[1 - 199][ABO] Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc
Chương 163. Tạ Hỏa Chước đã đạt được ước nguyện
Kết giới sóng biển lặng lẽ bao phủ.Giọng nói thanh lãnh tức giận của Thời Tễ lúc này chỉ có một người nghe được."Cút ra ngoài, đồ khốn."Mà bản thân tên khốn kia rõ ràng chẳng hề nghe, cúi đầu nhẹ nhàng chữa lành vết thương trên môi anh, dịu dàng mơn trớn theo đường viền môi mỏng mềm, "Không."Ý tứ chính là, không cút, cũng không ra ngoài.Trong mắt Alpha tóc bạc phủ một tầng dục vọng, giọng khàn khàn đầy mê người."Anh không ngoan, em đang trừng phạt anh."Dù rằng phần lớn sự trừng phạt này đều xuất phát từ suy nghĩ ích kỷ của cậu.Nếu không mượn cớ cơn giận bốc lên, thì cậu sao dám làm ra hành động vượt giới hạn, mạo phạm thần minh như vậy.Nhưng Thời Tễ hoàn toàn không nhận ra điều đó.Cảm giác xa lạ và khác thường khiến anh khẽ nhíu mày, đại não dần trở nên mơ hồ mất đi lý trí."Tạ Chước.....đừng như vậy.......""Anh trai, em chỉ là chạm nhẹ một cái thôi, sao anh lại nhạy cảm đến vậy hả?"Người trong lòng vừa tắm xong, làn da sạch sẽ phảng phất hơi nước ẩm ướt, lớp da trắng mỏng phủ lên sắc đỏ nhàn nhạt, nơi khóe mắt còn đọng lại giọt lệ long lanh, cuộn mình trong vòng tay cậu như một con mèo nhỏ. Trong đáy mắt Tạ Chước giờ đây làm gì còn chút tức giận nào nữa.Ngón tay cậu chậm rãi vuốt ve qua lại trên làn da anh, nụ cười lười biếng vang lên bên tai anh, thì thầm hỏi, "Không lẽ anh...... cái này cũng gấp mười lần....."Thời Tễ bỗng ngước đôi mắt đỏ ướt lên trừng cậu, "???"Tên nhóc khốn kiếp này đang nói linh tinh cái gì vậy!?Bóng đêm xuyên qua làn sóng mỏng nhẹ, phản chiếu ánh sáng lấp lánh trên mặt đất.Đôi mắt hoa đào ánh đỏ của Tạ Chước đầy mê hoặc dịu dàng nhìn anh, bùng cháy như ngọn lửa hoang dã vô tận."Anh trai, anh biết em muốn làm gì mà."Suy nghĩ của Thời Tễ bị kéo giãn đến vô tận, cảm giác xa lạ không cách nào chống đỡ nổi, áo sơ mi bị xé rách lộ ra một đoạn vai trắng lạnh, xương quai xanh theo nhịp thở nhấp nhô rõ rệt.Cuối cùng hơi thở rối loạn tựa vào bờ vai cậu, đường cong cơ thể vốn căng chặt thanh thoát rốt cuộc cũng mềm nhũn xuống hoàn toàn.Như những cơn sóng biển cuộn trào mạnh mẽ nổ tung trong tâm trí.Trong đôi mắt lạnh lùng của anh đầy ắp sắc đỏ ướt át, hàng mi cũng ẩm ướt rũ xuống mí mắt, giọng điệu không mang nhiều cảm xúc nhưng âm cuối khẽ run lên, ".....Tạ Chước, tôi không thể....."Hai người không phải chưa từng làm những chuyện khác, Thời Tễ biết rõ tất cả các chỉ số cơ thể của cậu.Chuyện mà tiểu Alpha muốn làm, anh không thể chịu đựng nổi.Tạ Chước nghe thấy sự do dự và e ngại trong lời nói của anh, lại không giống như thường ngày thẳng thừng lạnh lùng từ chối. "Thử một chút đi, anh trai."Tạ Chước cất giọng nhu hòa mang theo ý cười, cúi đầu dịu dàng hôn lên đường cổ của anh, người trong lòng cậu cao quý xinh đẹp lại mong manh như thiên nga.Cậu dốc hết khả năng để an ủi mèo nhỏ, khiến anh sau đó sẽ không quá khó chịu.Giọng thiếu niên êm dịu gần như đang thành kính bảo đảm."Em sẽ không làm anh bị thương.""Cũng không nỡ làm anh bị thương."********************Bất ngờ chưa :))))))********************Sáng sớm sương mù mỏng bao phủ đại sứ quán ngoại giao.Một chiếc tinh hạm chiến đấu khắc hình Chu Tước đỏ rực dừng lại trước cửa.Nữ đội trưởng cao ráo bước xuống trước, vòng ra phía sau mở cửa cho người trong xe, "Vợ ơi, đến rồi."Nữ quan Sharon xách váy dày nặng bước xuống xe, dịu dàng khẽ ừm một tiếng.Trong ánh sáng sớm thưa thớt và dịu dàng, nàng ngẩng đầu hôn nhẹ lên cằm của nữ đội trưởng Tương Tư, "Cảm ơn bảo bối."Ngón tay nữ đội trưởng nắm chặt cửa xe, hai má xinh đẹp đỏ bừng lên."Còn, còn có người mà."Thiếu nữ xinh đẹp đứng trong sân cầm vòi nước, cười như một đứa ngốc mới chào đời, "Không sao, tôi không phải người, ha ha ha ha."Nữ đội trưởng Tương Tư: "........"Nữ quan Sharon tóc dài buông xõa, ngũ quan dịu dàng vô hại, nhẹ nhàng như tin tức tố của nàng — hoa biết nói."Nhưng biết làm sao đây, bà xã của chị đáng yêu quá mà."Nữ quan Sharon có vẻ hơi phiền muộn, nhẹ giọng thương lượng với cô, "Nếu sau này đội trưởng Tương Tư không thích, thì chị sẽ không làm như vậy nữa, được không?" Nữ đội trưởng cảm thấy mình thật đáng chết."Thích, thích mà."Cô đi đôi giày quân dụng, ngũ quan xinh xắn rạng rỡ, cúi người giúp vợ nâng váy phong cách cung đình nặng nề, "Đại quan trinh sát muốn cái gì thì cứ làm cái đó."Nữ đội trưởng với đôi mắt sáng lanh lợi tùy ý liếc nhìn Lục Dao đang tưới nước, mang theo vẻ bạo ngược và sát khí đặc trưng của tiền tuyến."Nếu có ai dám cả gan nói bậy, em sẽ tự tay niêm phong miệng hắn."Lục Dao lập tức ném vòi nước lên trời, vừa hét vừa lao về phía đại sứ quán."Các huynh đệ dậy mau, bà xã nóng nảy của chị nữ quan thỏ trắng đến rồi!!!""......""........."Ryan dụi đôi mắt tròn lơ mơ buồn ngủ, vừa ngáp vừa từ trên lầu đi xuống.Vừa hay bắt gặp hai người bước vào tiền sảnh.Ryan tươi cười rạng rỡ, "Chị Sharon."Sharon cười đáp lại dịu dàng, lúc thấy Ryan len lén nhìn Tương Tư, liền giới thiệu giúp cậu, "Gọi là chị Tương Tư là được."Ryan ngoan ngoãn vô cùng, "Chị Tương Tư."Nữ đội trưởng Tương Tư nhiều năm chinh chiến nơi tiền tuyến, sống giữa một đám Alpha nên toát lên vẻ rạng rỡ mạnh mẽ. Đánh giá ngắn gọn, "Đáng yêu."Nữ quan Sharon mỉm cười gật đầu, "Đúng không? Tiểu Ryan là tiểu O không cố tỏ vẻ đáng yêu nhất mà chị từng gặp."Ryan có chút ngượng ngùng gãi đầu, như chợt nhớ ra điều gì đó."Chị Sharon, chị đến để thông báo cho bọn em về đại lễ vinh danh quán quân hôm nay sao?""Nhưng hôm qua Tạ Hỏa Chước đã nói trong nhóm rồi, muốn hoãn buổi lễ lại, ba ngày tới cậu ấy không rảnh tham gia."Tối qua nhị trưởng lão còn cãi nhau với Tạ Hỏa Chước một trận.Nhị trưởng lão là người khởi xướng đại lễ vinh danh, trong khi mọi thứ đã được công bố, vậy mà Tạ Chước lại dám trực tiếp bùng kèo."Cơ giáp cấp 4S và vinh dự đỉnh cao mà ngươi cũng không cần sao???"Nhị trưởng lão hoàn toàn không hiểu nổi, vô cùng chấn động.Trên đời này vậy mà lại có người xem thường cả cơ giáp cấp 4S.Tạ Chước chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng, "Cứ để đó đi, sau này có thời gian tôi đến nhận, cảm ơn."Sau đó không nói thêm một lời nào liền cúp tinh điện.Nhị trưởng lão: "???"Nghe nói vẫn là tam trưởng lão phải dúi cho ông mấy viên thuốc trợ tim khẩn cấp, mới giúp ông nuốt trôi cơn tức mà Tạ Hỏa Chước gây ra.Ryan cảm thấy e là chị nữ quan sắp công cốc rồi.Ai ngờ Sharon lại mỉm cười nói, "Tôi biết mà.""Bọn tôi đến đây không phải để thông báo gì đâu, chỉ đơn thuần là......"Nàng chớp đôi mắt long lanh dịu dàng, "Đi tiền tuyến đẩy thuyền CP thôi."Trước khi xuất phát, Sharon đã phấn khích đến không chịu được rồi.Mẹ nó, ba ngày, tận ba ngày!!!Tiểu Alpha trẻ tuổi quả nhiên là sức khỏe tốt, chỉ huy thân hình mảnh mai yếu ớt như vậy có chịu đựng nổi không chứ???Nữ đội trưởng Tương Tư nói, "Chị nghĩ nhiều quá rồi quan trinh sát."Sharon: "Đâu có đâu."Tương Tư: "Thế thì đừng nghĩ nữa, nhân lúc đang nghỉ phép, tụi mình đến tiền tuyến xem trực tiếp đi." Sharon: "......." Đỉnh.Nữ đội trưởng Tương Tư nóng lòng muốn xem người đã đánh mình đến mức một tuần không xuống được giường, bây giờ trông thế nào rồi."Không thấy được đâu, Tạ Hỏa Chước là đồ biến thái keo kiệt, phong kín cả phòng bằng kết giới rồi."Ryan vừa nghĩ tới là lại nổi giận, hậm hực đi tới đá một cú vào kết giới sóng biển.Kết quả là vừa mới đưa chân nhỏ lên, kết giới liền mở ra.Bóng người cao ráo khoác hờ chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo bước ra, mái tóc bạc rối bời che đi đôi mày mắt quyến rũ, trên cổ chi chít dấu cắn và vết cào.Cậu uể oải hơi nhướng mày, "Ồ, đông người vậy sao?"Mọi ánh mắt kinh ngạc đồng loạt đổ dồn trên người cậu.Tạ Chước làm như không thấy gì, xoay người đi vào bếp, áo choàng tắm màu xám bạc tôn lên vẻ đẹp tinh xảo đầy hoang dã."Mấy người cứ làm việc đi, đừng để ý đến tôi, tôi đi làm chút đồ ăn cho bé cưng nhà tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me