
Lạnh
75 lượt thích / 819 lượt đọc
"Cậu biết tôi là ai không?"
"Biết chứ." Wonwoo cười nhạt, liếc ly rượu đỏ trong tay. "Enigma. Người ta nói ngài chỉ cần động cơ, không cần tình cảm."
Mingyu nghiêng đầu. Mái tóc nâu sẫm rơi xuống vầng trán cao. Hắn không đội mũ bảo hiểm hôm nay - lần hiếm hoi hắn xuất hiện với gương mặt thật.
"Còn cậu?" Hắn cười khẽ. "Con riêng nhà họ Jeon. Không có tên trong gia phả. Không có ghế trong hội đồng. Chỉ có ánh mắt như thể sẽ đâm chết người khác bằng một cái liếc."
"Cảm ơn." Wonwoo nhún vai. "Khen hay đe dọa?"
"Gợi hứng."
Cả hai nhìn nhau. Trong tiếng nhạc du dương của sảnh tiệc, ánh mắt đó mang theo hai mục đích: chạm và chiếm.
Wonwoo uống cạn ly. "Tôi cần danh tiếng."
Mingyu nheo mắt. "Tôi cần kẻ đủ kín để làm việc bẩn."
"Giao dịch?"
"Giao dịch."
Họ bắt tay nhau. Lạnh. Cứng. Không tin tưởng, nhưng vừa đủ để cùng rơi vào một trò chơi mà cả hai đều nghĩ mình là kẻ thao túng.