiện tay mình vẫn đang đeo găng tay, cô đã vội vàng cởi chúng ra, cuống quýt nói. "Không phải vậy, tớ... tớ sẽ nghe mà. Đừng khóc, tớ xin lỗi."

"Tớ không khóc..." Dù sao thì vẫn chưa có giọt nước mắt nào rơi, cậu thô bạo lau mắt, nhưng Rin đã nắm lấy tay cậu kịp thời.

"Dừng lại, cậu sẽ chỉ làm mình đau mắt nếu chà mắt như thế." Cô ấy nói, nhanh chóng rút khăn tay trong túi và lau mắt cho cậu bạn.

Yugo sụt sịt khi nói. "Tớ biết mình không có gì để chứng minh những gì mình đang nói, nhưng cậu có thể gặp nguy hiểm nếu cậu còn không tin. Làm ơn đi, Rin."

Cô cau mày, nhìn chằm chằm vào đôi mắt kiên định của cậu bạn để tìm ra một lời nói dối hay một sự trêu chọc, nhưng chỉ để thấy sự chân thành cùng năn nỉ hiện rõ trong mắt cậu.

"Được rồi. Dù tớ vẫn cảm thấy khó tin nhưng, nếu cậu nghiêm túc về điều này, tớ sẽ cố gắng hết sức để nghe hiểu và tin tưởng... " Sau một lúc, Rin cuối cùng cũng hỏa thuận.

Yugo chớp mắt, nhưng sau đó cũng nở một nụ cười toe toét trên môi. "Cảm ơn cậu, Rin!" Cậu vòng tay qua cổ cô để ôm, khiến cô bạn bật cười trước khi cũng quấn tay ôm lấy cậu. Họ dẫm phải vài món dụng cụ và suýt ngã nhưng Rin bằng một cách nào đó đủ sức để giữ cho cả hai được ổn định.

**

"Vì vậy, có những chiều không gian khác, và cậu có thể nói chuyện với những người ở đó trong tâm trí. Đó là những gì tớ có thể hiểu rõ phải không?" Rin hỏi.

Cậu vui vẻ gật đầu khi dựa vào vai cô. "Ừm! Yuya, Yuto và Yuri. Họ đến từ Standard, XYZ và Fusion. Tất cả đều dựa trên các phương pháp triệu hồi khác nhau!"

"Hmm..." Rin trầm ngâm, chuyển sang ngồi thoải mái hơn trong khi vẫn giữ chặt lấy cậu. "Và điều gì nguy hiểm?"

"Fusion, tất cả mọi thứ ở đó, à trừ Yuri. Cậu ta có thể là một kẻ quái dị và xấu tính nhưng không phải là một kẻ xấu tồi tệ tới mức khốn kiếp, cậu ấy không có lựa chọn chính xác nơi mình sống và ở. Academia là một ngôi trường dạy về đấu tay đôi và nó đang xâm chiếm XYZ, nhà của Yuto, để lấy năng lượng hoặc một cái gì đó vì một số lý do..." Cậu dừng lại, cố gắng để mình bình tĩnh lại khi ôm lấy Rin, cậu chắc cô ấy cũng cần như thế khi nghe điều này. "Bằng cách biến mọi người thành thẻ bài."

Rin cau mày, siết chặt vòng tay của mình để đáp lại. Biến mọi người thành những thẻ bài? Nghe có vẻ thật ngớ ngẩn và tào lao, nhưng cách Yugo nói và sự thay đổi tâm trạng của cậu ấy cho cô biết đó là một điều gì đó rất khủng khiếp. Và cuộc xâm lược? Điều này có vẻ nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì cô đã nghĩ.

"Đ-Được rồi, vậy 'họ' cần năng lượng để làm gì?"

"Rõ ràng là để tạo ra một điều không tưởng. Nhưng, họ cũng cần một vài thứ khác..."

Yugo rời khỏi vai Rin và lùi lại một chút để nhìn thẳng vào mắt cô. "Yuri nói rằng người đàn ông được gọi là Giáo Sư đó - người chịu trách nhiệm cho toàn bộ chuyện này, cần bốn cô gái để hoàn thành nó. Ông ta đã có một người rồi, đã tìm thấy một người khác ở XYZ - một trong những người bạn của Yuto và..." Cậu ngước nhìn Rin, lông mày nhíu lại.

Rin sững sờ, ngơ ngác nhìn Yugo. "Chờ đã, ý của cậu không lẽ là tớ sao? Bọn họ muốn gì từ tớ chứ?" Cô chỉ là một cô gái Commons bình thường, tại sao cô lại là một phần quan trọng trong việc xây dựng một điều không tưởng hay thứ gì đó khác?

"Tớ không biết!" Yugo nói, có vẻ bực bội. "Yuri cũng không biết, nhưng cậu ấy có nhiệm vụ phải có được tất cả các cậu. Tớ biết cậu ta không muốn làm điều đó, nhưng cậu ấy không thể làm trái mệnh lệnh và thậm chí nếu Yuri làm vậy, cậu ấy sẽ bị trừng phạt và một người khác sẽ chỉ được chọn để làm điều đó. Đó thật sự là một rủi ro quá cao vì chúng ta có thể sẽ không thể biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo."

Rin cau mày suy nghĩ. Điều này, khá tệ. Nếu một tay đấu sĩ mạnh nào đó định bắt cóc cô ấy bằng cách nào đi nữa, cô ấy sẽ chống trả bằng tất cả những gì mình có. Nhưng cô thật sự không biết nhóm người đó muốn gì từ cô - một đứa trẻ mồ côi không hơn - cho một cuộc chiến liên quan đến mạng người như thế này. Có lẽ cô sẽ bị giam trong một căn phòng hoặc thứ gì đó, nhưng nó rồi sẽ khiến cô phát điên lên mất.

Vì cô không muốn bị tách khỏi Yugo. Trong bất kì tình cảnh nào cũng không.

"Nhưng chúng ta sẽ tìm ra điều gì đó!" Yugo cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, nụ cười vẫn rạng rỡ như mọi khi. "Yuto sẽ thử nói chuyện với bạn bè của mình, Yuya đang cố gắng hết sức trong Standard để lấy thêm thông tin và Yuri khá thông minh về điều này nên chắc chắn sẽ ổn thôi!"

Cậu ta nói điều đó với một niềm tin chắc chắn khiến cô phải tin vào một cách dễ dàng. Rin thở dài, nhưng vẫn nở một nụ cười trên môi. "Tớ đoán đó là những chuyện đang xảy ra ở đâu đó, nếu cậu vẫn đang chắc chắn về điều đó thì tớ sẽ tin. Nhưng với cái cách mà cậu đang nói về những người bạn trong tâm trí mình, tớ chắc chắn muốn gặp họ sớm, và phải đảm bảo rằng họ đối xử tốt với cậu." Cô trêu chọc khi nói, khiến tình hình vốn căng thẳng bỗng dịu đi đôi chút.

Yugo có cái nhìn bối rối trước điều đó, hơi đỏ mặt trước khi nhìn sang chỗ khác và bĩu môi. Rin cười khúc khích với biểu cảm đó của cậu bạn.

"Dù sao thì, sau này chúng ta sẽ nghĩ nhiều hơn về điều này như thế nào? Giờ thì tớ đã đủ thứ để nghiền ngẫm rồi." Rin nói.

Yugo ho, xua đi sự xấu hổ của mình. "Ừ chắc chắn." Cậu đứng dậy và vươn vai. "Muốn ăn gì không?"

"Nghe hay đấy!" Rin nói, mỉm cười và cùng cậu đi mua nguyên liệu.

**

Yuto cảm thấy hơi buồn khi kể lại mọi chuyện, nhưng từ vẻ mặt của họ, Shun và Ruri còn tệ hơn.

Shun đã rất cố gắng kiềm chế sự tức giận của bản thân, nhiều hơn những gì Yuto có thể nghĩ khi anh nắm chặt nắm đấm của mình tới mức nổi cả gân xanh.

Ruri trông không khá hơn là bao, cô ấy có một khuôn mặt ốm yếu, cơ thể run rẩy và sợ hãi là từ quá nhẹ nhàng cho cô ấy. Và giống anh trai mình, cô ấy cũng đang kiềm chế bản thân bằng cách nắm chặt tay.

Để biết rằng ngôi nhà của mình bị xâm chiếm và phá hủy vì mục đích tạo ra một điều không tưởng, những người mà mình biết đã bị biến thành thẻ để lấy năng lượng cho chính mục đích đó thật khó nuốt trôi.

Yuto chắc chắn biết rõ cảm giác đó hơn ai hết, cậu đã gần như không thể ngủ trong nhiều tháng kể từ khi biết được sự thật.

"Giờ thì sao?" Shun nói qua hàm răng nghiến chặt. "Chúng ta phải làm gì đây? Bởi vì chúng ta chắc chắn không thể lặng lẽ giao Ruri cho Academia."

Ruri giật bắn người, nhưng vẫn giữ chặt vào anh trai mình, để trấn an anh ấy hoặc để trấn tĩnh bản thân, nó có vẻ hiệu quả khi vai Shun đã hạ thấp một chút để đáp lại.

"...Tớ không biết." Yuto nói, buồn bã khi không biết nên làm gì trong tình cảnh này cả. "Yuri sẽ không đến trong một thời gian, nhưng rõ ràng là sẽ không đến khi... họ chắc chắn Ruri đang ở một mình." Cậu cảm thấy khó chịu khi nói về điều này, nhưng cậu phải nói rõ ràng mọi vấn đề, để tìm được cách giải quyết tốt nhất đối với bạn bè của cậu.

Shun nghiến răng trước lời nói của cậu và Ruri nhắm mắt lại, hít thở sâu vài lần trước khi hạ tay xuống.

"... Tớ nghi ngờ rằng họ sẽ luôn chờ đợi điều đó, họ sẽ chờ cho đến khi tớ đi cùng một nhóm nhỏ hoặc sẽ đánh bài bất kì ai đi cùng tớ." Cô ấy nói.

Yuto cau mày, cố gắng suy nghĩ. Nếu họ rời khỏi trụ sở của quân Kháng Chiến và lẫn trốn đâu đó trong đống đổ nát của Heartland, nó có thể là một kết quả tồi tệ và đầy rủi ro xảy ra, họ sẽ kiệt sức, thực phẩm sẽ nhanh chóng cạn dần và họ sẽ không có được sự an toàn trong quân Kháng Chiến.

Shun đột nhiên lên tiếng sau hàng giờ yên lặng. "Yuto, cậu nói rằng họ sẽ đợi cho đến khi Ruri ở một mình, làm sao họ có thể biết được điều đó?"

Yuto trở nên bối rối và Ruri phải nhìn cậu với ánh mắt dò hỏi, đúng vậy, có một chuyện mà cậu ấy vẫn chưa đề cập đến. Yuto đắng đo, vì lý do chính đáng, cậu phải xử lý chuyện này một cách tế nhị, cậu cần phải cẩn thận với lời nói của mình.

"Bởi vì... họ có một gián điệp ở đây, trong quân Kháng Chiến - Dennis." Cậu nói một cách cẩn thận, quan sát Shun rất kỹ.

Thật may mắn khi cậu đã làm vậy, vì giây tiếp theo Shun đã bay lên khỏi chỗ ngồi của mình, khuôn mặt đầy giận dữ và lao ra khỏi cửa.

Nhưng Yuto đã nhanh hơn và bắt lấy cánh tay của anh trước khi anh ấy bước đi dù chỉ một bước, Ruri cũng đứng lên, mặc dù rõ ràng cô ấy rất sốc và sợ hãi khi một người mà cô ấy nghĩ là bạn bè lại thuộc về phe địch.

"Shun, làm ơn! Đừng kích động!" Yuto hét lên.

"Tớ sẽ giết anh ta!" Shun gầm gừ.

"Shun! Xin hãy bình tĩnh, chúng ta phải suy nghĩ về điều này." Ruri cầu xin anh trai mình.

Shun phớt lờ những lời đó khi anh vẫn cứ tiến thẳng ra cửa, nhưng Yuto đã nắm chặt cánh tay anh và không chịu buông ra. "Làm ơn đi Shun, đừng động vào hắn ta ngay lúc này. Nếu hắn bị phát hiện là gián điệp, những người khác có thể gặp rắc rối!" Yuto cao giọng cảnh báo.

Điều này khiến Shun dừng lại, nhìn xuống cậu ta, thở hồng hộc và ánh mắt đầy tức giận cho thấy anh đang cố gắng giữ mình tỉnh táo như thế nào.

Yuto siết chặt tay đến mức phải đau rát, nhưng nó không quan trọng vào lúc này khi Shun vẫn còn đang tức giận và cậu phải khiến anh ta bình tĩnh nhất có thể. "Điều gì sẽ xảy ra nếu Academia biết được chuyện này? Họ sẽ tự hỏi làm thế nào mà 'anh ta' bị phát hiện, với thời điểm khi cuối cùng họ quyết định truy lùng Ruri. Nếu họ nghi ngờ, Yuri có thể gặp rắc rối và cậu ấy đang ở trong lãnh thổ của kẻ thù và cứu cậu ấy khỏi nơi đó là không thể ngay bây giờ." Yuto ra sức nói. Đó là sự thật mà cậu ghét phải thừa nhận, nhưng cậu cần phải nói rõ ngay bây giờ.

"Yugo cũng vậy, từ Synchro. Nhà của cậu ấy gần như nằm dưới sự kiểm soát hoàn toàn bởi một người từ Fusion. Nếu chẳng may cậu ấy có thể bị bắt và bị bỏ tù vì bất cứ lý do gì, cậu ấy chỉ có một mình và sẽ không thể trốn thoát. Chúng ta vẫn không chắc liệu Yuya có an toàn hay không, nếu Akaba Leo có bất kỳ ảnh hưởng nào trong Standard."

Đôi mắt của Yuto bắt đầu cay xè, nhưng cậu đã nghiến chặt răng và cố gắng đẩy chúng trở lại. Cậu không nhận thấy Shun và Ruri đã hoàn toàn im lặng mà nhìn cậu.

"Tớ không thể bảo vệ họ, cho dù tớ có muốn thế nào đi chăng nữa. Tớ rất ghét việc chỉ đứng chờ đợi nhiều như các cậu, nhưng chúng ta phải làm vậy, ít nhất là vào lúc này."

Cậu cố gắng kiểm soát hơi thở của mình, tầm nhìn của cậu bị nhèo đi bởi nước mắt và sự thất vọng chôn giấu. Yuto đã cố gắng rất nhiều để không nghĩ về việc ba người kia hoàn toàn nằm ngoài tầm với của cậu, nhưng giờ những suy nghĩ đó đang hiện lên mà cậu không có cách nào kìm nó lại, ít nhất là không phải bây giờ, cậu sẽ để dành suy nghĩ đó cho lần sau khi mọi thứ đã bớt nguy hiểm hơn, hi vọng là vậy.

Mọi thứ đều thật yên tĩnh, cho đến khi tiếng thở dài Shun thu hút sự chú ý của cậu, cậu ngước mặt lên nhìn, người bạn thân của cậu trông thật uể oải và mệt mỏi, nhưng đôi mắt của anh lại ánh lên sự dịu dàng mà anh đã từng có trước khi cuộc chiến này bắt đầu, trước khi họ trở nên khó khăn bởi những trận chiến và những tấm thẻ làm từ đồng đội của họ bay đầy trời.

"Tớ xin lỗi, Yuto." Shun nói. "Tớ có... một chút nóng nảy."

Yuto mỉm cười nhẹ nhõm, buông cánh tay ra khỏi anh ra. "Không vấn đề gì."

Ruri lắc đầu, nhẹ giọng nói. "Không sao đâu. Em... em cũng rất tức giận. Em hiểu nhưng, chúng ta cần phải suy nghĩ xem phải làm gì. Em không muốn mất bất cứ ai nữa và cũng không muốn tự mình giao nộp bản thân, nhưng nếu bạn của Yuto có thể gặp nguy hiểm, chúng ta không thể làm gì bất cẩn được."

Shun cau mày nhưng cũng gật đầu đồng ý. "Đúng vậy. Phải có một cái gì đó chúng ta có thể làm..." Anh khoanh tay trước ngực và nhắm mắt suy nghĩ. "Nếu rời khỏi quân Kháng Chiến sẽ không đảm bảo chúng ta sẽ được an toàn, nhưng nếu cứ ở đây mọi chuyện cũng không thể khá hơn..."

Yuto gật đầu. "Việc chống lại 'họ' trong khi có mọi người cũng khiến chúng ta gặp bất lợi nữa."

Cậu khẽ liếc nhìn Ruri, người đã im lặng và khi cậu định hỏi cô muốn làm gì, thì mắt cô bỗng sáng bừng lên rực rỡ.

"Cậu vừa nghĩ ra điều gì sao, Ruri?" Yuto khắc mắc hỏi.

"... Có thể," Cô ấy khẽ nói. "Không phải Allen nói rằng cậu ấy đã nắm giữ một số đĩa đấu của Academia sao?"

Shun chớp mắt bối rối. "Đúng vậy, cậu ấy đang hy vọng tìm ra cách thức hoạt động của hệ thống biến mọi người thành thẻ."

Ruri gật đầu. "Đúng vậy, nhưng, không phải cậu ấy cũng nói rằng đang xem xét hệ thống dịch chuyển không gian tức thời trong đĩa đấu sao? Đang cố gắng tìm hiểu xem nó hoạt động như thế nào và liệu cậu ta có thể thiết lập nó hay không."

Hơi thở của Yuto nghẹn lại trong cổ họng. "Ý của cậu không lẽ là...?"

Ruri nhìn họ, ánh mắt đầy quyết tâm.

"Yuto, cậu đã nói họ sẽ sớm đến và bắt tớ đi. Nhưng, nếu tớ không có ở đây khi họ đến thì sao? Nếu chúng ta không ở đây thì sao?"

Yuto và Shun nhìn nhau, rồi bỗng họ nhận ra mình hiểu những lời cô nói. Cậu có thể cảm thấy tim mình đang đập như vũ bão trong lồng ngực.

"Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta rời khỏi chiều không gian này trước khi họ có thể đến bắt tớ đi?"

**

"Làm thế nào mà nó đến với điều này?" Rin thầm nghĩ.

Cô và Yugo đang đi bộ trở về nhà sau khi mua một số nguyên liệu, quyết định rằng sau cuộc trò chuyện đó, họ nên ăn gì đó ngon cho bữa tối. Cô đã rất mong đợi điều đó, Yugo nấu ăn giỏi một cách đáng ngạc nhiên và có thể làm cho món súp nhạt nhẽo trở nên ngon lành. Nhưng sau đó An Ninh (Security) đã dừng lại trước mặt họ, nói rằng họ sẽ bị bắt giữ. Khi họ cố gắng phản đối, hỏi xem họ đã làm gì sai để bị bắt, An Ninh (Security) chỉ nói trong micrô rằng họ 'chống lại việc bắt giữ' và buộc phải dùng vũ lực.

Nó khiến cô phát ốm, tức giận sôi máu.

Cô trừng mắt nhìn nhóm người trước mặt, tất cả đều mặc đồng phục màu xanh lam và đội mũ bảo hiểm che khuất tầm mắt.

"Chỉ cần từ bỏ và đầu hàng! Không còn nơi nào để chạy!"

Rin càng tức tối hơn nữa, tự hỏi liệu cô có thể khiến họ bực mình chỉ bằng ánh mắt của mình không, Yugo cũng ở trong tình trạng tương tự bên cạnh cô, trừng mắt nhìn những người đàn ông đang dồn họ vào chân tường.

"Dù sao thì mấy người có lí do gì để bắt chúng tôi chứ!? Chúng tôi không làm gì sai cả!" Cậu hét lên.

"Chuyện đó không quan trọng. Chính Cục Trưởng An Ninh (Security) đã ra lệnh bắt giữ cả hai, vì vậy chúng tôi sẽ không cho phép bất kì ai trốn thoát."

Yugo căng thẳng, vươn người nắm lấy tay cô. Rin bối rối liếc nhìn cậu bạn, cho đến khi cô nhớ lại những gì cậu đã nói với cô trước đó.

"Rõ ràng một người nào đó từ Fusion có quyền lực đang ở đây, vì vậy đó là cách họ có thể tìm thấy cậu, tớ nghĩ vậy. Vì vậy, đừng đi đâu và để bị bắt Rin! Chúng ta không thể rơi vào tay bọn chúng được!"

"Đồ ngốc, điều đó là tất nhiên. Thay vào đó, cậu hãy đảm bảo rằng hãy cẩn thận hơn."

Rin tái mặt.

Họ quyết định bắt cóc cô ấy sớm sao? Nhưng tại sao An Ninh (Security) lại làm điều đó? Bạn của Yugo từ Fusion không phải mới là người làm chuyện này sao? Cô đã nghĩ rằng mình ít nhất vẫn có nhiều thời gian hơn.

Cô nắm chặt tay Yugo lại.

Những người đàn ông phía trước tiến về phía họ, cho đến khi một người trong số họ dừng lại và giơ tay ngăn tất cả những người khác, gã nâng một tay lên tai, khẽ gật đầu khi đang lắng nghe điều gì đó.

"Ngài có chắc không, thưa Ngài? Vâng, tôi hiểu rồi!" Gã nói, trước khi đối mặt với cả hai một lần nữa.

"Hãy biết ơn, những tên tội phạm! Cục Trưởng An Ninh (Security) đã cho cô một lựa chọn nhân hậu. Nếu cậu bé tự nguyện đến đây, chúng tôi sẽ để cô đi, cô gái nhỏ."

Một cái gì đó lạnh lẽo hình thành trong lồng ngực Rin trước lời nói của người đàn ông.

"Không." Cô hét lên, giọng lạnh như băng. Cô giật mạnh tay Yugo, kéo cậu ra sau mặc cho sự phản đối của cậu khi cô bước tới trước mặt và giơ cánh tay lên để ​​bảo vệ cậu.

"Rin!" Yugo phản đối sau lưng cô, nắm chặt lấy áo khoác của cô. Phản ứng duy nhất của cô ấy là trừng mắt nhìn An Ninh (Security), những kẻ không có ý định sẽ bỏ qua cho họ.

"Rin..." Yugo nói nhỏ. "... Không sao, tớ.. tớ có thể đi, chỉ cần cậu không sao là tớ sẽ không sao."

"Không." Cô ấy nói, liếc nhìn lại cậu bạn ngay trước khi nhìn về phía trước một lần nữa.

Những người đàn ông bắt đầu cười. "Cô nên nghe lời bạn của mình, cô gái. Cô đang lãng phí một cơ hội tự do tuyệt vời đấy.."

"Làm như tôi sẽ tin lời của mấy tên khốn kiếp mấy người ấy!" Cô nói qua hàm răng nghiến chặt, phớt lờ Yugo đang liên tục kéo quần áo của mình.

"Nếu mấy người muốn bắt Yugo, mấy người phải đánh bại tôi trước!"

Rin nâng cánh tay của mình với đĩa đấu đã được kích hoạt ở đó, ba trong số các sĩ quan cũng vậy. Vẫn còn một nhóm bị bỏ lại phía sau và cô phải đánh bại tất cả để đảm bảo rằng cả cô và Yugo sẽ an toàn.

"Rin! Dừng lại!" Yugo hét lên sau lưng cô bạn, cố gắng di chuyển từ phía sau cô, nhưng Rin chỉ ép cậu lại để giữ cậu luôn ở phía sau mình.

"Tớ sẽ ổn. Tớ có cảm giác mình sẽ hối hận nếu để cậu đi." Cô nói.

Các An Ninh (Security) bắt đầu lượt của họ trước tiên, cô sẽ phải đi cuối cùng.

Nếu những gì Yugo nói là đúng, thì cô ấy là cần thiết. Điều này chỉ đảm bảo rằng cô ấy chỉ có một mình, không có Yugo luôn bên cạnh và sẵn sàng bảo vệ cô ấy. Thật tệ là nó đã đi theo cả hai cách.

"Một khi tôi còn ở đây, tôi sẽ không để mấy người động được vào người Yugo dù chỉ là một ngón tay." Cô hét lên, giờ đã tới lượt của cô.

Bộ bài của cô phát sáng nhè nhẹ, và Rin chắc chắn mình có thể nghe thấy từng tiếng thì thầm từ những lá bài, sẵn sàng chiến đấu để bảo vệ cô ấy và những gì cô yêu quý. Không khí ngày càng lạnh hơn từng giây và những đối thủ của cô đang cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu.

Nhưng Yugo vẫn nắm chặt áo khoác của cô, lắc đầu nguầy nguậy và cố ngăn những giọt nước mắt sắp rơi. Rin không muốn thấy cậu khóc, cô sẽ không thể an ủi cậu mọi lúc cô muốn.

Rin để tay lên bộ bài của mình, chuẩn bị rút lá bài đầu tiên, khi cô cảm thấy không khí đang dần thay đổi, hai tay Yugo nắm chặt áo cô đến nỗi cô chắc chắn cậu đang rất lo lắng và sợ hãi như thế nào.

Sau đó, một ánh sáng trắng đột nhiên bao phủ họ. Cô nghe thấy những người đàn ông hét lên ngạc nhiên, nhưng cô chỉ có thể quay lại nhìn chằm chằm vào Yugo, mái tóc của cậu ấy bay trong một làn gió không tồn tại và đôi mắt xanh trong veo sáng rực khi ngước nhìn cô, rưng rưng nước mắt.

Cậu ấy nói gì đó mà Rin không thể nghe thấy khi những hạt cát bay lơ lửng trong không khí cứ chắn trước mắt cô khiến cô không thể nhìn rõ.

Cô nghe thấy những gì cô nghĩ là tiếng kêu của một con rồng, một cơn gió mạnh thổi qua con hẻm và thổi mù những tên An Ninh (Security) vẫn đang bần thần trước mọi chuyện đang diễn ra.

Rin cố gắng gọi tên Yugo, nhưng cơ thể cô như đang lơ lửng và ánh sáng ôm trọn lấy cô, hình ảnh cậu bé cứ mờ nhạt dần trong mất cô cho đến khi thứ ánh sáng đó nuốt chửng cả hai khỏi nhau.

Và rồi cô đã biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me