[1 - 199][ABO] Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc
Chương 162. Tạ Chước, để ý tôi một chút đi?
'Rẹt' một tiếng.Ánh mắt Thời Tễ trừng lớn đầy sửng sốt, "Em....."Tạ Chước mặt không biểu lộ cảm xúc, vạch áo sơ mi ra, cúi đầu kiểm tra lớp băng gạc trước ngực anh, xác nhận rằng mình đã kịp thời ngăn lại, hoàn toàn không có dấu hiệu bị rách hay chảy máu.Cậu tùy tiện khép áo sơ mi lại, ôm người vào lòng như ôm một con búp bê.Giọng nói lạnh lùng, "Ngủ."Thời Tễ: "......."Cổ tay anh vẫn còn bị buộc bằng dây rút của áo hoodie, rõ ràng là Tạ Chước tối nay không có ý định tháo ra. Thật ra Thời Tễ có thể tự thoát ra được.Từ nhỏ trong các buổi huấn luyện, anh đã học cách bẻ gãy xương cổ tay để thoát hiểm tạm thời, mà Tạ Chước cũng không buộc quá chặt.Thời Tễ im lặng một lúc, vẫn nhẹ giọng mở miệng, "Tôi không định làm tổn thương bản thân, tôi chỉ muốn thử xem có thể nhìn thấy hay không thôi."Ký ức bị sương máu bao phủ, anh không chắc liệu mình có thể thành công bước vào được không.Tiểu Alpha như thể không nghe thấy, lại như đã ngủ rồi.Một lúc lâu sau, Thời Tễ mới nghe thấy cậu hỏi bên trên đỉnh đầu, "Nếu như có thể thấy thì sao?"Thời Tễ còn chưa kịp trả lời, Tạ Chước đã thay anh nói ra đáp án."Xem đi."Chỉ huy xưa nay chỉ làm những gì mình muốn làm, chưa bao giờ quan tâm đến bất kỳ hậu quả nào.Anh có thể sẽ để ý đến người khác, nhưng chưa bao giờ để ý đến bản thân mình."Anh chưa bao giờ biết nghĩ cho chính mình."Giọng của tiểu Alpha tóc bạc vang lên khàn khàn trên đỉnh đầu—"Em biết mà, điều ước sinh nhật của em vừa nói ra đã không linh nghiệm nữa rồi."Cậu ngay cả cho mèo nhỏ uống sữa cũng phải dỗ dành, cơm cũng không thích ăn, ôm lên thì gầy đến mức khiến người ta đau lòng.Chỉ là không để mắt tới anh một lúc, lại muốn tự làm tổn thương bản thân.Bây giờ Tạ Chước rất tức giận.Không biết là đang giận bản thân, hay là đang giận anh."Em sẽ không cởi trói cho anh đâu, nếu đau thì....."Tạ Chước cảm thấy mình đã tức giận đến mức mất lý trí, mới có thể nói ra những lời vô tình như vậy."Ráng chịu."Cậu nhắm đôi mắt hơi đỏ, ép bản thân không được nghĩ đến chuyện dây buộc có chặt không, có khiến chỉ huy thấy khó chịu không.Lông mi dài của Thời Tễ khẽ run lên, hồi lâu vẫn không thể nói nên lời.Bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ của cậu, Thời Tễ thừa nhận lúc đó anh có chút kích động.Đây là cách duy nhất mà anh có thể nghĩ ra lúc này, anh không muốn mãi bị mắc kẹt trong cơn ác mộng."Tạ Chước."Chó con lông bạc không thèm để ý tới anh.Trong đầu Thời Tễ hiện lên một câu nói quen thuộc, là câu mà tiểu Alpha đã từng nói, lúc nghe anh còn cảm thấy có chút đáng yêu và xúc động."Để ý tôi một chút đi?"Mi mắt của Tạ Chước run lên dữ dội.Ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế bất động.Không nghe, không nghe, mèo nhỏ tụng kinh.Thời Tễ hơi ngẩng đầu nhìn cậu, trong tầm mắt là đường viền cằm lạnh lùng và tinh xảo của cậu.Tiểu Alpha đang tức giận, hoàn toàn không thèm để ý đến anh nữa.Điều ước sinh nhật mà nói ra thì sẽ không linh nghiệm, câu nói ấy khiến Thời Tễ hiếm khi cảm thấy áy náy đến tột cùng.Anh khẽ nói lời xin lỗi trong im lặng, môi mỏng nhẹ hôn lên cằm cậu một cái."Chúc ngủ ngon, bạn nhỏ."Ngày mai Bạch Đế Tinh sẽ tổ chức đại lễ vinh danh, trao cho bọn họ vinh quang và danh hiệu quán quân đã bị trì hoãn.Chờ đến khi nhận được cơ giáp cấp 4S, có lẽ Tạ Chước sẽ vui vẻ......"Anh nghĩ dỗ em như vậy thì em sẽ hết giận sao?!"Tạ Chước bất ngờ lật người đè anh xuống, đầu gối đặt giữa hai chân anh, đôi mắt hoa đào ướt át đỏ hoe cúi xuống nhìn chằm chằm người dưới thân. Gương mặt thanh lãnh tao nhã, như ngọc lạnh phủ một lớp tuyết mỏng.Gương mặt ấy dường như đang lặng lẽ nói với tất cả mọi người, đừng ai mơ tưởng bước vào thế giới của thần minh."Em siêu giận luôn đó."Tạ Chước cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng của anh, gần như là một trận hôn loạn đầy cuồng ngạo.Đầu lưỡi cưỡng ép xâm nhập, cuốn lấy chỉ huy, chẳng hề dịu dàng mà càn quấy nuốt trọn.Thời Tễ chưa bao giờ bị cậu hôn như vậy, bị buộc phải ngửa cổ, há miệng chịu đựng lửa giận của Alpha.Lần này anh hiếm khi không lên tiếng ngăn cản.Lý trí của Tạ Chước như đang từng chút một sụp đổ, tất cả tôn kính và ái mộ đều bị cậu ném ra sau đầu.Đôi môi nóng bỏng áp sát bên vành tai trắng mỏng của Thời Tễ, "Anh là của em, chỉ có thể là của em."Áp chế thuộc về Alpha lặng lẽ lan tỏa, hô hấp của Thời Tễ trở nên hỗn loạn, não bộ cũng theo đó tê dại.Lúc này đứng trước mặt anh không còn là nhóc con, bạn nhỏ, tiểu Alpha..... mà là Tạ Chước.Chỉ là Tạ Chước.Dây thần kinh hơi căng lên, Thời Tễ cuối cùng cũng bối rối mà đối diện ánh mắt cậu, giọng nhẹ nhàng không vững hỏi, "Em muốn làm gì?"Tạ Chước cúi đầu nhìn vị thần minh lạnh lùng cấm dục ấy, quần áo xộc xệch bị trói dưới thân, tựa như chỉ có thể để cậu tùy ý đối đãi và giày vò.Cậu chỉ trả lời một chữ."Anh."Thời Tễ trong đầu như có tiếng nổ vang, đoạn đối thoại quá mức quen thuộc khiến anh nhớ lại cảnh tượng quen thuộc.Bây giờ vị trí đã đảo ngược, anh không còn là người nắm quyền."Em bình tĩnh một chút, Tạ Chước....." Thời Tễ biết lúc này cậu đang tức giận đến mất lý trí, "Chuyện tiến vào ký ức của Thương có thể để sau hẵng bàn, tôi....."Bàn tay khô ráo nóng bỏng đặt lên lưng anh, buộc Thời Tễ phải hơi cong eo lại, cảm nhận được lòng bàn tay thô ráp như cát sỏi đang lướt nhẹ, chậm rãi trượt xuống.Dừng lại ở vị trí xương đuôi của mèo nhỏ, không nặng không nhẹ mà cọ xát."Mèo nhỏ, ra đây đi."Giọng Thời Tễ ngừng lại không nói nên lời, đuôi mắt phủ một lớp đỏ nhạt nhẹ trừng mắt nhìn cậu.Anh hơi quay đầu đi, phân vân không biết có nên thả đuôi mèo nhỏ ra để dỗ dành cậu hay không.Lại sợ rằng nếu thả ra, không những không thể dỗ, mà còn khiến cậu càng mất kiểm soát hơn."Em nghe lời, thì tôi sẽ..... Ưm."Giọng nói Thời Tễ đột ngột ngừng lại, anh cắn đôi môi hơi ướt, không thể tin được nhìn về phía Tạ Chước.Bàn tay ở eo đã vượt qua xương đuôi của mèo nhỏ, lại một lần nữa trượt xuống dưới.Trong mắt Thời Tễ ánh nước ẩm ướt lập tức lan tràn, đôi môi mỏng bị cắn đến bật máu trong phút chốc.Tạ Chước như lập tức lấy lại lý trí, "Anh làm gì vậy?"Cậu bị vết máu trên đôi môi mỏng kia kích động, khẽ nâng eo anh lên, cúi đầu cướp lấy dịch trị liệu trong miệng anh, từng chút một làm lành vết thương trên môi.Hô hấp của Thời Tễ đều hỗn loạn, ánh mắt vừa mơ hồ vừa tức giận đến cực độ."Cút ra ngoài, đồ khốn!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me