TruyenFull.Me

Zsww Edit Be Ha Moi Lat The Drop


"Bệ hạ ngài chẳng qua là không tin nô tài mà thôi."

----------Dãy phân cách----------

"Tiểu Tán Tử, ngươi nói thật, hôm nay ở trong ngõ nhỏ kia, vì sao dưới thân ngươi có vật cứng?"

Có chút nghiêm túc đặt câu hỏi, còn có ánh mắt phức tạp, khiến cho Tiểu Tán Tử ấp úng nửa ngày vẫn không thể đưa ra đáp án.

Đôi môi nhẹ nhàng vừa mở ra, lại khép lại, hành động nhìn như có lời khó mở miệng kia làm cho tiểu hoàng đế càng cảm thấy đây là biểu hiện chột dạ.

"Ngươi nói a!!"

Trong lòng càng sốt ruột, Vương Nhất Bác nhịn không được rống lên với tiểu thái giám, khí tràng đế vương mơ hồ đè ép Tiểu Tán Tử ngay cả thở cũng không dám thở, chứ đừng nói đến nói chuyện.

Người vốn có chút sợ hãi bị rống đến toàn thân run lên, bàn tay nắm một góc quần áo cũng bắt đầu không tự chủ được run rẩy.

"Nô tài. Đó là... Nô tài..."

Nghe thanh âm của tiểu thái giám run rẩy không chịu nổi, Vương Nhất Bác cũng phát hiện mình vừa rồi quá hung dữ, dọa người rồi.

Đáp án còn chưa hỏi ra, người ngược lại phải dỗ dành trước.

"Được rồi, Tiểu Tán Tử, ta không phải hung dữ với ngươi, ta chỉ muốn tùy tiện nói chuyện với ngươi mà thôi, ngươi cứ thả lỏng một chút, nói thật là được rồi."

Cái này còn không gọi là hung dữ sao?

Nói chuyện một cách tùy tiện là thái độ này sao?

Được rồi, hoàng đế nói nhất định là đúng.

Tiểu Tán Tử nhắm mắt lại, thật đúng là một bộ dáng thử tận lực thả lỏng.

Tục ngữ nói, nóng lòng không ăn được đậu phụ nóng, Vương Nhất Bác cảm thấy mình có chút nhẫn nại.

Y dứt khoát dựa người về phía trước, hai tay đặt bên cạnh hồ nước suối nóng, nâng cằm lên, chờ Tiểu Tán Tử chậm rãi đem đáp án phun ra.

"Hồi bệ hạ, ngày đó xuất cung, bên hông nô tài treo một cái ngọc bội, lúc ấy tình huống nguy cấp, nô tài cũng không để ý, ngọc bội không cẩn thận liền bị vướng đến đó, thế cho nên cấn đến bệ hạ."

"Ngọc bội?"

Tiểu Tán Tử không chút do dự gật đầu.

Nhưng đáp án này ở chỗ Vương Nhất Bác dường như không có chút thuyết phục nào.

Sao lại trùng hợp như vậy?
Vậy ngọc bội cũng quá biết chọn địa phương mà nằm rồi?

Nếu chỉ là ngọc bội, phản ứng đầu tiên vừa rồi của hắn vì sao lại kích động như vậy?

"Vậy ngươi đem ngọc bội treo lên, để ta xem một chút."

"Bệ hạ nếu muốn nhìn, nô tài lập tức đi lấy cũng bất quá là chuyện dễ dàng, chỉ là... Bệ hạ muốn nhìn, đại khái không phải là ngọc bội kia. Bệ hạ ngài bất quá là..."

Tiểu Tán Tử dừng một chút, hốc mắt bắt đầu ướt át, hắn cố gắng nặn ra chút ý cười, lại không thể che giấu khổ sở trong lòng như ý nguyện.

Hốc mắt có chút đỏ lên của tiểu thái giám giờ phút này tựa như một con thỏ nhỏ bị thương, thê lương lại nhu nhược, tất cả đều khiến người ta thương tiếc.

Chỉ nghe thấy thanh âm mềm mại của con thỏ nhỏ dừng lại trong chốc lát lại tiếp tục nói: "Bệ hạ ngài chẳng qua là không tin nô tài mà thôi. ”

"Cái này..."

Trái tim sắt đá cuối cùng mất cảnh giác đã bị đâm thủng, Vương Nhất Bác lập tức cảm thấy áy náy tràn lan, hơn nữa nhìn con thỏ trắng trước mắt thương tâm lại bất lực như vậy, thiếu chút nữa liền mềm lòng.

Cũng may chỉ là thiếu chút nữa.

Bị chọc thủng cũng tốt, cùng lắm thì vỡ bình rách nát, hôm nay không chiếm được đáp án quyết không bỏ qua.

Sắc mặt mới mềm nhũn nhất thời lại cứng lên.

"Tiểu Tán Tử, trẫm tất nhiên là không nên hoài nghi ngươi, nhưng ngươi bởi vì mất trí nhớ, không biết thân phận nên bị mẫu hậu chỉ trích, thậm chí giữa hạ nhân cũng bắt đầu lưu truyền một ít lời đồn nghi ngờ ngươi, mà hôm nay lại... Ừm, kỳ thật trẫm chính là hy vọng có thể hiểu rõ, để cho mẫu hậu một đáp án, cũng có thể ngăn chặn mọi người. ”

"Nô tài hiểu được."

Nói xong, Tiểu Tán Tử đã bắt đầu cởi nút áo choàng ngoài.

Cứ như vậy đối diện với Vương Nhất Bác, từng viên một, động tác không nhanh, nhưng cũng không hề cẩu thả.

Theo một khắc cuối cùng cúc áo cởi ra, ngoại bào màu lam đậm trượt xuống đất.

"Nô tài sẽ không làm bệ hạ khó xử, nô tài chỉ sợ những vết sẹo kia quá khó coi sẽ dọa bệ hạ."
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55

Một tay hắn nhấc một góc áo lót lên, tay kia chuẩn bị kéo sợi dây quần.

Tiểu hoàng đế chống cằm ngước lên, góc độ này nhìn lên, vừa lúc có thể nhìn thấy làn da eo không bóng loáng sau khi góc áo bị nhấc lên.

Eo kia rất gầy, không có mỡ thừa, thậm chí gầy đến mức có chút suy dinh dưỡng, nhất là bản thân Tiểu Tán Tử rất cao lại làm nổi bật thân hình có vẻ gầy hơn.

Mà điều khiến nội tâm Vương Nhất Bác chấn động nhất, cũng không phải là gầy, mà là vết thương loang lổ trên đó.

Những vết thương kia có sâu có nông, từng vết lộn xộn bò ở bên hông, có một số vết đã qua thời gian dài, bởi vì không xử lý tốt sau khi khép lại để lại vết sẹo thịt lồi ra, cũng có một số là vết sẹo dài sau khi nứt ra không thể khép lại được.

Những vết sẹo đó không phải là một lần mà là kết quả của nhiều trận đòn roi trong một thời gian dài.

Vương Nhất Bác tất nhiên biết nó đến từ đâu.

Tiểu hoàng đế ở trong hoàng cung được sủng ái lớn lên, khi còn bé khó tránh khỏi tùy hứng, làm việc đều làm theo ý mình, tính tình cũng bướng bỉnh, mềm cứng không chịu, về sau vẫn là bởi vì Tiểu Tán Tử đến hoàng cung, mới để cho Thái hậu tìm được biện pháp trị y.

Trốn học, đánh.

Xung đột với hoàng đế, đánh.

Không hoàn thành bài tập về nhà, đánh.

Đánh nhau với các anh em hoàng tộc khác, đánh.

Nói tóm lại, làm điều gì đó sai trái, đều đánh.

Nhưng mỗi lần các trận roi đều đánh vào Tiểu Tán Tử, cho đến khi y nhận sai mới thôi.

Tiểu Tán Tử cơ hồ mỗi một lần đều bị đánh đến hôn mê, loại đau đớn này chính là nhìn vết máu thấm đầy y phục cũng có thể cảm nhận được.

Nhưng mỗi một lần Tiểu Tán Tử tỉnh lại cũng sẽ không oán giận những vết thương kia có bao nhiêu đau đớn, ngược lại sẽ cười an ủi tiểu chủ tử của hắn.

"Bệ hạ, nô tài không đau, bệ hạ thích làm cái gì liền làm cái đó, chỉ cần bệ hạ vui vẻ là tốt rồi."

Hắn càng nói như vậy, Vương Nhất Bác càng đau lòng, nội tâm càng cảm thấy không đành lòng cùng áy náy, cũng bởi vậy mà học được cách thu hồi tùy hứng của mình.

Thời gian trôi qua, Vương Nhất Bác càng lớn lên, hình phạt thể xác như vậy cũng dần dần giảm bớt, đến gần hai năm cuối cùng cơ hồ đã không còn.

Cũng bởi vì thời gian đã lâu, loại cảm giác đau đớn này cũng dần dần yếu bớt, Tiểu Tán Tử vì y chịu khổ cũng tựa hồ dần dần bị lãng quên.

Những vết thương đó, Vương Nhất Bác không phải chưa từng thấy qua, chỉ là mấy năm sau lại xâm nhập vào tầm mắt, những dấu vết bị thời gian thấm nhuần, so với những gì còn chưa khép lại, nhìn vào càng sốc hơn.

Giật mình.

Hai mắt khiếp sợ, càng đau lòng.

Động tác của Tiểu Tán Tử vẫn đang tiếp tục, sợi dây tiết khố bị mở ra, tay hắn nắm chặt đầu quần chậm rãi kéo xuống.
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55

Kéo xuống một chút, dừng một chút, lại tiếp tục kéo, mắt thấy sắp cởi xong.

"Bệ hạ, kỳ thật ngài có thể để Lý công công..." Hắn cắn cắn môi dưới, khó có thể mở miệng nói xong, "Để Lý công công kiểm tra thân thể cho nô tài là tốt rồi. Vết thương này quá ghê tởm, nô tài còn nhớ rõ, lúc trước bệ hạ nhìn thấy, còn ngất đi. ”

Cho tới nay, Thái hậu đều phản đối việc để Tiểu Tán Tử ở trong cung, thậm chí bà cho rằng, Vương Nhất Bác lúc trước không nên cứu Tiểu Tán Tử lai lịch bất minh.

Thân là đế vương, thân phận cùng người bình thường bất đồng, trên người gánh vác trọng trách cũng không phải người bình thường có thể so sánh, không thể hành xử như những người khác.

Nhưng khi đó Vương Nhất Bác tìm chết tìm sống dùng hết thủ đoạn đều phải giữ Tiểu Tán Tử ở bên người, mà Tiểu Tán Tử cũng cam nguyện tiếp nhận cung hình trở thành thái giám danh chính ngôn thuận ở lại trong cung, Thái hậu mới miễn cưỡng thành toàn.

Nhưng bà vì để cho đứa nhỏ mười tuổi của mình cảnh tỉnh, bà muốn y tận mắt nhìn thấy Tiểu Tán Tử tiếp nhận cung hình, bà muốn cho y biết, một lòng một dạ thì phải trả cái giá rất thảm.

Mà tiểu hoàng đế khi đó, bất quá chỉ là một tiểu hài tử ngây thơ hoàn toàn không biết gì về phương diện này, y cho rằng trở thành thái giám cũng chỉ là chọc thủng ngón tay nhỏ máu tuyên thệ là có thể lễ thành.

Nhưng ai ngờ, khi y bị đưa đến Hình phòng, vừa lúc nhìn thấy chính là một màn Tiểu Tán Tử bị một đao tiếp theo cắt xuống.

Máu nhanh chóng nhuộm đỏ quần.

Máu tươi vừa tàn nhẫn vừa sinh động kia đầm đìa, đảo lộn nhận thức trước đây của y.

Hiện thực tàn khốc đến quá đột ngột, y còn chưa kịp khiếp sợ, trái tim kia đã tan nát.

Y nhớ rõ trước khi ngất đi, y thấy Tiểu Tán Tử suy yếu vô cùng vươn tay với y, run rẩy nói: "Bệ hạ, nô tài không có việc gì, ngủ một giấc là tốt rồi. ”

Sáu năm trôi qua, bây giờ nhớ lại, vẫn còn sợ hãi.

"Bệ hạ, làm ô uế mắt bệ hạ là tội của nô tài, ủy khuất ngài, đợi ngài kiểm tra qua, nô tài lại thỉnh tội với ngài."

Mắt thấy chân tướng lập tức sẽ bị vạch trần, một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay siết chặt đầu quần.

“Đợi đã!”

----------Dãy phân cách----------

Bo (nghiến răng nghiến lợi): Ngươi giả vờ ah! A... Ta để cho ngươi giả vờ!

Tán (dương dương đắc ý): Muốn ta lộ sao? Hì hì... Không dễ như vậy đâu!
-------------------------------

😂 Ừ anh Chiến diễn cho lố đi, sau này theo dỗ người ta chết luôn nè 🤣🤣🤣 vừa tội anh lắm, em không có bênh anh đâu 🥳

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me