[1 - 199][ABO] Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc
Chương 130. Chỉ huy cái gì cũng chiều theo cậu
Tiểu bạch hoa yếu ớt vừa nũng nịu mở miệng.Toàn bộ đường truyền liền rơi vào sự im lặng chết chóc."Ờm, có một người bạn của tôi muốn biết......"Trương Vĩ cẩn trọng mà bình tĩnh đặt câu hỏi, "Tiểu Chước muội muội, à không, bạn học Tiểu Chước đã phục vụ chỉ huy như thế nào......"'Ầm!'Ly nước lạnh buốt đặt xuống mặt bàn phát ra âm thanh giòn tan.Suýt nữa thì dọa phụ trách Trương hồn phi phách tán, miệng lắp bắp như lò xo, "Xin xin xin........lỗi! Thôi không nói chuyện nữa nhé chỉ huy, tôi đi cho con trai tôi bú sữa." "Không phải, tôi không có sữa, không phải, hình như tôi cũng đâu có con trai."Thời Tễ chẳng buồn nghe anh ta lải nhải, trực tiếp tạch một tiếng ngắt luôn liên lạc.Tạ Chước vui vẻ ngã xuống giường cười ha hả."Mẹ nó cái gì mà không có con trai cũng không có sữa, phụt ha ha ha ha ha — á, shhhh!"Thời Tễ lập tức trở mình đè lên người Alpha tóc bạc, ngay trước khoảnh khắc cậu muốn ngồi dậy, không mấy dịu dàng ép cậu trở lại.Tạ Chước kéo động đến vết thương, khẽ rít lên một tiếng.Thời Tễ hơi khựng lại, theo phản xạ nhìn xuống vết thương của cậu."Anh trai ~ Anh đang làm gì vậy hả?"Giọng nói khàn khàn lười biếng như trêu chọc, Tạ Chước mang dáng vẻ như bị đè đến sướng, hoàn toàn không để tâm vết thương có chảy máu hay không.Thái dương Thời Tễ giật giật, cẩn thận tránh chỗ bị thương của cậu, đầu ngón tay hơi lạnh nhè nhẹ nắm lấy cằm Alpha tóc bạc.Hàng mi dài rũ xuống, ánh mắt lạnh lùng chất vấn, "Tên nhóc thối, em đang bịa đặt linh tinh cái gì đó?"Tạ Chước chớp mắt, mặt mũi vô tội: "Tên nhóc thối nào ạ?""......"Thời Tễ vốn dĩ thường ngày mang vẻ lãnh đạm, hàng mi dài lạnh lùng rũ xuống, dung mạo tinh xảo tựa tượng sứ.Nhưng chỉ cần hơi căng thẳng hoặc ngượng ngùng, mi mắt sẽ khẽ run rất nhẹ, bất giác nhuộm lên chút ửng đỏ mềm mại.Lúc này anh hơi không tự nhiên, lạnh lùng chỉnh lại, "Cái gì mà tối nay còn, rõ ràng chỉ có một buổi tối hôm đó thôi."Tên nhóc thối này nói như anh bắt nạt cậu suốt ba ngày ba đêm.Làm hỏng danh tiếng anh, lại còn vô lý.Hơn nữa Thời Tễ cũng đâu có chiếm dụng cậu bao lâu, ngược lại Alpha tóc bạc này mới là quá đáng hơn.Tạ Chước mở miệng liền mang vẻ tủi thân, "Là em không muốn sao? Rõ ràng là anh không cho mà, vừa hết kỳ mẫn cảm là em hết được cưng rồi.""......"Có lẽ vì trên người cậu vẫn còn quấn băng, tóc bạc rối tung, trong miệng còn ngậm một quả dâu trông có vẻ rất đáng thương.Thời Tễ nhíu mày nhìn cậu một hồi, cuối cùng buông cằm cậu ra.Nhàn nhạt nói, "Vì em không còn khó chịu nữa."Kỳ mẫn cảm kết thúc, tiểu Alpha sẽ không còn cảm thấy khó chịu.Tạ Chước hơi khựng lại, đôi mắt hoa đào lay động một tầng sóng dịu dàng, lúc Thời Tễ định đứng dậy thì liền đè anh lại, "Làm gì có, em rõ ràng mỗi ngày đều thấy khó chịu."Thời Tễ nghi hoặc nhìn cậu.Không phải vết thương gần lành rồi sao?"Chỉ cần em nghĩ đến anh, là cả người liền khó......"Thời Tễ không chịu nổi nữa, đưa tay bóp cằm cậu lại, "Im miệng, nhóc lưu manh!"Tạ Chước chớp chớp mắt, trong mắt tràn đầy vẻ quyến rũ như hoa đào.Thời Tễ cúi đầu, nhẹ giọng cảnh cáo cậu, "Đừng tưởng tôi không biết mấy hôm nay em kiêu ngạo cỡ nào."Ánh mắt Tạ Chước thoáng qua vẻ chột dạ, "Có hả?"Thời Tễ biết hết mọi chuyện, chỉ là không có thời gian xử lý cậu, hơn nữa tiểu Alpha này bị thương nặng, nên vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua.Từ sau khi thay thuốc xong.Con chó con lông bạc này liền bắt đầu buông thả bản thân, ngay cả đi đứng cũng rất nghênh ngang."Cậu cậu cậu, có thể xuống giường đi lại rồi sao?"Ban ngày còn đang được cấp cứu, buổi tối liền nhảy nhót khắp nơi, khiến các y tá sợ đến mức nói lắp."Ừm hửm?"Tạ Chước toàn thân tỏa ra hương bạc hà mát lạnh, mỉm cười đáp, "Có chỉ huy nhà tôi giúp đỡ, vết thương lành nhanh cũng là chuyện bình thường."Các y tá: "Hả?"Không hiểu.Sau đó Tạ Chước đột nhiên như bị rận cắn bắt đầu gãi sau cổ mình, "Các chị ơi mau giúp em xem cổ bị sao thế, tự nhiên ngứa quá."Các y tá vội vàng ứng phó tình huống khẩn cấp, cầm dụng cụ y tế định kiểm tra cho cậu.Liền thấy trên chiếc cổ dài và cân đối ấy, có một vết đỏ gợi cảm do móng tay cào ra."......"Được rồi, lần này thì hiểu rồi.Bọn họ khiếp sợ lại khó khăn mà nói ra suy đoán trong lòng, "Chẳng lẽ là chỉ huy......""Trời ơi, mau im miệng, chuyện này có thể nói ra sao?"Thiếu niên tóc bạc ngang ngược kiêu ngạo vội cúi người suỵt suỵt suỵt ra hiệu cho họ, "Tôi suýt nữa quên mất là có dấu vết, nhưng chúng tôi cái gì cũng chưa làm đâu, mọi người coi như không thấy gì nhé.""........."Thật ra không nói gì cả.Nhưng thà nói hết ra còn hơn.Lúc đó Thời Tễ đang chìm trong giấc ngủ, hoàn toàn không biết gì, khi nhận ra tiểu Alpha của mình đã quay lại, trong cơn mơ màng liền quay người ôm lấy cậu.Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào băng gạc và vết thương của cậu.Giọng nói mệt mỏi trầm thấp, "Thay xong rồi?"Tạ Chước trong lòng mềm mại, nhẹ nhàng ừm một tiếng, cúi đầu cọ vào mái tóc mềm bên tai anh."Không đau, không sao đâu."Thời Tễ không nói gì, anh vốn không giỏi an ủi người khác, cũng không thích an ủi.Chỉ ngẩng đầu hôn lên khóe môi mát lạnh của cậu, trong lòng yên lặng nghĩ rằng hai ngày nữa sẽ ổn thôi.Tạ Chước bị hôn đến ngẩn người, cúi đầu kéo cằm anh, dịu dàng hôn trả lại.Thời Tễ để mặc cậu hôn một lúc, sau đó nghiêng đầu tránh khỏi môi cậu, tùy ý hỏi, "Bên ngoài ồn ào thế, đang làm loạn gì vậy?"Chẳng qua là mấy bác sĩ y tá ở tầng này đều phát điên cả rồi.Tạ Chước khẽ che tai mèo nhỏ lại, khóe môi treo nụ cười ướt át lười biếng nói, "Không biết nữa, chắc là ngạc nhiên vì em có thể xuống giường ấy mà."Thời Tễ yên lặng ừm một tiếng, lặng lẽ đưa tay xoa đầu cậu.Khi cơn buồn ngủ dần tan, anh cúi đầu giúp cậu chữa lành một phần vết thương.Mấy ngày qua tuy anh không hoàn toàn được nghỉ ngơi, nhưng anh vẫn luôn giúp tiểu Alpha không bị khó chịu quá mức.Tạ Chước tuy có chút luyến tiếc, cuối cùng cũng không từ chối.Sự mềm mại và yêu thương nơi đáy lòng gần như tràn ra ngoài, đã đến mức chỉ cần chỉ huy nhìn cậu một cái, cậu liền chủ động bám dính lấy.Cả người Tạ Chước như bị ngâm trong giấc mơ kẹo ngọt.Chỉ huy cái gì cũng chiều theo cậu.Cậu muốn hôn, chỉ huy liền cho hôn.Cậu nói khó chịu, mèo nhỏ liền hơi dừng lại, cuối cùng vẫn mím môi ôm cậu vào lòng dỗ dành.Tạ Chước không ngờ, ba ngày trôi qua, đã đến lúc phải tính sổ rồi."......""Biết hậu quả của việc chọc giận tôi lần trước là gì không?" Thời Tễ cúi mắt lạnh lùng liếc nhìn cái người ngang ngược kiêu ngạo kia.Tạ Chước trả lời, "Bị đuôi mèo nhỏ quất một cái.""......"Thời Tễ trừng mắt lạnh lùng tức giận, Tạ Chước lập tức sửa lời."Bị, anh dùng tay đánh một cái."Gần đây nhất chắc là lần cậu không đánh răng đã cưỡng hôn chỉ huy.Chọc cho mèo nhỏ nổi giận.Đôi mắt đỏ hoe đẫm nước, giơ tay tát cậu một cái."Đồ khốn!"Tạ Chước lập tức ngoan ngoãn nhận lỗi, "Sai rồi sai rồi sai rồi, để em...."Cậu nâng chiếc cằm trắng như ngọc của anh lên, đầu ngón tay cẩn thận ép lên đôi môi mỏng đỏ hồng lau khô sạch sẽ.Tạ Chước mềm lòng đến mức trái tim như tan chảy, vội vàng ôm lấy người kia mà dỗ dành, "Đừng giận đừng giận mà, sau này không như vậy nữa."Khi đó chỉ huy cũng khá dễ dỗ, không thật sự nổi giận với cậu.Có lẽ đây chính là phúc lợi của chó con bị thương nhỉ.Tạ Chước biết mình giờ không còn lợi thế gì, không dám kiêu ngạo càn rỡ nữa, "Không sao cả, anh muốn phạt thì cứ phạt em đi."Tiểu Alpha tóc bạc mấy ngày nay chạy loạn khắp nơi không mặc áo cuối cùng cũng yên tĩnh lại.Cậu cũng không biết chỉ huy sẽ trừng phạt mình thế nào, nhưng như thế nào cũng được, dù gì vết thương trên người cậu cũng đã gần lành rồi.Thời Tễ cúi mắt nhìn cậu, chó con lông bạc đang ngậm dâu tây, đôi mắt long lanh nhìn anh.Nói là muốn bị phạt mà còn vui vẻ đến mức chỏm tóc nhỏ cũng vểnh lên.Vừa ngốc vừa đáng yêu.Thời Tễ cúi người xuống, trong ánh mắt ngơ ngác sững sờ của cậu, bình tĩnh cắn đi nửa quả dâu tây, "Không có lần sau."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me