Zsww Tang Du Phi Van
《Đông ngung dĩ thệ, tang du phi vãn.
Thời gian trước kia mặc dù đã mất đi, nhưng tháng năm còn dài, hiện tại bắt đầu vẫn là chưa muộn》
.
Những cơn mưa cuối hạ luôn đến bất ngờ.Lúc cậu vừa ra khỏi cửa, ánh mặt trời trên đỉnh đầu còn gay gắt hơn cả tiếng ve, ấy vậy mà giờ mưa rơi tầm tã, cái nóng tích tụ dưới lòng đất đều bị xối cho bốc hơi.Con buôn trên cầu vượt hối hả thu dọn hàng hoá vào trong, người quên mang dù đều tất tả chạy như bay, làm cho bọt nước thỉnh thoảng bắn lên trên ống quần và giày của những người đi bên cạnh.Vương Nhất Bác một bên đau lòng vì đôi giày mới bị dính nước bùn, một bên thong thả khép dù, giẫm lên bậc thang của quán net. Tấm cửa kính bị đẩy ra, luồng hơi mát mẻ của máy điều hoà phả ngay vào mặt, đem một thân ẩm ướt dinh dính trên người cậu thổi bay đi tám chín phần."Uầy, tóc mới trông ngầu quá nha."Thiếu nữ đứng sau quầy tính tiền vừa nhìn thấy cậu đã cười hì hì mà lên tiếng chào hỏi "Màu lam tôn da, trời hè thế này trông còn cực kỳ mát mắt.""À, bạn của cậu đều tới cả rồi, bọn họ ở trên lầu hai, chỗ cũ.""Ừ. "Vương Nhất Bác gật gật đầu, xoay người sang tủ lạnh bên cạnh, lấy ra một chai nước dứa "Thanh toán bằng wechat."Cửa kính lần nữa bị người đẩy mở, hơi nóng hầm hập ngoài trời hoà cùng mùi gỗ nhàn nhạt rót vào bên trong căn phòng.Vương Nhất Bác vô thức liếc nhìn ra cửa.Thứ đầu tiên đập vào mắt Vương Nhất Bác là đôi giày thể thao bản giới hạn mà cậu đã tìm từ lâu, thế nhưng mẫu này cực kỳ khan hiếm. Tầm mắt thiếu niên di chuyển lên trên, quần đen phối áo thun trắng, tai nghe tuỳ ý vắt ở cổ, sống mũi đỡ lấy một gọng kính bạc...lại lên chút nữa, chiếc băng vận động nằm gọn gàng trên trán khiến cho tổng quan khuôn mặt thêm phần sáng sủa hài hoà.Chính là kiểu ngoại hình đẹp đẽ lại ôn hoà, khiến cho nữ sinh nhìn thoáng qua sẽ liền đỏ mặt. Hương gỗ nhàn nhạt hoá ra là đến từ người này.Thiếu niên mười bảy năm ròng không ưa mùi nước hoa, lại ở cái tuổi đã qua thời kỳ phản nghịch, lần đầu tiên cảm thấy hương vị này cũng không quá chán ghét.Thậm chí, Vương Nhất Bác còn cẩn thận hít vào một hơi.Bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, khuôn mặt của cô gái nhỏ sau quầy tính tiền lặng lẽ đỏ lên, cô nàng e thẹn vuốt vuốt tóc mái."Cho hỏi, anh muốn lên mạng sao?"Thanh niên nhấc nhẹ khoé môi "Xin lỗi, tôi chỉ đến đây mua nước.""Vâng vâng, ở ngay đây, anh cứ thoải mái chọn." Cô nàng đỏ bừng hai má, đưa tay chỉ sang chiếc tủ lạnh nằm bên cạnh chỗ Vương Nhất Bác đang đứng.Người nọ kéo vali đi tới, lịch sự gật đầu với cậu một cái.Vương Nhất Bác lập tức dịch người sang bên, không quên quay đầu nhắc nhở cô gái nhỏ "Tính tiền.""À à!"--"Khoan đã, lấy cho tôi một gói Sobranie."--"Ở đây có Sobranie không?"Hai giọng nói đồng thời vang lên, Vương Nhất Bác liếc mắt về phía thanh niên cao hơn cậu gần nửa cái đầu, người kia vừa vặn cũng đang nhìn sang, ánh mắt vô cùng thân thiện.Cô gái nhỏ bất đắc dĩ lắc đầu "Không có, thuốc đó là anh của tôi tự mua để hút, biết tôi cầm đến đây bán còn cằn nhằn hết mấy ngày."--"Marlboro iceball đi vậy."--"Có Marlboro iceball chứ?"Thanh niên thoáng nhíu mày, đưa mắt về phía cậu trai có mái tóc màu lam khói, người này thoạt nhìn tuổi tác không lớn, nhiều lắm chỉ tầm mười bảy mười tám là cùng.Mà thiếu niên tóc lam nọ cũng đang lạnh lùng nhìn anh, tròng mắt mang theo ý vị 'người sống chớ có lại gần'.Đối với việc hai người lần nữa đồng thanh đồng thủ, cô gái nhỏ có chút chấn kinh, sửng sốt nửa ngày mới miễn cưỡng phun ra được một câu. "Hai người có duyên thật đó."Cô nàng lục lọi trong ngăn tủ hồi lâu, sau cùng lôi ra gói Marlboro với lớp vỏ màu xanh bạc."Còn mỗi một gói thôi."Thanh niên vừa định mở miệng, đã nghe người còn lại lên tiếng đánh gãy."Không mua nữa, đưa cho anh ta đi."Nói dứt lời, cậu liền cầm lấy chai nước dứa của mình, đi thẳng lên lầu."Một chai nước khoáng, một hộp iceball, hết thảy...".
"Tiểu Bác, đến trễ vậy?" Cốc Dương lộp bộp gõ bàn phím, trong miệng còn ngậm kẹo que, tiếng được tiếng mất mà lên tiếng hỏi."Bên ngoài trời mưa nên ghé đây chơi một lát, chút nữa còn phải đi lấy ván trượt.""Màu tóc nhìn kết thật! Tôi cũng muốn nhuộm quá đi mất, nhưng còn có năm ngày nữa là khai giảng rồi." Trình Kha ngồi bên cạnh đưa tay ngoáy ngoáy mấy sợi tóc của mình, khuôn mặt tràn đầy ghen tị "Chỉ tiếc mẹ tôi quản lý quá nghiêm, à mà không...Tiểu Bác, là mẹ cậu quá tốt rồi, cậu thích làm gì thì làm cái đó, lái motor, trượt ván, nhuộm tóc, đeo khuyên, mẹ tôi chỉ cần cho phép tôi làm bất cứ cái gì trong mấy thứ đó thôi, tôi liền đốt nhang cầu trời khấn Phật!"Cốc Dương âm thầm đưa chân đạp Trình Kha một cái, đối phương lập tức im bặt, qua một lúc lâu mới đành giả vờ hét to vào trong headphone, mắng chửi đồng đội ở phía bên kia để chữa thẹn. "Aiss đồ ngu ngốc, chạy đi đâu vậy? Mau mau quay về cho lão tử!"Vương Nhất Bác uống cạn chai nước dứa, sau đó chuẩn xác mà đem cái bình rỗng ném vào trong thùng rác, cuối cùng đưa tay vò vò mái đầu cụt ngủn của Trình Kha.Thiếu niên lần mò lấy gói thuốc của Cốc Dương, rút ra cho mình một điếu, không nói không rằng mà đi đến khu vực dành cho người hút thuốc."Ôi cái tên này, cậu hết chuyện để nói rồi sao?" Thấy chiến hữu đã đi xa, Cốc Dương mới lại nhấc chân đạp Trình Kha thêm một phát."Ai da, tôi quên mà, thật sự là quên béng đi mất...nhưng mẹ của Tiểu Bác đối đãi với cậu ấy cũng tốt đó chứ." Trình Kha tiếp tục nhỏ giọng lẩm bẩm."Tình cảm không phải dựa vào tiền bạc để duy trì, cái cậu ấy muốn chính là có người bầu bạn.""Thì không phải dì Tinh đã cho người về nước làm bạn với Tiểu Bác rồi sao?""Mẹ nó, cậu mới đúng là đồ ngu ngốc!"Cốc Dương phát bực "Thứ Tiểu Bác cần không phải loại 'bầu bạn' này, mà thôi, có nói cậu cũng không hiểu."Thời điểm Vương Nhất Bác vừa hút xong một điếu thuốc, di động trong túi vừa lúc cũng vang lên, là dì Trần phụ trách nấu cơm quét dọn trong nhà gọi tới. Thiếu niên nhanh tay dụi tàn thuốc, sau đó tiếp điện thoại "Dì Trần?""Là như vầy, Nhất Bác, mẹ cậu sáng nay có gọi về, bảo dì chuyển lời là vị khách nọ đến rồi, hiện giờ đang đợi ở nhà.""Được, tuỳ dì sắp xếp."Dì Trần đối với thái độ kiệm lời này của cậu tựa hồ đã sớm tạo thành thói quen, chỉ nói "Dì đã an bày đâu đó xong xuôi.""Còn có việc gì nữa không?"Dì Trần nhẹ nhàng đáp "Tiểu Chiến có nói trưa nay muốn ăn chút cháo, cậu thì sao?""Không ăn, chiều nay tôi còn phải đi lấy ván trượt.""Được, vậy không có việc gì nữa rồi, cậu nhớ chú ý an toàn, về sớm một chút."Đối phương vừa dứt lời, bên này Vương Nhất Bác đã gác máy.Rõ ràng đã nói chờ đến khi nào cậu lên cao trung, bọn họ sẽ quay về nước. Kết quả...hết hứa lại hẹn, còn có năm ngày nữa là đến hôm khai giảng, nhị vị phụ huynh bỗng nhiên nói rằng công việc bên đó quá nhiều, tạm thời chắc họ không về được, cho nên sẽ nhờ người khác thay mặt dọn tới ở chung với cậu."Đáng lẽ từ lúc bắt đầu, mình liền không nên hi vọng quá nhiều mới phải.".
Công viên ven sông là địa điểm hội trượt ván thường tụ tập.Hôm nay, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng phát hiện ra tâm trạng của Vương Nhất Bác dường như rất tệ, thần sắc rời rạc, trạng thái không tốt.Vào lúc thử lại động tác đến lần thứ sáu mà vẫn thất bại, ván trượt dưới chân văng đi thật xa, Vương Nhất Bác đứng im tại chỗ nhìn theo chiếc ván đang chạy băng băng trên mặt cỏ."Ai, lại dùng lực cổ chân không đúng."Một thiếu niên khác trong đội thấy vậy, vừa định tiến lên vỗ vai an ủi vài câu, bên tai bọn họ đột nhiên vang lên một trận kinh hô nho nhỏ.Hai người ngẩng lên, nương theo ánh mắt của mọi người mà nhìn về nơi cách đó tầm ba mươi mét, một thanh niên quần đen áo trắng đang vững vàng đạp tấm ván trượt ở dưới chân.Tấm ván đó là của Vương Nhất Bác. Mà ở phía sau anh ta, có một bé gái mặc váy trắng tầm bốn năm tuổi đang ngồi bệt dưới đất, mặt mũi tràn đầy kinh hoảng.Thanh niên quay người ngồi xổm xuống, đỡ đứa bé lên, cẩn thận phủi giúp tro bụi dính trên mép váy rồi mới dịu dàng mỉm cười."Lần sau đừng chạy nhanh như vậy.""Dạ!" Đứa trẻ gật đầu như mổ thóc, có chút sợ hãi mà hướng mắt nhìn sang chỗ Vương Nhất Bác đang đứng, cuối cùng quay người chạy mất.Thanh niên đứng lên, chân trái nhẹ giẫm lên trên ván trượt, bàn tay vững vàng bắt được trục bánh xe, sau đó mới xoay người hướng về phía Vương Nhất Bác mà đi tới. Lại là thứ hương gỗ nhàn nhạt không khiến cho cậu bài xích đó.Vương Nhất Bác nheo mắt nhìn chằm chằm vào thanh niên trước mặt, vẫn là anh ta - cái người cậu gặp ở quán net ban trưa."Có việc?""Có." Thanh niên đem ván trượt trên tay ném sang cho Vương Nhất Bác "Tới đón cậu về nhà.""Cái g--anh là ai?""Quên tự giới thiệu, tôi tên Tiêu Chiến."Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me