Zosan Chiem Huu
ăn mặc đẹp quá cũng là một cái tội
──────────
mọi chuyện bắt đầu từ một buổi tiệc chiêu đãi do vương quốc nhỏ mà băng mũ rơm vừa giúp đỡ tổ chức. đó là một đêm đầy ánh đèn lung linh, hương rượu nhẹ nhàng thoảng trong gió, tiếng nhạc dịu dàng vang lên từ dàn nhạc hoàng gia. mọi thứ đều như một buổi khiêu vũ cổ tích, trừ một điều khiến kiếm sĩ băng mũ rơm cau mày suốt từ lúc bước vào.
sanji trong bộ vest trắng ngà, cài khuy chỉnh tề nhưng không quá chặt, cổ áo hơi hé để lộ xương quai xanh gợi cảm, găng tay trắng thanh lịch, mái tóc vàng rũ nhẹ xuống trán. đôi mắt màu biển khẽ cười khi anh nghiêng đầu chào những người đến gần. phong thái đúng chuẩn một quý ông lịch thiệp.và điều khiến zoro phát điên nhất là: anh quá đẹp.nami vỗ tay tán thưởng khi sanji xuất hiện, robin mỉm cười dịu dàng, chopper lấp lánh mắt, còn usopp thì hét lên "soái ca quá!!". franky thì huýt sáo một tràng dài, thậm chí cả mấy hiệp sĩ hoàng gia cũng đỏ mặt khi nhìn thấy sanji cúi người lịch thiệp.zoro không nói gì.chỉ uống cạn một ly rượu mạnh và từ từ tiến sát theo từng bước chân của đầu bếp. anh đứng lặng nhìn sanji khiêu vũ giữa đại sảnh với công chúa nước chủ nhà. người đẹp lộng lẫy suốt buổi không rời mắt khỏi anh, tay cô ta đặt trên vai anh, đầu hơi nghiêng vào, môi khẽ thì thầm gì đó khiến sanji bật cười nhẹ.zoro nghiến răng.sau điệu nhảy, sanji lịch sự xin phép rồi bước ra khỏi sàn, lấy một ly rượu nhẹ và nghiêng đầu chào vài người đi ngang. chưa kịp nhấp môi thì một bàn tay rắn chắc đã nắm lấy cổ tay anh, kéo nhẹ nhưng dứt khoát.“này—”“đi với tao.” giọng trầm, hơi khàn, đầy ghen tuông.“zoro? cái quái gì vậy—”“mày mặc đẹp quá. người ta nhìn mày phát điên lên và tao cũng thế.” zoro dừng lại ở hành lang phía sau sảnh tiệc, ép sanji nhẹ nhàng vào tường, khoảng cách giữa họ chưa đầy một gang tay. ánh mắt màu hổ phách không hề giấu giếm điều gì.sanji hơi đỏ mặt. “chỉ là khiêu vũ thôi mà.”“thì bây giờ nhảy với tao.” zoro thì thầm, ánh mắt dịu đi một chút nhưng vẫn bướng bỉnh, tay vẫn nắm lấy cổ tay sanji, giữ chặt.“mày biết là đây không phải sàn nhảy đúng không?” sanji phì cười, khẽ lắc đầu, nhưng trong tim lại lỡ mất một nhịp. “ở đâu có mày, ở đó là nơi tao muốn nhảy.” zoro đáp không chút do dự.“zoro…” sanji lặng người một lúc, rồi lắc đầu, môi cong lên thành một nụ cười bất lực. “mày đúng là một tên kiếm sĩ chiếm hữu, vụng về và cứng đầu.”“ừ, nhưng tao là kiếm sĩ vụng về, chiếm hữu, cứng đầu và yêu mày nhất.” zoro ghé sát, nhẹ nhàng chạm trán vào trán sanji.và trong phút chốc, mọi tiếng ồn của bữa tiệc dường như mờ nhạt đi. chỉ còn lại nhịp tim đập rộn ràng, hơi thở ấm áp, và ánh mắt dịu dàng chưa từng thấy trong mắt kiếm sĩ đầu tảo.sanji ngẩng đầu nhìn anh một lúc lâu, rồi thì thầm thật khẽ, như sợ ai đó sẽ nghe thấy:“…ừ, lần sau tao sẽ mặc cái gì chỉ để mày nhìn thôi.”zoro cười, nụ cười rất nhẹ nhưng cũng rất thật.và sanji biết, có lẽ… cậu ta chẳng cần sàn nhảy nào cả.
─────────────
wyspera
────
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me