Zsww Edit Be Ha Moi Lat The Drop
(Chưa chỉnh lỗi câu nên mọi người thông cảm nha, có thời gian rảnh sẽ sửa sau nha 🥰)-------------------------------Em chỉ nghĩ về việc đối tốt với ta,
Lại quên mất chính mình cũng luôn vì ta mà trả giá.----------Dãy phân cách----------Lúc rời khỏi vách núi, rõ ràng hai người chỉ nắm tay nhau, nhưng lúc rơi xuống đáy vách núi, đã là một người gắt gao đem người kia che ở trong ngực.Thật ra khi hai người ở trên đỉnh vách núi nói chuyện phiếm, Tiêu Chiến đã tỉ mỉ cân nhắc một phen.Những viên đá nhô ra nào có thể mượn lực, vách đá nào có rêu dễ trơn trượt, cành cây nào ngang dọc có thể đệm được lực hấp dẫn rơi xuống, cành cây nào phát triển đột ngột tất nhiên sẽ tạo thành thương tổn.Hắn đều ở trong lòng thầm lặng phân tích một lần.Hắn sắp xếp "lộ tuyến" xong, mới kéo người nhảy xuống.Bọn họ chỉ nắm tay nhau, mười ngón tay siết chặt.Bởi vì Tiêu Chiến biết, Vương Nhất Bác tuy rằng vẫn chưa thoát khỏi tâm tính của đứa nhỏ kia, nhưng lòng tự trọng lại rất mạnh mẽ, nếu ngay từ đầu đã bảo vệ y quá rõ ràng, y tất nhiên lại là kiểu xù lông tìm mọi cách không muốn.Tiểu hài tử vẫn còn quá đơn thuần, không biết ca ca lớn hơn y sáu tuổi, đã trải qua nhiều chuyện phức tạp hơn y từ nhỏ, trong lòng hắn cũng đã cân nhắc nhiều như vậy rồi.Tiêu Chiến dẫm lên một tảng đá mượn lực đệm, mới nhân cơ hội kéo Vương Nhất Bác vào lòng.Đoạn trước trôi qua tương đối thuận lợi, bởi vì đó đều nằm trong tính toán của Tiêu Chiến.Nhưng tình huống phía sau cũng không quá rõ ràng, bởi vì vách núi quá sâu, lúc ở đỉnh vách đá hắn chỉ có thể quan sát một bộ phận, mà nơi vực sâu phía dưới là hoàn cảnh như thế nào hắn không cách nào biết được, chỉ có thể tùy thời làm việc.Rốt cục đến cuối cùng, hai người đã sớm hôn mê bất tỉnh.Lần này Vương Nhất Bác tỉnh lại trước.Lúc còn chưa tỉnh lại, y chỉ cảm giác mình bị Tiêu Chiến ôm gắt gao, liền cho rằng Tiêu Chiến tỉnh sớm hơn y, mới dùng sức ôm hắn chặt chẽ.Dù sao người hôn mê làm sao có nhiều khí lực như vậy ôm chặt một người khác.Nhưng khi y tỉnh lại mới phát hiện, Tiêu Chiến thật đúng là chưa tỉnh, động tác cùng khí lực này hoàn toàn dựa vào ý thức cùng ý chí tiềm ẩn kiên trì.Càng làm cho y kinh ngạc chính là, y thật vất vả mới đẩy người ra ngoài, lại nhìn thấy đúng là máu tươi đầy đất.Không xong, máu trên mặt đất đã khô cạn, xem ra bọn họ đã hôn mê thật lâu.Y biết máu tươi cơ hồ đều là của Tiêu Chiến, bởi vì y cũng không bị thương quá lớn, cho dù là chỗ rất nhỏ bị trầy xước cũng không nhiều.Y hít một hơi thật sâu, mới đi thăm dò khí tức của người trên mặt đất.May mắn thay, còn sống.Mặc dù còn một chút hơi thở mờ nhạt.Y tận lực bảo trì bình tĩnh đem người đang hấp hối lật qua lật lại một lần, phát hiện vết thương lớn nhất là ở sau gáy, hẳn là do trong quá trình rơi xuống đụng vào tảng đá trên vách đá.Y từ vạt áo xé băng vải, băng bó cho cái đầu bị thương nặng kia, lại dùng nội lực chữa thương cho người ta, thật vất vả mới cuối cùng cũng cầm máu.Xử lý vết thương lớn nhỏ của Tiêu Chiến một phen, Vương Nhất Bác đã có chút mệt mỏi, tự mình tựa vào bên cạnh Tiêu Chiến ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại, Tiêu Chiến vẫn chưa tỉnh.Điều này không khỏi khiến Vương Nhất Bác có chút lo lắng, thậm chí còn hoài nghi có phải chỗ bị thương trên người Tiêu Chiến quá bí ẩn hay không, cho nên mình không phát hiện ra.Nghĩ đến đây, liền cảm thấy vấn đề này có thể lớn cũng có thể nhỏ, vì thế liền bắt đầu ra tay cởi quần áo của Tiêu Chiến.Tiểu hoàng đế cho tới bây giờ đều chỉ được người ta hầu hạ, y chưa từng hầu hạ người khác mà?Huống chi Tiêu Chiến còn đang không có ý thức nằm trên mặt đất, căn bản không phối hợp với y.Thật vất vả mới cởi được ngoại bào, Vương Nhất Bác đã cảm thấy mình đã tốn sức ba bò chín trâu, so với đọc sách một buổi sáng còn mệt hơn."Bảo bối, khẩn cấp như vậy sao?""Bệnh thần kinh, ta đây là …. Hả? Ngươi tỉnh rồi sao? ”Trước mắt Vương Nhất Bác hiện lên ánh sáng kinh hỉ, vội vàng đỡ người bị thương muốn ngồi dậy nhưng không có sức chống đỡ mình, vốn định chỉ là hảo tâm đỡ người ngồi dậy, nhưng người bị thương kia lại rất “tốt”, mượn cơ hội liền đem toàn bộ thân thể của mình ngã về phía thân thể nhỏ gầy của người tốt bụng kia.Tiểu hài tử không chuẩn bị gì theo bản năng giang hai tay liền bắt lấy người, người bị thương lại nhân cơ hội đưa tay ôm chặt eo đối phương, giống như một con cún lớn."Bảo bối chủ động như vậy, ta làm sao có thể còn không tỉnh cho được đây?"Vương Nhất Bác tức giận đẩy tấm da cún trên người ra, nhìn chằm chằm khuôn mặt cợt nhả kia một hồi lâu, liền càng tức giận, tức giận đến hốc mắt đều đỏ lên."Sao ngươi lại như vậy hả? Thiếu chút nữa là chết rồi mà ngươi còn không nghiêm túc sao, ta rất lo lắng cho ngươi, ngươi có biết hay không hả? Ta thực sự rất sợ hãi, nếu ... Nếu ngươi biến mất như thế này, ta phải làm sao đây? Ngươi bảo ta làm sao đây hả? ”Rõ ràng ngay từ đầu là tức giận, nhưng nói xong, ngữ khí lại bi thương, nước mắt giống như hạt châu đứt dây, từ hốc mắt đỏ bừng cuồn cuộn rơi xuống, từng viên từng viên một.Y thật sự rất lo lắng, rất sợ hãi, hồi tưởng lại vết máu lớn mà mình nhìn thấy khi tỉnh lại, hơi thở mà y gần như không thể cảm nhận được khi y lại gầm thăm dò, hồi tưởng lại người vừa rồi đã lâu không tỉnh trên mặt không có một tia huyết sắc, giờ phút này vẫn còn sợ hãi.Y vẫn cố gắng giả bộ trấn định, là bởi vì y biết Tiêu Chiến hôn mê, bên người không còn ai có thể làm cho y ỷ lại, thậm chí người y vẫn ỷ lại thì tính mạng như đang treo trên sợi chỉ mảnh chờ y đến cứu, chỉ cần sơ sẩy một chút là hối hận không kịp, y phải bình tĩnh mới có thể đối mặt và xử lý tốt hơn hết thảy trước mắt.Y bình tĩnh, y điềm nhiên, nhưng điều đó không có nghĩa là y không sợ.Y không muốn Tiêu Chiến chết, y không thể để Tiêu Chiến chết.Chính phần chấp niệm này đã cho y dũng khí, để cho y tạm thời đem tất cả sợ hãi giấu đi.Mà người thiếu chút nữa liền bước vào Quỷ Môn Quan, sau khi tỉnh lại lại thoải mái như vậy giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, còn đùa giỡn, phần chênh lệch này khiến Vương Nhất Bác vẫn liều mạng áp chế sợ hãi triệt để bộc phát."Thực xin lỗi, bảo bối, ta sai rồi, ta sai rồi, ta không nên ngủ lâu như vậy, để cho em lo lắng sợ hãi. Ta sẽ không dễ dàng chết như vậy, nhờ hồng phúc của tiểu hoàng đế nhà ta, mạng ta còn dài. Chúng ta không khóc, được không? Khóc nhiều mắt sẽ sưng lên, mắt sưng lên thì không dễ nhìn..."Tiêu Chiến vừa lau nước mắt cho người ta, vừa hao hết miệng lưỡi dỗ dành."Cho nên ta xấu xí ngươi sẽ ghét bỏ ta phải không?"Tiểu hài tử khóc đến co rút, giọng nói nhỏ nhặt lẫn tiếng khóc thật khiến người ta vừa thương vừa yêu."Không phải không phải, làm sao có thể chứ? Bảo bảo không xấu xí, đôi mắt ngay cả khi sưng lên không đẹp, đặt trên khuôn mặt của bảo bảo cũng rất đáng yêu, bảo bảo của ta là đứa trẻ đáng yêu nhất trên thế gian này. ”Đây là cái logic quỷ quái gì vậy?
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55"Thật sao?""Thật, không gì sánh bằng.""Ta nghe nói, người lớn lên không đẹp, lại không có ưu điểm, mọi người mới dùng từ đáng yêu để hình dung."Quả nhiên, tiểu hài tử cũng không dễ lừa gạt như vậy."Đó là bọn họ không có kiến thức, loại đại mỹ nhân tuyệt thế như bảo bảo chúng ta, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, thế gian khó có thể gặp, nếu bọn họ có thể may mắn gặp mặt một lần, tất nhiên mở rộng tầm mắt, sẽ không ngu muội vô tri như vậy nữa."Kẻ xấu xa, khoe khoang số một, thực sự là ngươi a."Kẻ xấu xa, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì, ngươi nên để lại thêm vài hơi thở nghỉ ngơi đi.""Đây đâu phải là vô nghĩa." Hắn giơ tay lên, dùng ngón trỏ thứ hai chạm mũi đứa nhỏ một cái, cưng chiều nói, "Em xem, bảo bối của ta cười rồi. ”Thấy người kia đến khí lực nói chuyện cũng không có nhưng vẫn phí tâm tư không ngừng dỗ dành mình, tiểu hoàng đế sao có thể tiếp tục làm khó hắn?Ai, đều tự trách y quá mềm lòng."Chiến ca...""Ừ?"Vách núi rất sâu, phía trên còn có tầng tầng nham thạch cùng thực vật ngăn cách, ánh sáng tới nơi này đã thập phần mờ mịt, nhưng không giống với không gian kín mít dưới đáy núi ban đầu, cũng không giống với núi rừng mở rộng của suối lạnh, khe đá nơi này mọc đầy cỏ xanh, phía trên điểm xuyết rất nhiều hoa nhỏ màu vàng.Vương Nhất Bác ngồi dựa vào vách đá mọc hoa cỏ, Tiêu Chiến nằm trước người gối lên đùi y, ánh sáng như có như không chiếu vào người bọn họ, lại phản chiếu ra một tia lãng mạn mờ ảo, sinh ra ảo giác năm tháng tĩnh lặng.Vương Nhất Bác chính là ở dưới vẻ đẹp yên tĩnh như vậy, gảy tóc Tiêu Chiến, nhẹ nhàng gọi hắn.Tiêu Chiến không mở mắt ra, hắn đang đắm chìm trong sự hưởng thụ đùi của mỹ nhân, chỉ theo bản năng dùng giọng mũi đáp lại."Lần sau ngươi đừng làm thế. Ta biết ngươi cũng vì muốn bảo vệ ta, nhưng ta không muốn được ngươi luôn luôn được bảo vệ, điều này có vẻ rất bất lực, nếu ngươi có bất cứ mệnh hệ gì, ta sẽ càng không thể tha thứ cho chính mình. ”Sau khi lo lắng là tự trách và tội lỗi.Giọng điệu có chút quá nghiêm túc thậm chí nghiêm trọng, khiến Tiêu Chiến không khỏi mở mắt, vừa vặn đối diện với Vương Nhất Bác đang cúi đầu nhìn hắn."Sao em có thể nghĩ như vậy? Không phải em vô năng, chỉ là ca ca luyến tiếc bảo bảo bị thương mà thôi. ”"Nhưng ta không thích chính mình như vậy, ta không muốn sống an nhàn dưới sự bảo vệ của ngươi, lại để cho ngươi một mình ngăn cản tất cả nguy hiểm, bd ta muốn sóng vai đồng hành cùng ngươi, có khó khăn chúng ta cùng đối mặt, ngươi hiểu không?""Ta hiểu.""Tựa như lần này, ngươi rõ ràng đã sớm nghĩ ra tất cả đối sách sau khi nhảy xuống vách núi, lại bởi vì biết rõ sẽ bị thương mà đem ta che chở, một mình thừa nhận hết thảy. Kỳ thật ngươi có thể nói với ta a, tuy rằng võ công của ta không mạnh bằng ngươi, nhưng hai người chia nhau một chút, cho dù là bị thương cũng không nghiêm trọng như vậy a. ”
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55"Bảo bảo, không thể tính như vậy. Dù sao cũng phải bị thương, một người bị thương so với hai người đều bị thương sẽ tốt hơn, ít nhất bây giờ em có thể chiếu cố ta, không phải sao? ”Tiêu Chiến xoay người dựa vào bên cạnh Vương Nhất Bác, hai người dựa vào nhau mà ngồi."Nhất Bác, kỳ thật em cũng không có một mực sống dưới sự bảo hộ của ta, thật sự, em hiện tại chỉ nhìn thấy ta ở đoạn thời gian này bảo hộ em, nhưng sao em không hồi tưởng lại một chút, đoạn thời gian trước khi còn ở hoàng cung, nếu không phải em năm lần bảy lượt chắn trước người ta nói chuyện cho ta, ta đã sớm chết dưới cực hình của Thái hậu rồi."Cánh tay hắn ôm lấy bả vai gầy gò bên cạnh, tiếp tục nói, "Còn nữa, ta mặc dù bảo vệ em, nhưng em không phải vẫn dùng nội lực chữa thương cho ta sao? Đây chính là rất hao tổn nguyên khí, em làm sao không để ở trong lòng? Bd Em chỉ nghĩ ta đối tốt với em, lại quên mất chính mình cũng luôn vì ta trả giá. ”"Nhưng ta...""Suỵt... Nếu như em cảm thấy đối với ta còn chưa đủ tốt, vậy liền..."Tiêu Chiến kề sát vào bên tai tiểu hoàng đế nhỏ giọng nói vài chữ, sắc mặt tiểu hoàng đế trong nháy mắt đỏ bừng, cùng khuôn mặt tái nhợt bên cạnh tạo thành đối lập rõ ràng."Ngươi... Sao ngươi bị thương nặng sắp chết mà còn không thay đổi vậy hả? Cả ngày trong đầu đều là những thứ vô bổ vậy . ”"Ta nào có, đây còn không phải là bởi vì dược tính kia lại tái phát ra sao."Tiêu Chiến đặt cằm lên vai Vương Nhất Bác, bộ dáng suy yếu hơi bĩu môi là đủ ủy khuất rồi.Tiểu hoàng đế liếc xéo hắn, cắn răng, hừ một tiếng, nói: "Ngươi bây giờ suy yếu như vậy, sẽ không sợ bị ta ép khô sao? ”Người suy yếu xấu xa cười trả lời: "Bệ hạ, nô tài cầu còn không được. ”----------Dãy phân cách----------Thái y (cảm thán): "Mặc dù ta chỉ ra sân một chút, nhưng có thể luận công ban thưởng hay không, cho ta thêm chút phí ra sân được không? ”😏😏Thuốc (thở dài im lặng): "Nên lấy thêm tiền ra sân... Không phải là ta sao? ”🙄🙄-------------------------------😭😭😭 Xin lỗi mọi người, hôm trước nói nghĩ lễ bão chương mà bận quá không up được. Nay up bù nè 🥲Tin mừng là tác giả bắt đầu up tiếp chương mới rồi, tui cứ sợ tỷ ấy drop không chứ 😅
Lại quên mất chính mình cũng luôn vì ta mà trả giá.----------Dãy phân cách----------Lúc rời khỏi vách núi, rõ ràng hai người chỉ nắm tay nhau, nhưng lúc rơi xuống đáy vách núi, đã là một người gắt gao đem người kia che ở trong ngực.Thật ra khi hai người ở trên đỉnh vách núi nói chuyện phiếm, Tiêu Chiến đã tỉ mỉ cân nhắc một phen.Những viên đá nhô ra nào có thể mượn lực, vách đá nào có rêu dễ trơn trượt, cành cây nào ngang dọc có thể đệm được lực hấp dẫn rơi xuống, cành cây nào phát triển đột ngột tất nhiên sẽ tạo thành thương tổn.Hắn đều ở trong lòng thầm lặng phân tích một lần.Hắn sắp xếp "lộ tuyến" xong, mới kéo người nhảy xuống.Bọn họ chỉ nắm tay nhau, mười ngón tay siết chặt.Bởi vì Tiêu Chiến biết, Vương Nhất Bác tuy rằng vẫn chưa thoát khỏi tâm tính của đứa nhỏ kia, nhưng lòng tự trọng lại rất mạnh mẽ, nếu ngay từ đầu đã bảo vệ y quá rõ ràng, y tất nhiên lại là kiểu xù lông tìm mọi cách không muốn.Tiểu hài tử vẫn còn quá đơn thuần, không biết ca ca lớn hơn y sáu tuổi, đã trải qua nhiều chuyện phức tạp hơn y từ nhỏ, trong lòng hắn cũng đã cân nhắc nhiều như vậy rồi.Tiêu Chiến dẫm lên một tảng đá mượn lực đệm, mới nhân cơ hội kéo Vương Nhất Bác vào lòng.Đoạn trước trôi qua tương đối thuận lợi, bởi vì đó đều nằm trong tính toán của Tiêu Chiến.Nhưng tình huống phía sau cũng không quá rõ ràng, bởi vì vách núi quá sâu, lúc ở đỉnh vách đá hắn chỉ có thể quan sát một bộ phận, mà nơi vực sâu phía dưới là hoàn cảnh như thế nào hắn không cách nào biết được, chỉ có thể tùy thời làm việc.Rốt cục đến cuối cùng, hai người đã sớm hôn mê bất tỉnh.Lần này Vương Nhất Bác tỉnh lại trước.Lúc còn chưa tỉnh lại, y chỉ cảm giác mình bị Tiêu Chiến ôm gắt gao, liền cho rằng Tiêu Chiến tỉnh sớm hơn y, mới dùng sức ôm hắn chặt chẽ.Dù sao người hôn mê làm sao có nhiều khí lực như vậy ôm chặt một người khác.Nhưng khi y tỉnh lại mới phát hiện, Tiêu Chiến thật đúng là chưa tỉnh, động tác cùng khí lực này hoàn toàn dựa vào ý thức cùng ý chí tiềm ẩn kiên trì.Càng làm cho y kinh ngạc chính là, y thật vất vả mới đẩy người ra ngoài, lại nhìn thấy đúng là máu tươi đầy đất.Không xong, máu trên mặt đất đã khô cạn, xem ra bọn họ đã hôn mê thật lâu.Y biết máu tươi cơ hồ đều là của Tiêu Chiến, bởi vì y cũng không bị thương quá lớn, cho dù là chỗ rất nhỏ bị trầy xước cũng không nhiều.Y hít một hơi thật sâu, mới đi thăm dò khí tức của người trên mặt đất.May mắn thay, còn sống.Mặc dù còn một chút hơi thở mờ nhạt.Y tận lực bảo trì bình tĩnh đem người đang hấp hối lật qua lật lại một lần, phát hiện vết thương lớn nhất là ở sau gáy, hẳn là do trong quá trình rơi xuống đụng vào tảng đá trên vách đá.Y từ vạt áo xé băng vải, băng bó cho cái đầu bị thương nặng kia, lại dùng nội lực chữa thương cho người ta, thật vất vả mới cuối cùng cũng cầm máu.Xử lý vết thương lớn nhỏ của Tiêu Chiến một phen, Vương Nhất Bác đã có chút mệt mỏi, tự mình tựa vào bên cạnh Tiêu Chiến ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại, Tiêu Chiến vẫn chưa tỉnh.Điều này không khỏi khiến Vương Nhất Bác có chút lo lắng, thậm chí còn hoài nghi có phải chỗ bị thương trên người Tiêu Chiến quá bí ẩn hay không, cho nên mình không phát hiện ra.Nghĩ đến đây, liền cảm thấy vấn đề này có thể lớn cũng có thể nhỏ, vì thế liền bắt đầu ra tay cởi quần áo của Tiêu Chiến.Tiểu hoàng đế cho tới bây giờ đều chỉ được người ta hầu hạ, y chưa từng hầu hạ người khác mà?Huống chi Tiêu Chiến còn đang không có ý thức nằm trên mặt đất, căn bản không phối hợp với y.Thật vất vả mới cởi được ngoại bào, Vương Nhất Bác đã cảm thấy mình đã tốn sức ba bò chín trâu, so với đọc sách một buổi sáng còn mệt hơn."Bảo bối, khẩn cấp như vậy sao?""Bệnh thần kinh, ta đây là …. Hả? Ngươi tỉnh rồi sao? ”Trước mắt Vương Nhất Bác hiện lên ánh sáng kinh hỉ, vội vàng đỡ người bị thương muốn ngồi dậy nhưng không có sức chống đỡ mình, vốn định chỉ là hảo tâm đỡ người ngồi dậy, nhưng người bị thương kia lại rất “tốt”, mượn cơ hội liền đem toàn bộ thân thể của mình ngã về phía thân thể nhỏ gầy của người tốt bụng kia.Tiểu hài tử không chuẩn bị gì theo bản năng giang hai tay liền bắt lấy người, người bị thương lại nhân cơ hội đưa tay ôm chặt eo đối phương, giống như một con cún lớn."Bảo bối chủ động như vậy, ta làm sao có thể còn không tỉnh cho được đây?"Vương Nhất Bác tức giận đẩy tấm da cún trên người ra, nhìn chằm chằm khuôn mặt cợt nhả kia một hồi lâu, liền càng tức giận, tức giận đến hốc mắt đều đỏ lên."Sao ngươi lại như vậy hả? Thiếu chút nữa là chết rồi mà ngươi còn không nghiêm túc sao, ta rất lo lắng cho ngươi, ngươi có biết hay không hả? Ta thực sự rất sợ hãi, nếu ... Nếu ngươi biến mất như thế này, ta phải làm sao đây? Ngươi bảo ta làm sao đây hả? ”Rõ ràng ngay từ đầu là tức giận, nhưng nói xong, ngữ khí lại bi thương, nước mắt giống như hạt châu đứt dây, từ hốc mắt đỏ bừng cuồn cuộn rơi xuống, từng viên từng viên một.Y thật sự rất lo lắng, rất sợ hãi, hồi tưởng lại vết máu lớn mà mình nhìn thấy khi tỉnh lại, hơi thở mà y gần như không thể cảm nhận được khi y lại gầm thăm dò, hồi tưởng lại người vừa rồi đã lâu không tỉnh trên mặt không có một tia huyết sắc, giờ phút này vẫn còn sợ hãi.Y vẫn cố gắng giả bộ trấn định, là bởi vì y biết Tiêu Chiến hôn mê, bên người không còn ai có thể làm cho y ỷ lại, thậm chí người y vẫn ỷ lại thì tính mạng như đang treo trên sợi chỉ mảnh chờ y đến cứu, chỉ cần sơ sẩy một chút là hối hận không kịp, y phải bình tĩnh mới có thể đối mặt và xử lý tốt hơn hết thảy trước mắt.Y bình tĩnh, y điềm nhiên, nhưng điều đó không có nghĩa là y không sợ.Y không muốn Tiêu Chiến chết, y không thể để Tiêu Chiến chết.Chính phần chấp niệm này đã cho y dũng khí, để cho y tạm thời đem tất cả sợ hãi giấu đi.Mà người thiếu chút nữa liền bước vào Quỷ Môn Quan, sau khi tỉnh lại lại thoải mái như vậy giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, còn đùa giỡn, phần chênh lệch này khiến Vương Nhất Bác vẫn liều mạng áp chế sợ hãi triệt để bộc phát."Thực xin lỗi, bảo bối, ta sai rồi, ta sai rồi, ta không nên ngủ lâu như vậy, để cho em lo lắng sợ hãi. Ta sẽ không dễ dàng chết như vậy, nhờ hồng phúc của tiểu hoàng đế nhà ta, mạng ta còn dài. Chúng ta không khóc, được không? Khóc nhiều mắt sẽ sưng lên, mắt sưng lên thì không dễ nhìn..."Tiêu Chiến vừa lau nước mắt cho người ta, vừa hao hết miệng lưỡi dỗ dành."Cho nên ta xấu xí ngươi sẽ ghét bỏ ta phải không?"Tiểu hài tử khóc đến co rút, giọng nói nhỏ nhặt lẫn tiếng khóc thật khiến người ta vừa thương vừa yêu."Không phải không phải, làm sao có thể chứ? Bảo bảo không xấu xí, đôi mắt ngay cả khi sưng lên không đẹp, đặt trên khuôn mặt của bảo bảo cũng rất đáng yêu, bảo bảo của ta là đứa trẻ đáng yêu nhất trên thế gian này. ”Đây là cái logic quỷ quái gì vậy?
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55"Thật sao?""Thật, không gì sánh bằng.""Ta nghe nói, người lớn lên không đẹp, lại không có ưu điểm, mọi người mới dùng từ đáng yêu để hình dung."Quả nhiên, tiểu hài tử cũng không dễ lừa gạt như vậy."Đó là bọn họ không có kiến thức, loại đại mỹ nhân tuyệt thế như bảo bảo chúng ta, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, thế gian khó có thể gặp, nếu bọn họ có thể may mắn gặp mặt một lần, tất nhiên mở rộng tầm mắt, sẽ không ngu muội vô tri như vậy nữa."Kẻ xấu xa, khoe khoang số một, thực sự là ngươi a."Kẻ xấu xa, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì, ngươi nên để lại thêm vài hơi thở nghỉ ngơi đi.""Đây đâu phải là vô nghĩa." Hắn giơ tay lên, dùng ngón trỏ thứ hai chạm mũi đứa nhỏ một cái, cưng chiều nói, "Em xem, bảo bối của ta cười rồi. ”Thấy người kia đến khí lực nói chuyện cũng không có nhưng vẫn phí tâm tư không ngừng dỗ dành mình, tiểu hoàng đế sao có thể tiếp tục làm khó hắn?Ai, đều tự trách y quá mềm lòng."Chiến ca...""Ừ?"Vách núi rất sâu, phía trên còn có tầng tầng nham thạch cùng thực vật ngăn cách, ánh sáng tới nơi này đã thập phần mờ mịt, nhưng không giống với không gian kín mít dưới đáy núi ban đầu, cũng không giống với núi rừng mở rộng của suối lạnh, khe đá nơi này mọc đầy cỏ xanh, phía trên điểm xuyết rất nhiều hoa nhỏ màu vàng.Vương Nhất Bác ngồi dựa vào vách đá mọc hoa cỏ, Tiêu Chiến nằm trước người gối lên đùi y, ánh sáng như có như không chiếu vào người bọn họ, lại phản chiếu ra một tia lãng mạn mờ ảo, sinh ra ảo giác năm tháng tĩnh lặng.Vương Nhất Bác chính là ở dưới vẻ đẹp yên tĩnh như vậy, gảy tóc Tiêu Chiến, nhẹ nhàng gọi hắn.Tiêu Chiến không mở mắt ra, hắn đang đắm chìm trong sự hưởng thụ đùi của mỹ nhân, chỉ theo bản năng dùng giọng mũi đáp lại."Lần sau ngươi đừng làm thế. Ta biết ngươi cũng vì muốn bảo vệ ta, nhưng ta không muốn được ngươi luôn luôn được bảo vệ, điều này có vẻ rất bất lực, nếu ngươi có bất cứ mệnh hệ gì, ta sẽ càng không thể tha thứ cho chính mình. ”Sau khi lo lắng là tự trách và tội lỗi.Giọng điệu có chút quá nghiêm túc thậm chí nghiêm trọng, khiến Tiêu Chiến không khỏi mở mắt, vừa vặn đối diện với Vương Nhất Bác đang cúi đầu nhìn hắn."Sao em có thể nghĩ như vậy? Không phải em vô năng, chỉ là ca ca luyến tiếc bảo bảo bị thương mà thôi. ”"Nhưng ta không thích chính mình như vậy, ta không muốn sống an nhàn dưới sự bảo vệ của ngươi, lại để cho ngươi một mình ngăn cản tất cả nguy hiểm, bd ta muốn sóng vai đồng hành cùng ngươi, có khó khăn chúng ta cùng đối mặt, ngươi hiểu không?""Ta hiểu.""Tựa như lần này, ngươi rõ ràng đã sớm nghĩ ra tất cả đối sách sau khi nhảy xuống vách núi, lại bởi vì biết rõ sẽ bị thương mà đem ta che chở, một mình thừa nhận hết thảy. Kỳ thật ngươi có thể nói với ta a, tuy rằng võ công của ta không mạnh bằng ngươi, nhưng hai người chia nhau một chút, cho dù là bị thương cũng không nghiêm trọng như vậy a. ”
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55"Bảo bảo, không thể tính như vậy. Dù sao cũng phải bị thương, một người bị thương so với hai người đều bị thương sẽ tốt hơn, ít nhất bây giờ em có thể chiếu cố ta, không phải sao? ”Tiêu Chiến xoay người dựa vào bên cạnh Vương Nhất Bác, hai người dựa vào nhau mà ngồi."Nhất Bác, kỳ thật em cũng không có một mực sống dưới sự bảo hộ của ta, thật sự, em hiện tại chỉ nhìn thấy ta ở đoạn thời gian này bảo hộ em, nhưng sao em không hồi tưởng lại một chút, đoạn thời gian trước khi còn ở hoàng cung, nếu không phải em năm lần bảy lượt chắn trước người ta nói chuyện cho ta, ta đã sớm chết dưới cực hình của Thái hậu rồi."Cánh tay hắn ôm lấy bả vai gầy gò bên cạnh, tiếp tục nói, "Còn nữa, ta mặc dù bảo vệ em, nhưng em không phải vẫn dùng nội lực chữa thương cho ta sao? Đây chính là rất hao tổn nguyên khí, em làm sao không để ở trong lòng? Bd Em chỉ nghĩ ta đối tốt với em, lại quên mất chính mình cũng luôn vì ta trả giá. ”"Nhưng ta...""Suỵt... Nếu như em cảm thấy đối với ta còn chưa đủ tốt, vậy liền..."Tiêu Chiến kề sát vào bên tai tiểu hoàng đế nhỏ giọng nói vài chữ, sắc mặt tiểu hoàng đế trong nháy mắt đỏ bừng, cùng khuôn mặt tái nhợt bên cạnh tạo thành đối lập rõ ràng."Ngươi... Sao ngươi bị thương nặng sắp chết mà còn không thay đổi vậy hả? Cả ngày trong đầu đều là những thứ vô bổ vậy . ”"Ta nào có, đây còn không phải là bởi vì dược tính kia lại tái phát ra sao."Tiêu Chiến đặt cằm lên vai Vương Nhất Bác, bộ dáng suy yếu hơi bĩu môi là đủ ủy khuất rồi.Tiểu hoàng đế liếc xéo hắn, cắn răng, hừ một tiếng, nói: "Ngươi bây giờ suy yếu như vậy, sẽ không sợ bị ta ép khô sao? ”Người suy yếu xấu xa cười trả lời: "Bệ hạ, nô tài cầu còn không được. ”----------Dãy phân cách----------Thái y (cảm thán): "Mặc dù ta chỉ ra sân một chút, nhưng có thể luận công ban thưởng hay không, cho ta thêm chút phí ra sân được không? ”😏😏Thuốc (thở dài im lặng): "Nên lấy thêm tiền ra sân... Không phải là ta sao? ”🙄🙄-------------------------------😭😭😭 Xin lỗi mọi người, hôm trước nói nghĩ lễ bão chương mà bận quá không up được. Nay up bù nè 🥲Tin mừng là tác giả bắt đầu up tiếp chương mới rồi, tui cứ sợ tỷ ấy drop không chứ 😅
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me