TruyenFull.Me

Yzl Quy Dinh Ung Xu Cua Host Club


Daniel nở nụ cười công nghiệp thật tươi vừa khuyên nhủ vị khách nữ đang say khướt vừa day day trán. Hắn vất vả lắm mới tống tiễn được người đẹp lên xe taxi rồi quay lại club.

Những chuyện xảy ra thường ngày tại các câu lạc bộ đêm tại khu phố đèn đỏ này không thể khiến hắn quen nổi. Daniel là một "host", một tiếp viên nam tại một club chuyên phục vụ khách hàng nữ nhỏ nhỏ. Hắn làm ở đây đã được hai năm. Với chiều cao nổi trội cùng gương mặt thu hút, hắn nhanh chóng trở thành đầu bài của quán. Gần đây hắn bắt đầu làm mình làm mẩy với ông chủ rằng cần được giảm giờ làm xuống, hạn chế số lượng khách phải tiếp trong một ngày. Chủ của hắn, một ông lão bóng bẩy phốp pháp, coi tiền như mạng đương nhiên là không đồng ý. Hắn liền dọa nghỉ việc.

Tất nhiên vì sao lão ta lại có thể làm chủ, vận hành hơn ba mươi "host" cùng nhân viên tại quán này, dễ gì lão để hắn nghỉ. Lão biết quán là nguồn thu nhập chính của hắn, với loại đàn ông lớn từng này không bằng cấp, lại thích hưởng thụ, đằng sau còn một đống lịch sử đen tối thời niên thiếu thì giờ này ra đường chỉ có nước làm trai bao, lên giường với mấy mụ sồn sồn thì may ra sống nổi. Hắn tự tin mình là đóa sen trắng, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, đương nhiên không thể làm loại công việc hèn hạ như thế. Lão già phẩy phẩy điếu xì gà như muốn đuổi hắn tránh ra khỏi mắt lão:

- Cút cút. Mày nghỉ thì ở đây vẫn có khối đứa trẻ đẹp mơn mởn thế chỗ mày. Khách của mày cùng lắm tiếc nuối một thời gian rồi lại lao vào vòng tay của thằng khác. Mày nghĩ cái mặt này của mày nếu không nhờ có tao còn có thể kiếm được cơm sao? Trừ phi bây giờ mày nghĩ cách làm sao kiếm được một mụ già giàu sụ để ôm chân thì may ra. Còn bây giờ thì cút ra ngoài.

Daniel hậm hực đóng rầm cửa như dằn mặt, lão già cũng chẳng buồn thái độ với cách hành xử bất lịch sự của hắn. Một đàn em thấy hắn ra từ phòng chủ quán rón rén chạy lại hỏi thăm:

- Sao rồi anh Dan?

Daniel chán nản phất tay.

Đàn em gật gù an ủi:

- Hay cứ cố thêm vài năm nữa, tích đủ tiền rồi thì ra lập nghiệp vậy?

- Nói như chú lại dễ quá. Tiền quần áo, nước hoa, mỹ phẩm trên mặt chú mày thì tốn vào đâu? Cả tiền ăn tiền trọ tiền nhà nữa. Mỗi tháng cũng chỉ dư ra chút đỉnh, sao mà đủ hả? Thôi chú mày quay về làm tiếp đi. Anh tự có cách.

Hắn quay lại phòng cho nhân viên, định bụng thay một cái áo khoác ngoài khác, cái áo đang mặc có hơi mùi do vị khách nữ trước thân cận đem lại, có thể sẽ làm cho khách khác cảm thấy không vừa ý. Tùy tiện chọn một cái áo khoác màu hồng phối với sơ mi hoa hòe hắn đang mặc, xịt thêm một ít nước hoa nam rẻ tiền lên để ngụy trang thêm một tầng hương rồi mới quay trở về quầy bar. Rất nhanh sau đó đã có nhân viên phục vụ đến tìm hắn:

- Anh Dan, vị khách bàn số 8 đến tìm anh.

- Vậy thì đi thôi.

Hắn định uống nốt cốc nước tráng miệng, lại thấy nhân viên phục vụ thấp thỏm nhìn hắn: "Có chuyện gì sao?"

- Anh Dan à. Khách lần này là nam.

- Cái gì? Khách nam? Tao không tiếp đâu. Chẳng phải quán mình không tiếp nam sao?

- Nhưng mà người đó đến thực sự để chơi, không đến đánh ghen, hắn còn gọi 10 chai Dom Perignon.

- Đi bao nhiêu người mà gọi nhiều thế, định uống đến chết à?

- Một người thôi ạ. Ông chủ nói khách này anh không muốn tiếp cũng phải tiếp. Một đêm mà đón một người như vậy thôi cũng đủ làm doanh thu tháng này của anh đứng đầu bảng xếp hạng rồi. Anh cố giúp em...

Daniel gục mặt vào hai tay thở dài, vỗ vỗ hai má điều chỉnh tâm trạng rồi mới thẫn thờ bước đến bàn số 8.

Các bàn ở Club này đều có hình dạng như nhau, đều là bàn với hai dãy ghế sopha lưng cao đầu đối nhau, vừa kính đáo vừa thân mật. Bình thường Daniel thường chủ động ngồi cùng dãy ghế với khách, nhưng lần này hắn chọn ngồi ở dãy ghế đối diện.

Đi Club mà ngồi đối diện khách trông không khác gì đối tác đang bàn chuyện làm ăn, nguyên tắc này hắn hiểu rõ. Nhưng từ lúc vào nghề đến nay đã hai năm, hắn chưa từng tiếp khách nam bao giờ. Ngoại trừ hắn là loại trai thẳng điển hình, chỉ hứng thú với các loại phụ nữ ngực bự mông cong, thì quán đến giờ vẫn luôn duy trì quy định không tiếp khách nam. Nếu không phải vị khách này đêm nay gọi đến chục chai rượu đắt tiền thì có khi vị khách này đã bị tống ra ngoài.

Daniel cảm thấy lợm họng, mặc dù người đối diện có gương mặt thanh tú. So với hắn quyến rũ phóng khoáng, người kia lại như đóa mai cuối đông nở rộ giữa tuyến trắng, sạch sẽ không vướng bụi trần.

Chỉ trừ một lúc khi hắn vừa đến gương mặt trắng trẻo kia còn ngẩng lên một chút, năm phút sau đó cũng gương mặt đó đỏ bừng lên trốn sau dãy rượu đặt trên bàn ngại ngùng mà nhìn hắn.

Hắn vô cùng chuyên nghiệp mà cố gắng bày tỏ gương mặt của một dân chơi thứ thiệt, hai tay trên bàn đan vào nhau, đầu nghiêng bốn mươi lăm độ, môi mỏng khẽ nhếch, dùng chất giọng trầm ấm đầy từ tính hỏi:

- Sao vậy bé? Em đến tìm anh à? Có muốn nói chuyện chút không?

Đờ mờ, Daniel hắn vậy mà lại dùng cái giọng đó nói chuyện với một tên con trai, hắn tự làm mình buồn nôn rồi. Nhưng mà hắn không thể nôn được, lỡ mà làm vị khách này phật lòng thì lão chủ quán thực sự sẽ lột da hắn ra đem chiên trộn với mắm tỏi mất.

Cậu bé kia mím môi ngượng ngùng ngẩng mặt lên khỏi đống rượu, đôi mắt sáng lấp lánh chớp chớp, khó khăn gật đầu một cái lại như con thỏ cúi mặt xuống.

- Em có thể gọi anh là Daniel? Còn em?

- Ng...Nguyên.

- A~ Tên Nguyên sao? Cái tên thật dễ nghe.

Hắn khó khăn lựa chọn đề tài, hắn không biết làm cách nào để tán tỉnh một tên nhóc con, điều đó khó hơn so với việc khi nói chuyện với những khách nữ khác. Hắn nhìn một lượt từ trên xuống dưới. Cậu bé có mái tóc mềm mại dài quá tai, mặc một chiếc áo hoodie xám thêu những bông hoa to, phối với một chiếc quần jean bình thường. Nếu là khách nữ hắn có thể khen bộ đồ này rất hợp với cậu, trông thật dễ thương, nhưng hắn không chắc con trai sẽ thích gọi là dễ thương nên nhảy số đổi chủ đề sang đống rượu trên bàn.

- Em... em gọi nhiều thế...

Hắn chưa kịp nói hết câu cậu bé kia liền ngẩng mặt lên đáp:

- Em thật sự đã đủ tuổi rồi đó. Em đủ tuổi uống rượu và mua thuốc lá rồi ạ. Anh không cần phải lo.

Thái độ cậu bé có hơi gay gắt làm Daniel sững sờ, thì ra cũng không hẳn là một tiểu bạch thỏ nha.

- Anh biết mà. Anh chỉ định hỏi Nguyên Nhi gọi nhiều thế này uống có hết không? Có muốn anh giúp em trả lại bớt không?

Hắn nhanh chóng quay lại với nét cười giả tạo kia mà an ủi cậu bé. Cậu bé lắc đầu:

- Thật sự không cần phải trả lại đâu ạ. Nhưng em chỉ có thể uống một chai thôi, những chai còn lại anh có thể giúp em tặng các bàn khác không?

Daniel mỉm cười gật đầu rồi ngoắc tay gọi phục vụ lại, dặn dò vài câu rồi để phục vụ thông báo với các bàn khác. Club giờ này đã qua hai lượt khách cũng không còn cao điểm nữa, chỉ còn có vài bàn, những bàn được tặng rượu đều nâng ly cảm ơn bọn họ.

Mặt Nguyên lại càng đỏ hơn, gật đầu đáp lại. Cậu nói nhỏ với Daniel:

- Từ lúc em vào đây em đã bị hỏi tuổi ba lần rồi, ban nãy em không định cáu với anh đâu. Em xin lỗi.

Daniel mỉm cười rót rượu cho cậu:

- Không sao đâu. Anh hiểu mà. Trông em thật sự rất trẻ.

Nguyên nghe vậy có hơi buồn bã. Daniel rất chú đến sắc mặt của khách hàng, thấy vậy liền chữa cháy:

- Nguyên Nhi vừa trẻ vừa đẹp trai thế này, chắc nhiều người thích em lắm nhỉ?

Nguyên lắc đầu. Song lại nhớ ra gì đó, hỏi Daniel:

- Cho em hỏi... ban nãy em có thấy ghi chú trên menu, chỉ cần trong khuôn khổ có thể chấp nhận được thi anh có thể thực hiện mọi yêu cầu của em đúng không?

Daniel đột nhiên có dự cảm không lành. Trong một vài trường hợp hắn có thể lên sân khấu múa cột không thành vấn đề, nhưng phải múa cột cho đàn ông xem, chưa kể hôm nay hắn đã uống hơi nhiều rượu nữa. Hắn đề phòng nhưng vẫn phải miễn cưỡng gật đầu:

- Có thể nha? Anh có thể làm gì cho Nguyên Nhi đây?

- Có thể đến đây ngồi cạnh em không? Ngồi đối diện thế này em hơi có cảm giác bàn chuyện làm ăn với đối tác...

Daniel thở hắt ra một hơi. Nãy giờ tiếp xúc cảm thấy đứa nhỏ này ngoại trừ có hơi ngại ngùng quá đáng thì cũng không có ý đồ gì xấu với mình, vẫn luôn lịch sự phải phép. Hắn cảm thấy ngồi bên cạnh cũng không sao. Cảm thấy riêng đêm nay hắn cũng không khó ở lắm, cũng có thể miễn cưỡng cho nhóc con sờ soạn một chút.

Nhưng nhóc con ngồi bên cạnh hắn ngoại trừ thi thoảng cụng ly uống rượu ra thật sự cũng không có làm gì quá phận. Đến khi cả mặt và vành tai đỏ hây hây rồi mới nói với hắn:

- Hôm nay tâm trạng anh không tốt hả Daniel? Anh có hơi ít nói.

- A? Em cảm thấy khó chịu sao? Anh xin lỗi, tối nay anh có hơi lơ đãng, hay lần sau em đến anh mời em một chai rượu khác nhé?

- Không phải đâu. Em không thấy khó chịu. Chỉ là em nghĩ anh bình thường chắc rất hoạt bát, hôm nay ít nói em thấy lạ.

- Nguyên Nhi nghĩ anh hoạt bát sao? Đúng vậy đó. Nhưng xin lỗi em nhé, hôm nay anh không có tâm trạng lắm. Lỗi của anh.

Nguyên gọi phục vụ đến thanh toán hóa đơn, bỏ thêm vài tờ tiền lớn, Daniel không thắc mắc về khoản tiền đó, niềm nở đứng lên:

- Để anh gọi xe cho em.

- Em cảm ơn.

Daniel nhìn bóng xe taxi chạy khuất khỏi đường lớn, thu lại nét vui vẻ thở dài. Hắn nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền khác biệt với vẻ rẻ rúng trên người mình, ước chừng cũng đến giờ tan ca.

Hắn quay trở lại phòng cho nhân viên đề thay một bộ đồ đơn giản hơn. Trước khi trở về hắn ghé cửa hàng tiện lợi mua 2 cục cơm nắm ăn lót dạ. Đường khuya đã gần sáng, trời bắt đầu lạnh hơn, hắn hà hơi vào tay xoa xoa, đầu thì cứ nghĩ về vị khách hồi tối. Thật là một con người kì lạ. Không phàn nàn về thái độ phục vụ hời hợt của hắn, lại còn tips thêm tiền. Chưa kể một đêm còn có thể vung đến hàng chục man không mảy may do dự. Xem ra là một tiểu thiếu gia thừa tiền muốn tìm mới mẻ.

Về đến căn phòng trọ xập xệ, hắn chẳng buồn tắm rửa mà gục luôn trên giường, lại nghĩ đến hôm sau là một ngày dài thì mắt chẳng buồn mở lên nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me