TruyenFull.Me

[1 - 199][ABO] Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 137. Em đang giận

hinhin50

Cùng lúc đó.

Hiệu trưởng Hertz rút con dao ngắn ra, cuối cùng cũng thở phào một hơi.

"May mà không tổn thương đến chỗ hiểm."

Thời Tễ bị cơn đau khi lưỡi dao rời khỏi vết thương làm tỉnh dậy.

Động tác trên tay hiệu trưởng Hertz có chút hoảng loạn trong chốc lát, "Ta tiêm thêm một mũi thuốc tê nữa, ngay đây."

"Vô ích thôi."

Dưới cơn đau đớn gấp mười lần, bất kỳ loại thuốc tê nào cũng sẽ không có tác dụng.

Trán chàng trai tái nhợt đầy mồ hôi lạnh, tóc đen bị thấm ướt dính vào đuôi mắt, cơn đau dữ dội khiến đốt ngón tay anh siết chặt mép giường.

Giọng nói lạnh lẽo, kiềm chế, hơi thở không ổn định, "......Tiếp tục."

Hiệu trưởng Hertz với tư cách là quân y, quá hiểu thể chất của anh.

Dù đau lòng đến đâu, ông cũng không có cách nào khác, chỉ có thể cố gắng đẩy nhanh quá trình điều trị, giọng nói già nua mang theo tiếng thở dài, "Tại sao lại để đứa nhỏ đó rời đi, có tin tức tố an ủi của nó, con sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút."

Hàng mi của Thời Tễ cụp xuống lạnh nhạt, môi mỏng bị anh đột nhiên cắn rách, máu trào ra.

Nhưng lại bị anh nhẹ nhàng liếm liền lại, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Bao nhiêu năm qua anh đều vượt qua như vậy, khi đau không chịu nổi thì cắn chính mình, sau đó lại tự chữa lành.

Thời Tễ nhẹ giọng nói, "Cậu ấy không thể nhìn thấy những thứ này."

Hiệu trưởng Hertz không nói gì thêm, trong khoảnh khắc ấy, ông lại nghe Thời Tễ hỏi một câu.

"Những gì trên Tinh Võng nói đều là thật, phải không?"

Hiệu trưởng Hertz không trả lời, chỉ nói, "Tiểu Thời Tễ, con cần nghỉ ngơi, đừng quan tâm những chuyện đó nữa."

Thế giới này không phải mất đi ai thì sẽ ngừng quay.

Hiệu trưởng Hertz chỉ hy vọng anh đừng tiếp tục hao tổn bản thân mình nữa.

Thời Tễ từ từ nhắm mắt lại, "Tôi biết câu trả lời rồi."

Anh quá thông minh, thậm chí đôi khi không cần đến ám chỉ.

Hiệu trưởng Hertz không nói gì, ánh sáng xanh lục dịu nhẹ bao phủ lấy anh.

Thời Tễ như trở về năm đó trong lồng nuôi.

Ông nội râu bạc sẽ dùng kim rất dài chích anh, rồi lại phát ra ánh sáng dịu nhẹ dỗ anh ngủ, cho anh rất nhiều viên kẹo ngọt ngào.

"Tôi sẽ cố gắng hết sức." Thời Tễ nói.

Hiệu trưởng Hertz thở dài một tiếng, mang theo những lời thâm sâu đến mức Thời Tễ chẳng thể hiểu nổi, "Tiểu Thời Tễ, đến bao giờ ta mới có thể thấy hoa nở khắp núi đây?"

***

Hiệu trưởng Hertz từ trong phòng bước ra.

Vừa ra đã thấy thiếu niên tóc bạc ngồi xổm trên đất, cậu thậm chí không tìm chỗ ngồi, bị đuổi ra liền trông chừng ngoài cửa.

Tạ Chước bật dậy ngay, ánh mắt căng thẳng run rẩy, "Thế, thế nào rồi....."

Hiệu trưởng Hertz mỉm cười, "Không bị thương chỗ hiểm, Tiểu Thời Tễ có chừng mực."

Lúc này Tạ Chước quá căng thẳng, không hiểu rõ ý câu này.

"Tôi có thể, vào không?"

Hiệu trưởng Hertz gật đầu.

Tạ Chước theo bản năng muốn xông vào, lại khựng lại, tay buông thõng siết chặt.

Cậu thấp giọng hỏi, "Chỉ huy, cho tôi..... vào sao?"

Hiệu trưởng Hertz biết, cậu đã tự ôm hết mọi lỗi lầm vào mình.

Chính cậu.

Rõ ràng cậu có mặt, vậy mà người trong lòng của cậu lại bị thương, Tạ Chước không thể tha thứ cho bản thân.

Hiệu trưởng Hertz định nói lại thôi, bên trong truyền ra giọng nói của Thời Tễ, "Vào đi."

Hiệu trưởng Hertz khẽ cười, khuôn mặt già nua vĩnh viễn luôn vô tư và bao dung, "Con là Alpha mà Tiểu Thời Tễ yêu thương nhất, sao nó lại không cho con vào chứ."

Tạ Chước lập tức xông vào trong.

Hiệu trưởng Hertz nhìn họ mỉm cười, quay đầu đi, đôi mắt già nua chững lại.

Tiền sảnh đại sứ quán ngoại giao vẫn ồn ào, các bác sĩ của chỉ huy đang chữa trị vết thương cho Ryan, Lục Dao thì chạy tới chạy lui trong bếp nấu cháo nóng pha thêm nước dinh dưỡng cho bọn họ.

Chỉ có một người bị vứt lẻ loi trên mặt đất.

Toàn thân đầy máu, đầy vết thương, như thể bị vứt bỏ, vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại nữa.

Trong mắt hiệu trưởng Hertz trào lên những giọt lệ nóng hổi, gần như bước chân loạng choạng mà đi tới, "Cục cưng của ta...."

***

Lục Dao mang đến nước dinh dưỡng ấm nóng đã nấu.

Tạ Chước đón lấy, hơi nóng làm bỏng tay, liền đặt sang một bên để chờ nguội bớt.

Cậu không nói lời nào, lặng lẽ nắm tay Thời Tễ, truyền tin tức tố an ủi như không mất tiền cho anh, nhưng từ đầu đến cuối cũng không nói một câu nào.

Thời Tễ chưa từng thấy cậu yên lặng như vậy, khẽ mở miệng, "Vết dao không sâu, cũng không trúng chỗ hiểm."

Tạ Chước mắt đỏ hoe khẽ ừm một tiếng.

Thời Tễ lại nói, "Tôi có chừng mực."

Lần thứ hai nghe thấy câu này, khi được nói ra từ miệng anh, Tạ Chước ngước đôi mắt hoa đào ướt nước nhìn anh đầy mờ mịt.

Có ý gì?

"Hơi thở trên người tên đó giống hệt như yêu thú cấp 4S, hắn là bị người khác khống chế."

Tạ Chước vẫn không hiểu.

Dù là bị người khống chế thì cũng là muốn làm anh bị thương, không có gì khác biệt.

"Tôi đã bảo Trương Vĩ nghiên cứu loại thuốc khống chế yêu thú cấp 4S, một mặt là để điều tra xem Tạ Thần đã khống chế yêu thú bằng cách nào, một mặt là vì sương máu này có liên quan đến ký ức bị mất của tôi."

Trong ký ức của anh luôn bị phủ một tầng sương máu, mỗi lần hồi tưởng lại đều vô thức sợ hãi.

"Tôi muốn lấy được sương máu này, uống vào, để kích hoạt lại ký ức."

Đầu ngón tay Tạ Chước khẽ run, "Cho nên?"

Cậu rất thông minh, có lúc Thời Tễ không cần giải thích quá nhiều, Tạ Chước cũng hiểu được ý của anh.

Chỉ là Thời Tễ sợ cậu......

Môi Thời Tễ trắng bệch, giọng khàn khàn nhẹ nói, "Đây là lần tôi gần ký ức nhất, không cần đợi nghiên cứu, tôi đã có được sương máu."

Tạ Chước nói, "Nhưng anh bảo em bắt hắn lại để nghiên cứu, hiệu quả cũng giống nhau mà....."

"Không kịp."

Thời Tễ nhẹ giọng nói, "Ryan không thể đợi lâu như vậy."

Chuyện này đã là đinh đóng cột, anh muốn lấy lại ký ức, hoặc nắm được điểm yếu của Tạ Thần, vậy thì sẽ có tư cách đối đầu với Tạ Thần.

Hình phạt cho kẻ phản bội tinh hệ là tử hình.

Còn con trai của kẻ phản bội thì sao?

Tạ Thần giờ đây hận bọn họ thấu xương, che giấu thân phận vốn đã là trọng tội, Thời Tễ muốn bảo vệ Ryan cũng không dễ dàng gì.

"Xin lỗi, tôi đã không bàn bạc trước với em."

Chó con của anh đã sắp bị dọa phát điên rồi.

Thời Tễ biết cậu tự trách đến mức nào, hận không thể để nhát dao đó đâm vào người mình.

Vì vậy anh không dùng thuốc tê, muốn giữ tỉnh táo để nói cho cậu sự thật.

Nhưng Tạ Chước đã buông tay anh ra.

Lông mi Thời Tễ khẽ run lên.

"Em biết rồi." Tạ Chước nhẹ giọng nói.

Cậu quay người đi lấy nước dinh dưỡng còn ấm, nhẹ nhàng khuấy đều, tin tức tố trong không khí vẫn chưa dừng lại.

Thời Tễ lặng lẽ nhìn cậu, "Em đang giận."

Tạ Chước cầm chiếc thìa nhỏ màu bạc, lắc đầu, "Không có."

Đôi mắt hoa đào của cậu vẫn ướt đẫm, còn đọng lại dư âm sau căng thẳng.

"Không giận, trước tiên uống cháo, uống xong anh nghỉ ngơi một chút, vết thương có phải rất....."

Thời Tễ nhẹ giọng ngắt lời cậu, lại lặp lại một lần nữa, "Em đang giận."

Tạ Chước khẽ mím môi.

Cậu biết mình không nên giận, mèo nhỏ của cậu lúc này nhất định đang rất đau.

Thời Tễ nhìn hàng mi hơi cụp của thiếu niên, giọng nói nhàn nhạt, "Lúc đó thời gian quá gấp, tôi không kịp bàn bạc với em, em cũng sẽ không đồng ý, Tạ Chước, đây là chuyện tôi muốn làm."

Anh muốn tìm lại ký ức đã bị phong ấn bấy lâu.

Thiếu niên tóc bạc yên lặng cúi mắt xuống, Thời Tễ biết lần này là anh sơ sót.

Cậu giận cũng phải.

"Hôn em một cái."

Tạ Chước nhìn nước dinh dưỡng còn đang bốc hơi ấm áp, dưới làn khói lượn lờ, đuôi mắt cậu ửng đỏ.

Cậu khàn giọng nói, "Hôn em một cái, em sẽ không giận nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me