TruyenFull.Me

[1 - 199][ABO] Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 127. Muốn xem thử anh lợi hại đến mức nào, chỉ huy

hinhin50

<Phúc li cui chương, t t đc nha my tình yêu 🫶>

Bốn tiếng sau khi Thời Tễ rời khỏi Bạch Đế Tinh.

Tạ Thần cuối cùng cũng cho phép bác sĩ bước vào cung điện chữa trị cho hắn.

"Thương."

Bóng người trong chiếc áo choàng đen dài từ trong bóng tối bước ra, cung kính quỳ một gối xuống đất, "Thần có mặt."

Máu trên người Hoàng Đế đã đông lại, suốt bốn tiếng đồng hồ hắn chỉ ngồi trên ghế chủ vị, dường như chìm trong một ký ức xa xôi nào đó.

"Ngươi đã thất trách."

Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo của hắn khiến sống lưng Thương lạnh buốt.

Thương còn chưa kịp nhận lỗi thì đã nghe thấy một câu khiến đầu óc gã lập tức chết máy.

"Ngươi thích Tạ Chước sao?"

Thương: ".................."

Im lặng tựa như Khang Kiều đêm nay.

Khoảnh khắc đó gã thậm chí cảm thấy nữ quan Sharon nói không sai, Hoàng Đế hình như thật sự phát điên rồi.

"Tôi, sao có thể thích Tạ Chước."

Không thể phủ nhận thiếu niên ấy thật sự quá chói mắt, kiêu ngạo ngông cuồng khiến người ta vừa liếc mắt liền ghi nhớ kỹ cậu.

Thậm chí Thương còn cảm thấy, việc chỉ huy bị cậu hấp dẫn là chuyện hợp tình hợp lẽ.

"Vậy tại sao tất cả mọi người đều vì nó, mà phản bội ta."

Ký ức như rơi vào một hồi ức quá xa xăm.

Trong mật cung tối đen, nước lạnh nhỏ giọt, người đàn ông tóc bạc bị xiềng xích khóa trên giá chữ thập, yêu cầu cuối cùng đưa ra lại là xin tha cho đứa con trai nhỏ của mình.

"Cha, người nên giao ra thứ tôi muốn, mới có tư cách đàm phán với tôi."

Người đàn ông dường như đã rất mệt mỏi, "Thiên mệnh không thể nghịch chuyển, Tiểu Thần, nếu cứ tiếp tục như vậy, kết cục của con chỉ có thể là đau đớn đến mức muốn chết mà không được."

Ông nhìn đứa con từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử xuất chúng, dù đang bị ánh mắt nhuốm máu tàn nhẫn của hắn trừng lại, vẫn chỉ dịu dàng mỏi mệt lắc đầu.

"Đừng tiếp tục nữa."

Tạ Thần như bị đâm trúng chỗ đau nào đó, "Phế vật chính là người, không phải bọn tôi, dựa vào đâu khi thú triều xâm lấn thất bại, người bị nghi ngờ lại bắt bọn tôi phải gánh chịu, tôi là thái tử, ngôi vị Hoàng Đế chỉ có thể là của tôi."

"Người muốn để lại cơ hội cho đứa con trai thiên tài của mình, đúng không?"

"Xin lỗi, cha, nó chết rồi."

Sắc mặt người đàn ông đột nhiên thay đổi, gần như điên cuồng giãy giụa.

Đứa con út mà ông chưa từng chính thức cùng nhau gặp mặt, chết rồi?

"Nó tên Tạ Chước, đúng không?"

Thiếu niên đế vương tương lai đứng trước mặt ông, chấp nhận kết cục mới sau vòng xoay vận mệnh.

"Đáng tiếc là, cuối cùng nó lại chết dưới đáy hồ lạnh giá."

Mật cung rơi vào một khoảng lặng dài, vị tiên đế tôn quý ấy đến cả khi rơi lệ cũng không phát ra một âm thanh nào.

Thật lâu sau, ông khàn giọng hỏi, "Con vẫn là A Thần của ta sao?"

Tạ Thần không trả lời.

"Người căn bản không biết, tôi chán ghét cái tên này đến mức nào."

Thần, sinh ra để làm quần thần, thấp kém một bậc.

Ngay từ khoảnh khắc hắn sinh ra đã định trước dù hắn có huy hoàng đến mấy cũng không thể đặt chân đến đỉnh cao của dải ngân hà kia.

Nhưng Tạ Thần chưa bao giờ chấp nhận số phận, dù là nghịch thiên cải mệnh hắn cũng phải có được tất cả những gì đáng lẽ thuộc về mình.

Chỉ đến tận lúc này, Tạ Thần mới có thể trả lời câu hỏi năm xưa.

"A Thần."

"Sớm đã chết từ đêm cung biến rồi."

Thương biết rõ tính tình thất thường của hắn, nên từ đầu đến giờ vẫn không nói gì.

Tạ Thần với cổ quấn đầy băng trắng, cúi mắt nhìn người đang quỳ trong cung điện.

"Cậu ấy muốn ta trong đại lễ vinh danh, trao danh dự và lời xin lỗi cho Alpha của cậu ấy."

"Nếu không, toàn bộ tám đại tinh hệ sẽ chỉ trích ta như đã từng chỉ trích vị tiên đế bất tài năm xưa."

"Thương, cậu ấy đang uy hiếp ta."

Dòng chảy thời gian dường như lại một lần nữa quay vòng, sau những năm tháng dài đằng đẵng, lại lần nữa ép hắn phải đưa ra lựa chọn.

Vẫn là bởi vì Tạ Chước.

Thương không lên tiếng.

Nếu phải chọn 1 trong 2 giữa chỉ huy và Hoàng Đế, lựa chọn của gã chỉ có thể là người đầu tiên.

Nhưng Thương lại bất chợt nghe Hoàng Đế lơ đãng hỏi gã, "Ngươi gặp em trai ngươi chưa?"

***

Tiểu Ryan ôm hộp nước dinh dưỡng vừa nhảy vừa chạy vào.

"Surprise ~ "

"Cuối cùng tôi cũng tìm được vị hoa sơn trà rồi đó ~ Tạ Hỏa Chước, cậu muốn mở không...... Cậu ta sao vậy?"

Ryan giơ chai nước dinh dưỡng vừa xoay tròn vừa nhảy đến bên cửa sổ, liền thấy Tạ Chước nằm ngửa trên giường như một cái xác, sống không còn gì luyến tiếc, không nói lấy một lời.

Ryan mờ mịt hỏi, "Không phải đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng rồi sao?"

"Ừ."

Thời Tễ bình tĩnh dựa vào một bên, ngón tay thon dài trắng lạnh với đầu ngón hơi đỏ đang lướt hờ trên màn hình.

"Người sống, tim thì chết rồi."

Tạ Chước khẽ mở mắt nhìn vào hư không vô tận, chỉ cảm thấy bây giờ sống hay chết cũng chẳng khác gì nhau.

Hoa hồng đỏ rực lộn xộn trải trên eo cậu, dây buộc quần thì lỏng lẻo rũ xuống.

"Tim chưa chết, vẫn còn yêu anh."

Thời Tễ đang trả lời tin nhắn từ Trương Vĩ gửi tới.

Ngón tay hơi khựng lại một chút, gửi đi một chữ 'sb'.

*sb là đ ngc á

[Người ph trách Tinh H Th Tám – Trương Vĩ]: ???

[Người ph trách Tinh H Th Tám – Trương Vĩ]: Anh mắng tôi? Tôi vì anh mà tận tâm tận lực tăng ca như vậy, anh còn mắng tôi, tôi sống không nổi nữa hu hu hu hu hu hu hu T﹏T

Thời Tễ: "......"

Tinh Hệ Thứ Tám đúng là một đám thích diễn trò.

Từ người phụ trách đến học sinh tiểu học, không một ai trưởng thành chín chắn, không quậy phá.

[Thi T]: Gõ nhầm, đã nhận.

"Cậu có muốn uống nước dinh dưỡng không nè?" Tiểu Ryan chồm đến hỏi bên tai Tạ Chước.

Bây giờ bên eo Ryan còn băng bó, dù trông có vẻ sinh long hoạt hổ, nhưng cúi người chỉ có thể vuông góc ngay ngắn.

Thời Tễ ngẩng đầu liền thấy một cái góc tam giác dựng lên bên bệ cửa sổ.

Tạ Chước: "Bây giờ tôi chỉ muốn uống tủy não của anh."

Ryan: "Má ơi, cậu ghê tởm thật đó Tạ Hỏa Chước! Đàn Tinh mau đến khiêng tôi đi, nhanh lên nhanh lên tôi không nhúc nhích nổi nữa rồi......"

Sở Đàn Tinh mặt không cảm xúc bước tới, khiêng Omega cứng như tấm ván đi.

"Thất lễ rồi, hai người tiếp tục đi."

Khóe môi đang mỉm cười nhạt của Thời Tễ cứng đờ, "......."

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng, Thời Tễ như thể chỉ cần tiếp xúc với công việc là lập tức bước vào trạng thái lạnh lùng điềm tĩnh, hoàn toàn gạt tiểu Alpha ra sau đầu.

"Tôi xử lý một chút công việc, năm phút."

Tạ Chước chống cằm nhìn anh, ánh trăng lạnh rọi lên đường nét trên người anh, áo sơ mi trắng tinh thẳng tắp, dường như chưa từng bị bất cứ thứ gì thế tục vấy bẩn.

Thời Tễ thấy cậu không nói gì, còn tưởng bạn nhỏ đang không vui.

Thậm chí vừa xử lý công việc, vừa thử dùng tin tức tố để xoa dịu Alpha của mình trước.

Đôi chân được bọc trong quần dài đen thẳng tắp, toàn thân tỏa ra khí chất thanh lãnh cấm dục, "Nằm xuống đây."

Tạ Chước gối đầu lên chân anh, giây tiếp theo, đầu ngón tay trắng lạnh nhẹ nhàng đặt lên tóc cậu, tin tức tố lạnh mát lặng lẽ phủ khắp người cậu.

Thời Tễ hờ hững xem tài liệu Trương Vĩ gửi tới, đầu ngón tay vô thức lướt trên mặt Tạ Chước.

Tóc bạc xù xì cọ vào lòng bàn tay khiến anh thấy nhột, đầu ngón tay anh trượt qua sống mũi cao, rồi nhẹ nhàng mơn trớn lên môi cậu.

Trượt vào theo đường viền môi, mài mài lên chiếc răng nanh nhỏ hung hăng.

Anh trả lời tin nhắn thoại cho phụ trách Trương, "Ừ, tài liệu nghiên cứu đều đã bị sửa đổi, rốt cuộc là loại thuốc nào mới có thể khống chế được yêu thú cấp 4S, từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ như vậy."

Thời Tễ buông phím ghi âm, cúi mắt đánh nhẹ cậu một cái, "Đừng cắn."

Tạ Chước bị vẻ mặt nửa thanh lãnh nghiêm túc, nửa dung túng của anh kích thích đến đại não cũng tê dại.

Khi Thời Tễ xem thêm một phần tài liệu nữa, đang hơi nghi hoặc, vừa ghi âm trả lời Trương Vĩ.

Cậu ngậm lấy dây thắt lưng mảnh ở eo thon của anh, nhẹ nhàng cắn mở.

Thời Tễ vừa mở miệng, "Cột thứ hai...."

Tiếng khóa kéo vang lên.

Hàng mi dài thanh lãnh của anh khẽ run, đôi mắt trong veo như thủy tinh hiện lên vài phần bối rối và hoảng loạn, đầu ngón tay đang bấm giữ nút ghi âm cũng siết chặt lại, câu nói chưa kịp dứt đã gửi đi mất.

Đầu bên kia gửi lại một chuỗi dấu chấm hỏi.

Ngón tay Thời Tễ níu lấy tóc bạc của cậu, giọng nói có chút run rẩy, "Dậy đi, làm gì vậy."

Thiếu niên tóc bạc ánh mắt lười biếng tản mạn, gối đầu lên chiếc quần dài đen của anh, không chút để ý nhìn anh cười.

Băng gạc trắng trên người đã thấm máu, làm tôn lên vẻ gợi cảm và quyến rũ của cậu.

Mưu đồ kéo vị thần minh của mình từ trên thần đàn xuống, hoàn toàn rơi vào lòng mình mà trầm luân.

"Muốn xem thử anh lợi hại đến mức nào, chỉ huy."

=====

Xem tui tìm được cái gì nè my bà 😜😜

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me