
Khói và Hoa
0 lượt thích / 4 lượt đọc
"Em sẽ luôn theo sát anh chứ!?" Tôi chỉ hỏi bâng quơ, chưa thật sự trở về thực tại. Em ậm ừ chưa đáp ngay, đợi tôi, mái tóc thơm tho che đi nụ cười phảng phất nỗi u hoài. Em cài trên áo một vật nhỏ bằng bạch kim, có lẽ là cài tóc. Tháo nó ra, em mở rộng bàn tay tôi và đặt món đồ vào đó. "Anh không bao giờ lạc mất em, kể cả khi anh nhỡ chân đi đến nơi không một bóng người." Em tặng tôi một nụ cười âu yếm, dịu dàng nói. Tôi nghe mùi khói trôi về miền u tối xa rất xa.