Zanval Zanisxvalhein Xuyen Khong Nguyen Tac Bi Gi The Nay
...[Xuyên không hoàn tất! Chào mừng kí chủ Valhein đến với 'hoa hồng mọc giữa núi đồi]...//ư...a...chuyện gì vậy..?..tối quá... Chẳng thấy gì hết...ai đó đang..gọi mình à ..?//..."V..Valhein""Valhein"...."VALHEIN!!"Anh bất ngờ bật dậy, người đổ mồ hôi như tắm, miệng thở dốc như vừa mới chạy chục vòng sân vận động.//C...cái gì vậy...? M-mình còn sống ư..? Nhưng rõ ràng lúc ấy....viên đạn đã ghim thẳng vào đầu ..// bàn tay anh ko ngừng run lên trong loa sợ chợt có tiếng mở cửa phát ra.*cạch*Anh liền đưa mắt về hướng tiến động vừa phát ra. Đó là một cô gái trong bộ đồng hầu gái khiến cậu ko ngừng thắc mắc//thời này ai lại đi mặc đồ hầu gái vậy..? Mình đang mơ à? Mà đây là đâu...???// hàng tá câu hỏi chạy trong đầu khiến đầu cậu đau như muốn nổ túng khiến cậu phải lấy tay đỡ trán*tiếng đồ sứ rớt xuống đất*"C-cậu chủ..! May quá, cậu chủ cuối cùng cũng đã tỉnh rồi! để tôi đi gọi ông bà chủ..!" người hầu gái liền chạy ra khỏi phòng trước sự thắc mắc của anh//cậu chủ??? ý là cổ gọi mình là cậu chủ á hả? Rồi ông bà chủ là ai nữa?? Chuyện gì đang diễn ra cậy??// Trong lúc đang ngồi xử lí thông tin những chuyện đang xảy ra thì anh cảm nhận được có một vòng tay đang ôm chặt lấy anh ."ôi đứa con trai yêu dấu của ta..hức .. Cuối cùng con cũng đã tỉnh dậy...hức....con biết con làm ta lo đến mức nào ko..?" đó là một người phụ nữ, mà khoan đã bà ấy vừa mới gọi anh là 'con trai yêu dấu' à!? Thấy vậy càng khiến cậu hoang mang hơn, vội nhẹ nhàng đẩy nhẹ người phụ nữ trước mặt ra mà thắc mắc."h-hình như có chút nhầm lẫn rồi thưa bà, tôi không phải con trai yêu dấu của bà...mà cho tôi hỏi bà là ai vậy..?" câu hỏi của cậu khiến cho người phụ nữ như chết lặng, nước mắt bà lại càng ứa ra như thác."hức....c..con trai của ta...con bị mất trí nhớ sao ..hức...ta là mẹ của con mà..?" giờ thì đến lượt câu nói của bà làm anh đứng hình.//m..mẹ tôi...??// "...c..chuyện này là sao..?" anh không khỏi nghi ngờ nhân sinh vì cha mẹ anh đã bị tai nạn qua đời trước mặt anh lúc anh mới 13 tuổi mà!?"thưa cậu chủ, cậu chủ trong lúc đi ngoài đường vô tình bị xe đâm phải...nên phải đưa đi cấp cứu gấp và cậu chủ đã bất tỉnh...2 tháng rồi ạ..." người hầu khẽ giải thích//xe đâm!? Mình bị đạn bắn mà?? Chứ có phải xe đâm đâu?? ủa zalo!?// lời của người hầu càng khiến cậu thêm hoang mang cơ mà sao bối cảnh nó quen quen...?."trời ơi..sao con ta lại khổ thế này... đã bị xe đâm rồi còn bị mất trí nhớ....hức....thật sự ta rất buồn..hức" người phụ nữ thì ko ngừng khóc mà kể lể cho anh nghe.Bỗng trong đầu anh liền nãy ra một suy nghĩ..//vị xe đâm...người hầu...một người phụ nữ khóc lóc...hôn mê 2...tháng ..? S-sao giống cốt truyện của nhân vật Valhein trong 'hoa hồng mọc giữa núi đồi' vậy?// suy nghĩ ấy khiến cho anh ko ngừng toát mồ hôi hột// TRỜI ƠI KO LẼ MÌNH THẬT SỰ XUYÊN KO VÀO NHÂN VẬT PHẢN DIỆN SẼ CHẾT CUỐI TRUYỆN À!?// nội tâm cậu ko ngừng gào thét trước số phận nghiệt ngã này.//thôi trước hết phải hỏi xem thử mình đã đắc tội gì với tên nam9 chưa đã, kẻo lại bị hắn bóp gãy cổ thì khổ//"...ừm...con nhớ ra rồi mẹ ơi... Mà cho con hỏi...ờ...nay là ngày bao nhiêu rồi ạ...?" Valhein khẽ hỏi"hức...con cuối cùng cũng nhớ ra ta rồi...hức....nay là ngày 18 tháng 5... Hức..." người phụ nữ vừa lấy khăn lau nước mắt vừa nói cho anh nghe."n...ngày 18 tháng 5...!?" //ui chetme rồi, 1 tuần nữa cha sẽ thông báo về hợp đồng hôn lễ! Trời ơi giờ phải làm sao!? Nghĩ đi Valhein! Nghĩ đi!!//Đầu cậu như muốn nổ tung khi tìm cách để không bị bóp cổ chếc.//a..phải rồi...trong nguyên tác nam9 với mình chẳng có thì oán gì trước khi cưới. Nam9 cũng chỉ giế.t mình vì mình nhúng tay vào việc sát hại nữ9. Nếu vậy thì... Nếu giờ mình chỉ cần không động tay vào những việc đó là được...! Chỉ việc kết hôn rồi chờ đến khi hợp đồng hết hạn rồi sống ẩn là được...!! đúng vậy, cái này chắc chắn sẽ thành công!//Valhein nghĩ vậy liền có chút vui lên vì theo kế hoạch chắc chắn anh sẽ ko bị nam9 thủ tiêu nếu ko có căn cứ."thôi dù gì con cũng tỉnh rồi.. Ta mừng lắm, con hãy mau nghỉ ngơi đi, chiều ta sẽ lại đến thăm con." mẹ Valhein liền cười tươi mà nhìn anh với ánh mắt trìu mến rồi kẽ rời đi"vâng ạ..mẹ cũng nhớ giữ gìn sức khoẻ ạ..." Valhein cũng khẽ vẫy tay chào tạm biệt người mẹ có chút xa lạ này. Nhưng câu nói của anh khiến cho bà có chút khự lại.Trong nguyên tác tuy 'Valhein' được gia đình che chở nhưng hắn ko quan tâm mà ko ngừng lạnh nhạt với cha mẹ. Nhưng câu nói của Valhein khiến bà rất vui vì có lẽ cuối cùng anh cũng đã chịu mở lòng....Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me