Zsww Tang Du Phi Van
Tiêu Chiến lại lần nữa tiến vào thời kỳ bận rộn, tuyển tập tác phẩm của anh đang trong giai đoạn hoàn thành cho nên phải thường xuyên gọi video trao đổi với giảng viên, hoàn thiện một ít lỗi nhỏ sau cùng.Hàng đêm đều là Vương Nhất Bác vùi đầu làm bài, chuẩn bị cho đợt thi giữa kỳ sắp tới, Tiêu Chiến thì ngồi trên sô-pha cách đó không xa, ôm laptop làm việc.Tối hôm đó Tiêu Chiến lại muốn thay đổi bản thảo, đồ vật trong phòng ngủ của Vương Nhất Bác hiện tại quá nhiều, không có chỗ trống để triển khai, cho nên anh liền bày bản thảo ở ngoài phòng khách cho dễ bề xoay trở, trước khi đi xuống lầu còn dặn Vương Nhất Bác ở trên này chờ, sau khi xong việc anh sẽ lên ngay. Vương Nhất Bác làm bài tập chán chê, vừa định cầm ly xuống bếp rót nước uống, nào ngờ mới bước ra cửa phòng ngủ đã nghe được Tiêu Chiến tiếp điện thoại bằng loa ngoài. Thiếu niên dựa vào lan can nhú đầu ra xem, không phải cậu cố ý nghe lén mà là nội dung câu chuyện cứ như vậy thẳng tắp đâm vào màng nhĩ. Tiêu Chiến chuyên tâm ngồi trên bàn trà chỉnh sửa bản thảo, ngẫu nhiên đáp lại một hai câu."Hừm, kỳ thực thầy vẫn mong em có thể đưa ra quyết định sớm một chút, Mr.Thomas mà em đặc biệt ngưỡng mộ vô cùng thích những tác phẩm trước đó của em, nhưng sang năm ngài ấy sẽ không đứng lớp nữa, cho nên thầy hi vọng em bắt được cơ hội lần này. Nếu có thể đi thì mau chóng trở về làm thủ tục, trước khi qua năm phải hoàn thành xong hồ sơ. Tập tác phẩm thầy thấy cũng ổn lắm rồi, có thể chuyển thành file sau đó gửi sang bên kia, lúc nhập học chỉ cần mang theo bản gốc là được."Vương Nhất Bác nghe vậy liền quay người dựa vào tường, không còn đứng bám vào lan can nữa, bởi vì nếu như cậu đứng ở đó, chỉ cần Tiêu Chiến ngước lên là sẽ nhìn thấy. Đứng ở góc độ này không thể nhìn rõ biểu tình trên mặt đối phương, chỉ là sau khi nghe bên kia nói xong Tiêu Chiến liền trầm mặc rất lâu, lâu đến nỗi Vương Nhất Bác tưởng đâu bọn họ đã cúp máy, hoặc thậm chí cho rằng anh nghe không hiểu người kia nói gì, lâu đến mức trong phòng tĩnh mịch một mảnh.Vương Nhất Bác vẫn luôn biết giấc mơ của Tiêu Chiến nằm ở nơi nào, cũng biết ngay từ đầu anh về thành phố C chỉ là vì góp thêm tư liệu cho tập tác phẩm, sau đó thuận tiện nể mặt Đàm Tinh ở cùng với cậu một đoạn thời gian.Nếu không phải bọn họ đã cùng nhau trải qua quá nhiều thứ, quanh đi quẩn lại còn phát hiện ra năm xưa đã từng gặp nhau ở thang trượt, phát hiện đối phương cũng đem chuyện bèo nước gặp nhau đó để ở trong lòng rất nhiều năm, mãi cho đến lúc gặp nhau lần nữa, hiểu nhau, yêu nhau...Nếu không phải những thứ này từng chút từng chút góp nhặt mà thành duyên phận kỳ diệu, rất có khả năng cậu ở trong mắt Tiêu Chiến cũng chỉ là một đứa nhóc cổ quái bình thường mà thôi.Đến nước Anh vẫn luôn là lý tưởng của Tiêu Chiến, mặc dù từng đi qua rất nhiều nơi trên thế giới, nhưng Anh Quốc tựa hồ chính là sơ tâm. Cũng giống như Vương Nhất Bác thích thật nhiều thứ, nhưng motor vẫn luôn chiếm giữ vị trí đứng đầu. Cho dù là cậu không biết mình đến tột cùng còn có thể đua xe được nữa hay không, Vương Nhất Bác vẫn lòng đầy nhiệt huyết như cũ, không có cách nào buông xuống.Không ai trên đời có thể tuỳ tiện từ bỏ giấc mơ, dù cho nó thật sự chỉ là mơ, chúng ta cũng không thể giả vờ như nó chưa từng tồn tại. Vương Nhất Bác hiểu rất rõ, bọn họ giống nhau như vậy, Tiêu Chiến sẽ không từ bỏ nước Anh, cũng giống như cậu không thể bỏ được motor. Nhưng cậu rất muốn đi cùng với anh, nếu như nhất định phải rời khỏi đây và chọn một nơi hoàn toàn xa lạ để làm lại từ đầu, Vương Nhất Bác hy vọng nơi đó có Tiêu Chiến. Cậu cam tâm tình nguyện bắt đầu lại mọi thứ, đi ngắm cho thật kỹ những cảnh sắc mà trước nay mình chưa từng nghiêm túc nhìn qua.Cái thích của người trẻ tựa hồ chính là như vậy, vừa nồng nhiệt lại can đảm, chỉ cần nắm giữ được điều đơn giản nhỏ bé nhất đã cảm thấy cực kỳ thoả mãn. Nếu như anh để cho em đi theo, em liền đi theo, không quan tâm.Nhưng là...Vương Nhất Bác tựa trên vách tường, nhẹ nhàng hít thở, cậu nhớ mình đã hứa với Tiêu Chiến sẽ suy nghĩ cho thật kỹ, sẽ không tuỳ tiện quyết định.Xung quanh im lặng đến đáng sợ, Tiêu Chiến giương mắt nhìn lên cửa phòng ngủ ở trên lầu ba một chút, phát hiện nơi đó không có người.Làm sao có thể có người, bởi vì Vương Nhất Bác đã trốn đi.Anh mất không đến một phút để cân nhắc, mà kỳ thực căn bản không cần cân nhắc, bởi vì trong lòng Tiêu Chiến đã có đáp án từ sớm, một đáp án sẽ không bao giờ thay đổi.Tựa như trước đó đã từng nói với Dương Gia Ngư, Tiêu Chiến muốn đợi thêm một thời gian, ít nhất là cho đến khi Vương Nhất Bác không còn sợ hãi xe máy, đồng thời để cậu suy nghĩ thật kỹ xem có muốn theo anh hay không. Tiêu Chiến không hề giấu diếm, dự định học ở nước Anh tuyệt đối không phải là một bí mật, cho nên nếu như thật sự quyết định phải đi, anh đã sớm chủ động nói thẳng với Vương Nhất Bác.Bởi vì Tiêu Chiến hy vọng giữa bọn họ sẽ không bởi vì bất cứ chuyện gì mà lưu lại hiềm khích. Nếu như sau khi nghiêm túc cân nhắc mà Vương Nhất Bác vẫn không thay đổi quyết định, Tiêu Chiến nhất định sẽ mang cậu theo cùng, kỳ thực nếu hai người có thể luôn luôn ở bên cạnh nhau, anh cầu còn không được. Ngày đó nghe được Vương Nhất Bác hỏi có ngại nhét thêm người vào hành lý hay không, nhịp tim Tiêu Chiến đều tăng nhanh đến hỗn loạn. Anh như một đứa nhóc mười mấy tuổi mới biết yêu, kém chút liền thốt ra một tiếng "Được".Nhưng đó chẳng qua chỉ là cảm xúc bùng lên trong nháy mắt, rất nhanh liền bị Tiêu Chiến áp chế.Lý trí nói cho anh biết rằng mình không nên ích kỷ, không được để Vương Nhất Bác làm ra quyết định có thể hối hận về sau, cho nên Tiêu Chiến mới cắn răng nhắc một câu "Em phải suy nghĩ cho thật kỹ."Thế nhưng là, trong lòng vẫn cứ có một giọng nói quanh quẩn: thừa nhận đi Tiêu Chiến, mày kỳ thực không thể rời xa đứa trẻ này.Đứng trước hết thảy lý tính cùng mộng tưởng, thanh âm rất nhỏ rất nhỏ kia kỳ thật vẫn làm cho lòng người say quên đường về."Thầy, năm nay em sẽ không xuất ngoại. Tạm thời cứ hoãn lại một thời gian, về phía Mr. Thomas em thật sự xin lỗi, em sẽ đích thân liên hệ nói rõ với ngài ấy. Danh ngạch lần này thầy cứ để lại cho người khác, em sẽ quay về Bắc Kinh làm thủ tục huỷ xin học bổng sớm nhất có thể."Thanh âm trầm thấp phá vỡ không gian tĩnh mịch, quanh quẩn trong căn phòng im ắng. Vương Nhất Bác bỗng dưng ngẩng đầu lên, cái tay đang cầm ly nước vô thức siết thật chặt. "Tiêu Chiến, thầy thật sự không hiểu, em cũng biết cơ hội lần này không dễ tìm, cuối cùng cũng đã được giảng viên mà mình sùng bái để mắt tới, vì lý do gì em lại dễ dàng từ bỏ? Trong ấn tượng của thầy, em không phải là người không phân nặng nhẹ như vậy. Em..."Thiếu niên trừng mắt nhìn ra đêm tối ngoài ô cửa sổ, trông thấy gốc hải đường tịch liêu dưới ngọn đèn đường. Trong đầu cậu bỗng nhiên vụt qua hình ảnh đêm đó Tiêu Chiến đứng dưới gốc cây hôn lên dải lụa màu đen. Sau đó, Vương Nhất Bác cầm lấy cái ly rỗng, âm thầm trở về phòng ngủ của mình, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra mà ngồi vào bàn tiếp tục làm bài. Nhưng mà những đề mục kia lúc này bỗng dưng lại trở nên thật lạ lẫm, cơ hồ nửa chữ cậu cũng xem không hiểu. Nghe được câu trả lời của Tiêu Chiến, cậu rõ ràng phải nên vui sướng, nhưng Vương Nhất Bác lại cảm thấy mình vui không nổi, ngược lại trong lòng càng thêm vắng vẻ, giống như có một khối bông buồn bực mắc kẹt giữa lồng ngực, vừa khó khó chịu vừa không có cách nào hít thở bình thường. Cậu thích Tiêu Chiến, cho nên không muốn rời xa anh.Mà vừa rồi nghe được lời cự tuyệt của đối phương, cậu biết nguyên nhân hẳn phải bao gồm rất nhiều yếu tố, nhưng một trong số đó chắc chắn là vì mình.Lúc Tiêu Chiến cầm lấy một ly sữa nóng xuất hiện ở ngay bên cạnh, Vương Nhất Bác mới kinh ngạc ngẩng đầu. Thiếu niên không biết mình đã ngồi ngây người ở đây bao lâu, nhưng những nét bút nguệch ngoạc rối loạn trên giấy đã bán đứng cậu. Tiêu Chiến nhẹ nhàng hỏi "Không biết làm?"Vương Nhất Bác giấu đi tâm tình, bưng ly sữa lên uống vào một mạch "Đề này em không biết, xem không hiểu.""Vậy thì hỏi Cốc Dương.""Ừm." Thiếu niên gật gật đầu sau đó liếc nhìn đồng hồ, gần mười một giờ rồi, cậu nên đi ngủ."Chó con, anh có chuyện muốn nói với em." Tiêu Chiến xoa xoa đầu Vương Nhất Bác "Anh phải về Bắc Kinh xử lý vài việc, ngày em thi giữa kỳ xong anh sẽ trở lại."Vương Nhất Bác gật đầu, cong mắt cười nói "Ài, biết rồi mà."Tiêu Chiến không biết ban nãy cậu đứng trên lầu đã nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện, bản thân anh lúc này tinh thần lẫn thể xác đều có chút rã rời, cho nên không phát giác ra Vương Nhất Bác đang tận lực che giấu cảm xúc, chỉ coi là cậu làm bài mệt mỏi mà thôi."Muốn ngâm chân không?" Tiêu Chiến tiếp lấy cái ly rỗng."Giờ này em chỉ muốn tắm xong trực tiếp đi ngủ, mệt chết.""Ừm."
-
Vương Nhất Bác tắm xong thì đến Tiêu Chiến, lúc này bỗng nhiên cậu cảm thấy không buồn ngủ, ma xui quỷ khiến thế nào lại còn muốn đi xuống sân tản bộ một chút.
-
Bởi vì muốn đuổi kịp máy bay cho nên hôm nay Tiêu Chiến dậy rất sớm, tối hôm qua thức làm việc đến nửa đêm, anh chỉ ngủ được có mấy giờ, lúc này hai mắt hơi sưng, dinh dính vào nhau không mở lên nổi. Tiêu Chiến nhìn đèn bàn yếu ớt trên tủ đầu giường, sau đó dời tầm mắt sang thiếu niên đang ngủ say bên cạnh.Có trời mới biết, ngày ngày anh đều hy vọng về sau mỗi sáng sớm mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy sẽ là Vương Nhất Bác.Đứa trẻ kia vẫn dán lấy Tiêu Chiến mà ngủ thật say như mọi khi, tư thế có khi rất khó diễn tả, tỉ như lúc này lại đem một cái chân khoác lên bụng anh.Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười một tiếng, xích lại gần nhẹ nhàng hôn lê trán cậu, sau đó định bụng lấy cái chân kia xuống khỏi người mình. Ai ngờ chỉ vừa mới động đậy một chút, tiểu bằng hữu lại choàng thêm một cánh tay đi qua ôm cứng lấy cổ anh, báo hại thân thể vừa mới nhổm lên đã bị ấn ngược trở về."Chó con, anh phải đi ra sân bay rồi, em ngủ thêm lát nữa đi.""Ò~" Vương Nhất Bác thấp giọng đáp, nhưng tay thì vẫn ôm chặt không buông. Tiêu Chiến giương mắt nhìn cánh tay khoác lên người mình, làn da trắng đến gần như trong suốt, mông lung phát sáng dưới ánh đèn. Khoé miệng thanh niên bất giác móc thành một nụ cười, cảm thấy dường như hết thảy phiền não áp lực đều được giảm bớt. Anh nhẹ nhàng cầm cổ tay cậu lên, đưa đến bên môi hôn khẽ một cái."Chào buổi sáng, Vương Nhất Bác tiểu bằng hữu."Vương Nhất Bác mơ hồ đáp lại "Chào buổi sáng, Chiến ca."-
Mấy ngày Tiêu Chiến đi rơi đúng vào dịp Vương Nhất Bác thi giữa kỳ, vừa vặn Cốc Dương lại bị cảm, sáng nào hai người còn lại cũng phải tới đón cậu ta đi cùng.Vương Nhất Bác quấn khăn choàng cổ chặt thêm một vòng, mang theo sữa đậu nành nóng hổi trong tay, đi đến gõ cửa nhà Cốc Dương. "Ai vậy? Tới sớm thế?""——Phụt" Vương Nhất Bác phun ra một ngụm sữa."——Đệt!" Miếng bánh quẩy Trình Kha vừa mới cắn lập tức rơi ra khỏi miệng.Cái người mặc đồ ngủ tự nhiên xuất hiện như thể đây là nhà mình...không phải Hướng Viễn thì còn là ai!"Khụ ...Chuyện gì thế khụ khụ.." Cốc Dương ăn mặc chỉnh tề từ ở phía sau Hướng Viễn thò đầu ra, giọng nói khản đặc vô cùng khó nghe "Khụ, Tiểu Bác Kha Kha, là hai người à? Đợi một chút, tôi mang giày nữa là xong..."Vương Nhất Bác cùng Trình Kha quỷ dị liếc nhau, rõ ràng từ trong đáy mắt đối phương nhìn thấy được một câu: tại sao anh ta lại ở trong nhà Cốc Dương?!Trình Kha chấn kinh bởi vì không hiểu Cốc Dương và Hướng Viễn từ khi nào lại thân nhau như vậy.Mà Vương Nhất Bác chấn kinh chính là hai người bọn họ phát triển thật nhanh. Cốc Dương tiếp lấy ly sữa đậu nành, theo Vương Nhất Bác cùng Trình Kha đi ra khỏi cửa dưới ánh mắt ôn hoà ấm áp của Hướng Viễn."Sao anh ta lại ở đây?" Vừa ra khỏi cửa Trình Kha liền tra hỏi."Thì tôi muốn tìm hiểu chút ít về ngành IT, trước đó chuyện tôi với anh ta PK các cậu cũng rõ rồi đấy, khụ, Hướng Viễn chính là nữ thần Kanna Hashimoto, ban đầu tôi cảm thấy rất phiền vì bị lừa gạt, nhưng về sau...khụ khụ, cảm thấy người anh em này cũng không tệ. Ba mẹ tôi thích Hướng Viễn lắm, tối qua anh ta đưa tôi về nhà muộn, thế là mẹ tôi liền bảo ngủ lại đi..." Cốc Dương hút vào một ngụm sữa, khó hiểu hỏi "Làm sao vậy?""Àaa~" Vương Nhất Bác cùng Trình Kha đồng thanh kéo dài một tiếng "Thôi không có gì, hỏi tí ấy mà."Vừa đi ra khỏi cư xá, Cốc Dương liền hô lên "Hey, tuyết rơi rồi!"Vương Nhất Bác nghe vậy ngẩng đầu lên xem, khí lạnh đột nhiên len vào hơi thở khiến cho cậu trở nên thanh tỉnh, vừa giương mắt liền thấy thế giới trước mặt một mảnh mông lung trắng xoá. "Là tuyết đầu mùa." Trình Kha cười hì hì chạy vào trong lớp bông tuyết dày đặc, vừa nhai bánh quẩy vừa phất phất tay "Đi thôi đi thôi, thi xong về nhà chơi game!"Vương Nhất Bác nắm thật chặt khăn choàng màu đỏ trên cổ, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Bởi vì cậu quả nhiên có thể mang lên món quà chống lạnh do bạn trai tặng trước khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống. Thiếu niên lấy di động ra gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến.<Chiến ca, thành phố C có tuyết rơi rồi>Thời điểm Vương Nhất Bác cất bước giẫm lên nền tuyết, điện thoại trong túi liền rung.<Anh biết rồi, chó con>Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me