TruyenFull.Me

[1 - 199][ABO] Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 140. Người che ô cho tôi là ngài sao?

hinhin50

"Lạnh......"

Thời Tễ chỉ có thể cảm nhận được, lạnh.

Hang động âm u ẩm ướt, giọt nước lạnh buốt nhỏ từ thạch nhũ xuống, mỗi nơi đều khiến anh cảm thấy vô cùng rét buốt.

Vết thương sau gáy nhức nhối âm ỉ.

Sau cơn đau thấu tim gan và vật lộn trong đau đớn, anh dường như cuối cùng cũng thoáng nhìn được một góc ký ức.

"Đừng tiến lên nữa, chỉ huy Thời."

Phía sau vang lên giọng nói uy nghiêm lạnh lẽo, sống lưng Thời Tễ thoáng rùng mình lạnh ngắt.

Anh đang sợ.

Anh vì sao lại sợ Tạ Thần?

"Sao cậu luôn không nghe lời như vậy?"

Người kia mang giày cổ ngắn từng bước tiến về phía anh, càng đến gần, cơn giận trên người lại càng tan biến, cuối cùng chỉ còn lại bất lực.

"Hang động này âm u lạnh lẽo, cậu lại trời sinh sợ lạnh, đi ra ngoài với tôi."

Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên đường cong vai anh, khoảnh khắc tiếp theo đã bị Thời Tễ lạnh lùng gạt ra.

Anh hỏi, "Sao ngài lại ở đây?"

Ánh mắt Tạ Thần thoáng hiện lên ánh sáng mơ hồ, "Câu này phải là tôi hỏi cậu mới đúng, chẳng phải nói là đi nghỉ ngơi sao?"

Người thanh lãnh cao gầy ấy, dường như vĩnh viễn giữ cho mình sự bình tĩnh kiêu ngạo.

"Nơi này không thể nghỉ ngơi sao?"

"......"

Tạ Thần đưa mắt nhìn quanh hang động lạnh lẽo, dòng nước xiết chảy lướt qua chân, "Ý cậu là, chỉ huy Thời nổi hứng chạy đến cái hang hoang vu không một bóng người này để ngủ sao?"

Thời Tễ lạnh nhạt đáp, "Thú vui của tôi không cần ngài quan tâm."

Tạ Thần: "......"

Một lúc sau, giọng nói trầm lạnh của Hoàng Đế mang theo bất lực vang lên, "Về đi, tôi là đang bảo vệ cậu."

Thời Tễ không thể nhìn ra chút cảm xúc nào trên gương mặt hắn.

"Tôi không cần ngài bảo vệ."

Anh vẫn luôn bướng bỉnh như vậy, trước sau như một, chỉ kiên trì với chân lý mà mình tin tưởng.

"Tạ Thần, từ trước đến nay đều là tôi bảo vệ ngài."

Trong câu nói ấy chứa đựng quá nhiều tình cảm.

Kể từ khi Thời Tễ được chọn làm bạn luyện, dù anh có muốn hay không, thì sự an nguy của thái tử điện hạ vĩnh viễn đặt lên trên anh.

Trên mặt Tạ Thần dường như thoáng hiện một tia dao động.

Nhưng Thời Tễ lại cảm nhận được rõ cảm xúc của mình, bản thân vậy mà vì mục đích lại chơi chiêu tình cảm.

Anh đang định làm gì?

Cuối cùng Tạ Thần thỏa hiệp, "Nắm tay tôi, tôi sẽ đưa cậu đi."

Hắn khẽ mở tay ra, vươn về phía cổ tay trắng như ngọc kia, nhưng lại bị một vật lạnh lẽo khác chặn lại trong lòng bàn tay.

"Nắm lấy họng súng, đừng mặc cả."

"......"

Thời Tễ cảm thấy mình đã rất gần với sự thật mà anh đang tìm kiếm trong khoảng thời gian đó.

Thế nhưng biến cố đột ngột ập tới khiến anh không kịp trở tay, Tạ Thần chắn trước mặt anh, làn sương máu cuồn cuộn ập đến phủ kín tầm nhìn và cả tâm trí anh.

Khắp nơi vang lên tiếng gào thét tan nát cõi lòng, tiếng thét chói tai, đại não dường như cũng ù đi bởi những âm thanh sắc nhọn đó.

"Ra ngoài với tôi, chỉ huy Thời, bây giờ đi ngay với tôi......"

"Đừng đi qua đó, chỉ huy Thời, tuân theo mệnh lệnh!"

Thời Tễ kiên quyết bước về phía trước, bóng lưng thanh lãnh cao gầy ấy chưa từng sợ hãi bất kỳ điều gì trên thế gian này.

"Thứ lỗi không thể tuân mệnh."

Không ai biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy anh đã trải qua điều gì.

Cho đến khi một luồng xung lực mạnh mẽ đánh ngã anh xuống đất, khẩu súng bạc văng khỏi tay, anh nửa quỳ gắng gượng chống người dậy, nhìn thấy đôi giày cổ ngắn màu bạch kim đang từng bước tiến về phía trước mặt mình.

"Đừng!"

Có người hét lên, đỡ lấy thân thể anh đang lảo đảo sắp ngã.

Thời gian như trôi qua rất chậm mà cũng như rất dài, đôi môi mỏng nhợt nhạt kia đang nói điều gì đó.

Thời Tễ không nghe rõ một chữ nào, cổ họng như bị nghẹn cứng lại.

"Ngươi là......" ai.

Khoảnh khắc tiếp theo, ánh dao lóe sáng trước mắt anh.

"Phụt —"

Thời Tễ cảm nhận rõ ràng mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào sau gáy mình.

Trong thoáng chốc, môi anh khẽ hé mở, không phát ra nổi một âm thanh, cảm giác và xúc giác như đều tan biến.

Thời gian như bị kéo dài vô tận.

Anh mơ hồ thấy con mèo con trong lồng nuôi dưỡng, đang ôm cái đuôi ướt sũng ngủ say sưa, nơi khóe mắt vẫn còn vương giọt nước chưa khô.

Ngày mai ông nội sẽ mang tới những viên kẹo mới.

Đôi bàn tay non nớt khẽ vỗ về lên đầu mình, nó tự dỗ dành bằng giọng trẻ con mềm mại, "Mèo con không khóc nữa nhé."

Cảnh tượng lập tức bị bóng tối nuốt chửng.

Nước mưa ẩm ướt lạnh buốt dội ướt cả người, anh quỳ trước cung điện, sống lưng gầy gò thẳng tắp, bầu trời đen đặc như muốn nuốt chửng mọi thứ.

Thời Tễ không nhớ rõ mình bị phạt vì điều gì.

Dù sao thì lý do cũng quá nhiều rồi.

Sống như con thiêu thân, anh đã sớm chán ghét tất cả.

Hàng mi dài rơi xuống giọt mưa, môi thiếu niên tái nhợt đến trắng bệch, cho đến khi những hạt mưa rơi trên người anh đột nhiên ngừng lại.

Anh yếu ớt ngẩng hàng mi lên, nhưng lại không nhìn rõ được ai.

Cho đến khi có người đánh thức anh, che ô cho anh, đôi mắt tím ánh lên nụ cười nguy hiểm sâu thẳm không đáy, "Là ai bắt nạt cậu, chỉ huy Thời?"

"Là ngài sao?"

Máu tươi từ sau đầu Thời Tễ trào ra không ngớt, chiếc sơ mi trắng nhuộm đầy vệt đỏ sẫm.

Anh đối diện với ánh mắt đỏ ngầu gần như điên loạn của Tạ Thần.

"Là ngài sao?"

Tạ Thần nhìn anh lặng lẽ vài giây, "Cậu biết không phải tôi mà."

"Không......"

Thời Tễ chỉ muốn hỏi, người che ô cho tôi, có phải là ngài không?

Mưa lớn xối xả ướt đẫm mặt đất.

Anh nhìn thấy trong mưa có một bông hoa đào nở rộ giữa mùa xuân đang trôi lềnh bềnh.

***

Mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Alpha tóc bạc ấy cũng hoàn toàn không có ý định dừng tay.

Viên ngoại giao sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, "Sương máu là cái gì vậy, khóe miệng bệ hạ chảy máu rồi, cậu không thấy sao?"

Tên nhóc này thật sự không cần mạng nữa à?!

Tạ Chước cầm dao cong bạc trong tay, ánh mắt hoa đào lạnh lùng nhìn về phía hắn.

"Ra tay đi, nhanh lên."

Thiếu niên tóc bạc ánh mắt ngang ngược, kiêu ngạo ngông cuồng, hoàn toàn không biết mình đang khiêu khích cái gì.

Máu bên khóe môi Tạ Thần đã bị mưa rửa trôi, "Mày biết mình đang khiêu khích ai không? Em trai."

"Chỉ cần tao thả ra, mày sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này."

Sương máu là vũ khí mạnh mẽ nhất thế gian.

Nó có thể vượt qua tinh thần lực thiên phú, ban cho hắn sức mạnh vô thượng.

Ngay cả Thời Tễ năm xưa cũng không thể đến gần giao chiến, vậy mà đứa em trai này rốt cuộc đang ngông cuồng cái gì?

Ánh mắt hắn u ám, hung tợn nhìn chằm chằm vào Tạ Chước không biết tự lượng sức mình.

Tạ Chước, "Ồ, vậy sao?"

Cậu thậm chí còn mất kiên nhẫn mà dùng đầu lưỡi chống lên vòm miệng thúc giục, "Đến đây, làm tôi hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này đi."

"......"

Viên ngoại giao một lần nữa há hốc mồm kinh ngạc.

Ông ta coi như đã hiểu rõ.

Tên nhóc này không phải đang giả vờ, cậu ta thật sự ngông cuồng đến thế.

Viên ngoại giao bị khí thế của cậu kích động đến mức nhiệt huyết sôi trào, thậm chí còn muốn vỗ vào mông vị hoàng đế tôn quý kia, hét lên một câu, "Bệ hạ, mau thả cho tên nhóc này xem đi!"

"......"

Nhưng ông ta chỉ dám tưởng tượng trong đầu thôi.

Tạ Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm Tạ Chước, ánh mắt quét qua máy dò yêu thú trên nóc đại sứ quán ngoại giao.

"Mày không cần cố ý chọc giận tao, nếu tao muốn giết bọn mày thì chẳng cần phải đích thân ra tay."

Tạ Chước nhíu mày nhìn hắn, "Anh đang sợ cái gì?"

Ánh mắt tím lạnh lẽo của Tạ Thần chợt khựng lại, gần như lập tức phản bác, "Mày không có tư cách khiến tao sợ!"

Hôm nay chỉ là Tạ Chước may mắn nhặt lại một mạng.

Tạ Thần không thể vì cậu mà rơi vào vô tận sóng gió, chuyện đó quá phiền phức.

Dù sao tinh hệ thứ tám hiện tại đang rơi vào khốn cảnh, hắn chẳng tốn chút sức lực nào cũng có thể—

Tạ Thần đột nhiên xoay người né tránh với tốc độ cực nhanh, lấy lại tinh thần vận lực định cho cậu một kích, nhưng vẫn bị Tạ Chước ra tay nhanh hơn một bước.

"Phập!"

Vai sau của hắn bị lưỡi dao cong đâm mạnh vào.

Tạ Chước thà bị gỗ tử đàn của hắn đánh trúng, cũng nhất quyết không để cho hắn bất kỳ cơ hội né tránh nào.

Tạ Chước cứng rắn hứng trọn một chưởng, vậy mà ngay cả lông mày cũng không nhíu, thờ ơ liếm vệt máu ở khóe môi.

Nhưng lại cười.

"Chuyện nhỏ."

"Bây giờ tôi có tư cách chưa? Tạ Thần?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me