Zervis Uoc Mo Cua Cau La Gi
"Ti tách...ti tách"
Những giọt mưa cứ thế rơi trên những con phố lớn nhỏ, tạo nên những âm thanh vui tai trên mái hiên nhà của các hộ dân. Ngày hôm đó, vương quốc Fiore đón phải một cơn mưa lớn, mưa tầm tã như đang khóc thương cho sinh linh nhỏ bé kia. Những tiếng sầm rền vang như muốn xé toạc cả bầu trời, phải chăng các vị Thần đang phẫn nộ?
- Sĩ Quan...xin người hãy cứu cháu...
- Được, ta sẽ cứu cháu.
Igneel vỗ về cô, ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng để con bé không bị cảm lạnh, ông bước đến bên chiếc xe ngựa dặn dò cấp dưới đưa cô bé về nhà mình. Khi chiếc xe ngựa dần khuất xa, ông lại quay lại đó, bế cơ thể Zera đang nhuốm đầy máu lên. Ông muốn an táng cô bé vì nếu không phải do anh đến trễ lẽ ra con bé vẫn còn sống, đó là lỗi của ông, ông phải chịu trách nhiệm cho việc đó.
- Một lần nữa ta xin lỗi cháu...hãy yên tâm nhắm mắt, ta sẽ chăm sóc tốt cho người bạn của cháu!
Gương mặt nhỏ nhắn, tuy ốm yếu nhưng nụ cười của cô cứ như một vị tiên đang mỉm cười. Nụ cười ấy có chút gì đó ấm áp, tựa như tia nắng cuối mùa xuân, phải chăng cô đang cảm ơn Ngài?
Kể từ ngày Mavis được Sĩ Quan Igneel nhận về nuôi, bánh răng định mệnh đã bắt đầu xoay! Ngày cô gặp gỡ những người bạn mới, chạm trán những nhân vật có máu mặt, thậm chí được cả Quốc Vương yêu cầu sự giúp đỡ.
***
- Natsu à...em lại đứng dưới mưa nữa à?
Một cậu bé với mái tóc đen tuyền - Zeref đang đứng trước cửa nhà, đôi ngọc trai đen đang hướng mắt nhìn cậu em trai của mình đang đứng trước cổng lớn chờ cha của họ về.
- Anh cứ kệ em đi! Bằng mọi giá hôm nay em phải phân thắng bại với cha!!!
Vừa dứt lời, cậu nhóc với mái tóc của mùa xuân - Natsu đã thấy xe ngựa của cha trở về. Cậu vội mở cổng, hình ảnh tiếp theo đó đập vào mắt cậu và người anh trai. Một cô bé với mái tóc vàng óng, thân thể gầy gò, áo của cô bé nhuốm một màu đỏ của máu.
- Ch...chuyện gì vậy?
- Sĩ Quan nhờ tôi đưa cô bé về, hai đứa mau vào nhà lấy khăn cho cô bé hộ tôi với.
Khi nghe câu trả lời của người lính, Zeref đã vội vào nhà tìm một cái khăn và bảo người hầu pha nước ấm. Mọi động tác đều nhanh nhẹn, không chút chần chừ, đó là người con trưởng của gia tộc Dragneel!
Sau khi gửi cô bé chó người hầu, chàng lính đặc nhiệm lập tức trở về xe ngựa để đón Sĩ Quan, không hề có ý định dừng chân nghỉ. Hai anh em nhà Dragneel có chút bối rối, không biết làm sao, chỉ duy nhất Zeref ra lệnh cho người hầu chăm sóc cô.
- Rốt cuộc còn nhỏ này là ai? Sao cha lại cho người đem về đây?
- Anh không biết, nhưng nhìn vào vết máu...anh nghĩ con bé đã trả qua điều gì đó khủng khiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me