[1 - 199][ABO] Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc
Chương 170. Em chính là người được vận mệnh an bài của anh, đúng không?
Ký ức sụp đổ trong ảo cảnh.Sương máu cuộn trào điên cuồng, tham lam nuốt chửng thân thể thiếu niên, nhưng cậu lại hoàn toàn không có ý định giãy giụa."Ra đây đi, Tạ Chước."Mãi đến khi ánh sáng yếu ớt lóe lên nơi chân trời, giọng nói thanh lãnh bình tĩnh vang lên từ không trung.Tạ Chước mở đôi mắt hoa đào ướt đẫm đỏ ửng , "......Anh trai?""Ừm." Thời Tễ không nói thêm gì, chỉ đáp lại bằng giọng điệu nhàn nhạt, "Là tôi."Cơ thể thiếu niên cao ráo tinh xảo tựa như một lưỡi dao sắc bén, mở ra con đường thuộc về riêng cậu giữa sương máu ngập trời, ánh sáng của lưỡi dao cong màu bạc như sấm sét không thể ngăn cản.Cậu được dẫn dắt trở về thế giới thực."........" Hiệu trưởng Hertz cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở phào."Em sai rồi....."Thiếu niên người đầy thương tích ôm lấy vị thần minh của mình, vùi mặt vào vai người kia, giọng khàn khàn nghẹn ngào, "Anh trai ơi, em sai rồi....."Cậu không nên không ngoan như vậy.Rõ ràng là người không muốn anh bị tổn thương nhất, vậy mà hết lần này đến lần khác lại khiến anh bị thương vì chính mình.Thời Tễ xác nhận cậu đã trở về an toàn, lúc này mới từ từ buông cổ tay lạnh lẽo tê dại xuống.Hiệu trưởng Hertz lặng lẽ chữa lành vết thương cho anh.Dù đã nhìn thấu muôn hình vạn trạng trên thế gian, ông vẫn bị cảnh tượng trong ảo cảnh chấn động sâu sắc.'Hủy' sở hữu năng lực phớt lờ mọi thứ, cho dù là thiếu niên vô hình có thể bị giọt nước xuyên thấu, cũng không thoát khỏi ánh nhìn của nó. Không ngờ trời xui đất khiến lại tạo nên một—Cuộc gặp gỡ vượt qua cả thời không."Tôi không trách em." Thời Tễ nhẹ nhàng nâng tay, đặt lên lưng thiếu niên đang run rẩy, "Ra được là tốt rồi, không sao rồi."Tạ Chước đặt tay lên vết thương sau gáy anh, đến cả lòng bàn tay cũng đang run rẩy.Tựa như không thể quên được nhát dao chí mạng trong ký ức.Cậu không nói lời nào.Thời Tễ biết, cậu đang tự trách mình."Em cứ tưởng là mình có thể....."Nước mắt nóng hổi của thiếu niên rơi xuống cổ áo anh, gần như thiêu đốt lớp da trắng mỏng ấy, "Em cứ tưởng chỉ cần em bước vào đó, anh sẽ không bị thương nữa, nhưng cuối cùng em cái gì cũng chẳng làm được."Cậu không thể bảo vệ chỉ huy, cũng không ngăn được nhát dao giáng xuống kia.Thậm chí đến cuối cùng, còn phải để chỉ huy vì cậu mà chảy máu, cậu mới có thể trở về thế giới thực."Tôi không trách em, Tạ Chước."Giọng Thời Tễ như mang theo một tiếng thở dài nhẹ nhàng, "Vẫn chưa nhận ra sao? Đoạn ký ức này chỉ có em mới có thể đi vào."Chỉ huy sở hữu trí thông minh đáng sợ nhất thế gian, quỹ đạo vận mệnh khiến người khác không thể hiểu nổi, dường như trong khoảnh khắc anh đã hoàn toàn sáng tỏ.Giải tỏa được sự nghi hoặc bấy lâu nay của anh."Thật ra tôi vẫn luôn không rõ, vì sao mình lại khao khát rời khỏi Tinh Hệ Chủ đến vậy, lựa chọn đi đến nơi tận cùng của tám đại tinh hệ — Tinh Hệ Thứ Tám."Khoảng thời gian đó, Tạ Thần đối xử với anh vô cùng trân trọng.Gần như thức trắng đêm mà canh giữ bên anh, thế nhưng Thời Tễ chỉ cảm thấy xa lạ và sợ hãi.Ký ức của anh rơi vào trống rỗng, chỉ có thể dựa vào bản năng mà muốn chạy trốn.Trên chiến hạm hướng đến Tinh Hệ Thứ Tám, anh như bị ma xui quỷ khiến mà hỏi 8301 một câu, "8301, ngươi nói xem.....""Sau khi vượt qua tám đại tinh hệ, liệu sẽ có ai đang đợi ta không?"Liệu sẽ có ai đang đợi anh.Thật kỳ lạ.Rõ ràng anh chưa từng hứa hẹn điều gì với bất kỳ ai.Nhưng đúng vào khoảnh khắc đó, trong cơ thể anh bùng lên những đợt sóng nóng bỏng cuộn trào, như lửa cháy lan rộng, lan tràn khắp tứ chi bách hải.Anh đã phân hóa lần hai.Hiệu trưởng Hertz trong ngày hạ cánh đã nói với anh—"Dựa theo ghi chép nghiên cứu, mỗi lần phân hóa đều có nguyên nhân rõ ràng, nếu không gặp phải cú chấn động quá lớn, thì sẽ không có ai đột nhiên phân hóa.""Bất luận là từ nội tâm hay là do tác động bên ngoài.""Tiểu Thời Tễ, không cần lo lắng, Tinh Hệ Thứ Tám sẽ giúp con tìm được Alpha thuộc về con giữa biển người mênh mông."Lúc đó anh đã nghĩ, thật nực cười.Anh làm sao lại phải cần một Alpha chứ? Anh rõ ràng chưa bao giờ cần ai bảo vệ mình.Đến tìm tôi.Nếu tôi còn có thể sống sót, và còn nhớ rõ cậu.Tôi sẽ đi tìm cậu.***Thời Tễ khẽ cười không thành tiếng, dường như mọi thứ đều đã có câu trả lời.Những câu đố bị mắc kẹt trong ký ức của anh, cuối cùng cũng được vén mây mù, hiện rõ dưới ánh sáng."Chẳng trách dù tôi có cố gắng thế nào để tìm lại ký ức, cuối cùng đều là thất bại."Ngón tay trắng lạnh của anh khẽ nâng cằm Tạ Chước lên, đôi mắt dài lạnh lẽo chăm chú nhìn gương mặt ướt đẫm đỏ bừng của cậu.Đôi mắt hoa đào đẫm nước, đầy tự trách và mơ hồ nhìn anh."Thì ra là vì người trong ký ức vẫn chưa xuất hiện."Cho đến khi Tạ Chước tức giận, tự trách, lựa chọn nhân lúc anh ngủ mà lén bước vào ký ức.Muốn thay anh nhìn thấy sự thật trong ác mộng.Quỹ đạo vận mệnh mới một lần nữa giao nhau. "Trừ khi là em, nếu không bất kể trong mơ cho dù tôi có cố gắng hồi tưởng thế nào đi nữa.""Cũng không thể khôi phục phiên bản nguyên vẹn nhất trong ký ức."Vận mệnh vào giờ phút này đã đạt đến một vòng lặp hoàn hảo.Rất nhiều khi, Tạ Chước không cần chỉ huy phải nói nhiều, liền có thể hiểu được ý trong lời nói của anh.Đầu ngón tay đẫm máu vẫn còn run rẩy, đôi mắt chó con ướt sũng cụp xuống, giọng nói nghẹn ngào vì vừa khóc mang theo giọng mũi nặng nề."Vậy nên, em chính là người được vận mệnh an bài của anh, đúng không?"Thời Tễ: "........" Cũng không cần nghiêm túc như vậy.Chẳng qua chỉ là người duy nhất mà lúc đó anh đã cứu ra khỏi hang động.Dốc hết toàn lực, ngay cả bản thân anh còn không thể cứu nổi, nhưng lại là người duy nhất được đưa ra ngoài.Thời Tễ khẽ cười nhạt một cái, "Tạm thời, cho là vậy đi."Ánh mắt Tạ Chước ướt át nóng bỏng nhìn anh, trong mắt như chứa đựng tình yêu cuồn cuộn mãnh liệt.Như sóng biển dâng trào, lại như lửa rực nắng gắt.Tạ Chước gần như theo bản năng cúi xuống, muốn hôn lên đôi môi mỏng manh xinh đẹp kia—"Khụ."Ông già râu xanh khẽ ho một tiếng, ý là ông vẫn còn đang ở đây.Tạ Chước luôn có thể vô cùng thẳng thắn, không xấu hổ cũng không nóng vội mà bày tỏ tình cảm.Toàn thân cậu đầy những vết thương rỉ máu, nhưng dường như hoàn toàn không để tâm, đôi mắt ướt đẫm quay đầu nhìn hiệu trưởng Hertz, giọng mũi dễ nghe có phần nặng nề:"Tôi muốn hôn anh trai của tôi, ngài không đi à?"Hiệu trưởng Hertz: "........" Thời Tễ: "..............." Hiệu trưởng Hertz chống gậy bước đi khập khiểng, lần đầu tiên đi nhanh đến vậy.Cái tên trẻ tuổi này, thật sự quá đáng.Sau khi ra khỏi phòng ông đột nhiên nhận ra, trong phòng vẫn còn một người."......Còn có người ở đây." Thời Tễ hơi nghiêng đầu, đầu ngón tay nhẹ đặt lên môi Tạ Chước.Tạ Chước trả lời vô cùng dứt khoát, "Anh ta không tính là người."Cậu cúi đầu hôn lên đầu ngón tay trắng nõn, rồi áp lên môi Thời Tễ, ngón tay kẹp giữa hai đôi môi, bị hôn đến từng tấc mềm nhũn.Thời Tễ cuối cùng cũng không chịu được mà để đầu ngón tay trượt xuống.Đôi môi thiếu niên chẳng màng tất cả hôn anh, tận cùng triền miên ép anh mở miệng, đón lấy nụ hôn sâu dịu dàng lại mãnh liệt của cậu."Chính là em."Khác hẳn với gương mặt đầy nước mắt tủi thân, giọng nói khàn khàn vang bên tai anh, gần như cố chấp nói:"Người mà vận mệnh an bài của anh, chính là em."Thời Tễ không thể phản bác.Vai lưng nhẹ tựa vào tường, bị giữ lấy eo khiến thân hình hơi cong lại, hàng mày khẽ nhíu khi ngẩng đầu đón nhận nụ hôn nóng bỏng đầy nước mắt của thiếu niên.Tâm trí như rơi vào biển sâu vô tận.Thời Tễ vào khoảnh khắc này bỗng nhiên nhận ra.....Dường như sẽ không có người thứ hai nào, để lại dấu vết sâu đậm đến vậy trong cuộc đời anh.Giống như chỉ có thể là Tạ Chước.Bạn nhỏ hồn nhiên lại nồng nhiệt, mạnh mẽ lại yếu ớt này.Anh bình tĩnh vòng tay ôm lấy chiếc cổ thon dài của thiếu niên, vụng về nhẹ đáp lại cậu.Alpha tóc bạc lập tức cứng đờ, ép anh vào tường, thở dốc nặng nề, hận không thể nuốt trọn người kia vào trong thân thể mình.Mãi cho đến khi thiết bị y tế phía sau phát ra tiếng động, thanh niên có đôi mắt xanh lục trên giường mới chậm rãi mở mắt ra— Anh ta mang theo sự mơ hồ của một người lâu ngày rời xa nhân thế, nhìn về phía hai người đang quấn lấy nhau trên tường, "Hai người đang làm gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me