TruyenFull.Me

[1 - 199][ABO] Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 141. Cho tôi một ít cỏ bạc hà mèo

hinhin50

Những giọt mưa lăn dài trên hàng mày và đôi mắt hoang dã của thiếu niên.

Khóe môi cậu nhếch lên nụ cười tùy tiện buông thả.

"Giao lưu kết thúc, bai nhé ~ "

Tạ Chước hờ hững thu hồi dao cong, lưỡi dao từ vai sau Tạ Thần phụt một tiếng rút ra, người kia khẽ rên lên, dựa vào viên ngoại giao.

Viên ngoại giao đã nói năng lộn xộn.

"Bệ bệ bệ bệ bệ hạ, thật sự chỉ là giao lưu thôi sao?"

Tạ Thần tay ôm vai, gần như nghiến răng trả lời, "Phải."

Còn có thể không phải sao?

Tạ Chước là cố ý hứng một chưởng của hắn.

Nếu thật sự hắn mang binh đến chất vấn, Tạ Chước nhất định sẽ yểu điệu ôm ngực, yếu ớt như bị đá đè trúng mà thều thào nói, "Tôi cũng bị thương, nội thương rất nặng, rất nặng đó."

Tên em trai này của hắn xưa nay luôn có thể khiến người ta ghê tởm đến chết.

Lại thêm quan hệ máu mủ giữa hai người, đám lão già kia chưa chắc đã để hắn xử tử Tạ Chước.

Kết cục sẽ là mất nhiều hơn được.

Ngôi vị đế vương như giẫm trên băng mỏng, hắn đã khiến người khác nghi ngờ rất nhiều rồi.

"Không động được nó, chẳng lẽ ta lại không động được bọn chúng sao?"

Con trai của kẻ phản bội chưa từng bị định tội danh rõ ràng.

Tạ Thần quét mắt nhìn qua Omega nhỏ nhắn đang đứng bên cửa sổ, cậu ta đang lo lắng hỏi han thương tích của Tạ Chước.

Yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi gán một tội danh khiến ai nấy đều hài lòng.

Tạ Thần đè lên vết thương nơi vai, "Về hoàng cung."

Viên ngoại giao vừa nghe đến từ về, theo bản năng nhớ ra mục đích ban đầu, "Ngài không gặp chỉ huy nữa sao?"

Tạ Thần lạnh lùng liếc ông một cái, "Ta gặp thế nào."

Rõ ràng là ở trên địa bàn của hắn, vậy mà Tạ Chước lại đem chỉ huy Thời của hắn vạch ra một ranh giới mà người khác không thể tới gần.

Thật thú vị đấy.

Em trai.

***

"!!"

Thời Tễ bỗng nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mơ, anh ôm lấy sau đầu thở dốc nặng nề.

Đầu ngón tay chạm vào vết sẹo dữ tợn bên trong mái tóc, cơn đau bị đâm vào sau đầu dường như vô tình cuốn lấy toàn thân.

Khó trách anh lại sợ hãi.

Hang động bị màn sương máu bao phủ, tiếng hét thảm thiết sắc nhọn, và con dao ngắn chí mạng đâm vào sau đầu.

Mỗi một thứ đều khiến anh sợ hãi đến tận xương tủy.

Là ai?

Góc độ đó không phải Tạ Thần, vậy là ai?

"Còn có......"

Còn có những chi tiết anh chưa nhớ ra, rốt cuộc trong hang đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao anh lại đột nhiên bùng phát tranh chấp với Tạ Thần?

Anh đã làm gì mới khiến bản thân bị thương nặng như vậy, để người khác có cơ hội ra tay làm anh bị thương?

Đầu Thời Tễ lại lần nữa đau nhức muốn vỡ tung, anh dùng một tay ôm lấy sau đầu, khớp ngón tay nổi rõ lên những đường gân xanh mảnh, cắn chặt môi không để phát ra tiếng.

Không thể để bọn họ nghe thấy.

Nghĩ tiếp đi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa? Nghĩ tiếp đi.

Cánh cửa khẽ phát ra tiếng cạch, nhẹ nhàng mở ra, Tạ Chước vừa ngân nga hát vừa bưng món trứng hấp tình yêu vừa mới làm xong, chuẩn bị gọi chỉ huy dậy ăn một chút rồi ngủ tiếp.

Ánh mắt rơi xuống thân hình gầy gò đang run rẩy cuộn tròn trên giường.

Tạ Chước sững lại, bát trứng hấp trên tay rơi xuống đất.

"Chỉ huy!"

Cậu gần như loạng choạng chạy đến bên giường, "Sao vậy, đừng dọa em, anh sao vậy?"

Suy nghĩ của Thời Tễ như sương mù dần trở về, anh nhìn thấy ánh mắt căng thẳng của Tạ Chước đang dõi theo mình.

Trong đầu hiện lên câu hỏi mà anh đã hỏi Tạ Thần khi đó.

Là em sao?

Lý do khiến anh vẫn luôn kiên trì bảo vệ hoàng đế, bất kể thế nào cũng chưa từng phản bội, thì ra từ lúc đó anh đã bắt đầu nghi ngờ rồi.

Vì thế nên anh mới rời khỏi Tinh Hệ Chủ sao?

Thiếu niên đế vương dịu dàng che ô cho anh, lúc anh hoàn toàn không còn sức phản kháng trong hang động, lại không chắn nhát dao đó thay anh.

Hắn có cơ hội mà.

Hàng mi Thời Tễ khẽ run lên, nhắm mắt lại nhẹ giọng nói, "Hơi đau......"

Vết thương sau gáy như một chiếc đinh ghim vĩnh viễn trong tâm trí, vết thương mới trên ngực vì giãy giụa mà rách toạc, rỉ ra từng giọt máu.

Môi Thời Tễ tái nhợt, giọng nói rất khẽ, "Tạ Chước, tôi hình như có hơi đau."

Thiếu niên tóc bạc đối diện anh hoàn toàn hoảng loạn.

Lúng túng ôm lấy anh, hôn nhẹ lên trán ẩm ướt của anh hết lần này đến lần khác, "Không sao không sao, không đau không đau mà......"

Toàn nói mấy thứ vô dụng gì vậy chứ!

Tạ Chước thầm mắng một câu, "Em đi tìm hiệu trưởng Hertz, em đi tìm ông ấy đến, nhanh thôi."

Hành động đứng dậy của cậu bị Thời Tễ nhẹ giữ lại.

Thời Tễ mở đôi mắt thanh lãnh hơi ướt, "Đừng đi."

Tạ Chước không thể bước thêm bất kỳ bước nào, cậu quay người lại, cẩn thận ôm anh vào lòng, cúi đầu chôn vào ngực anh, "Em không biết chữa thương."

Chuyện gì cậu cũng biết, chỉ là không biết chữa thương.

Cậu đúng là cái tên phế vật vô dụng mà.

Thời Tễ khẽ bật cười một tiếng không rõ vì sao, "Em biết mà."

Anh từ cơn ác mộng lạnh lẽo tỉnh lại, được ôm trong vòng tay ấm áp, như vậy đã được coi là một cách chữa lành rồi.

"Tắm rồi sao?"

Thời Tễ ngửi thấy hương trà lạnh sạch sẽ.

Là mùi sữa tắm mà anh hay dùng, tên nhóc này tự mình lén mua loại giống hệt, còn nghênh ngang đi lại trước mặt anh.

"Úi chời, người ta không cẩn thận lại đụng mùi với chỉ huy rồi ~ "

"Trùng hợp ghê nha ~ "

Thời Tễ thậm chí còn lười để ý đến cậu.

Tạ Chước rầu rĩ đáp, "Ừm."

Cậu dầm mưa, lại bị ám mùi gỗ tử đàn và mùi máu của Tạ Thần, nên vội vàng tắm một cái rồi mới đi làm bữa tối tình yêu.

"Vừa hay."

Tạ Chước vẫn chưa hiểu ý anh là gì.

Cổ liền bị mèo nhỏ há miệng cắn một cái.

Cậu theo phản xạ khẽ rên một tiếng, rồi lập tức im bặt, ngón tay ấm áp phủ lên sau gáy Thời Tễ, nhẹ nhàng xoa xoa, "Cắn đi, cắn thoải mái, muốn cắn sao cũng được."

Thời Tễ không nói gì, lặng lẽ hấp thụ tin tức tố mang hương vị sóng biển từ làn da cậu.

Trong đầu thoáng hiện hình ảnh bông hoa đào trôi nổi trong mưa.

Anh dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua, làm lành vết thương trên cổ.

"Hoa đào nhỏ."

Giọng nói lạnh nhạt như ngấm nước, "Là em sao?"

Tạ Chước sững sờ một chút không hiểu, "Hoa đào nhỏ gì cơ?"

"Em từng tặng tôi hoa đào nhỏ phải không? Ở trong hoàng cung."

Lòng bàn tay thiếu niên càng lúc càng ấm, nhiệt độ trong lòng cũng nóng lên sau khi anh cắn một cái, Thời Tễ ưa thích hơi ấm, gần như dính sát vào lòng cậu.

Tạ Chước sờ vào thân thể hơi lạnh của anh, dứt khoát tách đôi chân dài kia ra, ôm anh ngồi lên đùi mình, giống như một con thú lớn đang vây trọn lấy anh.

Đầu ngón tay cậu nhẹ nhàng lướt trên mắt cá chân gầy lạnh của anh, "Anh trai, có muốn nhét vào eo em để sưởi ấm không?"

Thời Tễ bị cậu dùng lòng bàn tay vòng chặt lấy cổ chân, khẽ động đôi chân dài, "Không cần, buông ra."

Người đang ngồi trong lòng cậu, chỉ cần nhúc nhích một chút cũng dễ châm lửa.

Tạ Chước ngoan ngoãn buông tay, "Ò."

Lòng bàn tay vuốt dọc sống lưng mảnh mai của anh, nhẹ nhàng từng chút từng chút một.

Thời Tễ: "Trả lời tôi."

Anh không chắc đó có phải là một cơn gió vô tình đã thổi cánh hoa đào rơi trước mắt anh hay không.

"Đã từng tặng." Tạ Chước dường như không muốn nhớ lại đoạn ký ức ấy, hàng mày cụp xuống khẽ nói, "Khi đó anh đang bị phạt đứng dưới mưa, nơi đó trống trải quá, em không thể ở lại với anh lâu......"

Cho đến khi có người đến, nhưng cậu lại không muốn rời đi.

Cuối cùng bị mẹ kéo đi, còn bị đánh cho một trận đòn roi đau điếng.

Nhưng Tạ Chước chẳng để tâm đến chuyện đó, chỉ nói, "Mụ hoàng hậu phù thuỷ đó tính tình đúng là có bệnh, rõ ràng anh chỉ giúp một nữ tỳ thoát khỏi rắc rối, bà ta lại mượn cớ trừng phạt anh, chắc là vì anh là người được tiên đế lựa chọn, mà bà ta thì ghét tiên đế nên mới cố tình......"

Tạ Chước đang lẩm bẩm điều gì đó, Thời Tễ đã không còn nghe rõ nữa rồi.

Đó là hình phạt đến cả anh cũng không còn nhớ rõ.

Không nhớ nghĩa là hình phạt đó chẳng đáng để bận tâm, nhưng vẫn có người để tâm.

Tạ Chước cụp mắt, đau lòng hôn lên vành tai anh, không ngừng dùng tin tức tố an ủi mèo nhỏ trong lòng.

Cảm xúc trong mắt dần trở nên u tối, "Nhưng không sao, bà ta chết rồi, còn là chết vì bệnh tật giày vò, em nghe nói chết rất thảm."

"Tạ Chước."

"Ừm, em đây."

Thời Tễ biết cậu ở đó, vẫn luôn ở đó.

Trong cuộc đời dài như nước chảy lặng lẽ của anh, ở trong góc khuất mà anh chưa từng phát hiện.

Thời Tễ yên lặng nhắm mắt, nhẹ giọng nói, "Cho tôi một ít cỏ bạc hà mèo."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me