TruyenFull.Me

[1 - 199][ABO] Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 136. Cậu là Omega trong mộng của tôi

hinhin50

Trên bầu trời sấm sét chớp giật.

"Giết hắn đi!"

"Tại sao không giết hắn, con sâu hôi thối này đã làm chỉ huy bị thương, hắn đáng chết."

Cư dân bản địa của Tinh Hệ Chủ vốn sinh ra đã ưu việt, luôn thích đứng ở vị trí tối cao để phán xét mọi thứ.

Thời Tễ được người cẩn thận ôm trong lòng.

Ngón tay người đó run đến mức không thể kiểm soát, đôi mắt hoa đào đỏ ngầu ngấn nước.

Thời Tễ tựa vào lòng cậu, ngửi thấy mùi sóng biển ẩm ướt dễ chịu.

"Tạ Chước."

Giọng yếu ớt vô lực, nhưng lại mang theo sự bình tĩnh chỉ thuộc về chỉ huy, "Làm cho bọn họ im miệng, người tôi muốn mang đi phải còn sống."

Tạ Chước giọng khàn khàn, ".....Được."

Thiếu niên tóc bạc trẻ tuổi và bất lực ấy, thoạt nhìn chỉ như món đồ chơi kém tuổi bên cạnh chỉ huy.

Thế nhưng giây tiếp theo, lại bộc phát ra uy áp tối thượng.

Sóng biển bùng lên dữ dội dội thành từng đợt, ép tất cả mọi người lùi lại ba mét.

Bọn họ kinh ngạc nhìn thiếu niên vừa rồi còn đang khóc thút thít.

Tạ Chước nghiêng mắt nhìn về phía bọn họ, gương mặt mang theo sát khí đỏ ngầu không hợp chút nào, từng câu từng chữ lạnh lùng nói, "Ai còn dám nói thêm một chữ, tôi sẽ cắt lưỡi người đó."

Tia chớp nổ tung trên đỉnh đầu cậu, quanh người cuồn cuộn sóng biển màu xanh lam nguy hiểm.

Hiện trường im phăng phắc.

Thời Tễ biết cậu không thể ngoan được bao lâu, nhắm mắt lại trong lòng cậu, "Được rồi, ngoan một chút."

Anh dường như muốn xoa mái tóc bạc vểnh lên chỏm tóc hình trái tim kia.

Nhưng chỉ cần động đậy sẽ kéo rách vết thương, cuối cùng chỉ đành thôi, nằm yên khép đôi mi dài trong lòng cậu.

Bờ vai trong vòng tay mảnh khảnh gầy gò, Tạ Chước chỉ cần một bàn tay là bao trọn.

Mèo nhỏ của cậu giống như một con búp bê thủy tinh chỉ cần chạm vào là vỡ.

Khoảnh khắc đó Tạ Chước cảm thấy.

Cậu sẽ không tha thứ cho chính mình.

***

Hiệu trưởng Hertz trước kia từng là quân y, sở hữu năng lực trị liệu còn mạnh hơn cả bác sĩ.

Ông không ngờ lại có tới hai người bị thương.

Thật ra là ba. Chỉ là Lục Dao đang lái chiếc xe karting màu hồng mượn được để đón Thương đang bất tỉnh, hiện tại vẫn chưa về.

Cậu ta là một Alpha, làm sao có thể bế nổi một Alpha khác.

"Tôi không sao đâu, tôi đợi bác sĩ đến, hiệu trưởng mau vào xem tình hình của chỉ huy đi."

Ryan nói năng lộn xộn, nước mắt cứ thế tuôn rơi, "Đều tại tôi, đều tại tôi....."

Tình huống khẩn cấp, hiệu trưởng Hertz chỉ nhìn cậu một cái rồi quay người vào phòng.

"Làm sao bây giờ, Đàn Tinh."

Tiểu Omega mắt đẫm lệ co ro trong lòng cậu ta, khuôn mặt nhỏ nhắn lem luốc, cánh tay có một mảng lớn vết bỏng do quả cầu lửa gây ra, xương bả vai bị trật, thật ra cậu cũng bị thương không nhẹ.

Sở Đàn Tinh truyền toàn bộ tin tức tố an ủi tuyết tùng cho cậu, nhẹ giọng nói, "Chỉ huy sẽ không sao đâu."

Cậu ta là người gần nhất, khoảnh khắc sự việc xảy ra, cậu ta nhìn thấy rõ ràng nhất.

Thật ra với kinh nghiệm tác chiến nhiều năm của chỉ huy, lẽ ra có thể tránh được, ít nhất cũng không bị thương nặng như vậy.

Sở Đàn Tinh thậm chí còn cảm thấy, anh cố ý.....

Ý nghĩ này quá hoang đường, Sở Đàn Tinh cuối cùng chỉ nói, "Chỉ huy có phán đoán của riêng mình, chúng ta phải tin tưởng anh ấy."

Ryan cắn chặt môi, cảm xúc bị kích thích liên tiếp cuối cùng cũng sụp đổ.

Cậu ôm lấy eo người kia, khóc lóc bất lực, nghẹn ngào, "Các cậu có ghét tôi không?"

Con trai của kẻ phản bội.

Ai lại thích một đứa con của kẻ phản bội chứ, vị thượng tướng phản bội bỏ trốn đó đã sớm bị đóng đinh vào cột sỉ nhục, để tiếng xấu muôn đời.

Cậu sẽ bị loại khỏi giải đấu, chức vô địch cũng vì cậu mà không còn là của bọn họ nữa, dù thế nào kết cục này cũng không thể thay đổi.

Các đồng đội của cậu mang theo niềm hân hoan đến Tinh Hệ Chủ, cuối cùng lại vì cậu..... trở thành mục tiêu bị mọi người chỉ trích.

"Sẽ không."

Giọng nói lạnh lùng trước sau như một, nhưng cực kỳ quả quyết.

Sở Đàn Tinh cúi mắt nhìn Omega trong lòng, mắt một mí trời sinh đã lạnh lùng, vậy mà lúc này lại tràn ngập dịu dàng vô hạn, "Cậu là Ryan."

"Chỉ là Ryan thôi."

"Nếu nhất định phải thêm một danh xưng."

Ryan đôi mắt tròn xoe ngấn nước nhìn cậu ta, từ khoảnh khắc sự việc bùng nổ, điều khiến cậu đau lòng nhất chính là giữa cậu và Đàn Tinh.

Đàn Tinh tốt như vậy, sau này sẽ không còn là Alpha gắn kết với cậu nữa.

Sẽ không ai nguyện ý gắn kết với con trai của kẻ phản bội.

Chỉ cần nghĩ đến khả năng đó, Ryan cảm thấy còn đau hơn cả trật khớp tay.

Thế nhưng lúc này Đàn Tinh lại nhìn cậu, nói ra một câu mà cậu thường treo bên khóe môi, "Cậu là Omega trong mộng của tôi."

Ryan hoàn toàn sững sờ.

Tiểu Omega ríu rít luôn treo chỉ huy bên môi, sự sùng bái và yêu thích với thần tượng đều hoà vào ba chữ Alpha trong mộng.

Một câu này biểu đạt bao nhiêu yêu thích cậu là người rõ ràng nhất.

Đàn Tinh nói, cậu là Omega trong mộng của.....

"—A!" Ryan kêu đau một tiếng, bả vai bị trật đã được Sở Đàn Tinh cụp một cái nắn lại rồi.

Là lời thật lòng, hay chỉ để phân tán sự chú ý của cậu?

Ryan còn chưa kịp hỏi, Sở Đàn Tinh đã không tự nhiên mà chuyển chủ đề trước, "Bác sĩ đến rồi."

***

Tạ Thần hiếm khi có lúc thư thái như vậy.

Dư luận lên men vô cùng hoàn hảo, Tinh Hệ Thứ Tám trở thành tinh hệ phản bội, bị bảy đại tinh hệ ghét bỏ tẩy chay.

Vốn dĩ đây là tinh hệ thấp kém mà hắn căm ghét nhất.

Không có quán quân, không có cơ giáp cấp 4S, đội được chỉ huy Thời dốc lòng bồi dưỡng sẽ bị hủy hoại.

Người ấy sẽ quay trở về bên hắn.

Giống như sau khi Cố Mộ Chi chết, hắn đã phong cho chiến thần thiếu tướng vinh dự cao nhất, để lại cho con hồ ly cụt đuôi thoi thóp kia một cái mạng hèn mọn.

Lần đầu tiên Thời Tễ mỉm cười ôn hòa với hắn, "Cảm ơn."

Thời gian anh ở bên hắn ngày càng dài hơn.

Vị chỉ huy mềm lòng đa tình ấy, đang âm thầm sợ rằng tất cả mọi người xung quanh sẽ lần lượt rời bỏ anh.

Bao gồm cả hắn.

Dù chỉ là mấy bông hoa nhỏ mang đến điều bất ngờ trong cuộc sống biến mất, anh cũng sẽ vì thế mà yên lặng buồn bã.

"Gần đây không còn hoa nữa." Thời Tễ nhìn khu vườn phía sau không còn bất ngờ nào nữa, ánh mắt yên tĩnh khẽ cụp xuống.

"Tôi vừa lên ngôi hoàng đế, bận rộn trăm công nghìn việc, mà chỉ huy Thời của tôi lại đang nghĩ tới mấy bông hoa nhỏ sao?"

Khoảng thời gian ấy, tâm trạng của Tạ Thần vô cùng thoải mái hào hứng, bật cười sảng khoái đầy khí thế.

Thời Tễ không trả lời lại.

Nhưng Tạ Thần cũng không giận, lập tức vung tay, cho người trồng đầy hoa ở sau cung vì anh.

"Sau này tôi sẽ tặng cho cậu."

"Muốn loại hoa nào cũng được."

Ngoài điện mưa lớn như trút nước, hoa sơn trà trắng nở rộ dưới hiên, cánh hoa trắng tinh, thanh thoát yên tĩnh.

Tạ Thần có thể dễ dàng cảm nhận được, sau khi Thời Tễ quay về.

Tâm trạng của anh rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.

Ngón tay đeo nhẫn bạch ngọc nhẹ vuốt qua cánh hoa mỏng manh yếu ớt, những hạt mưa làm nó trở nên thuần khiết và xinh đẹp, giống như làn da trong trẻo của người kia.

Hắn dường như hơi mất kiểm soát, "Rốt cuộc bao giờ cậu mới nguyện ý để tôi đánh dấu đây?"

"Bệ hạ, không hay rồi—"

Viên ngoại giao vội vã chạy vào, hắn nhận lệnh theo dõi nhất cử nhất động của chỉ huy, lúc này mồ hôi lạnh chảy đầy trán, "Chỉ huy ngài ấy, bị thương rồi."

"Ngài ấy ở đại lộ của Bạch Đế, bị ám vệ của ngài đâm một dao."

Tay Tạ Thần run lên dữ dội, "Ngươi nói cái gì!?"

Cơn mưa lớn bao phủ toàn bộ Bạch Đế Tinh, chiến hạm mang biểu tượng chim bay hoàng gia của Bạch Đế Tinh đang lao thẳng đến đại sứ quán ngoại giao.

Lowell bị treo lơ lửng trước cổng cung điện, ngực bị xuyên thủng bởi một con dao găm khảm bảo thạch tím.

Mái tóc dài rối bời xõa trên má, toàn thân y nhỏ từng giọt máu đỏ tươi, nhưng lại cười một cách mềm mại, "Ta thành công rồi."

Thời Tễ đã chết.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me