[1 - 199][ABO] Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc
Chương 190. Tạ Chước muốn đuổi theo hơn bất cứ ai
Thời Tễ không ngoảnh đầu mà bước ra khỏi ảo cảnh.Ngay phía trước liền trông thấy một đôi tình nhân tay trong tay đi tới."Chỉ huy!"Ryan ném nửa quả lê đang ăn dở cho Đàn Tinh, lập tức lạch bạch chạy về phía anh."Anh cũng đến tìm Tạ Hỏa Chước sao? Người đâu rồi?"Ryan nhón chân nhìn ra sau lưng chỉ huy, nhưng không thấy bóng dáng người vẫn luôn bám dính lấy anh.Hiện tại Thời Tễ khí thế nồng đậm, mày mắt lạnh lùng, "Bận rồi."Tiểu Omega tâm tính đơn thuần, hiển nhiên không nhận ra điều gì bất thường.Thất vọng ồ một tiếng mềm mại, "Tạ Hỏa Chước đã lâu rồi không chơi cùng bọn tôi."Thời Tễ khẽ nhíu mày.Ryan nhẹ đá hòn đá nhỏ dưới chân, không nói rõ được cảm giác trong lòng, "Sớm biết thế này thì thà đừng làm hoàng đế còn hơn, Tạ Hỏa Chước đã không còn giống Tạ Hỏa.....Á!"Ryan ôm đầu, lập tức xù lông."Đàn Tinh, anh đánh em làm gì!?"Sở Đàn Tinh ngậm nửa quả lê đi tới, đánh xong thì thản nhiên xoa xoa đầu cho cậu."Trong hoàng cung, đừng nói bừa."Tiểu Omega ngốc nghếch, căn bản không nhận ra tâm trạng của chỉ huy không tốt.Còn dám đổ thêm dầu vào lửa.Đôi mắt thanh lãnh của Thời Tễ hơi cụp xuống, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh tiểu Alpha tối qua nằm trên người anh, mệt mỏi đến mức mặt mày đều uể oải nhưng vẫn không nỡ buông anh ra.Có phải anh, đã quá hung dữ rồi không?Suy cho cùng tiểu Alpha muốn bảo vệ ngôi vị đế vương kia, cũng có một phần nguyên nhân là vì anh. Thế nhưng bây giờ cậu lại cố chấp kiên trì như vậy, không tiếc thủ đoạn để trở nên cường đại.Vậy thì.....có khác gì Tạ Thần đâu?"Chỉ huy, nếu Tạ Chước đang bận, vậy bọn tôi không đi tìm cậu ấy nữa."Sở Đàn Tinh túm cổ áo sau của Ryan, muốn nhanh chóng kéo người rời đi.Thời Tễ nhàn nhạt ừm một tiếng, "Đừng đi nữa."Anh đưa tay xoa xoa mái tóc mềm của Ryan, "Gần đây tôi cũng khá bận, nếu buồn chán thì tìm chị Sharon chơi đi."Ryan chớp chớp đôi mắt to, nhân cơ hội dụi dụi vào lòng bàn tay anh hai cái.Sở Đàn Tinh: "."Tiểu Omega cười hì hì nói, "Chị Sharon đi hưởng tuần trăng mật với bà xã rồi ~ "Thời Tễ: "........" Anh bất đắc dĩ lại buồn cười, lông mày ẩn hiện vẻ mệt mỏi, cuối cùng cũng chỉ tùy ý nói, "Vậy thì chơi với Đàn Tinh đi."Mãi đến khi bóng dáng của chỉ huy khuất sau cửa cung điện, Ryan mới đỏ mặt tỉnh táo lại, hai tay ôm lấy khuôn mặt nóng hổi."Ai, ai thèm chơi với Đàn Tinh chứ."Sở Đàn Tinh khẽ cong môi, ăn nốt quả lê rồi bước về phía bồn hoa."Ừ. Không cho em chơi."Cậu ta vứt giấy lau tay xong, đột nhiên trên lưng nặng trĩu, tiểu Omega hung dữ đã leo lên lưng cậu ta làm trời làm đất."Anh nói cái gì!?"Ryan túm lấy tai cậu ta, vừa bất mãn vừa tức giận, "Không phải anh thích em nhất sao, còn ăn cả lê thơm nhỏ mà em ăn dở nữa."Sở Đàn Tinh: "........" Cậu ta bật cười vòng lấy bắp chân nhỏ của Omega, "Ai thích ăn lê thơm nhỏ em ăn dở, là em lãng phí."Ryan hung thần ác sát túm lấy tóc cậu ta, grào một tiếng rồi cắn lên vành tai của cậu ta.Ánh mắt Sở Đàn Tinh thoáng tối lại, cõng người quay về theo lối cũ.Đàn Tinh giống như một khúc gỗ, chơi không vui gì cả.Ryan ghé vào lưng cậu ta, "Vậy anh bắt đầu thích em từ khi nào thế, Đàn Tinh?"Sở Đàn Tinh cõng cậu đi qua con đường nhỏ rợp hoa lê rơi.Khóe môi cong lên một đường cong rất nhỏ, giọng nhàn nhạt nói, "Không có khi nào cả."Ryan chậc một tiếng, lầu bầu ngắt hoa, "Câu trả lời kiểu gì vậy chứ."Sở Đàn Tinh không nói nữa, câu trả lời chính là không có khi nào cả.Không có khi nào là không thích cả.***"Tí tách."Vết máu trong lòng bàn tay lại lần nữa tụ lại, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt băng.Tạ Chước cụp mắt nhìn bàn tay trống rỗng, rất lâu sau mới đỏ vành mắt mà rút tay về.Tứ trưởng lão không cam lòng giúp cậu trị thương.Đột nhiên nghe thấy giọng nói sắc bén già nua của đại trưởng lão, "Đi dỗ cậu ấy đi."Ngày mốt chính là ngày cuối cùng thật sự kết thúc rồi.Vào thời điểm then chốt này làm sao có thể để Thời Tễ tức giận, nếu Thời Tễ vì vậy mà dao động thất vọng với tình yêu của tên nhóc này.Vậy mới thật sự phiền toái!Trên mặt đại trưởng lão lộ rõ vẻ nghiêm nghị.Nhị trưởng lão cũng nói theo, "Đi ngay bây giờ."Tam trưởng lão bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Tiểu hoàng đế, bất luận thế nào ngươi cũng không thể chọc giận chỉ huy đi mất chứ....."Là người chuyên nghiên cứu chế tạo thuốc ức chế, ông hiểu rõ hơn ai hết, trong kỳ phát tình trăm triệu lần không thể tùy tiện sử dụng tinh thần lực.Tiểu hoàng đế trong lòng chỉ huy có địa vị không tầm thường, nếu không thì chỉ huy cũng đã không tức giận đến vậy rồi."Bây giờ mới bắt đầu giả vờ tốt bụng sao?"Giọng điệu lạnh lẽo, châm chọc của Tạ Chước khàn khàn vang lên.Sắc mặt các trưởng lão có mặt tại đó đều thay đổi.Tứ trưởng lão tay không ngừng trị thương nhưng vẫn lạnh giọng quát, "Hỗn láo, ngươi đang nói chuyện với các trưởng lão kiểu gì...."Lời còn chưa dứt đã bị giọng nói của Tạ Chước cắt ngang."Dỗ thế nào đây?"Bàn tay lạnh băng tê dại của Tạ Chước buông thõng, năng lực trị liệu không ngừng truyền vào cơ thể cậu, nhưng cậu lại như thể không còn cảm giác gì cả."Muốn tôi nói với anh ấy, rằng đế quốc mà anh ấy yêu, thật ra ai ai cũng thèm khát trái tim anh ấy, đều trông chờ anh ấy dùng mạng sống để tiêu diệt hiểm họa, đổi lấy sự yên bình cho toàn bộ hệ ngân hà, đúng không?"Hiện trường rơi vào một mảnh yên lặng quỷ dị.Đôi mắt Tạ Chước đỏ ngầu gào lên với bọn họ, "Có phải như vậy không?!""Mấy người nói cho tôi biết, tôi nên dỗ anh ấy thế nào đây?"Tạ Chước muốn đuổi theo hơn bất cứ ai.Cậu trước nay chưa bao giờ nỡ làm chỉ huy tức giận.Cho dù chỉ huy chỉ hơi không vui một chút, cậu cũng sẽ tan nát cõi lòng mà quấn lấy người ta dỗ dành.Mèo nhỏ kiêu ngạo lại mềm lòng, chỉ cần hôn một cái liền không tức giận nữa.Đáy mắt long lanh chứa nước trừng cậu, có giận đến mấy cũng chỉ mắng cậu là đồ khốn.Đó đều là sự dung túng mà cậu khó khăn lắm mới đổi lấy được trong những ngày qua.Nhưng bây giờ cậu chẳng còn gì nữa.Tạ Chước không cần sự chữa trị của ông ta, cúi xuống nhặt lên cái gọi là hoàng bào cao quý, bước chân loạng choạng rời khỏi đài lôi hình.Như thể đang trách bọn họ, lại như thể đang trách chính mình."Các người không có tư cách ra lệnh tôi làm bất kỳ điều gì."Đại trưởng lão muốn nói nhưng lại thôi, chỉ có thể im lặng.Thời Tễ trời sinh lạnh nhạt, nếu cậu ấy thật sự không còn thích Tạ Chước nữa...."Tiểu hoàng đế."Giọng nói ấm áp của tam trưởng lão bất chợt vang lên, "Ta biết hiện giờ ngươi không muốn nghe bọn ta nói, nhưng ta khuyên ngươi tối nay vẫn nên đi xem chỉ huy một chút."Ông bất lực nhẹ thở dài một tiếng."Nếu không, có thể ngươi sẽ hối hận."Tạ Chước bước chân khẽ khựng lại, cuối cùng chẳng đáp lại gì mà rời đi."Hắn sẽ không đi đâu." Nhị trưởng lão nói, "Bây giờ hắn chỉ mong chỉ huy đừng để ý đến hắn."Ông ta hiếm khi nhíu mày nói, "Hắn cũng sợ mình sẽ chết."Tam trưởng lão hơi mấp máy môi, nhìn về phía bóng lưng chẳng mấy thẳng tắp kia, cuối cùng vẫn ngậm miệng không nói.Cậu mới 19 tuổi, nhưng tất cả áp lực trên đời này đều đổ dồn lên người cậu.Tứ trưởng lão cuối cùng lạnh lùng mở miệng, "Chờ khi mọi chuyện kết thúc, đưa thằng nhóc này đi kiểm tra cột sống đi."Các trưởng lão: "??"Bàn tay đang trị liệu của tứ trưởng lão không biết đặt đâu, cuối cùng chỉ có thể rút tay lại phất áo bỏ đi, từ đầu ông vốn dĩ đã không tán thành chuyện này."Gánh cái nồi to như vậy, đừng để người ta bị đè đến gãy lưng."Các trưởng lão: "........" ***Màn đêm buông xuống.Bên ngoài cung điện mới sáng rực ngàn vạn ánh nến, ngụ ý xua đuổi tà ma khỏi cung điện mới.Tà áo đen ánh vàng của Tạ Chước lướt qua ánh nến, nhớ lại lúc đó cậu còn ôm chỉ huy mà cười nói, "Có tà ma nào dám tới gần chỉ huy chứ, tà ma rõ ràng còn chẳng đáng sợ bằng em đâu, có phải không bé cưng?"Thời Tễ hơi nhíu mày liếc cậu một cái, "Em còn rất kiêu ngạo sao?"Tiểu hoàng đế thành thành thật thật cúi đầu, "Xin lỗi ạ."Khóe môi Tạ Chước không kìm được cong lên nụ cười, nhưng lúc này cậu lại không dám vào trong.Chỉ dám dựa vào cửa sổ lẳng lặng nhìn trộm một cái.Đột nhiên trong không khí dao động những gợn sóng lặng lẽ, tin tức tố của Omega cực trội quấn quanh chóp mũi, khiến sắc mặt cậu lập tức thay đổi."Rầm—"Cửa phòng tắm bị đẩy ra, chỉ huy khoác một chiếc áo choàng tắm trắng lỏng lẻo, bước chân loạng choạng đi về phía bàn trà, áo choàng trượt xuống một bên vai anh.Anh mở hộp thuốc ức chế, đầu ngón tay run rẩy gần như không còn sức.Dùng miệng cắn mở nắp muốn tiêm thẳng vào cổ——
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me